[Bác Chiến] Tôi Thèm Quản Cậu

Chương 92: Chương 92






Ngày hôm sau Vương Nhất Bác đã muốn xuất viện về nhà dưỡng thương, Vương Hạo Hiên đã thuyết phục cậu ở lại thêm một tuần chỉ đúng một tuần thôi thì cậu cũng đồng ý.
Trong thời gian đó, Vương Nhất Bác phải cố gắng tập ngồi dậy để quen dần với cơn đau.
- Tình hình công ty sao rồi?
Vương Nhất Bác ngồi tựa vào gối, tay không bị thương đang gõ lạch cạch trên màn hình laptop được đặt trên cái bàn ăn nhỏ để trên giường.
- Việc cậu bị thương tôi đã phong toả tin tức, không có khả năng bên mấy cổ đông sẽ biết nên hiện giờ không có dấu hiệu rục rịch.

Tuy nhiên...
- Hử?
Vương Nhất Bác có chút ngừng tay nhìn sang Uông Trác Thành đang ấp úng thì hơi nhíu mày.

Có lẽ là do cậu không quen với việc ấp a ấp úng khi làm việc.
- Trong lúc cậu hôn mê Chúng tiểu thư đã có một lần đến đây, Chúng tổng biết tin liền nhắm lúc cậu không thể quản lý công ty mà bắt đầu tiếp cận các cổ đông nhỏ nhưng tôi đã cắt đứt dây đàn của ông ta rồi.
Vương Nhất Bác nghe xong có chút trầm ngâm, ngón tay vẫn lạch cạch gõ phím ánh mắt cũng thể hiện rằng cậu đang toan tính điều gì đó trong đầu.

Uông Trác Thành thời điểm này không tài nào bắt kịp sóng não của cậu.

Chỉ cảm thấy Chúng thị sắp như con rắn mất đầu rồi.
- Thời gian này có lẽ sẽ vất vả rồi đây.
Lại một tháng nữa trôi qua, Tiêu Chiến trở nên tĩnh lặng hơn trước.

Anh không ở công ty thì cũng chỉ ở nhà, ông Tiêu chỉ có thể thở dài cứ như con người hoạt náo trước đây của anh chưa từng xuất hiện.
- Công ty vẫn ổn chứ? Nếu mệt quá có thể để ba làm không cần làm khó bản thân.
Ông Tiêu ngồi trên bàn ăn nhìn Tiêu Chiến đang yên lặng dùng bữa.

Tuy anh không còn bát nháo, lông bông là chuyện tốt nhưng ông không thể làm quen được, có lẽ sự trầm ổn đối với anh là một điều không hợp chút nào.

Cứ như một đứa trẻ đang cố tập làm người lớn vậy.
- Vâng, con vẫn ổn.
Tiêu Chiến nuốt hết đồ ăn mới nhẹ nhàng trả lời, anh không nhiều lời lại tiếp tục lặng lẽ ăn thậm chí một tiếng động cũng không phát ra.
- Con ăn xong rồi.

Dì Lý ăn xong mang dùm con một ly cà phê lên phòng nhé.
Tiêu Chiến nhìn ông Tiêu rồi buông đũa sau đó nhìn sang dì Lý cùng ngồi trong bàn ăn mà nhờ vả.

Anh buông lời xong rời bàn đi về phòng.
Đi đến trước cửa phòng, anh khẽ lướt nhìn qua cánh cửa phòng đang đóng chặt phía đối diện thì ánh mắt có chút trầm, cũng không lưu luyến mà dời tầm mắt đi vào phòng.
Vào phòng, anh ngồi vào bàn rồi mở laptop ra bắt đầu làm việc, trên bàn còn lát đát vài tờ giấy có vẻ là tài liệu.

Mấy phút sau thì dì Lý mang cà phê vào phòng cho cậu.
- Buổi tối con uống cà phê sẽ không tốt đâu.
Dì Lý mang cà phê cẩn thận đặt lên chỗ không vướng giấy tờ.

- Con tự có chừng mực, dì về nghỉ ngơi đi.
Tiêu Chiến đảo mắt sang dì Lý một cái rồi thôi.
Dì Lý nhìn Tiêu Chiến có chút không đành lòng, bà là không quen nhìn cái bộ dạng này của Tiêu Chiến.


Trước khi đi bà không quên nhìn một lượt phòng của anh, phòng của anh cũng không còn như trước, không còn những vật trang trí nhỏ đáng yêu, cũng không còn những vật đầy màu sắc, giờ đây chỉ còn có giường, tủ quần áo cùng bàn làm việc.

Căn phòng trở nên rộng rãi nhưng cũng đơn sơ đi rất nhiều ngày càng khô khan.
Tiêu Chiến cầm ly nuốt một ngụm cà phê, dòng nước đắng nghét liền lẻn lỏi khắp khoang miệng chảy xuống họng khiến Tiêu Chiến có chút nhíu mày, dù tập uống cũng đã một tháng nhưng anh vẫn chưa thích nghi được bởi anh vốn không thích cà phê đen một chút nào.
Anh đến tận bây giờ thì số lần uống cà phê cũng có thể đếm trên đầu ngón tay vậy mà bắt đầu từ tháng trước ngày nào anh cũng nuốt cà phê đen vào bụng.

Không phải là do anh đổi gió muốn uống mà là uống để giữ cho đầu óc tỉnh táo.
Gần đây anh lại cắm đầu vào làm việc ngày đêm, ép bản thân rơi vào bờ vực muốn sụp đổ nhưng chỉ có vậy mới giúp anh quên đi hình bóng của một người bởi đầu óc không còn thời gian để nhớ đến nữa chỉ đủ để có thể hoạt động mà duy trì trạng thái như bây giờ.
Tiêu Chiến từ lúc từ bệnh viện về cũng không quan tâm đến thời gian nhưng đại khái cũng một tháng rồi chưa gặp cậu đi.

Không biết lưng cậu đã tốt hơn chút nào chưa.

Còn anh chỉ biết cắm đầu vào công việc mà sống.
Tối hôm ấy, Vương Nhất Bác chủ động gọi cho ông Tiêu điều này làm cho ông khá bất ngờ.

Đại khái là cậu hẹn gặp ông vào ngày mai, vốn định dắt theo anh đi thì cậu lại nói giữ bí mật thì ông liền thu lại ý định.
Đến giờ ông vẫn không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, chắc là đang giận dỗi nhau đi nhưng cuộc gọi vừa rồi thật ra làm ông có chút không an lòng, giọng cậu khi nãy mang âm điệu rất xa lạ.

Ông cảm thấy có điều gì đó sẽ xảy ra, trực giác của ông thường rất chính xác tuy nhiên lần này ông hi vọng đó cũng chỉ là trực giác của riêng ông.
Sáng hôm sau, Tiêu Chiến cùng ông Tiêu một xe đi làm.
- Hôm nay ta đi gặp một người bạn sẽ đến trễ một chút.
Tiêu Chiến vốn đang nhìn laptop nghe ông nói thì nhìn sang đồng hồ ở cổ tay, ai mà lại hẹn nhau vào sáng sớm như thế này ? Mà ông cũng cần có cuộc sống riêng tư nên Tiêu Chiến cũng không quản nhiều chỉ vâng một tiếng sau đó cùng thư kí vào công ty trước.
Xe tiếp đến được đánh lái tới một quán cà phê gần Tiêu thị.

Khi ông Tiêu đến thì trong quán chỉ vài ba người khách nên hai thân ảnh vận âu phục trong góc tiệm đặc biệt nổi bật.
Ông Tiêu tiến đến rồi ngồi xuống đối diện Vương Nhất Bác.

Cậu vẫn là một bộ dạng trầm ổn, âu phục đen cũng tóc xám gọn gàng nhưng sắc chung quy vẫn nhợt nhạt hơn.

Hôm nay cậu ngồi xe lăn đến, trên chân phủ một lớp chăn mỏng, áo ngoài cũng chỉ khoác trên vai có lẽ là do tay chân còn đều đang bó bột.
- Cậu gọi tôi ra đây là để...?
- Tôi muốn bàn bạc một chút với ông đây.
Cậu nói xong thì ra hiệu cho Uông Trác Thành đứng đằng sau, hắn liền đưa ra trước mặt ông một kiện tài liệu.
- Đây là khu đất phía Nam trước kia tôi đã từ ông mà lấy được.

Ông Tiêu có chút khó hiểu nhìn tập tài liệu trước mặt.

Khu đất phía Nam này vốn là một miếng mồi ngon mà ông bị Vương Nhất Bác một bước nhanh hơn mà cuỗm mất, khi ấy ông đã rất tức tối nhưng cũng không thể làm gì ấy thế bây giờ cậu lại hai tay tự nguyện dâng lên cho ông, điều này rõ ràng không bình thường.
Ông Tiêu tùy tiện lật vài trang sau đó ngước mắt lên nhìn cậu, đáy mắt như hiện rõ suy nghĩ của ông.
- Ông có thể coi đây là một cuộc trao đổi.

Tôi đưa ông khu đất, ông đưa tôi Chúng thị.

Ông thấy như thế nào? Nếu không vừa ý thì thêm 2% cổ phần của Thiên Vương.
Vương Nhất Bác nhàn nhạt đáp lại ánh mắt của ông.


Ông Tiêu nhìn cậu có chút chăm chú, hình như cậu lại trở về con người của thương trường như lúc trước nhanh chóng không vòng vo.
Rốt cuộc anh và cậu đã xảy ra cái chuyện gì?
- Không cần.

Mà theo tôi nhớ Tiêu gia chúng tôi có vẻ không liên quan gì đến Chúng thị.
Ông Tiêu đẩy tập tài liệu sang một bên.

Ông thắc mắc là cậu cần cái gì của ông mà liên quan đến Chúng thị đương nhiên cũng quên mất bản thân từng hứa hẹn một cuộc hôn nhân thương mại giữa hai bên.
- Tiêu tổng, thứ Vương tổng chúng tôi muốn là cuộc hôn nhân của Tiêu thiếu và Chúng tiểu thư.
Uông Trác Thành đứng đằng sau mất kiên nhẫn mà lên tiếng.
Lúc này ông Tiêu mới a lên một tiếng, ông nhớ rồi thì ra là ông từng muốn gả Tiêu Chiến đi nhưng vì thấy anh với câụ bên nhau mà quên bén đi mất.

- Được thôi, chúng tôi hủy hôn.
Ông Tiêu nhanh chóng nhận lời.

Thật ra lúc đầu ông định kiếm vợ cho anh thật nhanh chỉ vì muốn anh trưởng thành nhưng xem ra hiện tại thì không cần rồi mà ông cũng chẳng còn nhu cầu gả anh đi.
- Chuyện này tôi sẽ xử lý tất nhiên sẽ không làm liên lụy đến Tiêu gia.

Còn một thứ tôi muốn nhờ ông.
Vương Nhất Bác vừa nói thì Uông Trác Thành cũng đồng thời đưa trước mặt ông một kiện tài liệu khác nhưng lần này lại được niêm phong kĩ càng, ông không biết bên trong là gì.
- Một ngày nào đó ông cảm thấy thích hợp hãy đưa cái này cho Tiêu thiếu.
Nói đến đây giọng của Vương Nhất Bác có chút biến hóa, phía Uông Trác Thành cũng trở nên âm trầm hơn điều này làm ông hơi hoảng.

Bên trong thật sự là gì mà khiến cả hai đều trở nên nặng nề, ông có chút phân vân cái thứ này sẽ không làm hại con ông chứ.
Tuy vậy ông vẫn lựa chọn tin tưởng cậu bởi đơn giản là ông tin tưởng tình cảm cậu dành cho anh có lẽ là vậy.
- Không còn gì tôi xin phép đi trước.
Trợ lý Trần bên cạnh cầm hai tập tài liệu rồi đỡ ông dậy.

Ông Tiêu lần nữa nhìn Vương Nhất Bác ngập ngừng muốn hỏi gì đó nhưng rốt cuộc lời nói vẫn kẹt trong thanh quản, ông liền quay lưng đi khỏi quán.
Vương Nhất Bác gật đầu coi như chào hỏi sau đó vẫn yên lặng ngồi đó, câụ có chút lơ đễnh nhìn ra bên ngoài.

Khung cảnh này, những con người này liệu có tồn tại mãi theo thời gian không?
- Chúng ta thật sự phải làm đến nước này sao?
Uông Trác Thành hiện giờ tâm tình thật sự phức tạp, ở vị trí này hắn không thể quan sát nét mặt cậu, càng không hiểu cậu muốn làm gì.

Vương Nhất Bác nghe xong cũng nhảy lên suy nghĩ.

Không đến nước này thì còn có thể đến nước nào nữa?
- Anh nói xem liệu tôi còn có thể nhìn những thứ này nữa hay không?
Vương Nhất Bác ấy thế mà lại hiện lên một nét cười thê lương.

Đến cùng cậu chỉ còn một cuộc đời dở dang và một tấm chân tình không được đáp ứng.
Uông Trác Thành đằng sau nắm tay thành quyền mà nhíu mày, hắn biết cái kiện tài liệu kia là cái gì mà đáng ghét ở đây là hắn không hiểu tại sao lại như vậy.


Ngày đó, khi cậu đưa thứ này cho hắn cũng chỉ quăng cho hắn một câu nói duy nhất là đừng có nghi ngờ về quyết định của cậu.

Vậy mà đến bây giờ cậu lại bày ra cái bộ dạng đau khổ này.
- Về công ty thôi.

À anh đặt cà phê đãi toàn bộ nhân viên đi hôm nay tôi mời.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên nhìn Uông Trác Thành, hắn không nói gì chỉ gật đầu.

Vương Nhất Bác nâng nhẹ khoé môi, cứ coi như đây là một đãi ngộ đi đừng có làm bộ mặt khó coi như thế.
Trên xe Uông Trác Thành không nói một lời nào kể cả bàn công việc cũng không, Vương Nhất Bác thấy thế cũng không nhiều lời yên tĩnh nhìn ra ngoài.

Từng hình ảnh trôi qua khắc họa sâu vào ánh mắt cậu, đều là cùng một cung đường nhưng tại sao hôm nay cậu cảm thấy nó thật đặc sắc cũng có gì đó gọi là lưu luyến không rõ.
Đến công ty, Uông Trác Thành đẩy cậu cậu vào phòng liền ra ngoài đặt cà phê.

Vương Nhất Bác trong đây cũng không còn tí hứng thú làm việc thì tự mình đẩy xe đến sát cửa kính, tự mình nhìn xuống cái thành phố phồn vinh bắt đầu nhộn nhịp bóng người kia.

Chưa bao giờ cậu lại thích ngắm cảnh như lúc này.
Còn về phía ông Tiêu, sau khi về công ty liền cho gọi Tiêu Chiến vào văn phòng, trước đó ông đã cất kĩ tập tài liệu kia.
- Sao vừa gặp bạn lại đòi gặp con rồi? Có ai muốn gả cho con sao?
Tiêu Chiến chưa đặt mông xuống ngồi thì nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của ông không nhịn được mà lên tiếng.

Anh biết mỗi lần ông có vẻ mặt như thế là do ông đang có gì đó giấu diếm trong lòng mà anh cũng chẳng muốn biết đâu.
- Ta đã hủy hôn với phía Chúng thị gì gì đó rồi.
Ông Tiêu nâng tách trà đi thẳng vào luôn vấn đề.
Tiêu Chiến nghe hai chữ Chúng thị thì có chút ngẩn ngơ rất nhanh thu lại dáng vẻ ấy.

Hủy hôn là sao? Tại sao lại huỷ hôn?
- Vậy sao?
Tiêu Chiến thế mà lại không hứng thú lắm.

Nhắc tới cái này anh chợt nhớ lại lúc cậu nhờ anh kết hôn với cô tiểu thư họ Chúng kia không ngờ giờ ba anh lại hủy hôn mất rồi.
Cũng đúng thôi, cậu không còn ở đây thì việc gì anh phải kết hôn?
Nhưng tại sao ông lại đưa ra ý định này? Chắc không phải là do cậu đi?
Tiêu Chiến hơi nhếch đuôi lông mày, là do anh nghĩ nhiều rồi.

Không lẽ cậu vì muốn níu kéo tình cũ nên gặp ông muốn ông hủy hôn, càng nghe lại càng thấy buồn cười.
- Không hỏi lý do ư?
Ông Tiêu chớp mắt nhìn anh đang thản nhiên như không có chuyện gì.

Đáng lẽ anh phải hỏi tại sao chứ, làm ông nãy giờ ngồi suy nghĩ ra biết bao nhiêu là lý do để trả lời.
- Hủy hôn thì cũng đã hủy rồi có hỏi cũng như vậy.
Tiêu Chiến bắt chéo chân lạnh nhạt uống một ngụm trà rồi lại một ngụm.

Nếu anh có hỏi chắc gì ông đã nói thật nên tốt nhất im luôn đi cho rồi.
Ông Tiêu đặt ly trà xuống bàn nhìn thằng con trước mặt.

Gớm chưa kìa, trước đây trà còn không muốn uống giờ đây bày đặt vắt chân ngâm trà thấy mà phát ghét.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người cha yêu dấu Tiêu Chiến giật giật khoé miệng.

Anh đặt ly trà xuống rồi nhìn sang ông, ánh mắt sáng rực tràn đầy ý muốn nói.
Gì? Ba muốn nhìn con làm cái gì?
Ông Tiêu bên này đón nhận ánh mắt liền thấy đọ không nổi bèn rụt mắt lại.


Không biết đẻ ra giống ai mà cái con mắt đáng ghét như thế.
Buổi trưa hôm đó Tiêu Chiến nhận được tin nhắn của Vu Bân, hắn hẹn anh chiều nay ở quán của hắn.

Tiêu Chiên nhận được tin cũng hơi bất ngờ bởi cũng lâu rồi cả hai cũng không liên lạc nên tuy không biết hắn có việc gì anh vẫn vui vẻ chấp nhận.
Tiêu Chiến ăn trưa cùng ông Tiêu xong thì về phòng mình giải quyết nốt mấy cái việc linh tinh nhàn nhã chờ đến giờ hẹn.

Nói là việc linh tinh mà cũng ngốn anh cả một đống thời gian, thoắt cái đã đến giờ hẹn.
Anh với lấy cái áo cùng điện thoại, gọi điện báo cho ông Tiêu một tiếng rồi lên xe đi đến điểm hẹn.
Cùng lúc đó, Vương Nhất Bác cũng vừa mới tái kiểm tra định kì xong.

Hiện giờ đang chờ Vương Hạo Hiên buông lời dặn dò.
- Lưng đã ổn, đầu ok, tay đã tháo bột còn chân tuần sau sẽ tháo nốt.
Vương Hạo Hiên chăm chú nhìn bệnh án trên màn hình máy tính, biết cậu cũng đã đã lâu mà hắn không tài nào theo hiểu nổi tốc độ hồi phục của cậu được cứ như quái vật vậy.
Vương Nhất Bác ngồi một bên không nói gì, cậu vẫn đang miệt mài cử động cánh tay sau khi được thoát khỏi đống bột kia, thật sự rất thoải mái.

Chỉ cần chịu đến tuần sau nữa thì là cậu có thể đi đứng lại bình thường rồi không cần phải ngồi xe lăn nữa, trong thời gian vừa qua cậu mới nhận ra rằng ngồi xe lăn không vui như cậu tưởng.
- Tuy thế vẫn phải cử động nhẹ nhàng dùm tôi.
Vương Hạo Hiên cau mày cầm cây bút khẽ tay cậu một cái, Vương Nhất Bác tự nhiên lại trở nên ngoan ngoãn đúng như hắn muốn.
Tiêu Chiến cuối cùng cũng đến VuBan, anh để áo ngoài tại xe rồi tùy hứng cởi hai nút áo xong mới bước vào.

Vừa bước vào Tiêu Chiến rất nhanh được nhân viên trực tiếp đưa đến quầy pha chế.
- Cậu muốn uống gì nào hôm nay tôi mời.
Vu Bân thấy anh đến thì nhanh tay pha chế cho một người khác rồi lại đi sang trước mặt anh nói chuyện.
- Tùy anh đi.
Tiêu Chiến tùy ý phất tay.

Vu Bân gật đầu rồi làm cho anh một ly Passion Fruit Martini đẩy đến trước mặt cho anh.
Tiêu Chiến cảm ơn hai tiếng rồi cầm lên nhấp thử một ngụm, vị chanh dây chua thanh hòa quyện tinh tế với vị the mát của siro bạc hà cứ thế hoà tan trên đầu lưỡi rồi lưu quyến trôi xuống cuống họng.

Hôm nay quán lại mở nhạc theo hướng Opera, vừa uống rượu vừa nghe Opera thật sự cảm thấy tâm hồn như đang phiêu dạt ở đâu đấy làm Tiêu Chiến có chút thoả mãn.
- Dạo này cậu còn gặp nhóc Vương chứ?
Tiêu Chiến nghe xong có chút cứng đờ, anh chớp mắt vài cái rồi đặt ly cocktail xuống bàn.
- Không, chắc cậu ta cũng chẳng muốn gặp tôi đâu.
Đối với câu trả lời này Vu Bân cũng không bất ngờ gì nhiều, cái hắn bất ngờ là anh thản nhiên hơn hắn tưởng tượng nhiều, ánh mắt của anh cũng không có cái gì là chan chứa nổi buồn.

Bộ anh không buồn sao ?
- Vậy cậu có còn cái gì gọi là yêu với nhóc đó không?
Vu Bân hỏi câu này lập tức thấy hơi gượng miệng, cũng sợ làm anh thấy lúng túng nhưng quả nhiên hắn cũng hơi tò mò liệu sau khoảng thời gian ấy cả hai có còn tình thương mến thương như trước không.
- Nếu nói thích thì có thể còn chứ yêu chắc không đâu.

Nó khác biệt lắm.
Đúng vậy, anh không yêu cậu điều này cũng chính là do cậu nói với anh vào ngày hôm đó.

Một tháng qua anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, tuy có thể anh có rung động với cậu nhưng chưa bao giờ anh nghĩ đến việc sống cùng giường, chết cùng mộ với cậu cũng như chưa nghĩ đến việc bên cạnh cậu từ nay và về sau.

Nếu chưa nghĩ đến thì không thể gọi là yêu được.
Đã không yêu thì gượng ép làm gì, cứ trực diện mà tiếp nhận thôi.

Chắc cậu cũng như vậy nhỉ, cũng đã buông bỏ được anh rồi như cái cách anh buông bỏ cậu vậy.
Nói đến cùng thì anh cũng chỉ là kẻ mang đau thương đến cho cậu mà thôi.
Càng vô tình anh thấy càng tốt với Vương Nhất Bác bởi vì anh không muốn trao cho cậu thêm một hy vọng đầy dối trá nào nữa..