[Bác Chiến] Tôi Thèm Quản Cậu

Chương 9: Chương 9






- Yêu nhau được 10 phút rồi.
Vu Bân pha chế cho cậu một ly Tears.

Hắn và Trịnh Lâm đâu phải mới yêu nhau đây đâu, thật ra hắn và Trịnh Lâm gặp nhau đã từ lâu.

Lần đầu cả hai gặp nhau là khi hắn đến đón Nhất Bác từ trường học, vì vẻ ngoài điển trai với chiều cao lý tưởng nên hắn thu hút mọi sự chú ý của những nữ sinh và nhiều ánh mắt khác của nam sinh.

Đã đẹp còn đi xe xịn thì ai mà chả nhìn, hắn thì cũng chả quan tâm ai một thân đeo kính râm, vừa hút thuốc vừa dựa người vào xe để đợi người.

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng đã ra nhưng người hắn quan tâm chính là anh chàng nhỏ con đang lon ton bên Nhất Bác kia, làn da bánh mật cùng cặp kính khiến anh ta vừa ngố cũng có chút đáng yêu, cái miệng cứ tía lia bên Nhất Bác làm hắn thấy có chút gì đó hứng thú.

Từ đó, sau lưng Nhất Bác hắn đã âm thầm lên kế hoạch tán tỉnh Trịnh Lâm suốt mấy năm liền đến tận lần này mới dính câu được.
Vương Nhất Bác hơi nhướng mày rồi cũng nhanh chóng quay lại trạng thái ban đầu.

Bên trong cậu đang bùng nổ nhưng cậu không thể vô vớ mà chửi người được.

Vu Bân nhanh chóng đưa ra một ly Tears cho Nhất Bác, hắn lại xà qua phía Trịnh Lâm tay nghịch từng sợi tóc trên đầu Trịnh Lâm.

Nhất Bác chẳng mấy quan tâm mà uống Tears.
- Nhất Bác sao trên người cậu lại có mùi nước hoa phụ nữ vậy ?
Vu Bân vẫn tinh nghịch nghịch từ tóc đến tai Trịnh Lâm khiến anh ta ngày càng đỏ, không phải vì người yêu mà hắn quên mất đi người em cũng như người bạn thân thiết đâu bởi từ đầu hắn đã để ý rằng cậu có chuyện bực mình gì đó đã thế trên người có mùi nước hoa phụ nữ nên suy ra đã có cô nàng làm cho cậu xém nữa gϊếŧ chết rồi.

- Không gì.
Vu Bân thở dài vì hắn biết nếu có gì phiền lòng Nhất Bác sẽ không nói ra chỉ để trong lòng rồi sẽ nhanh chóng mà quên mà mặc khác giọng Nhất Bác sẽ lạnh hơn, khi bên Vu Bân Nhất Bác không bao giờ nói chuyện lạnh lùng cậu ta chỉ gọi là an nhàn mà thôi mà cũng chính hắn chỉ có hắn có thể phân biệt được giọng điệu an nhàn khác giọng điệu lạnh lùng như thế nào.

Và bây giờ cậu đang lạnh lùng.
- Nhóc không muốn nói thì anh cũng chả muốn hỏi.
Vu Bân nhún vai cho qua, hắn mới cúi nhìn Trịnh Lâm hai tay hắn áp vào tai Trịnh Lâm ép anh ta ngẩng dậy, môi hắn áp vào môi Trịnh Lâm.

Bị hôn bất ngờ, Trịnh Lâm giật nãy lên đôi mắt mở to sắp rớt cả ra ngoài anh ta cố gắng đẩy hắn ra vì ở đây còn có người khác.

Càng đẩy hắn hôn càng mạnh bạo, Trịnh Lâm cắn chặt răng Vu Bân cắn môi anh ta, lợi dụng thời cơ hắn nhanh chóng đưa lưỡi vào khoang miệng Trịnh Lâm tham lam mà khám phá tung hoành.

Nhất Bác vẫn ngồi đó mà nghiêm nghị uống Tears, cậu vẫn thấy nhưng cậu không có thói xem vào chuyện của người khác.

Một hình ảnh hiện lên trong đầu cậu, ánh mắt cậu cũng hơi rũ xuống.

Cậu cũng đã từng trêu đùa Chúng Huyền như vậy, hôn cô khi có người ở gần khiến cô giận cậu suốt mấy ngày liền khó khăn lắm cô mới hết giận.

Nhưng cũng chính ánh mắt âý xẹt qua một tia lạnh lẽo, ai cả gan đụng vào người của cậu chỉ có hai con đường 1 là tự chết 2 là bị gϊếŧ chết.
Dường như đang dần chìm đắm vào nụ hôn sai trái kia, Trịnh Lâm bất giác dựng tóc gáy anh ta mới đập đập vào ngực Vu Bân hắn mới luyến tiếc rời anh ta hắn còn đưa tay quẹt đi vết máu nhỏ trên môi Trịnh Lâm, cười cười mãn nguyện.

- Anh à, sao em cảm thấy lạnh thế ?

Trịnh Lâm thì thầm vào tai Vu Bân.
- Lạnh ? Em bệnh sao ?
Vu Bân đưa tay lên trán Trịnh Lâm, trong mắt hắn còn hiện rõ sự ôn nhu.

Trịnh Lâm lắc đầu, anh ta có bệnh tật gì đây là cảm giác một sự nguy hiểm gần kề chứ không phải lạnh do bệnh.

Xoảng
Một tiếng bể vang lên, Vu Bân cùng Trịnh Lâm không hẹn mà gặp đưa mắt sang Nhất Bác, chiếc ly trên tay cậu đã vỡ vụn chất lỏng màu đỏ trên ly loang lỗ trên mặt bàn nhưng lại thêm một thứ chất lỏng màu đỏ khác cũng đang hoà quyện vào nó chỉ khác nó mang màu đậm và một mùi tanh khó ngửi.

Máu từ bàn tay Nhất Bác cứ thế mà chảy ra ngày càng nhiều, Vu Bân với Trịnh Lâm mới hoảng mà chạy đến Vu Bân thì giựt tay Nhất Bác ra khỏi chiếc ly vỡ còn Trịnh Lâm thì cầm chiếc khăn hốt hết mãnh vỡ ly vào rồi mang đi vứt.
- Cái thằng nhóc này mày điên à ? Trịnh Lâm lấy dùm anh hộp cứu thương trong quầy với.
Vu Bân quát lớn, hắn nhanh chóng nhặt mấy mãnh vỡ còn sót lại trong tay cậu.

Nghe tiếng quát của Vu Bân, Nhất Bác mới giật mình thoát khỏi suy nghĩ cảm thấy bàn tay cậu có gì đó ươn ướt, cậu mới nhìn xuống đôi mày thanh tú kia lại cau lại.
- Anh làm gì em thế ? Sao lại có máu ?
Vu Bân giật giật đuôi mày, hắn bóp nhẹ tay Nhất Bác làm cậu a lên một tiếng rồi trừng mắt nhìn hắn.

Hắn cũng đâu phải dạng vừa cũng lườm lại cậu, giọng gằn lên chữ.
- Mày bóp đến nát cái ly nhà anh, giờ còn hỏi anh làm gì mày à ?
Nhất Bác giãn mày ra, cậu có chút ngẫn ngơ đảo mắt nhẹ.


Cậu bóp ly ư ?
- Vu Bân hộp cứu thương đây.
Trịnh Lâm mang đến một hộp cứu thương nhỏ rồi để gần Vu Bân.

Vu Bân gật đầu rồi nhẹ nhàng xem xét vết thương trong lòng bàn tay của Nhất Bác, hắn lập tức cau mày những vết thương khá sâu, chảy rất nhiều máu xung quanh còn có rất nhiều những vết cắt nhỏ.
- Khá nặng đây, anh sẽ sơ cứu rồi ta đi bệnh viện.
- Để em làm cho, lúc trước em có học lớp sơ cứu.
Trịnh Lâm lên tiếng, Vu Bân mới lùi ra đằng sau để Trịnh Lâm bước đến chỗ hắn, Trịnh Lâm định chạm tay cậu thì cậu liền rụt tay lại, mặt cậu lạnh lùng nhìn Trịnh Lâm đang giơ cánh tay trên không trung.
- Để tôi tự làm.
- Không sao đâu, em ấy chỉ ghét người khác đụng vào người thôi.
Vu Bân thì thầm vào tai Trịnh Lâm, hắn phải giải thích để người bạn trai nhỏ bé của mình khỏi phải buồn khi lòng tốt bị bác bỏ.
- Em biết rồi.
Trịnh Lâm gật đầu, anh ta cũng chẳng gọi là quá hụt hẫng hay buồn vì tính này của cậu anh ta đã rõ từ lúc đi học với lại cậu đang bị thương nặng thì trách móc gì cậu.
Vương Nhất Bác ngồi ngay ngắn lại, cậu thẳng lưng rồi đưa tay không bị thương nhờ Vu Bân mang dùm đôi găng tay y tế.

Dù là tay không thuận nhưng cậu vẫn khéo léo xử lý vết thương không có sai sót, đến khâu những vết thương đều là do cậu làm, từng mũi kim đâm vào da thịt cậu Vu Bân cùng Trịnh Lâm nhìn đã sót nhưng cậu vẫn một cảm xúc, ánh mắt nghiêm túc để khâu vết thương.

Không chút nhăn mặt, không chút dao động.

Đến khi cắt chỉ, Nhất Bác mới nhờ Vu Bân băng lại rồi thử cử động các ngón tay cảm thấy khá khó chịu cậu đành buông xuôi cả cánh tay dọc cơ thể.
- Nhất Bác, cậu không đau hả ?
Trịnh Lâm mặt có chút trắng bệch, người thì lấm tấm mồ hôi chắc do cậu ta quá căng thẳng khi lần đầu tiên thấy người bị thương tự xử lý vết thương thương cho mình.

Nhất Bác không lên tiếng, cậu chỉ lắc đầu khẽ đầu.


Vu Bân tiến đến ôm Trịnh Lâm vào lòng, hắn mới nhìn thằng nhóc lì lợm trước mặt gương mặt đanh đá xua đuổi Nhất Bác.
- Thôi thôi mày về dùm anh cái đi, đừng ở lại phá quán anh nữa.
Nhận ra là mình bị xua đuổi, Nhất Bác mới tặc lưỡi rồi cậu mới rời mông khỏi ghế, cậu mới lấy tiền trong túi đặt nhẹ lên bàn rồi quay lưng bước đi.

Cúi xuống nhìn bàn tay được băng trắng, cậu không nhớ là mình đến đây vì lý do gì nữa nhưng cảm thấy lòng dường như bớt nặng, cậu đút tay vào túi quần cao ngạo bước đi, đâu còn hình dáng người khách bị chủ quán đuổi.

Cậu đây cần gì liêm sỉ.
Đợi bóng lưng Nhất Bác khuất khỏi, Vu Bân mới kéo Trịnh Lâm ra khỏi chỗ khô ráo.
- Cậu ta làm em sợ thật chứ.
- Sợ ? Sao lại sợ ?
- Thì tự nhiên rãnh rỗi bóp bể cái ly làm chảy máu quá trời.
- Sợ bằng sợ anh không ?
- Sao phải sợ anh ?
Trịnh Lâm ngây thơ nhìn lên Vu Bân, hắn cao hơn anh ta cả một cái đầu.

Vu Bân nhìn Trịnh Lâm ánh mắt trìu mến dần trở thành một ánh mắt sói già đang xác định con môi trước mắt.

Vu Bân ép Trịnh Lâm vào tường, bàn tay thon dài lướt từ mắt, xuống chiếc mũi thanh cao rồi xuống đôi môi căng mọng của Trịnh Lâm, bàn tay hắn nâng cằm Trịnh Lâm lên rồi áp môi mình vào.

Môi lưỡi dây dưa, đến khi thân ảnh nhỏ kia bắt đầu hô hấp dồn dập, Vu Bân mới rời khỏi mang theo sợi chỉ bạc óng nối hai đầu môi.

Hắn cúi xuống gặm nhắm chiếc tai xinh kia làm Trịnh Lâm không khỏi rùng mình, hắn liếm nhẹ vành tai rồi phải vào một làn hơi nóng.
- Hay chúng ta 做愛(1) một chút nhỉ ?.