Bác Chiến Giang Sơn Vi Sính

Chương 47: Năm Mươi Mốt






Tiêu Chiến chưa từng giao đấu với Xích Nô, nhưng người này rất nổi danh trong quân Liêu.

Người này thân cao hơn tám thước, sức lực vô cùng lớn, nhìn từ xa giống như một con gấu cường tráng.

Phong cách tác chiến của hắn cũng giống như bản thân hắn, đấu pháp vô cùng chủ động.

Tạ Doãn từng có một trận chiến với hắn, cũng chẳng được lợi hơn là bao.
"Phiền phức", Tiêu Chiến thầm nghĩ trong lòng.
"Tiểu quốc tiểu nhi, Xích gia gia của ngươi tới rồi, còn không mau mở cửa đầu hàng!"
Quân Liêu cười ha hả, Tiêu Chiến nắm chặt trường kiếm trong tay, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào đại trận đối phương.

Đôi mắt ấy không mang theo một tia ấm áp nào, giống như một con sói độc trên cánh đồng hoang vu.
Xích Nô còn đang đứng trước quân binh khiêu chiến.
"Tên thừa tướng như ma ốm của các ngươi có thể dẫn các ngươi đi đánh giặc được à? Không bằng gọi lão tử một tiếng gia gia, lão tử sẽ tha cho y."
Tiêu Chiến vẫn không nói gì, ánh mắt nhìn Xích Nô như nhìn một vật chết.

Đấu pháp của người này thăng tiến, thuộc kiểu càng đánh càng hăng, thuộc hạ của hắn cũng giống hắn, bởi vậy bọn họ mới cần phải tạo khí thế, lấy việc sỉ nhục Tiêu Chiến để đề cao sĩ khí.
"Ngươi câm mồm cho lão tử!"

"Câm mồm!"
Tiêu Chiến không nói lời nào, binh lính thủ thành lại không nhịn được.

Uy tín của Tiêu Chiến ở trong quân đội cũng không nhỏ, y cùng ăn cùng ở với các tướng sĩ, mọi chuyện tự tay làm lấy, những điều đó bọn họ đều thấy hết, sao có thể chịu đựng được Xích Nô sỉ nhục chủ soái của họ như thế.

Tiêu Chiến muốn chính là khí thế này của các tướng sĩ, vừa rồi y tự đi cứu hoả đã thu phục lòng quân đến tận cùng.

Những binh lính ấy bị mắng chửi đến nghẹn khuất, trong lòng bọn họ không phục, lát nữa sẽ đòi lại trên người đối phương.
Địch đông ta ít, nhưng chỉ cần một lòng đoàn kết thì cho dù chỉ có một người cũng đủ giữ quan ải, vạn người cũng không thể bước qua.
"Cung tên chuẩn bị", Tiêu Chiến giờ phút này thoạt nhìn bình tĩnh lạ thường, trong lòng bàn tay lại toàn là mồ hôi lạnh.
Liêu quân dựng thang mây lên, quân tiên phong của Xích Nô bắt đầu leo lên tường thành.

Nhưng tên dị tộc này thân thể to lớn, không được linh hoạt lắm, nhưng lại thắng ở chỗ nhiều người, nếu chỉ đơn thuần dùng tên bắn, sẽ tiêu hao một lượng lớn mũi tên, dự trữ trong quân có hạn, bọn họ không thể hao phí được.
Binh sĩ trên tường thành làm theo lệnh của Tiêu Chiến, bọc bao bố tẩm dầu lên đầu mũi tên, châm lửa rồi nhắm chuẩn quân Liêu mà bắn.

Quân Liêu trúng tên, lửa bén vào người, giãy giụa khiến cho một loạt người cũng bị kéo theo.

Binh phòng thành vừa thấy, lập tức mở miệng khen gọi với Quý Hướng Không: "Vẫn là Tiêu thừa tướng của chúng ta có chủ ý."

Quý Hướng Không nhìn Tiêu Chiến cách đó không xa nhíu chặt mày, không nói gì tiếp, một đêm này chẳng qua mới chỉ bắt đầu.
Tầm mắt Tiêu Chiến hướng về phía con sông bảo vệ thành, bởi vì trong thành có cháy, cần một lượng nước lớn, nước sông vốn đủ để phòng vệ giờ đã cạn, lộ ra đường sông.

Đường sông có độ sâu nhất định, kỵ binh không qua được, cho nên mới nhường bộ binh tấn công, ý đồ leo lên thành lâu rồi hạ cầu treo xuống cho kỵ binh qua sống.
Nhất thời bọn họ có thể khắc chế được thế công của đối phương, chỉ là về lâu dài, đối phương tất sẽ nghĩ ra biện pháp tấn công thành, bọn họ không thể ngồi yên chờ chết ở đây được.

Quý Hướng Không hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện này, nói: "Chủ thượng, củi ở ngoại ô không khó tìm, nếu như bọn họ chém mấy cây đại thụ khiêng tới đường sông, chưa chắc đã không qua được."
"Hoả công, trải cỏ khô và gỗ trên sông, đổ dầu lên là có thể tạo thành một bước tường lửa."
"Nếu là như thế, thì bắt buộc phải có một đội ra khỏi thành đặt những thứ đó xuống sông.

Hơn nữa, chúng ta không có đủ dầu."
"Mượn dầu của bá tính trong thành, thu gom dầu với giá gấp ba lần bình thường." Dầu và củi không lo thiếu, nhưng người ra khỏi thành động tác phải nhanh nhẹn, võ nghệ hơn người, hơn nữa gần như là có đi mà không có về, không ai lại cam tâm tình nguyện đi chết cả.
"Ta tự mình dẫn người ra khỏi thành!" Tiêu Chiến quả quyết nói.
"Không được! Quý nhân không thể mạo hiểm được!"
Quý Hướng Không và mọi người xung quanh quỳ thành một vòng ngăn trở Tiêu Chiến.
"Nếu như chủ thượng có gì ngoài ý muốn, thành Tương Dương này còn ai giữ nổi nữa!"
Quý Hướng Không nói không phải không có lý, chỉ là đến lúc này, ngàn vạn đôi mắt đều nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.


Tự y không đi, lại để thủ hạ đi chịu chết, sẽ làm lạnh lòng tất cả tướng sĩ biên quan.

"Ta đã ra ngoài, chắc chắn sẽ về được.

Nếu như...!Nếu như có gì ngoài ý muốn, Hướng Không, ngươi thủ thành thay ta!"
"Đại nhân!"
"Không nhiều lời nữa, đây là quân lệnh!", Tiêu Chiến quát lớn một tiếng, "Dắt ngựa của ta tới đây!"
Quân lệnh như núi, Quý Hướng Không tuy lo lắng nhưng lại không thể nói nhiều nữa.

Chiến mã của Tiêu Chiến vẫn là con ngày trước Tạ Doãn cho y, chỉ là đã đổi tên thành U Hoàng, bội kiếm chân chính Trường Khiếu của Tiêu Chiến cũng được mang đến, trong lời đồn, kiếm này ra khỏi vỏ, không uống máu sẽ không thu lại.
Tiêu Chiến lưu loát xoay người lên ngựa, khiến người ta không thể nhìn ra đây là một văn thần thường ở đại nội sống trong nhung lụa.

Một tay y nắm chặt Trường Khiếu, một tay kéo dây cương, nói với quân lính thủ thành: "Các tướng sĩ, hưng vong của quốc gia, thất phu có trách nhiệm.

Tương Dương bị vây, bảo vệ được Tương Dương chính là bảo vệ phụ mẫu thê nhi của chúng ta không bị ngoại địch làm nhục, bảo vệ cho Đại Tề ta không bị người Liêu giẫm đạp! Có người nào nguyện ý theo Tiêu Tán ta cùng ra khỏi thành nghênh địch, làm anh hùng thiên cổ một lần không?"
Tiêu Chiến tuy gần, nhưng bóng dáng y ngồi trên lưng ngựa đĩnh bạt*, mơ hồ khiến người ta thấy tin tưởng.
*Xuất chúng, cứng cỏi
Một vị binh lính bên dưới đứng ra một bước: "Thừa tướng tự mình dám ra ngoài, chúng ta chỉ là những kẻ mệnh tiện, không bằng liều một trận, nói không chừng còn có thể trở thành anh hùng lưu danh muôn đời!"
Lời này vừa nói ra, mọi người sôi nổi hưởng ứng.


Tiêu Chiến chia những người này thành ba đội, tự mình dẫn một đội, Quý Hướng Không một đội, Trần Vũ một đội.

Đội của Tiêu Chiến ra khỏi thành trước, y và khinh kị y đưa đến phụ trách bám trụ quân địch, bộ binh còn lại phụ trách đáp cỏ khô lên trên con sông thủ thành.
"Lát nữa ra khỏi thành, động tác phải nhanh nhẹn, hoàn thành nhiệm vụ là được, không cần ham chiến.

Các vị, cạn bát rượu này, ta và Tương Dương cùng tồn vong!"
Tiêu Chiến chẳng hề ngần ngại nhận ấy chén sứ không sạch sẽ lắm, uống một hơi rượu trong chén, cũng giống như mọi người, đập chén xuống đất.
"Tử thủ Tương Dương!"
Cửa thành chậm rãi mở ra, Tiêu Chiến dẫn dầu làm gương xông ra trước, y phục bị gió đêm thổi bay phất phới.
Quân sư thủ hạ của Xích Nô lập tức hiểu ra Tiêu Chiến muốn làm gì, gã kiến nghị với Xích Nô: "Tướng Quân, bọn họ muốn thiêu cháy đường sông ngăn cản chúng ta."
Xích Nô siết nắm tay, căng dây cương: "Tên Trung Nguyên tay trói gà không chặt đó, bản tướng quân phải đi giáo huấn y một chút.

Bản tướng quân có thể trực tiếp quan sông, ngươi chờ ở đây yểm hộ bằng cung tiên, Ô Mộc Nhĩ, ngươi đưa người đi cùng ta."
Một đội nhân mã đi theo Xích Nô ra khỏi hàng, chiến mã của bọn họ khác với binh lính bình thường, là hậu duệ của hãn huyết mã và ô chuy mã thông minh nhất trên thảo nguyên, chạy nhanh như bay, có thể trực tiếp vượt qua sông sang bờ bên kia.
Ánh mắt Tiêu Chiến vẫn luôn gắt gao ghim trên người Xích Nô, Xích Nô theo trực giác nhìn lại.

Lang vương trên thảo nguyên có khứu giác rất nhạy bén, bọn họ luôn có thể lường trước đối thủ lớn nhất của mình là ai.
_____________
Chs thấy chương này cảm động quá mng ạ ????.