Bác Chiến Giang Sơn Vi Sính

Chương 4: Bốn






Chỉ cần Vương Nhất Bác đến nhìn y một cái, Tiêu Chiến liền có thể nắm chắc một nửa thành công.

Gương mặt này của y thật sự quá mức yêu nghiệt, da trắng như tuyết, tóc dài như mây, cũng may là thân phận y hèn mạt, rất ít người ở Tề Quốc quen y, nếu không cũng chẳng biết gương mặt này sẽ gây ra bao nhiêu phiền toái cho y nữa.

Lúc này tuy đang mang bệnh, cả người gầy đi rất nhiều, nhưng lại càng thêm vài phần đẹp vì bệnh, làm người ta không nhịn được mà sinh niềm yêu thương.

Tiêu Chiến dặn dò Ngọc Nô chờ ở cửa công, nói là chờ Trương thái y đến đưa phương thuốc, kỳ thật là do đã tính được Vương Nhất Bác sẽ đến.

Tiêu Chiến cố ý thay một bộ trung y bằng tơ tằm, nửa kín nửa hở, lộ ra một mảng da thịt mềm mại, dung nhan tuấn mỹ ốm yếu làm Cẩm Tú nhìn y cũng ngại ngùng.

Bỗng nhiên Tiêu Chiến nghe được một loạt bước chân bên ngoài tường cung, cười không thành tiếng.

Tai y rất thính, quả nhiên một lúc sau liền có tiếng ồn ào trong viện.

"Bệ hạ giá lâm."
Ngọc Nô vẫn luôn đợi thái y, lại không ngờ sẽ chờ được vị Diêm Vương sống trong miệng người Tề - Vương Nhất Bác, liền sợ đến mức chạy vội quỳ rạp trên đất hành lễ.

Tiêu Chiến bảo hắn chờ trong viện chính là để Vương Nhất Bác nhìn thấy biểu tình hốt hoảng thất thố của Ngọc Nô, như vậy mới có thể làm vị đế vương đa nghi kia càng tin tưởng mình không phải cố ý bày kế.

Tiêu Chiến nghe thấy tiếng bước chân Vương Nhất Bác cũng không gắng gượng ngồi dậy, ngược lại càng giả bộ nghiêm trọng hơn vài phần còn cố ý chọn cái góc mình đẹp nhất để nằm.

Ánh mắt đầu tiên Vương Nhất Bác nhìn y chính là một nửa sườn mặt tuyệt mỹ của y.


"Tham kiến bệ hạ." - So với Ngọc Nô, Cẩm Tú lại càng ổn trọng hơn vài phần.

Vương Nhất Bác vẫn chưa để ý đến cô, lại gần nhìn sẽ người nằm trên giường là một mỹ nhân thế nào.

Đây vốn là từ dùng để hình dung nữ nhân, nhưng trong ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chiến, đám người theo sau đều cảm thấy chỉ có y mới xứng với cái chữ ấy.

Vẻ đẹp của Tiêu Chiến tuy rằng không mang tính nữ, y có một đôi mắt thuỵ phượng rất đẹp, tuy rằng hiện giờ hai mắt nhắm nghiền, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được thường ngày sẽ là đôi con ngươi linh động đến mức nào.

Mũi y cao thẳng thêm một tia anh khí cho cả khuôn mặt, khuôn môi cong cong sắc bén lại nhu hòa buông lỏng, chỉ là hiện tại tái nhợt không một tia huyết sắc.

Người luôn có bản năng thích những thứ tốt đẹp, minh quân cũng thế mà bạo quân cũng thế, nếu có nam nhân nào không bị sắc đẹp hấp dẫn, vậy chỉ có thể nói là do người trước mặt không đủ đẹp, Tiêu Chiến hiểu rõ việc này.

Tựa hồ như trong nháy mắt, Vương Nhất Bác luôn tin rằng người trên giường tuyệt đối không phải đang diễn trò cố ý gọi hắn tới.

Tiêu Chiến thoạt nhìn gầy đến trơ xương, bên trong trung y lộ rõ ra một đoạn xương quai xanh, vừa nhìn liền biết là không phải chỉ bệnh một hai ngày.

"Viện phán, ngươi tới bắt mạch đi!"
Vương Nhất Bác trầm giọng hạ lệnh, vừa rồi trên đường hắn đã hạ chỉ gọi cả viện phán tới đây, vốn là để nghiệm chứng xem lời Trương thái y nói có phải thật không, hiện tại lại hy vọng y thuật của viện phán có thể cao hơn một chút, cứu mỹ nhân trên giường kia.

Viện phán nơm nớp lo sợ quỳ xuống bắt mạch cho Tiêu Chiến, gã thật sự rất sợ, trước kia đều là do gã ngăn cản thái y đến chẩn bệnh cho Tiêu Chiến, lần này gặp được mỹ mạo của Tiêu Chiến như thế, làm gì có Hoàng đế nào không động tâm, hiện giờ gã chỉ mong sao cho Tiêu Chiến có thể bình an, như thế mới giữ được đầu.

Nhưng không như mong đợi, có Trương thái y ở bên cạnh, gã chỉ có thể nói đúng bệnh tình của Tiêu Chiến cho Vương Nhất Bác.


"Hồi...!hồi bẩm bệ hạ, Tiêu, Tiêu công tử y...!y, bệnh đã nhập vào xương cốt, không còn bao nhiêu ngày nữa, xin bệ hạ thứ tội!"
Vương Nhất Bác nhíu mày, một mỹ nhân như thế, còn chưa nói được nửa câu đã chết sao? Bỗng nhiên, Vương Nhất Bác dường như đột nhiên ý thức được sự khác thường của mình, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Chiến cũng trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Người này lại có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn trong lần đầu tiên gặp mặt...!Người này, không thể giữ.

"Ưm..."
Người trên giường bỗng nhiên mở miệng nói cái gì, nhưng âm thanh thật sự quá nhỏ, không ai nghe rõ.

"Cái gì?"
Vương Nhất Bác theo bản năng hỏi một câu.

"Mẫu...!mẫu thân."
"Đừng bỏ lại con, đừng bỏ Chiến Chiến mà."
Vương Nhất Bác cúi người, lúc này mới nghe rõ, thì ra là nói mê.

"To gan!"
Vương Nhất Bác gầm lên một tiếng, tất cả những người trong phòng đều sợ đến mức quỳ rạp xuống, không biết vì sao lại chọc giận vị bạo quân âm tình bất định này.

"Loạn tặc Tề quốc to gan, người này nằm mộng gọi mẫu thân.

Theo cô biết, trong cung Đại Tề, con cái không phải nên gọi mẫu thân là mẫu phi sao? Các ngươi dám tặng một hoàng tử giả đến đây ư?"
Ngọc Nô sợ đến mức nói không nên lời, vẫn là Cẩm Tú cố nén sợ hãi nói: "Bệ hạ bớt giận, mẫu thân của công tử chúng ta xuất thân thấp kém.


Lúc sinh thời vẫn chưa từng có phân vị, cho nên từ nhỏ công tử chỉ có thể gọi là mẫu thân.

Nhưng công tử thật sự là Tề đế sinh ra, tuyệt đối không có sai lầm, xin bệ hạ minh xét."
Mẫu thân của tiểu mỹ nhân qua đời rồi.

Vương Nhất Bác nghĩ tới mẫu thân của mình, mẫu thân hắn xuất thân cao quý, thân là Hoàng Hậu.

Lúc còn nhỏ hắn luôn thích gọi Mẫu hậu là mẫu thân, cảm thấy thân thiết hơn.

Mãi đến sau này mẫu hậu bị kẻ gian hãm hại, hắn chẳng còn mẹ nữa.

Nghĩ đến việc ấy, ánh mắt sắc bén của Vương Nhất Bác cũng mềm dịu đi vài phần, đều là nữ nhân hậu cung đáng thương, qua đời cả rồi, để cho con của người đó sống đi vậy.

"Cô không quan tâm ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải chữa khỏi cho Tiêu công tử, bằng không toàn bộ Thái Y viện đều bồi táng cùng y."
Nghe được câu nói ấy, Tiêu Chiến nằm trên giường âm thầm nhẹ thở ra.

Trước đó y đã suy đoán, loại người thô bạo thành tính như hắn nhất định là có tuổi thơ bất hạnh.

Điều tra một phen quả nhiên phát hiện được vị mẫu hậu này chính là điểm yếu của hắn, nên lúc ấy mới làm bộ ngủ mê nhắc tới mẫu thân của mình, có ý đồ đổi lấy sự thương xót của Vương Nhất Bác, hiện giờ quả nhiên là không sai.

Cái loại quân vương máu lạnh vô tình, trong mắt không chứa được cả hạt cát như hắn cũng chẳng qua là thế thôi, lòng dạ đàn bà, Tiêu Chiến âm thầm khinh thường.

Nếu đổi cho y đến ngồi trên giang sơn này, gặp được một mỹ nhân như y, chuyện đầu tiên phải làm chính là ban chết, đóa hoa quá mức diễm lệ trước nay đều mang độc.

Viện phán và Trường thái y chân bủn rủn đến không đứng dậy nổi, bọn họ đều biết Vương Nhất Bác trước giờ nói một là một.


Câu bồi táng này của hắn tuyệt đối không phải đe doạ, nếu như bọn họ thật sự không cứu được Tiêu Chiến, vậy cả nhà lớn nhỏ đều phải theo mình xuống hoàng tuyền.

Viện phán đến giờ mới thấy hối hận vì sao chính mình không đến điều trị cho Tiêu Chiến sớm một chút, Trương thái y lại đột nhiên đứng dậy.

"Thần có một chuyện muốn tấu với bệ hạ."
"Nói đi."
"Hạ nhân bên cạnh Tiêu công tử ba ngày trước từ đến Thái Y Viện tìm người trị bệnh cho Tiêu công tử, nhưng Viện phán đại nhân cùng vài vị đồng liêu tìm mọi cách cản trở, vì vậy mới làm cho bệnh tình của công tử kéo dài đến giờ."
"Trương đại nhân, ngươi!!! Bệ hạ tha mạng!", Viện phán vừa kinh vừa sợ.

Trên mặt Vương Nhất Bác như bao phủ một tầng băng sương, nhìn hai kẻ quỳ rạp dưới đất, lộ ra một vẻ tươi cười quỷ dị.

"Viện phán đại nhân, lời Trương thái y nói có sai không?"
Lời Vương Nhất Bác nói hoà ái như thể chỉ đang quan tâm hỏi han thần tử hôm nay ăn gì, lại làm cho tất cả mọi người trong điện nhịn không được rùng mình một cái.

"Ngươi làm hại cho mỹ nhân của cô suýt chút hương tiêu ngọc vẫn, cô liền ban cho ngươi tự sát vậy, còn có vài vị đồng liêu của ngươi nữa, cùng nhau tự sát đi."
Viện phán sợ tới mức run run rẩy rẩy, liều mạng dập đầu xin tha: "Thần biết tội, xin bệ hạ tha cho thần một lần!"
"Ờ, thế thì ban chém đầu đi.

Cô đi rồi, Trương thái y, khám bệnh cho mỹ nhân của cô cho tốt."
Vương Nhất Bác đi rồi, thị vệ đem tên Viện phán sợ tới mức không đi nổi kéo đi, Tiêu Chiến mới mở mắt ra, nhịn không được muốn mắng mười tám đời tổ tông Vương Nhất Bác, vừa gặp lần đầu đã để mình đắc tội cả cái Thái Y viện, rõ ràng là tự muốn sửa chữa đám quan lại, việc gì phải đẩy lên đầu y.

"Vương Nhất Bác, ông nội ngươi, gia sớm muộn gì cũng làm thịt ngươi!"
TBC.

__________
Ối thì cũng chưa biết là ai làm thịt ai đâu vị mỹ nhân này ơi =)))) Lại còn hoàng đế Bo cứ một câu mỹ nhân của ta hai câu mỹ nhân của ta =))))))).