[Bác Chiến] Tôi Thèm Quản Cậu

Chương 72: Chương 72






- Đó là lý do anh nên an phận nằm dưới.
Vương Nhất Bác xoay người lại, hai bàn tay lạnh lẽo chui ngược lại vào áo ngủ Tiêu Chiến mà tung hoành.

Một bàn tay sờ soạng cái bụng phẳng của anh bàn còn lại vô ý chui lên điểm trước ngực mà gãy gãy.
- Ưʍ...
Tiêu Chiến mẫn cảm kêu lên một tiếng mà buông eo Nhất Bác.

Chợt nhận ra mình mới phát ra thứ tiếng dễ gây hiểu lầm gương mặt xinh đẹp đỏ ửng lên.
- Ưm ? Anh thật xấu xa.
Vương Nhất Bác chậm rãi híp mắt nhìn anh mang ý trêu đùa.
Cúi xuống chạm môi vào cái cổ trắng thoang thoảng mùi sữa tắm, Vương Nhất Bác đưa răng cắn nhẹ rồi ra sức mà hôn như vừa đánh lại vừa xoa.
Di chuyển đến yết hầu Tiêu Chiến liếm nhẹ như đang cố ý kíƈɦ ŧɦíƈɦ người trước mặt phát ra những âm thanh hỉ nộ.
Tiêu Chiến dường trở nên mơ màng, mười ngón tay vùi vào mái tóc có phần sơ của cậu mà nắm lấy không biết là muốn đẩy ra chống cự hay lại muốn ép người vào gần hơn.

Hai tay Nhất Bác luyến tiếc thứ da mềm mại mà chui ra ngoài, hai bàn tay thoăn thoắt cởi sạch hàng nút áo.

Thân thể Tiêu Chiến ẩn ẩn hiện hiện sau lớp áo lẳng lơ.
Hôn đến xương quai xanh, Vương Nhất Bác lại ra sức cắn lưu lại một nụ hoa đỏ chói mắt dư âm sự đánh dấu.
Chiếc áo ngủ mỏng manh lạnh lùng rời bỏ Tiêu Chiến mà rơi xuống sàn.
- Nhất Bác.
Tiêu Chiến nhẹ nhàng kêu tên cậu, thầm phả từng hơi nóng vào lỗ tai người nọ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến từng dây thần kinh.

Anh đưa tay vòng qua cổ cậu mà ôm lấy, gương mặt say mê úp vào hõm vai cậu nhe răng cắn xé hương vị nam tính xen lẫn ngọt ngào lan toả khắp đầu lưỡi.
Di chuyển bàn tay đang buông lỏng đến lai quần Tiêu Chiến, từng ngón tay cứ thế tiến vào bên trong.
Bên ngoài lại ào ạt truyền đến tiếng gõ cửa.
- Vương tổng, đến giờ ăn sáng rồi.
Tiếng dì Lý qua lớp cửa gỗ vẫn đủ để nghe rõ.

Vương Nhất Bác rời môi mà cau mày, cậu quay mặt hướng phía cửa nói vọng.
- Cháu xuống ngay đây, dì xuống trước đi.
- Vậy cậu sẵn kêu Tiêu thiếu dùm tôi luôn nhé.
Nói xong dì Lý rời đi để lại một Vương Nhất Bác ôm một bụng phẫn nộ đến đen mặt, một Tiêu Chiến ngu ngốc không hiểu chuyện gì xảy ra vẫn đang đắm mình trong cõi hoan lạc.
Vương Nhất Bác mất hứng buông Tiêu Chiến, cậu cúi xuống nhặt áo rồi ném về phía anh một hướng chỉnh sửa quần áo rồi bước ra ngoài.
Tiêu Chiến chợt nhận ra Vương Nhất Bác đối với mình thật hững hờ, chơi chưa đã đã vứt.

Anh cảm giác như vừa mới bị phản bội.
Vừa rầu nhưng lại vừa tức.

Thô bạo mặc áo vào, không biết nghĩ gì mà anh từ nút này lại gài qua lỗ kia khiến cái áo xộc xệch quái lạ nhưng Tiêu Chiến lại chiễm chệ hai chữ " no care ".
Ôm cái buồn tức đi xuống bếp liền thấy bản mặt miễn bàn sự đời của lão Vương đánh đến trọng thương, trong tưởng tượng anh phụt ra một ngụm máu tanh đến tức tưởi.
Thường như mọi ngày ông Tiêu sẽ ngồi ở đầu bàn, Tiêu Chiến sẽ ngồi phía tay phải ông tiếp lại đến Vương Nhất Bác.
Nhưng hôm nay lại mắc cái giống ôn gì tên kia lại chuồn qua ngồi phía tay trái ông tức sẽ đối diện với Tiêu Chiến.
Hậm hực trừng mắt nhìn anh, vươn tay kéo mạnh ghế tạo ra tiếng ken két chói tai trên sàn, Tiêu Chiến buồn bực đặt mông ngồi xuống khoanh tay liếc nhìn người đối diện.
Ông Tiêu lo lắng đến vã mồ hôi.
Khi sáng tinh mơ chó còn chưa sủa, phải chăng ông đã nói gì sai dẫn đến hai đứa cãi vả hay không mà khi nãy một thân Nhất Bác ám khí đến nặng nề vác cái mặt đen kịch xuống bếp đã thế lại ngồi kế bên ông im lặng đến hoảng loạn.

Tiếp theo lại đến Tiêu Chiến gương mặt đem hỉ nộ ái ố vứt sạch ra ngoài không kiêng nể khiêu chiến người trước mặt.
Cả ba chìm vào im lặng, yên bình đến mức đến ông còn có thể cảm nhận được cái tia sét đánh bắt nguồn từ ánh mắt anh đánh thẳng qua cậu, Nhất Bác không ngần ngại đón nhận lấy.
- Hai đứa có gì không vui sao ?
Ông Tiêu lên tiếng muốn giải bày cái không khí u ám mù mịt khó chịu này.
- Không có gì, chúng ta ăn sáng đi.
Tiêu Chiến lời có lời không, đúng lúc dì Lý mang bữa sáng lên liền lập tức đổi chủ đề.
Vương Nhất Bác không lên tiếng, chẳng qua tia du͙ƈ vọиɠ bị đánh gãy không có gì đáng để nói.
Ông Tiêu ậm ừ cho qua nhưng lại không thể nuốt nỗi bữa sáng trong yên bình, đánh miễn cưỡng ăn hết để nuôi cái thân già.
Vương Nhất Bác im lặng đến đáng sợ, động tác ăn uống hoàn không phát ra tiếng như muốn đem mình ra riêng một thế giới.

Tiêu Chiến lại ngược lại, anh ví như có thể chạy đi phá nhà âm thanh chén dĩa cứ lách cách lạch cạch muốn thu sự chú ý của cậu nhưng cậu lại căn bản không lọt tai.
Thức ăn trong miệng được anh nhai nghiền đến mức có thể thành cháo vẫn không được anh nuốt cứ đau đớn chịu đựng anh nhai đến không độ thể nát hơn.
Đem giận dữ cắn nát hết trong miệng nuốt trôi xuống dạ dày.
Ông Tiêu ăn xong liền cười cười chuồn đi trước để lại một gian bếp nồng nàn mùi thuốc đạn.
- Vương tổng, tiểu nhân hạ phép hỏi ngài một câu.

Đối với ngài hạ nhân là gì ? Là một người dùng để ủ ấm giường ngày qua ngày hay một món đồ chơi ngài chơi xong hết vui liền vứt đi ?
Tiêu Chiến buông đũa, anh vẫn không thể hài lòng được thái độ cậu khi đó đã quay mông phủi bỏ anh sau giây cao hứng.
Vương Nhất Bác lúc này mới có phản ứng, chẳng buồn buông đũa cậu ngẩng mặt nhìn anh đem anh giam sâu vào đáy mắt.
- Người tôi yêu.
Vương Nhất Bác buông ba chữ nhẹ nhàng mà sâu đậm thành công làm người trước mặt miễn bàn, gương mặt đơ lại đến ngơ ngác hai tròng mắt dường có thể rớt ra ngoài.
Cậu chính là đính chính danh phận của anh đối với bản thân..