"Hoàng Tử Bé", tác phẩm được in nhiều thứ hai sau "Kinh Thánh" tại Pháp.
Ba tiếng biểu diễn, Tiêu Chiến xem vô cùng nghiêm túc, anh đã xem rất nhiều lần mà vẫn rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức đầu mày cau lại, không nói một lời.
Cho đến khi buổi diễn kết thúc, anh mới nói câu đầu tiên với tiểu yêu quái – người cũng yên tĩnh giống anh, cũng hoàn toàn xem không vào buổi nhạc kịch:
"Yêu quái, tôi nhầm rồi à?"
"Đại nhân, buổi chiều ở hội trường rất nhiều người, mọi người đều dùng nước hoa của anh, có lẽ..."
Có lẽ, không ngửi được cũng rất bình thường?
Tiêu Chiến lắc đầu một cái, tiểu yêu quái cũng không nói tiếp nữa.
"Hoàng Tử Bé" tối nay đã kết thúc, các diễn viên quay lại giữa sân khấu, từng người một giới thiệu và cúi người, Tiêu Chiến nghiêng đầu, tựa lên vai tiểu yêu quái.
Nhưng cậu đứng ở phía sau máy quay, cậu vẫn ngửi thấy được, không phải thế sao?
Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác, tiếp tục chủ đề vừa rồi.
"Yêu quái, tôi bảo nhầm không phải đang nhắc đến nước hoa."
"Đại nhân, vậy anh nhầm cái gì?"
"Câu thoại kia, tôi nhớ sai rồi."
Tiêu Chiến chống đầu nhìn Vương Nhất Bác, thờ ơ nói:
"Trên thế giới có 5000 đoá hoa giống hệt cậu, nhưng chỉ có cậu là đoá hoa hồng duy nhất của tôi."
"Đại nhân, tôi nhớ anh từng nói, câu anh thích không phải câu này."
"Yêu quái, tôi rất thích câu này.
Có lẽ là những gì tôi muốn nhiều quá."
Tối đó về nhà vẫn là không làm tình, ngày thứ năm hay ngày thứ sáu không làm rồi.
Tiểu yêu quái vẫn ôm Tiêu Chiến ngủ giống như trước, cánh tay siết thật chặt, cục nam châm ôm lấy thanh sắt, hô hấp nóng rực ở ngay cần cổ Tiêu Chiến, thân thể đều có phản ứng rồi, Vương Nhất Bác không nói muốn làm tình.
Tiêu Chiến cũng không nói, đêm nay anh không có tâm trạng trêu Vương Nhất Bác.
Không ai có thể hiểu thấu được nỗi quẫn bách của nhà điều chế, nhầm lẫn giữa "Khu Vườn Trên Sông Nile" và "Khu Vườn Trên Mái Nhà".
===
Thời tiết ấm dần lên, đã đến mùa đẹp nhất ở Paris, nhìn từ không trung, cả thành phố là một mảng xanh lá cây đậm đậm nhạt nhạt.
Châu Âu xảy ra làn sóng đình công trong các tổ chức xã hội, Tiêu Chiến và lãnh đạo cấp cao của công ty không cách nào quay lại sau khi kết thúc hoạt động tuyên truyền, đành phải ở lại London.
Sân bay và đường sắt cao tốc đều đang đợi làm việc trở lại.
Vốn là chuyến đi ba ngày, nay biến thành hơn một tuần.
Đêm nào Tiêu Chiến cũng gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, hỏi tiểu yêu quái hôm nay ở Paris đã làm gì, anh không ở Paris, Vương Nhất Bác cũng không cần đến công ty, hầu như đều ở nhà hàng của Theo.
Không trong thời kỳ sáng tác, không phải ngày nào Tiêu Chiến cũng đến phòng làm việc ở đường Faubourg, Vương Nhất Bác càng đi ít hơn.
Tiêu Chiến đồng ý để tiểu yêu quái đến nhà hàng của bạn trai Lola học làm bánh mì với anh ta, bọn họ cùng thử làm một vài loại bánh kem hương liệu mới.
Có một vị là xoài xanh, một vị là dâu tây bơ, hai sản phẩm mới này Lola và Tiêu Chiến đều thích ăn.
Nhất là Lola, bụng to lên rồi, một người có thể ăn hai miếng bánh tam giác, Tiêu Chiến cười nói, xem ra Emma bé nhỏ thích ăn, còn khen tiểu yêu quái làm rất ngon.
Vương Nhất Bác nói trong điện thoại:
"Đại nhân, tôi đã làm bánh kem Khu Vườn Trên Sông Nile rồi, anh về thì đi ăn có được không?"
"Vị Khu Vườn Trên Sông Nile? Nhất định là không giống, không có xoài xanh trong vườn hoa ở Cairo thì không phải Khu Vườn Trên Sông Nile của tôi, yêu quái, Khu Vườn Trên Sông Nile của chúng ta chỉ có thể ở Cairo thôi."
"Có mà, đại nhân, anh trở về thì nếm thử một chút đi, giống nhau đó!"
Tiêu Chiến không đành lòng đả kích sự nhiệt tình của tiểu yêu quái rảnh rỗi đi kiếm chuyện, Vương Nhất Bác kiên quyết lạ thường với những chuyện có liên quan đến mùi vị.
Không chỉ khứu giác, làm đồ ăn cũng như thế.
Tiêu Chiến cầm điện thoại nằm vào trong chăn, mới tách nhau ra một tuần thôi mà bọn họ đã như một cặp đôi yêu xa, ngày nào cũng nói chuyện điện thoại không dứt.
Lần đi công tác này, Tiêu Chiến cảm thấy tiểu yêu quái chẳng chút kiêng nể gì cả, tối nào cũng phải gọi điện thoại cho Tiêu Chiến làm tình.
Video trên điện thoại rung lắc một cách dữ dội, đến mức mà Tiêu Chiến cảm thấy hoa cả mắt, sao tiểu yêu quái lại có thể tuốt nhanh đến như vậy, còn không ngừng kêu đại nhân đưa thêm một ngón tay nữa vào trong cơ thể, sâu thêm chút.
Vào kiểu gì, đều vào hết cả rồi, Tiêu Chiến kêu thật lớn tiếng, tiểu yêu quái vẫn muốn nghe, vẫn muốn xem.
Tự mình dùng ngón tay tiến vào, kiểu an ủi này cũng không phải không có cảm giác, nhưng thứ này so với những cuộc hoan ái mà Tiêu Chiến đã trải nghiệm trong hơn nửa năm qua, chênh lệch quá nhiều...!Không đủ thoải mái, anh cứ phải tự làm rất lâu, cuối cùng mới có thể bắn tinh được trong tiếng thở dốc nặng nề của Vương Nhất Bác.
Lần này trở về Paris, nhà điều chế định chấn chỉnh lại "thói hư tật xấu" lúc làm tình của tiểu yêu quái.
Lần nào cũng phải nhịn một tuần lễ, thậm chí là hai tuần, Tiêu Chiến cứ phải tức giận mới chịu làm, vừa bắt đầu đã giống như bò đực thấy máu, phát điên phát cuồng, làm không chịu dừng lại, ngày hôm sau chẳng muốn rời khỏi giường nữa.
"Đại nhân, anh tắm chưa?"
"Vẫn chưa."
"Vậy đợi lát nữa hẵng tắm, đại nhân sẽ còn đổ rất nhiều mồ hôi."
"Yêu quái, tối nay không làm đâu, ngón tay tôi ban ngày đều run hết cả..."
Từ chối hai lần, vẫn là không lay chuyển được tiểu yêu quái, bây giờ cậu rất lắm trò, luôn có cách để khiến Tiêu Chiến ham muốn.
Mới vừa cởi quần lót thì điện thoại bàn trong phòng reo lên, lần đầu tiên Tiêu Chiến mặc kệ, tiếp tục reo, Tiêu Chiến bảo Vương Nhất Bác đợi một lát, hoá ra là cấp trên của công ty – Robert – sếp lớn của Tiêu Chiến.
Robert hỏi anh có thời gian xuống tầng uống một ly hay không, trò chuyện về công việc một chút.
"Yêu quái, tôi phải đi bàn công việc với sếp lớn rồi, hôm nay đến đây thôi, cậu muốn thì tự mình chơi đi, tôi mặc kệ cậu đấy, suýt chút nữa là lại bị lừa."
Tiêu Chiến cúp điện thoại, dùng ngón chân móc lấy chiếc quần lót vừa cởi ra, nhớ lại dáng vẻ mất hứng của Vương Nhất Bác lúc vừa rồi cảm thấy có chút buồn cười, nếu như kết thúc sớm, lúc quay về gọi lại cho cậu ấy vậy.
Tiêu Chiến mặc một chiếc áo len dệt kim, đứng trước gương tiện tay cào tóc vài cái.
Nhìn bản thân mình trong gương, biểu cảm có chút sợ hãi, không biết cấp trên muốn bàn về việc gì, cứ luôn thấy không được bình tĩnh cho lắm.
Tiện tay cầm Khu Vườn Trên Sông Nile trên bồn rửa mặt lên xịt bốn phía, khách sạn có mở máy lạnh, nhiệt độ trong phòng thấp, vị muối biển trong nước hoa đậm hơn.
Hôm nay lại ngửi được rõ ràng hơn so với tối hôm qua một chút, khứu giác lại đang chuyển biến tốt đấy sao?
Không biết lần này có thể kiên trì được bao lâu, có thể hoàn thành được "Khu Vườn Trên Mái Nhà" thực sự là quá may mắn.
Tiêu Chiến lại mở "Khu Vườn Trên Mái Nhà" ra, lê Pháp dẫn đầu tiến vào khoang mũi, hoa hồng Damascus chầm chậm dẫn mộc lan theo sau.
Làn sóng đình công dẫn đến việc không ít hành khách phải ở lại khách sạn, hơn 11 giờ đêm, khách ở quầy rượu vang không hề ít, Tiêu Chiến tưởng rằng chỉ tuỳ ý nói chuyện một chút thôi, nhưng Robert cứ muốn đến Executive Lounge*, nhất định phải là phòng riêng.
*Chú thích ở comment
Giờ phút này y đang ngồi trong Cigar Lounge đợi Tiêu Chiến, xem ra là chuyện quan trọng mà cơ mật, bao trọn Cigar Lounge duy nhất.
Tiêu Chiến đẩy cửa ra bước vào:
"Robert, anh tìm tôi sao?"
"Ngồi đi, Tiêu Chiến."
Phục vụ đưa menu rượu lên, Tiêu Chiến chọn đại một ly rượu vang đỏ, Robert cũng uống rượu vang đỏ, y nhắc phục vụ đóng cửa lại, không cần đi vào nữa.
"Tiêu Chiến, vốn dĩ chuyện này định để công tác kết thúc rồi nói với cậu sau, có điều chúng ta bị kẹt ở đây đã mấy ngày, tin đồn ở Paris đã nghiêm trọng hơn nên tối nay tôi mới gọi cậu đến đây."
Tiêu Chiến nhấp một ngụm rượu vang, ly thạch anh được cắt hình bát giác khiến chất lỏng đỏ sẫm trong ly bị chia thành nhiều mảnh.
Nếu là "tin đồn" thì Tiêu Chiến có thể đoán được nội dung, những lời gièm pha nhắm vào anh, hơn phân nửa là có liên quan đến tiểu yêu quái.
"Tiêu Chiến, công ty cần cậu tham gia Lễ trao giải Nước hoa.
Lấy việc này để đáp lại tin đồn không phải do cậu độc lập sáng tác, lấy địa vị của cậu hôm nay, là một nhà điều chế nước hoa cấp cao, cậu tham gia là thích hợp nhất."
"Robert, lần trước chúng ta đã nói đến Lễ trao giải Nước hoa rồi, kế hoạch của tôi là đi châu Á nghỉ ngơi đồng thời tìm kiếm mục tiêu cho chai nước hoa tiếp theo một chút, không định sẽ tham gia."
"Nhưng Tiêu Chiến này, theo tôi được biết, sau khi cậu vào công ty vẫn luôn mong chờ Lễ trao giải Nước hoa."
Tiêu Chiến lại uống một ngụm rượu vang lớn, có chút cay, anh nhắm hai mắt lại.
Mong chờ thì sao chứ, chuẩn bị rất nhiều năm thì lại làm sao, trạng thái bây giờ của anh đi tham gia tranh giải kiểu gì được.
Robert nói tiếp: "Chuyện phỏng vấn lần trước mặc dù không công khai nhưng đã xôn xao trong giới, không ít người nói Khu Vườn Trên Sông Nile và Khu Vườn Trên Mái Nhà chỉ trên danh nghĩa là của cậu, ngay cả nước hoa của mình mà cậu cũng phân biệt sai."
Tiêu Chiến nâng ly thạch anh lên, uống hết chất lỏng màu đỏ đã vỡ tan, anh đưa cổ tay đến trước mặt Robert nói:
"Sếp ngửi thử xem, đây chính là Khu Vườn Trên Sông Nile, quả xoài xanh, chanh, xà phòng, muối biển, nước hoa do chính tay tôi điều chế, tôi không cần phải giải thích với người nào khác.
Vương Nhất Bác là trợ lý của tôi, khứu giác của cậu ấy có thiên phú, có đóng góp trong quá trình sáng tác, còn mang đến linh cảm Khu Vườn Trên Sông Nile cho tôi, nhưng không thay đổi được việc nước hoa là tác phẩm của chính tôi."
"Tiêu Chiến, dĩ nhiên là tôi tin tưởng cậu."
Tiêu Chiến thẳng thắn nhắc tới Vương Nhất Bác khiến Robert có chút lúng túng, y cũng uống một ngụm rượu vang thật lớn, nói tiếp:
"Tôi cũng có cái nhìn liên quan đến Vương Nhất Bác.
Công ty đã điều tra bối cảnh, lai lịch của cậu ta không rõ ràng, trước kia là con buôn hương liệu, không có kinh nghiệm điều chế nước hoa, giúp cậu tìm tinh dầu hai lần lại không thể cung cấp số lượng lớn, mặc dù hai lần này đều thay thế thành công nhưng mà khó tránh khỏi sẽ có người nghi ngờ cậu ta..."
"Là gián điệp thương mại? Để khiến tôi rớt đài trong thời khắc then chốt?"
Xuất phát từ công ty, Robert có lập trường để hoài nghi, dù sao cái mà y đang điều hành cũng là một đế chế thời trang.
"Thưa sếp, chuyện tinh dầu tôi cũng không thể giải thích hoàn toàn rõ ràng được.
Nhưng Vương Nhất Bác sẽ không phản bội tôi, điều này tôi có thể bảo đảm, cậu ấy sẽ không phản bội tôi, cũng sẽ không phản bội công ty."
"Tiêu Chiến, cậu cứ tin tưởng cậu ta như vậy? Việc này không hề giống cậu."
"Tôi tin."
Bầu không khí cuộc nói chuyện dần trở nên căng thẳng, Vương Nhất Bác còn không phải trọng điểm, Robert và Tiêu Chiến nói hơn một giờ, y cần Tiêu Chiến tham gia Lễ trao giải Nước hoa, bảo vệ uy tín và danh dự của nhà điều chế cấp cao nhất.
Lễ trao giải Nước hoa, đây là cuộc bình chọn nước hoa có tiêu chuẩn cao nhất trong ngành, năm năm mới tổ chức một lần.
Nếu đã là cấp cao nhất, trong lý lịch cần một khoản này, "24 Faubourg" mà nhà điều chế cấp cao nhất tiền nhiệm sáng tác đã từng giành được giải Vàng.
Nào phải Tiêu Chiến không muốn tham gia, đã là nhà điều chế thì ai cũng muốn, trước giờ anh đều rất tự tin.
Từ năm trước khi mới gia nhập công ty đã bắt đầu mong đợi, việc đăng ký tham gia vòng sơ khảo đã bắt đầu được một tháng, anh lại không thể không đến châu Á để tìm kiếm thứ linh cảm vốn chẳng tồn tại gì gì kia.
Bỏ lỡ rồi, thì phải đợi thêm năm năm nữa, Tiêu Chiến cũng không muốn bỏ qua.
Thế nhưng chuyện khứu giác không thể nói với Robert, bằng không sẽ càng thêm chẳng còn ai tin tưởng "Khu Vườn Trên Sông Nile" và "Khu Vườn Trên Mái Nhà" là tác phẩm của anh, sẽ càng thêm ác liệt mà suy đoán chuyện giữa anh và Vương Nhất Bác.
Tiểu yêu quái không muốn trở thành nhà điều chế nước hoa độc lập, một điểm này Tiêu Chiến đã nghĩ đến từ lâu, đã xác nhận vài lần.
"Robert, ly rượu kia của anh là Napa sao? Mùi trái cây rất nồng, tỉnh táo đấy."
Robert không hiểu tại sao Tiêu Chiến lại đột nhiên nhắc đến rượu vang đỏ ở giữa một chủ đề nghiêm túc thế này, y chỉ cười mà chẳng ừ hử gì cả, uống hết chỗ rượu trong ly.
Ly rượu lắc lư khiến mùi rượu lưu động càng nhanh, Tiêu Chiến yêu thích việc viết bút ký điều chế nước hoa, ngay bây giờ anh có thể dùng mùi hương để miêu tả loại rượu này, thậm chí có thể viết ra được một vài công thức.
Trạng thái tối nay không tệ, nếu như khứu giác có thể duy trì được thế này, có lẽ có thể thử một chút.
"Robert, tôi về suy nghĩ một chút, tuần tới trả lời lại anh."
Tính toán rời đi, Tiêu Chiến mở cửa cho Robert, sếp nhìn "ngôi sao nước hoa" vừa phong độ lại đẹp trai, nói ra câu nên nói cuối cùng:
"Tiêu Chiến, nếu như cậu muốn bảo vệ Vương Nhất Bác ở lại công ty thì trước tiên phải chứng minh thực lực của mình, tiền nhiệm của cậu là giải Vàng, cậu bây giờ là cấp cao nhất, cậu có nghĩa vụ khiến những tin đồn tiêu cực phải ngậm miệng.
Hoặc là cậu muốn để Vương Nhất Bác một mình đảm đương, ra ngoài xông pha."
"Không được, cậu ấy không thể ứng phó được, nước hoa Designer không chỉ là lựa chọn hương liệu, còn có rất nhiều thứ phải đối phó, cậu ấy không có dã tâm với điều chế nước hoa."
Tiểu yêu quái muốn ở lại bên cạnh đại nhân, sẽ không rời đi, không cần hỏi Vương Nhất Bác, hiện giờ Tiêu Chiến cũng đã biết câu trả lời.
"Tiêu Chiến, cứ cho là không vì công ty không vì Vương Nhất Bác đi, cậu có tài ba cũng rất kiêu ngạo, cậu chịu đựng được việc bị người ta nói là hữu danh vô thực sao? Rồi bàn tán nhau rằng cậu đi trốn ở châu Á, chứ nhất định không chịu tham gia? Mọi người đều biết rằng, sản phẩm mới tiếp theo vốn không gấp gáp."
Câu sau nặng hơn câu trước, những gì nói đến đều là chỗ đau của Tiêu Chiến.
Anh không trả lời được Robert, rất khó để trả lời, ngoại trừ thừa nhận khứu giác của mình lúc tốt lúc xấu nên không dám ghi danh ra, anh không nghĩ được bất kỳ lý do nào để đối đáp.
Robert nói rất đúng, rất hiểu anh.
Nếu như là một năm trước, Tiêu Chiến sẽ không chút do dự mà ghi tên tham gia, dùng thực lực để đáp trả lại nghi ngờ, bảo vệ người anh cần bảo vệ..