Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch

Chương 60: Bích vân thiên cộng sở cung diêu




Cho dù tôi có đem bó lớn bó nhỏ rau sam nuốt chửng vào bụng, cho dù tôi có chạy nhảy hết sức hay bị trúng gió thế nào, thì cái sinh linh bé nhỏ trong cơ thể tôi vẫn vô cùng bướng bỉnh, trốn thật sâu trong bụng tôi mà dần dần lớn lên. Tựa như nó đang cố hướng tới thế giới tốt đẹp tràn ngập ánh sáng mặt trời bên ngoài, khát khao được sống mãnh liệt, tham lam hấp thu từng chút từng chút chất dinh dưỡng một, nhất quyết không chịu rời khỏi cơ thể của tôi.

Không thể đuổi được nó, tôi thật sự vô cùng tức giận và oán hận, cái bụng tôi ngày một lớn dần lên, vừa nhìn đã thất thần nửa ngày.

Lúc con báo ôm lấy tôi vào trong ngực, tôi dựa vào hắn, tham lam tận hưởng hơi ấm từ vòng tay hắn, nghĩ đến ngày mai, ngày kia… Có lẽ đến một ngày nào đó tôi sẽ không còn có thể được ôm trong vòng tay này nữa. Trong khi đau buồn đang xâm chiếm lấy tâm trí tôi, tôi cầm một lọn tóc trắng tuyết của hắn quấn quanh ngón tay mình, cảm thấy vô cùng mềm mại và mượt mà.

Đã có lúc tôi tưởng tượng, chỉ cần một cái chớp mắt là đã đi qua nửa đời còn lại. Mở mắt lần nữa, tôi và hắn đều đã là một cặp vợ chồng già chậm chạp, hắn không cần để ý tới giang sơn xã tắc, mà tôi cũng không còn bị mắc kẹt trong yêu hận phàm trần nữa. Một mặt trăng rằm tròn trịa, một suối nước trong vắt, một ngôi nhà tranh đơn sơ, một đời một thế, một đôi uyên ương…

Một tầng hơi nước dâng lên đầy mắt, tôi thở dài một hơi, đưa tay đặt vào trong tay hắn, mười ngón tay của hắn cùng tôi nắm chặt lấy nhau. Tôi nhớ có người đã từng nói, kích thước bàn tay khi nắm chặt lại cũng bằng với trái tim mình. Đối lập với bàn tay nhỏ tái nhợt của tôi, tôi phát hiện tay hắn thon dài, to gấp đôi tay tôi. Nếu nắm chặt lại thành nắm đấm thì chắc chắn lớn hơn nhiều so với tôi, như vậy tim của hắn so với tôi cũng phải to lớn hơn rất nhiều. Đó là trái tim của một vị đế vương, bên trong chứa sông núi ngàn trùng tuyệt đẹp, chứa nỗi lo lắng về con dân Hương Trạch quốc, có mưu kế sách lược thâm trầm… Có lẽ chỉ có một góc nhỏ dành cho tôi. Trái tim của tôi nhỏ như vậy, nhưng cũng không chỉ chứa mỗi mình hắn, vậy thì làm sao có thể bắt hắn chỉ có duy nhất tôi? Hắn, một ngày nào đó nhất định sẽ phải trở về ngôi vị chí tôn kia, mà tôi, đã không còn tư cách để tiếp tục kề vai sát cánh cùng với hắn.

“Con báo, chúng ta đã quen biết mười mấy năm trời nhưng ta lại chưa bao giờ làm được gì cho chàng. Ta từ trước đến giờ chỉ toàn hoài nghi, ghét bỏ chàng, sau này chúng ta lại làm tổn thương nhau, rồi lại mỗi người một nơi, trời nam đất bắc. Quả thật, chàng luôn là người bị tổn thương sâu nặng hơn.” Hắn ôm chặt lấy tôi, nhẹ nhàng hôn lên tóc tôi.

“Nhưng mà, không phải việc gì ta làm cũng đều sai, ta đã sinh ra Tử Uyển cho chàng.” Đột nhiên, cánh tay ôm lấy tôi của hắn cứng đờ, bóp chặt eo tôi, khiến tôi đau đớn hít một hơi thật sâu. Tôi ngạc nhiên quay lại nhìn hắn, ngạc nhiên khi thấy một tia phức tạp lướt qua trong đôi mắt phượng ấy. Tôi ngẩn người, chẳng lẽ hắn đã khôi phục lại rồi? Tôi chớp mắt lần nữa rồi lại nhìn vào mắt hắn, vẫn là tròng mắt trong suốt như được gột rửa sau mưa, trong suốt đến mức thấy được đáy mắt, như mặt nước tinh khiết, không có chút gì khác thường. Thì ra là… là tôi đã hoa mắt rồi…

Tôi cúi đầu tiếp tục nói: “Tuy rằng thằng bé vừa mới sinh ra đã bị tên Tử Hạ Phiêu Tuyết tráo đổi, đem đến nước hắn nuôi dưỡng. Nhưng mà, thằng bé dù sao cũng là cốt nhục thân sinh của chàng. Chẳng phải chàng cũng từng gặp qua thằng bé rồi sao? Thằng bé thật sự tồn tại, là một đứa trẻ rất đáng yêu, khuôn mặt giống chàng như đúc, lại có chút bướng bỉnh. Bộ dạng thằng bé kể với ta rằng chàng đã đánh đòn nó thật có chút ủy khuất, ha ha, chàng làm sao nhẫn tâm đánh nó được? Tên Tử Hạ Phiêu Tuyết đó lòng dạ khó lường, tuy nói từ giờ đến lúc Tử Uyển tròn bảy tuổi, thằng bé vẫn sẽ được an toàn. Nhưng tên yêu nghiệt này không đáng tin chút nào, ta đến cùng vẫn lo lắng một ngày nào đó hắn sẽ trở mặt, làm hại Tử Uyển…”

Không biết lần trước sau khi tôi và con báo rơi xuống nước, Hoàn Giác cùng hai người bọn họ đánh nhau, kết quả cuối cùng thể nào… Thân thể Hoàn Giác… hi vọng không có vấn đề gì…

Tôi quay đầu lại, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên thân mình, hắn cúi người xuống hôn môi tôi. Hai đôi môi chạm nhau trong giây phút, vài phần quen thuộc lẫn khác lạ xẹt qua trong óc của tôi, nhanh đến nỗi không kịp nắm bắt.

Mọi người trong tộc rất nhiệt tình, khi gặp con báo giống hề đối xử xa lạ như đối với người ngoài, có không ít chàng trai trong tộc đến mới hắn cùng đi lên núi săn bắn. Tôi lo lắng tâm trí con báo chưa hoàn toàn khôi phục, đi săn rất nguy hiểm. Nhưng hắn lại tựa như rất hứng thú, tôi ngăn cản vài lần không được, cuối cùng cũng đành để cho hắn đi. Lần đầu tiên hắn lên núi, cả ngày tôi vô cùng lo sợ bất an, ngồi cũng không xong đứng cũng không được, chuyện gì cũng không làm được. Cuối cùng đành lo lắng đứng trước cổng viên lâu, chờ đợi hắn trở về.

Khi hắn thắng lợi trở về, thân ảnh hắn hòa cùng ánh mặt trời chói lòa xuất hiện trong tầm mắt tôi, tôi nghe thấy tiếng trái tim mình thở phào ra một hơi. Hắn cõng trên vai một con linh dương to khỏe, khoái trá vẫy vẫy vẫy tay với tôi, trong mắt hiện lên niềm cao ngạo khi vừa thắng lợi, khiến tôi rung động thật sâu. Một giây ấy, tôi biết, mảnh đất yên tĩnh an bình giống như thiên đường này cuối cùng cũng không thể giữ chân được hắn.

Sau, hắn liền thường xuyên cùng nam nhân trong tộc ra ngoài săn bắn, mà tài năng bắn cung của hắn làm cho mọi người trong đoàn đi săn rất bội phục. Sau khi trở về sẽ có người đem chuyện săn bắn hôm ấy, đặc biệt là tài năng của hắn ra kể say sưa một phen. Có thể thấy được, võ công của hắn đang từng bước khôi phục. Tôi bởi vì nguyên nhân đặc thì thân thể, gần đây có chút thèm đồ chua, lần trước khi hắn trở về có mang một ít mơ theo, khiến tôi ngạc nhiên không thôi. Nhiều lúc ánh mắt và cử chỉ của hắn làm tôi có cảm giác vô cùng quen thuộc, cho rằng hắn đã hồi phục. Nhưng mỗi khi tôi cẩn thận nghiên cứu lại vẻ mắt hắn thì lại không thu hoạch được chút gì. Ngoài tôi ra, đối với những người khác trong tộc, hắn rất khó mở miệng nói chuyện, mà đối với tôi hắn cũng chỉ nói được vài từ, một câu. Xem ra tâm trí hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

Nhưng mà, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ hồi phục hoàn toàn, Khi đó là ngày chúng tôi phải rời đi. Hắn có trách nhiệm đối với quốc gia, tôi không thể vì bản thân mà bắt hắn ở lại khe núi này được. Hơn nữa, con của chúng tôi cũng đang chờ hắn cứu. Nếu chúng tôi không quay về, sẽ không có người đi giải cứu Tử Uyển, không thể ngăn chặn Tử Hạ Phiêu Tuyết làm tổn thương thằng bé.

Đợi đến khi con báo đi lên núi săn bắn, tôi liền hỏi Xảo Ba và người trong tộc một chút thông tin, nếu tôi cùng con báo được họ cứu về từ dòng suối, như vậy theo dòng suối đó đi ngược lên nhất định có thể đến sông Phiền Xuyên, trở lại Hương Trạch quốc. Mà Xảo Ba bọn họ trả lời lại làm cho tôi có chút không hiểu, bọn họ đều nói với tôi suối nước này là nước từ trên trời đổ xuống mà thành, tôi tất nhiên không tin câu trả lời ấy. Nhưng mà, sau khi chúng tôi rơi xuống nước, Hương Trạch quốc nhất định đã phái đại đội nhân mã đi tìm, tất nhiên sẽ không bỏ qua các nhánh sông nhỏ, nếu dòng suối này thật sự là một phần của sông Phiền Xuyên, tại sao đến bây giờ, gần một năm trôi qua mà vẫn không có bất kì ai tìm đến nơi này? Chẳng lẽ ngọn nguồn của dòng suối này thật sự đúng như lời Xảo Ba nói, mơ hồ như vậy?

Hôm nay, con báo lại đi ra ngoài tôi cũng có chuyện cần làm, chuẩn bị một ít mơ chua, đi đến dòng suối nhỏ đó, dọc theo dòng suối tính đi tìm tòi đường lối đến tận cùng. Đến tận khi mắt trời chói chang nhô lên cao, tôi còn chưa phát hiện ngọn nguồn của dòng suối này, mới chỉ biết thì ra nó lại dài đến như vậy. Tôi ngậm một quả mơ, tiếp tục đi về phía trước.

Cuối cùng, khi tôi tìm tìm kiếm kiếm, đi xuyên qua một vườn hoa chỗ nước cạn, một trận âm thanh của tiếng nước chảy ào ào truyền vào tai tôi, tôi dựa vào âm thanh ấy tìm được ngọn nguồn phát ra của nó, cuối cùng cũng biết tại sao người Nguyệt Vọng Tộc nói suối Nguyệt Lượng là từ trên trời đổ xuống.

Trước mắt, một thác nước bạc ào ào đổ xuống như rồng trên chín tần trời, từ vách đá cao vút trong mây mà đổ xuống, tạo thành một hồ nước thật sâu, dọc theo hồ nước có một cái lỗ hổng nho nhỏ, nước trong suốt chảy từ lỗ hổng kia ra ngoài, liền hội tụ lại thành suối Nguyệt Lượng chảy dài. Mà thác nước kia ở tít tận trên cao, mây mù lượn lờ che phủ, không trông thấy đỉnh, phảng phất như bắt đầu từ trên trời đổ xuống. Tôi hoảng sợ, chẳng lẽ tôi cùng con báo đã từ chỗ cao như vậy lao xuống? Nếu thật là như vậy, không chết cũng thật sự rất may mắn, chính là một kì tích…

Nếu muốn đi ra ngoài từ một nơi cao đến như vậy, thật sự khó như lên trời. Tôi thất thần nhìn lớp bọt nước trắng xóa ào ào đổ xuống, im lặng tự hỏi. Cho đến khi một cánh tay dùng lực kéo thân thể tôi ôm vào trong ngực, tôi mới giật mình tỉnh lại.

Ngẩng đầu liền bắt gặp mắt phượng híp lại của con báo, môi bạc nhếch lên, sắc mặt xanh mét, đôi tay siết chặt lấy tôi. Đây là lần đầu tiên hắn tức giận từ sau khi tỉnh dậy, tôi không khỏi sợ hãi rụt cổ lại. Thời gian như gió thổi, mặt trời đã xuống núi hơn một nửa, sắc trời đã có dấu hiệu tối lại. Tôi chột dạ, tự trách mình không để ý thời gian trôi nhanh đến như vậy. Nhất định hắn trở về viên lâu, phát hiện tôi không có ở đó, liền vội vàng gấp gáp chạy đi tìm tôi.

Giờ phút này, mắt phượng của hắn híp lại, nhìn tôi chằm chằm, thấy vậy tôi vô cùng khẩn trương. Tôi khó khăn nuốt nước bọt, ngập ngừng nói xin lỗi với hắn: “Thật xin lỗi, không phải ta cố ý đâu. Ta không có để ý đã muộn đến như vậy rồi, ta cam đoan về sau sẽ không thế nữa…” Đúng lúc này dạ dày tôi lại nhẹ nhàng kêu lên mấy tiếng, tốt rồi, sắc mặt con báo chẳng những không dịu lại, mà còn trầm hơn.

“A!” Mặc kệ tiếng hét của tôi, hắn ôm lấy tôi, quay đầu dọc theo suối Nguyệt Lượng trở về. Dọc theo đường đi hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn tôi một chút, tôi kéo cổ tay áo hắn, “Con báo, ta có thể tự đi được.” Hiện tại toàn bộ thân thể tôi đều tròn vo, rất nặng, tôi sợ hắn sẽ mệt, hi vọng hắn có thể thả mình xuống đất.

“Đi?” Phảng phất đối với từ này có thù oán thật sâu, mắt phượng sắc bén liếc về phía tôi. Tôi không hiểu, tại sao hắn lại đột nhiên mất hứng như vậy. Nhưng mà nghĩ lại, hiện tại hắn giống như một đứa nhỏ, tính tình sáng nắng chiều mưa cũng không khó hiểu, đành mặc kệ hắn ôm.

Tôi dỗ hắn: “Con báo, ta kể chuyện cười cho chàng nghe được không?” Hắn không để ý tới tôi.

Tôi cười, coi như mình đang dỗ Tử Uyển, “Ngày xưa, có một con sói xám gặp phải một chú dê con, nó nói với dê con: ‘Ta muốn ăn ngươi!’, kết quả chàng đoán thế nào?” Tôi nhìn hắn, hứng trí bừng bừng tiếp tục nói: “Kết quả con sói đó liền ăn dê con.”

Sau đó tôi bắt đầu cười ha ha, hắn vẫn không thèm để ý đến tôi dù chỉ một chút, làm cho tôi từ cười to chuyển thành cười nhỏ, từ cười nhỏ chuyển thành cười gượng, cuối cùng ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Tại sao giờ phút này tôi cảm giác mình giống như là bị mất hết tâm trí…

Sau khi trở lại viên lâu, mọi người năm lần bảy lượt cùng nhau đi lên soi xét tôi từ đầu đến chân, quan tâm một hồi, làm cho tôi nhất thời cảm nhận được sự ấm áp của tình cảm gia đình. Xảo Na còn bưng một bát canh chân hươu tới dặn dò tôi uống nhanh vào. Tôi nhận lấy bát canh, cám ơn nàng, nàng lại liên tục khoát tay, nói con hươu này là hôm nay con báo săn được. Cảm giác áy náy trong tôi càng tăng lên, tôi nhìn về phía con báo, hắn đã xoay người rời đi.

Tôi một bên uống canh, một bên nghe Xảo Na ghé vào tai miêu tả bộ dạng con báo sốt ruột như thế nào, sinh động như thật, nàng nói: “Muội chưa từng thấy Nguyệt thần tức giận như vậy, gấp gáp đến như vậy! Cứ như mưa to mùa hè, không đúng, cứ như bão luôn ấy! Bàn ghế đều bị hắn phá hỏng rồi, muội cùng đại ca đều bị dọa đến hoảng sợ…” Tôi vội vàng uống xong canh, để lại Xảo Na đang thao bất tuyệt, chạy ra khỏi cửa đi tìm con báo.

Trong phòng không có, ngoài hành lang cũng không có, cuối cùng, tôi tìm thấy một thân ảnh trắng bạc ở rừng cây nhỏ bên ngoài viên lâu. Nhìn thấy bóng dáng ấy, trái tim tôi nhất thời được lấp đầy, ấm áp.

Tôi đi đến, ôm lấy hắn từ sau lưng, hắn rùng mình một chút, tôi đem mặt mình dán sát vào tấm lưng cao to rộng lớn kia, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp xuyên qua lớp vải dệt thô ráp đang cuồn cuồn không ngừng truyền cho tôi, tôi an tâm nhắm mắt lại, “Con báo, là ta không tốt, ta không nên giấu chàng một mình đi ra ngoài, ta không nên khiến chàng lo lắng, chàng đừng tức giận nữa được không? Chàng không biết lúc chàng híp mắt lại rất dáng sợ đâu, trước kia trong cung mọi người vừa thấy chàng híp mắt đã sợ đến mức run lẩy bẩy.” Nói đến chân, chân của tôi cũng có chút đau mỏi, có thể là do đi đường xa, hoặc là bị con báo vác lên người, làm cho bắp chân tôi hơi sưng lên.

Con báo xoay người ôm tôi vào trong ngực, khóe miệng của tôi không kiềm chế được nhếch lên. Tôi kiễng mũi chân, ôm cổ hắn, hôn lên môi hắn, “Con báo…” Tôi nhìn hắn vài phần xúc động.

Hắn cũng nhìn tôi, trong mắt có vài tia sáng trong suốt chuyển động.

Tôi há miệng, cuối cùng cũng không giải thích được, đành bật ra một câu: “Canh hươu ngon lắm.” Sau đó, tôi liền hối hận, tôi cũng không biết bản thân mình vì sao lại nhát gan như vậy.