[Bác Chiến] Tôi Thèm Quản Cậu

Chương 48: Chương 48






- Ắt là muốn khiêu gợi tôi, cậu đợi đi có ngày tôi đem cậu thao dưới thân.

Thấy Tiêu Chiến cũng nhìn mình, Vương tổng vô sỉ nháy mắt một cái rồi xoay lưng bỏ đi.

Như ngọn gió tình thương táp thẳng vào tim khiến Tiêu Chiến lơ mơ đứng chôn chân mãi vẫn không phản ứng.

Nhất Bác đi vào bếp lấy bình nước đã được dì Lý rót đầy cậu lại đi lên phòng khách đưa ánh mắt về phía cửa liền thấy Tiêu Chiến vẫn đứng đó, Vương tổng lần nữa hạ thấp bản thân hôn gió một cái rồi tiếp tục bỏ đi ngay sau đó.

Tiêu Chiến dường như có thể thấy một trái tim màu hồng to lớn đang bay về phía mình, anh nhanh chóng né sang một bên trái tim màu hồng bị gió cuốn đi mất lảo đảo trong không trung.
- Cái thằng nhóc này.
Tiêu Chiến nghiến răng, anh lật đật đặt bé thỏ xuống rồi nhanh chóng chạy lên phòng Nhất Bác ra sức đập cửa.
- Mở cửa cho tôi.
Tiêu Chiến gào to nhưng bên trong không truyền lại âm thanh gì.

Tiêu Chiến cắn răng mà đập cửa rồi đưa tay mở cửa mới phát hiện cửa không hề khoá.

Tiêu Chiến trực tiếp xông vào đến giữa phòng, vì gào to mà hơi thở anh có chút dồn dập làm khuôn ngực trở nên phập phồng.


Tiêu Chiến chống hông nhòm ngó xung quanh phát hiện cậu không có trong phòng lúc này anh mới cảm thấy bất lực đến tột độ.

Định xoay lưng bước đi thì lập tức một bóng đen nhào tới đem anh đè xuống giường.
Tiêu Chiến vì bất ngờ liền nhắm chặt mặt mũi đến khi mở mắt khuôn mặt như tạc tượng phóng đại tức khắc của Nhất Bác khiến anh choáng ngợp.

Tiêu Chiến bắt đầu vùng vằng ra sức chống cự.
- Không phải anh muốn đem tôi thao dưới thân ?
Nhất Bác giọng điệu giễu cợt nhưng gương mặt chẳng mảy may cảm xúc đó là điều Tiêu Chiến ghét nhất vì nó chả ăn nhập gì với nhau.

Tiêu Chiến phút chốc ngoan ngoãn liền thầm nghĩ.
[ Thư sinh ngoài đường quái thú trên giường quả không sai với cái thằng nhóc này mà ]
- Làm sao cậu biết được ?
- Tôi đọc khẩu hình.
Thấy anh không còn vùng vằng như lúc đầu Nhất Bác híp mắt rồi liền buông anh ra đứng dậy.

Tiêu Chiến có chút bất ngờ rồi cũng ngồi dậy mà nhìn cậu an nhàn cắm tay vào túi quần.

Nhất Bác không nói gì chỉ tiến đến bên tủ tự mình rót một ly nước rồi đưa cho anh, Tiêu Chiến không nghĩ ngợi nhiều liền nhận lấy một hơi uống cạn.

Tiêu Chiến thoả mãn đưa ly lại cho cậu, Nhất Bác nhận lấy rồi đem cất lại nơi tủ, Nhất Bác mới tiến lại gần Tiêu Chiến ánh mắt di chuyển thoạt muốn thăm dò nhưng lại thôi.
Nhất Bác phất tay hàm ý bảo anh đi nhưng vì cậu có chút cà lơ phất phơ khiến anh có chút khó hiểu nên đành ngồi đó nhìn cậu.

Mãi không thấy anh đi Nhất Bác tiến đến xách cổ áo anh lên trực tiếp ném ra ngoài rồi đóng cửa.

Tất cả diễn ra hoàn toàn trong im lặng khiến Tiêu Chiến vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra chỉ lẳng lặng đi về phòng.

Nhất Bác rót cho mình một ly nước tiến đến cửa sổ rồi nhìn về phía xa xăm.
Quả thật cậu đã động lòng với anh, cứ tưởng đó chỉ là cảm xúc nhất thời nhưng không nó lại mạnh mẽ hơn hẳn.

Mỗi lần thấy anh trong lòng cậu dù có tồi gấp mấy cũng sẽ cảm thấy vui hẳn lên, chỉ cần thấy anh con người cậu lập tức trở nên ôn nhu mà không hề biết lý do.


Chỉ cần bên anh cậu liền muốn trêu đùa làm anh dựng lông như chú thỏ nhỏ.
Cảm giác này có lẽ xuất hiện bên trong cậu đã lâu nhưng đến giờ cậu mới thật sự chấp nhận nó.

Chính là lúc tim cậu quặn thắt khi thấy anh đau hoặc ấm áp đến lạ kì khi anh ân cần chăm sóc.
Nhất Bác uống một ngụm nước rồi thở hắt một hơi, có lẽ cậu nên mở lòng lần nữa để trái tim đập chung một nhịp đập.
Nhất Bác uống thêm một ngụm rồi mới bắt đầu nhận ra trong thời gian phát sinh này vô sỉ chính là thứ cần tránh nhất, cần tỏ ra là mình ổn để đối phương cảm thấy họ vốn chưa đủ cần nhiều tình cảm hơn cứ thế bản thân sẽ dễ thổ lộ.

Nhưng vốn dĩ cậu là người có tính chinh phục cao, thích thu phục những khó khăn thì việc Tiêu Chiến vùng vằng phản kháng là điều cậu tuyệt nhiên thích, ngoan ngoãn còn gì là thú vị.
Tiêu Chiến sau khi về phòng thì trèo ngay lên giường mà ôm chân, gương mặt ngơ ngác vẫn chưa hiểu được chuyện rằng mình mới bị người ta vứt bỏ.

Với lấy con gấu bông quen thuộc ôm vào lòng một lát sau anh không khỏi chìm vào giấc ngủ.

Phía Nhất Bác nơi lưng cậu bỗng nhói lên vượt mức chịu đựng khiến cậu có chút khó chịu liền đi tắm nước nóng hòng giảm cơn đau.

Tắm xong cậu tiến đến sofa mở laptop tiếp tục chuyên tâm làm việc.
Người ngủ người làm cho đến tận trưa, phía ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa Tiêu Chiến mới giật mình tỉnh dậy.

Anh dặt dẹo ngồi dậy vươn vai rồi ngáp một hơi thật dài, đưa tay vuốt tóc cho ngay ngắn rồi xỏ đôi dép bông ra ngoài mở cửa.
- Tiêu thiếu xuống ăn trưa nào.
- Vâng.
Nói xong anh nhanh chóng vào rửa mặt rồi chạy ra đứng cùng dì Lý, anh cùng dì Lý đứng trước cửa phòng Nhất Bác chính anh là người gõ cửa.


Nghe tiếng gõ cửa Nhất Bác mới ngẩng dậy nhìn đồng hồ, cậu đã ngồi đây suốt 4 tiếng rồi, nhẹ nhàng vươn vai cậu đặt laptop xuống bàn rồi đi mở cửa.
- Vương tổng đến giờ cơm rồi.
Nhất Bác không nói chỉ gật đầu, cậu lạnh nhạt liếc sang Tiêu Chiến rồi trực tiếp bỏ đi khiến Tiêu Chiến lập tức có cảm giác hụt hẫng nhưng rồi cũng lẽo đẽo theo sau cậu và dì Lý.
Trong bữa ăn đến một cái liếc Nhất Bác còn không thèm tặng anh chỉ ảm đạm ngồi ăn còn anh cùng ông Tiêu hàn thuyên như mọi ngày, cứ lâu lâu Tiêu Chiến lại nhìn sang cậu trong lòng bất giác thắc mắc.
Tiêu Chiến cắn cắn đũa nhìn cậu nhưng nhận lại chỉ là hình ảnh cậu cặm cụi ăn cơm đến một lần nhìn lên cũng không có.

Nhất Bác đặt đũa xuống, lau miệng rồi uống nước.
- Xin phép.
Nhất Bác mở miệng rồi trực tiếp bỏ đi, bỏ lại một Tiêu Chiến trong lòng quỷ dị, hai hàng lông mày cũng xoắn tít vào nhau.
- Hai đứa giận nhau à ?
Ông Tiêu đột nhiên lên tiếng.
- Không có, mà sao ba lại nói vậy.
Tiêu Chiến thật thà lắc đầu, cậu với anh tại sao lại giận nhau và mắc mớ gì phải giận nhau.
- Khi sáng ta thấy hai đứa đặc biệt tốt nhưng giờ thoáng lại rất tồi.
Tiêu Chiến không ý kiến bởi lời ông nói rất đúng, khi sáng anh và cậu có thể gọi là thân hơn mọi ngày nhưng đến trưa lại trở về y như mọi ngày.
Không lẽ chỉ vì anh không đem cậu thao dưới thân khiến cậu giận ?.