Ghế đối diện két một tiếng, Đường Vũ Địch đứng lên “Tôi nhớ mình còn tư liệu chưa ôn xong. Tôi ăn no rồi, các cậu cứ ăn thoải mái đi”Triệu Vũ Minh không tin tưởng, nói “Cậu mới ăn có vài miếng. Không thích món này à?”
Đường Vũ Địch cười cười, bỏ lại câu “Gặp lại sau” rồi quay lưng đi. Lâm Băng Nghiên ngạc nhiên một chút rồi cũng buông đũa chạy theo
Người bạn thân thấy vậy, cười nói “Người học giỏi ai chẳng vậy, thức ăn của người ta là tinh thần a”
Triệu Vũ Minh nghe xong cười mấy tiếng, hai người ngồi nói chuyện một hồi, cơm cũng vơi đi một nửa. Lúc này hắn mới phát hiện Trương Phàm ngồi kế bên không nói lời nào
“Phàm Tử, không phải cậu không ăn cay sao? Dạo này cậu bị đau dạ dày, giờ lại ăn cay, không muốn chết à?”
Triệu Vũ Minh khuyên nhủ là muốn tốt cho hắn, nhưng Trương Phàm nghe xong lại tức giận ném đũa “Con mẹ nó, tôi mang vòng cậu cũng nói! Ăn cay cậu cũng nói! Con mẹ nó! Mày rảnh quá nhỉ?”
“. . . . . .”
Triệu Vũ Minh trợn tròn mắt nhìn hắn, nhất thời không biết nên làm sao. Trương Phàm thở hổn hển, định thần lại hắn lấy tay cào cào tóc, khàn giọng nói “A Minh, xin lỗi cậu. Tôi không ổn lắm. . . . . . đừng để ý đến tôi. . . . . .”
. . . . . .
Rốt cuộc ngày thi cũng đến. Vòng loại đến chung kết, kéo dài suốt một tuần lễ. Đương nhiên, nếu ai trượt sẽ được thả về nhà, vì vậy giáo viên chẳng ái muốn nhìn thấy bóng dáng của Đường Vũ Địch trong trường vào lúc này
Còn với bạn học cùng lớp, chẳng qua là trống hai chỗ. Dù sao thì trước đó, hai người họ cũng thường xuyên vắng mặt, cũng thành thói quen mất rồi, vì vậy vắng hai người cũng chẳng ai thấy mất mát
Triệu Vũ Minh lúc đầu hơi tức — ăn sáng giờ đã thành thói quen, đột nhiên không có hắn không thể thích ứng nổi. Để bụng đỏi khoảng hai ba ngày, song cũng bình thường lại được
Mọi người không hề để bụng việc lớp thiếu hai người, người học thì học, ngủ thì ngủ, quậy phá thì vẫn tiếp tục quậy phá. Ngày qua ngày cũng không có gì lạ
Trừ bỏ, một người. . . . . .
Nhiệm vụ bây giờ của Trương Phàm là ngủ, tỉnh dậy thì nhìn chăm chăm chỗ trống kia, không nói lời nào, cũng không hùa theo đám anh em mà náo loạn, cả người mệt mỏi, rồi lại tiếp tục ngủ. . . . . .
Qua được vài ngày, giáo viên chủ nhiệm cũng không chịu được nữa. Đợt trước cha hắn gửi cho nàng mấy bao phong bì mười mấy ngàn, tới tận giờ nàng chẳng dám đụng vào một đồng
Mình đã nhận tiền người ta, cũng không thể để kết quả tay trắng như vậy được
Vì thế, một hôm Trương Phàm bị gọi vào phòng giáo viên, giáo viên chủ nhiệm bị bọn quậy trong lớp gọi bằng “Duyệt tuyệt sư thái” hôm nay vô cùng nhẹ nhàng khuyên bảo
“Trương Phàm à, em hôm trước nói với cô thành tích em rất tốt, nhất định hảo hảo học tập. Vì thế cô mới đáp ứng, chuyển chỗ cho em, giờ em nghĩ lại xem, em có tiến bộ hơn tý nào không?”
“. . . . . .”
“Đây là khoảng thời gian gấp rút cho các em, người ta còn không có thời gian để ôn tập. Còn em thì sao, mỗi ngày vào lớp chỉ biết ngủ”
“. . . . . .”
“Ba em biết được, sẽ cảm thấy thế nào. Em có nghĩ chút gì cho phụ huynh em không? Còn tương lai của em thì sao? Em nghĩ khả năng của em sẽ vài Đại Học nào?”
“. . . . . .”
“Nếu em còn tiếp tục như thế này. Không chừng điểm đợt sau sẽ không tốt, đđừng để phí phạm công sức em học chứ. Em như vậy, Đường Vũ Địch dù có giúp em cũng không được, thời gian của bạn ấy hầu hết đều đặt ở em, em nỡ làm bạn ấy thất vọng sao?”
“. . . . . . Em biết”
Chủ nhiệm hài lòng gật gật, uống một ngụm trà “Về lớp đi, bài kiểm tra thứ sáu này hãy cho cô xem sự cố gắng của em”
. . . . . .
Trương Phàm đi ra khỏi phòng giáo viên, dạ dạy lại bắt đầu kêu réo. Đã vào tiết tiếp theo, hành lang cơ hồ không còn ai, lâu lâu sẽ nghe được giọng giáo viên nào đó vang ra. Hắn trượt dài người ngồi xuống
“Cậu không muốn học?”
“Nếu mỗi ngày tôi bắt cậu làm việc cậu không thích, cậu sẽ vui vẻ?”
“Để công bằng, từ giờ trở đi, cậu theo tôi học tập, sau khi học xong tôi sẽ làm những gì cậu thích như chạy bộ, chơi bóng rổ…. Để xem ai kiên trì hơn ai, được không?”
. . . . . .
“Đừng nói cái này là cậu chỉnh giúp tôi”
“Đúng vậy, tối thứ Ba tôi sửa môn Toán giúp cậu, môn Lý thì tối hôm qua”
“. . . . . . Vì sao cậu lại muốn giúp tôi?”
“Tôi chỉ muốn cậu bắt kịp với mọi người”
. . . . . .
“Ca, thi tối, thi xong em mời anh ăn cơm”
“Đã biết, nói nhiều quá, trở về phòng thi đi”
“Quay lại làm chi chứ?”
“Ca, anh không cần phải thấy áp lực, dù anh thi kết quả ra sao, em cũng sẽ rất mừng. Bởi vì, em đã thấy được sự cố gắng của anh”
. . . . . .
“Ca, anh có biết anh xếp hạng bao nhiêu không? Ha ha, là mười bảy đó! Ca, lợi hại a!”
“Em, không ngờ anh sẽ tiến bộ như vậy. Xếp tận hạng thứ mười bảy. Ca, với thành tích như vậy, anh đã có thể đậu nguyện vọng 1 rồi”
. . . . . .
Trương Phàm ấn ấn dạ dày, dựa vào tường, nhắm hai mắt lại
Tiểu Địch, Tiểu Địch, Tiểu Địch. . . . . .
. . . . . .
Tối về, hắn mở hộc tủ, lấy vở bài học, bài tập, tư liệu tham khảo. Bất cứ thứ gì Đường Vũ Địch đưa hắn, hắn đều lấy ra học
Thứ sáu kiểm tra Toán, Trương Phàm thức trắng đêm ôn kiến thức cơ bản, lâu lâu lại lấy nâng cao học một ít, hai giờ sáng mới leo lên giường ngủ. Sáng dậy sớm, cả người bơ phờ, trên đường đi thì ghé vào một tiệm cà phê mua một lý cà phê đá
Trương Phàm không ăn sáng đã thành thói quen, bụng trống không uống cà phê cũng chẳng có gì. Ai ngờ lúc đang làm kiểm tra, dạ dày lại bắt đầu đau
Mồ hôi lạnh cứ tuôn như mưa, tay phải cầm bút, tay trại xoa xoa dạ dày, hắn cắn chặt răng cố ép mình tập trung vào bài kiểm tra
Nhưng là hắn còn muốn quên, cơn đau càng dữ dội, cuối cùng hắn chịu không nổi, buông bút quay sang lục cặp. Tìm được hai viên thuốc hắn uống còn thừa hai ngày trước. Hiện tại không có nước, hắn đành bỏ vào miệng nuốt không. Đợi một lát, dạ dày mới dịu hẳn lại
Lúc thu bài sắc mặt Trương Phàm trắng bệch, hắn còn chưa kịp nhìn mặt sau của tờ đề
Trương Bồi Sơn về nhà, y phát hiện con mình có điểm kỳ lạ, không nói không rằng một phát kéo con mình đi bệnh viện. Không hề để ý đến vẻ mặt của con, kéo con lên xe
Chiều Chủ Nhật, công ty xảy ra sự cố, cần y trở về lo liệu. Y lo lắng nhìn con mình, dặn dò “Tiểu Phàm, tuần sau nhớ tới đây tiêm thuốc nữa, phải ăn cơm đúng giờ, uống thuốc đầy đủ theo toa. Ba phải quay về bên Mỹ, lát nữa ba nhắn tin kêu thư ký làm thêm một cái thẻ ngân hàng nữa đưa con”
Đợi y đi ra ngoài, hắn cười không ra nước mắt
Trương Bồi Sơn người này cả đời làm việc kiếm tiền, nhà tiền không thiếu. Thế vì sao người phụ nữ kia lại bỏ rơi ông cùng con mình?
Hiện tại đến lượt hắn, tiền tiền tiền— chính là tiền a. . . . . .
Thứ hai, đội đi thi của trường trở về trong danh dự, đem giải nhất về cho trường. Hiệu trưởng thì Trương Phàm không biết, nhưng hắn có thể thấy được vẻ tự hảo hiếm có trên gương mặt giáo viên Tiếng Anh khi cô nhìn Đường Vũ Địch cùng Lâm Băng Nghiên
Trương Phàm không quan tâm nằm úp mặt xuống, nhưng ánh mắt vẫn bám về phía bục giảng, cuối cùng là dừng ở người nọ
Thật tốt, giống như có thuốc an thần, cả người liền nhẹ nhõm cả lên
Cậu có vẻ gầy, vì cuộc thi này cậu đã mệt mỏi quá nhiều rồi. . . . . .
Đường Vũ Địch và Lâm Băng Nghiên đứng trên bục giảng, nhận lấy lời khen của giáo viên cùng ánh mắt hôm mộ của bạn bè. Có một giáo viên đi ngang, thứ lớp vui vẻ hào hứng, cũng đi vào chúc mừng— không khí phòng học liền nháo hết lên
“Này, lớp mọi người thật tốt a. Nhìn đi, này chính là Kim Đồng Ngọc Nữ a!”
“Duyệt tuyệt sư thái” cười toét cả quai hàm. Lâm Băng Nghiên đỏ mặt ngượng ngùng. Đường Vũ Địch không biểu tình, thản nhiên đứng đó, không vui cũng không buồn. Những người khác mà nhìn vào, thể nào cũng tuôn một câu: Đồ kiêu ngạo
Nhưng chỉ có mình Trương Phàm biết, hàng lông mi nho nhỏ chớp chớp kia, Tiểu Địch chính là đang ngượng ngùng
Đúng vậy, đây là Kim Đồng Ngọc Nữ, trai tài gái sắc.
Trương Phàm cuối cùng nhắm mắt lại, xoay đầu đi
Dạ dày đau cũng thành tói quen, dù sao cũng là cơ thể mình. Tâm cũng vậy, đau đớn không thôi, liệu chăng sau khi đau rồi nó sẽ chết?