Bác Chiến Giang Sơn Vi Sính

Chương 42: Bốn Mươi Sáu






Sắc mặt Quách Dương lập tức xám xịt, ngoài mạnh trong yếu mà trách cứ tên mãng phu kia: "Điêu dân lớn mật, ăn nói hàm hồ, còn không mau kéo hắn xuống."
Thị vệ được lệnh, đang chuẩn bị bước lên, lại bị ánh mắt sắc như dao của Tiêu Chiến đảo qua.

Quý Hướng Không đi lên đưa hán tử kia đến đây, nam nhân khoảng chừng ba mươi bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn rắn chắc, vẻ mặt thật thà, lại bởi vì kích động nên hai mắt đỏ lên, nhìn qua có phần đáng sợ.

Hán tử chỉ nghe nói trong thành có quan lớn sắp tới, Quách Dương sợ phía trên trách tội, nên mới làm ra chuyện thương thiên hại lí như thế.

Lúc này nhìn Tiêu Chiến tuy rằng y phục hoa mỹ, không giận tự uy, nhưng dáng vẻ lại vô cùng phong lưu tuấn tú, tuổi còn quá trẻ, lại có chút chần chừ.

Quý Hướng Không nhìn thấu suy nghĩ trong lòng người này, nói với hán tử: "Đây là Tiêu thừa tướng, ngươi có oan khuất gì cứ việc nói ra."
Hán tử này là một nông dân, đã bao giờ gặp được quan lớn như thế, rầm một tiếng quỳ rạp xuống đất: "Thanh thiên đại lão gia, cầu xin ngài làm chủ cho bá tính thành Tương Dương chúng ta.

Tên cẩu quan này vì chiến tích mà lệnh cho quan binh trong thành bắt hết bá tính bị bệnh đi, chôn sống ở trong rừng ngoại thành! Thương cho mẹ ta đã hơn 80 tuổi, mới vì nhiễm bệnh đã bị lôi đi."
Nam nhi có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, ấy chỉ vì chưa đến lúc thương tâm.

Đại hán bi ai mà khóc, để cầu xin Tiêu Chiến làm chủ mà trán cũng đã dập đến chảy máu.

Quách Dương đã sớm bị doạ đến ngất xỉu, sắc mặt Tiêu Chiến xanh mét, khó trách y vừa vào thành liền cảm thấy có điều không thích hợp.

Trên đường phố tuy có một vài tiểu thương, nhưng nhìn qua lại không giống bá tính bình thường.


Tiểu thương bình thường vì việc buôn bá nên sẽ luôn treo nụ cười trên mặt.

Những người này trông có vẻ nghiêm túc thì cũng thôi đi, nhưng thời gian lâu như thế mà trên đường phố chẳng có lấy một tiếng hét lớn nào, thoạt nhìn càng giống như đang theo dõi cái gì đó.

Tiêu Chiến bảo Quý Hướng Không đỡ người dậy hỏi cho kĩ, thế mới biết Quách Dương đã sớm hạnh lệnh cấm bá tính ra ngoài, tiểu thương trên đường đều là thủ vệ trong thành giả trang, thứ nhất là để làm bộ cho Tiêu Chiến xem, thứ hai là để phòng ngừa những kẻ không muốn sống chạy ra nói lung tinh.

"Quách Dương to gan! Người đâu, nhốt hắn vào đại lao cho bổn tướng!"
Tiêu Chiến sai người đến chỗ chôn thi thể ở ngoại ô, chỉ thấy một mảng lớn đất mới chôn.

Đại khái Quách Dương cũng không nghĩ rằng đại quan sống trong nhung lụa ở kinh thành sẽ thật sự tới nên rừng núi hoang văng này, thế nên cái hố chôn ngàn người ấy mới được xử lí rất tuỳ tiện, còn có mấy đoạn tay chân đứt bị vứt bên ngoài.

Quý Hướng Không tìm trăm binh sĩ đến đào, Tiêu Chiến cũng đi, đứng cách đó không xa nhìn.

Bận rộn hơn nửa ngày, tình hình dưới đáy hố mới lộ ra trước măt.

Thi thể bên trong hố đất chồng thành từng tầng, khi bị chôn xuống, hơn phân nửa những người này vẫn còn sống, giấu vết giãy dụa rất rõ ràng, có rất nhiều người còn có vết thương nông sâu không đồng nhất trên người, đất trong hố đều bị máu nhuộm thành màu đỏ sẫm.

Nhiều thi thể chồng lên nhau như thế toả ra mùi cực kì thối, mùi thi toả lên khắp xung quanh, đến Quý Hướng Không cũng không nhịn được, che mũi lại lùi về sau, chỉ có Tiêu Chiến không hề nhăn mày, đôi mắt gắt gao nhìn thảm trạng bên dưới hố.

Những người này chẳng qua chỉ là một đám bá tính tay chói gà không chặt, không may nhiễm bệnh hẳn đã tuyệt vọng lắm rồi.


Có lẽ rất nhiều người còn đang ở trong mộng đã bị quan binh cưỡng ép lôi đi, trong những người này có người già, phụ nữ, trẻ nhỏ, cũng có thanh niên trai tráng.

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, ấu tử bị bắt đi, mẫu thân của chúng sẽ tuyệt vọng đến mức nào, trụ cột trong nhà ngã xuống, một nhà già trẻ sẽ phải sống như thế nào đây.

Một màn thảm trạng này hiện lên sống động trong đầu Tiêu Chiến, từng mạng người sống sờ sờ, lại vì nhiễm bệnh dịch mà bị chôn sống, những người này khi chết đi đã phải sợ hãi đến mức nào, tuyệt vọng đến mức nào?
Lúc trước, cho dù mình có vô dụng thế nào thì cũng vẫn luôn được sống trong cung, y cho rằng mình đã đủ khổ rồi.

Chỉ là đến lúc này, lần đầu tiên y trực tiếp đối diện với cái khổ của nhân dân, đối diện với con dân hết sức bình phàm nhưng lại tạo ra một Đại Tề như tường đồng vách sắt.

Tiêu Chiến lần đầu tiên mơ hồ hiểu được trách nhiệm của kẻ là hoàng tử như mình.

Những bá tính ấy coi y là thần linh cao cao tại thượng, thậm chí thân mang bệnh nặng những vẫn còn kỳ vọng triều đình có thể cứu họ giữa lúc hiểm nguy.

Nhưng kết quả là, những người này đều chết vì y.

Tiêu Chiến chậm rãi mở mắt ra, trong mắt trong sạch mà kiên định.

Sau khi bảo thủ hạ xử lí thích đáng những thi thể này để trấn an lòng dân xong, Tiêu Chiến đi thẳng tới thiện đường.

Như Tiêu Chiến lường trước, thiện đường cũng chẳng qua là công trình Quách Dương làm ra để qua mặt mình.


Những người bệnh trạng nhẹ hơn bị ném đến đây chờ chết, Quách Dương không cho phép bất cứ ai tiếp xúc với bọn họ, trước khi Tiêu Chiến bọn họ đã bị đói hai ba ngày.

Tiêu Chiến điều theo hai quân y và khinh kị trong quân doanh đến phụ trách chăm sóc, y không tới trạm dịch mà Quách Dương đã an bài, mà mang theo đám Quý Hướng Không tới quân đại doanh thủ thành.

Quận thủ Quách Dương tuy rằng là cẩu quan, nhưng tướng trấn giữ biên quan Tô tướng quân cũng đã âm thầm điều tra.

Đám người Tiêu Chiến vừa tới, Tô tướng quân đã thành thật báo cáo tình hình trong thành lên, đợi Tiêu Chiến bố trí bước tiếp theo.

"Tiêu thừa tướng, mạt tướng đã xác nhận được ngọn nguồn bệnh dịch là do lô thịt dê mà người Liêu mang vào thành.

Đám người này đã sớm mất tích.

Chỉ là mạt tướng nghe nói, bên phía Tạ vương gia ở An Dương đã bắt được hai thương nhân người Liêu đáng nghi.

Mặt khác, ngoại trừ mấy ngàn người nhiễm bệnh trong thành bị Quách Dương giết, vẫn còn gần một ngàn người bị nhốt trong nhà lão."
"Cái tên cẩu quan Quách Dương này!" Tiêu Chiến tức giận nắm chặt tay, tên Quách Dương này cho y một phần lễ gặp mặt thật lớn.

Hậu quả của việc tàn sát bá tính rõ nhất chính là khiến lòng dân bất ổn, trong thời điểm mấu chốt thế này, nếu quân dân không thể đồng lòng, rất có thể sẽ khiến người Liêu thừa cơ lợi dụng, tiếp diễn sai lầm.

"Mau chóng an trí bá tính trong ngục.

Bản quan mang theo một số quân y, bắt đầu từ hôm nay, phân chia đến các điểm an trí để cứu chữa cho bá tính.


Những tướng sĩ nhiễm bệnh trong quân cũng phải chăm sóc cẩn thận, không được để lòng các tướng sĩ nguội lạnh.

Mặt khác, tìm một người mới nhiễm bệnh, một người bệnh đã hôn mê, và một người bệnh nặng đưa đến chỗ Tạ tiên sinh, làm phiền Tạ tiên sinh mau chóng nghiên cứu chế tạo phương thuốc."
Đợi an bài hết tất cả xong đã vào khuya, biên quan hoang vắng, dường như bên ngoài có tiếng sói tru thoảng qua.

Tiêu Chiến khoác một tấm áo đứng bên ngoài đại trướng, ánh trăng như nước, làm y hoài niệm về buổi tối năm ấy Tạ Doãn đưa y đi gặp Lý Nhiên.

Chỉ là cảnh còn người mất, nghe nói hiện tại Tạ Doãn đã cưới hai vương phi.

Chuyện tới lúc này, y chỉ thẹn với mình Tạ Doãn, là y làm hại Tạ Doãn và Vương Nhất Bác rơi vào cảnh quân thần phản bội, phải chịu khổ giữ biên quan.

Chỉ là bên cạnh Tạ Doãn đã có một người biết nóng biết lạnh, trong lòng y cũng thấy tốt hơn nhiều.

"Quý tướng quân."
Quý Hướng Không đứng phía sau, cách Tiêu Chiến ba bước.

"Có ti chức."
"Nghe nói Tạ vương gia bắt mấy tên thương nhân người Liêu, mấy ngày này ngươi nhờ người đưa tin đi, bổn tướng muốn gặp Vương gia một lần."
"Ti chức lĩnh mệnh."
Cố nhân, sắp phải gặp lại rồi.

____________
CHÚC CẢ NHÀ NĂM MỚI VUI VẺ NHAAAAAAA ????????????????.