[Bác Chiến] Bản Requiem Hoa Hồng

Chương 50: Chương 36-2






Tiêu Chiến ném một xấp Euro lên quầy hàng của chủ tiệm tinh dầu, tất cả đều là tờ tiền mệnh giá lớn nhất, bắt đầu vặn hỏi rốt cuộc 4000ml "Hoa Hồng Điện Hạ" đến từ đâu?
Tiêu Chiến không có được câu trả lời, anh định dẫn dụ để có được đáp án.
"Tôi biết anh đang lừa tôi, bây giờ nói thật hoặc để tôi tự tra, tôi mà tra ra được, sẽ tính sổ với anh kỹ càng!"
"Cậu Tiêu, thật sự là tinh dầu cổ mua được từ một nhà nông, lần trước đã nói với cậu rồi..."
Chủ tiệm tinh dầu úp úp mở mở, gã không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến, ánh mắt Tiêu Chiến thật đáng sợ, một sự trống rỗng, trống rỗng sâu không thấy đáy.
"Thế ư? Vậy tại sao ông chủ của tiệm bên cạnh nói Vương Nhất Bác đã tới, nhưng lần trước anh lại bảo không gặp cậu ấy? Ông chủ, nếu như anh còn tiếp tục gạt tôi, tôi sẽ lập tức kết thúc thoả thuận cung ứng rồi nói với tất cả mọi người, anh buôn lậu phi pháp tinh dầu, để cho cái tiệm này của anh biến mất!"
"Sao thế được...!Tiểu yêu quái tới vào ban đêm, trên đường căn bản chẳng có ai cả.


Cậu Tiêu, tôi không buôn lậu, chỉ là một chút nhỏ trong quá khứ mà thôi, đã dừng lại từ lâu rồi, cậu tha cho tôi đi, đừng để tôi tán gia bại sản, xin cậu đó."
Quả nhiên Vương Nhất Bác đã tới, Tiêu Chiến đoán đúng rồi, anh thà rằng mình không đoán đúng.
"Nói hết những gì anh biết cho tôi, nói rõ ràng tôi sẽ không truy cứu, số tiền này đều là của anh, tôi chỉ cần tìm được Vương Nhất Bác!"
Chủ tiệm tinh dầu nhìn chằm chằm xấp Euro trên bàn, nghe những lời uy hiếp càng ngày càng nặng nề của Tiêu Chiến, gã phản bội lại lời cam kết mình đã hứa với tiểu yêu quái.
===
Năm ngày trước khi gã gọi điện cho Tiêu Chiến, đột nhiên Vương Nhất Bác quay lại đây trong đêm.
Cậu nói có thể tìm được "Hoa Hồng Điện Hạ", có 4000ml, muốn chủ tiệm tinh dầu bán cho Tiêu Chiến.
Ông chủ hỏi tại sao Vương Nhất Bác không tự mình đưa, tiểu yêu quái nói cậu phải đi tìm mẹ, không có cách nào đưa cho đại nhân được, cậu nói tất cả số tiền bán tinh dầu thuộc về gã, cậu sẽ không trở lại, cũng đừng đi tìm cậu.
Nếu như sau này Tiêu Chiến tới hỏi về nguồn gốc "Hoa Hồng Điện Hạ", mong ông chủ bịa ra một câu chuyện để anh tin rằng, loại hoa hồng này đã tuyệt chủng rồi, chỉ có nhiều từng đây, toàn bộ đều cho anh.
"Sau đó thì sao? Anh tìm được tinh dầu vào ngày nào, tìm được ở đâu? Nói cho rõ ràng!"
Tiêu Chiến dùng sức túm lấy bả vai ông chủ, người Paris tao nhã lại giống như một con dã thú nổi điên lên.
"Đau đau đau, cậu buông tay ra trước đã, cậu Tiêu."
Ông chủ xoa bả vai, nói tiếp:
"Chính là vào buổi sáng cái hôm tôi gọi điện cho cậu ấy, dựa theo địa chỉ tiểu yêu quái đưa, cậu ấy bảo tôi 9 giờ sáng hôm đó hẵng tới.

Có điều tôi đến sớm hơn đứng đợi ở cửa, thấy có mấy người vừa mới xử lý lại phòng chở đi một xe đồ đạc, tôi không chú ý nhìn, đó là một căn phòng xập xệ.


Lúc đi vào tôi đã nhìn thấy một chiếc hòm, tinh dầu ở ngay trong chiếc hòm đó."
"Dẫn tôi đi! Ngay lập tức!"
Tiêu Chiến ngồi xe của chủ tiệm đi tới căn phòng đã tìm thấy tinh dầu kia, gã lại trở thành hướng dẫn viên của Tiêu Chiến, từ tìm tinh dầu biến thành tìm Vương Nhất Bác.
Chặng đường không xa, ngồi xe mười mấy phút là đến rồi.
Vừa xuống xe đã nghe được một trận xào xạc, Tiêu Chiến quay đầu nhìn, hoá ra nơi này có thể thấy được khách sạn mà trước kia họ từng ở, ở ngay phía sau con đường, thoang thoảng hương xoài bay đến.
Tiêu Chiến theo chủ tiệm tinh dầu, đi xuyên qua mấy gian nhà bước vào khoảng sân màu vàng đất, sân nhỏ điển hình của Cairo, căn nhà cũ cát đá chất đầy, ông chủ nói gian phòng kia ở tầng hai.
Tiêu Chiến đứng trong sân, bước chân nặng nề khó mà di chuyển, anh rất sợ, vô cùng sợ suy đoán của bản thân, sợ hãi những chuyện sẽ được thấy trong căn phòng đó.
Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác, tôi không cần "Hoa Hồng Điện Hạ", tôi cần yêu quái, yêu quái!
Tiêu Chiến đứng bất động trong sân, anh không dám lên tầng.
"Cậu Tiêu, cậu lên đây đi, chính là gian này, tôi có chìa khoá, ở dưới đáy chậu hoa, căn phòng trống trơn."
"Trống trơn?"
"Đúng vậy, lúc tới đây tôi đã kiểm tra rồi, có lẽ những người tới trước đó là bên công ty chuyển nhà."
Tiêu Chiến xông lên tầng hai, căn phòng trong cùng quả thật rất trống trải.
Trong phòng chỉ có một tủ quần áo, một cái bàn, giường cũng không có.
Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài vừa vặn có thể thấy được phần ngọn của cây xoài xanh trong sân vườn khách sạn.
Xoài xanh chính là hoa sen, đại nhân chính là vĩnh hằng.

Những lời cậu đã nói từ lâu, đến hôm nay Tiêu Chiến mới từng câu từng câu hiểu được.
"Cậu Tiêu, lúc đó bình tinh dầu ở trong chiếc hòm này, bên dưới gầm bàn."
Tiêu Chiến đi tới bên bàn đọc sách, căn phòng rất nhỏ, bàn đọc sách ở cạnh cửa sổ, đứng ở đây là có thể nhìn thấy được nhiều phần của cây xoài nhất.
Tiêu Chiến kéo hết tất cả ngăn kéo của chiếc bàn ra, món đồ anh chờ đợi để nhìn thấy xuất hiện rồi.
Ngăn kéo đầu tiên có mấy bình thuỷ tinh, màu nâu, đáy bình có mùi thơm, là "Hoa Hồng Điện Hạ".
Ngăn kéo thứ hai có một cuộn ống dẫn, là ống truyền dịch dùng trong y học, phía dưới ống truyền dịch là vài chiếc túi nhựa được dán kín, không cần mở ra, nước mắt Tiêu Chiến rơi xuống bàn, từng giọt từng giọt, bị cát bụi hoà thành bùn.

Ống tiêm, rất nhiều ống tiêm.
Còn một ngăn kéo nữa, Tiêu Chiến ngồi sụp xuống đất, đứng không vững nữa rồi, anh nhìn thấy món đồ trong ngăn kéo liền bắt đầu lớn tiếng khóc, không để ý tới bên cạnh vẫn có người khác, quần tây tinh xảo ngồi trên nền xi măng dính đầy cát bụi.
Chủ tiệm tinh dầu chưa từng nghe tiếng khóc nào như thế, đang khóc hay là đang gào lên, như sắp phun cả cổ họng và thực quản ra ngoài vậy, gã không biết đã xảy ra chuyện gì, lại dường như có thể lờ mờ đoán được nguyên nhân.
Tiếng khóc thổn thức của Tiêu Chiến khiến người khác tuyệt vọng, anh ôm một món đồ hình tam giác làm bằng dao dĩa, không biết là thứ gì, còn dùng nhựa cao su đen để dính lại.
Nhà điều chế ôm lấy vật này, anh ngồi trên mặt đất, nằm trên mặt đất, cuộn tròn trên mặt đất.
TBC.