[Bác Chiến] Bản Requiem Hoa Hồng

Chương 19: Chương 18






"Quý khách thân mến, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế Paris Charles de GauLolae..."
Cuối cùng đã trở lại, thế giới hiện thực.

Tiêu Chiến cất sổ tay vào balo, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, xanh xám, Paris lác đác mưa rơi.

Hoàng hôn điển hình của Paris, có thể khiến Tiêu Chiến nhập vai trong nháy mắt.

Nơi này có rất nhiều người lãng mạn lại thông minh, tôn sùng những nghệ thuật gia tài hoa, trong miệng hô vang tự do, lại không thể buông bỏ "kiêu ngạo của nước Pháp".

Cát vàng và sông Nile nháy mắt đã trở thành khung cảnh trong trí nhớ, ở đất Paris ẩm ướt hiện ra vô cùng không chân thật.

Nụ hôn bên bờ sông Nile, ôm ấp và vuốt ve của đêm qua, sáng nay Tiêu Chiến mê luyến đến mức không muốn rời giường...!
Toàn bộ những điều này tựa như mảnh vỡ của kỳ nghỉ, kỳ nghỉ kết thúc chỉ còn lưu lại những ký ức mơ hồ liên quan tới Cairo.

Tiêu Chiến khoác Âu phục lên người, bước ra khỏi khoang máy bay, tiến vào cơn mưa nhỏ của Paris, anh cảm thấy bản thân đã hoàn toàn thoát ra rồi.

Thoát ra hoàn toàn, ngoại trừ 500ml tinh dầu xoài xanh ôm trong ngực, Tiêu Chiến còn mang theo một tiểu yêu quái đến từ Ai Cập đang hết nhìn đông tới nhìn tây.

"Đại nhân, để tôi cầm hành lý giúp anh.

Đại nhân, anh đi chậm thôi, người Paris đi bộ nhanh quá."
Tiêu Chiến bước rất nhanh, tiểu yêu quái đuổi theo phía sau.

Về nhà rồi! Tiểu thư Lola tâm trạng vui vẻ, cô gái sinh ra và lớn lên ở Paris, trong lòng cô, đây chính là nơi tốt nhất trên thế giới.

Lola đang liên lạc với xe đón, cô kéo Vương Nhất Bác nói:
"Tiểu yêu quái, cậu đã từng nghe đến câu nói này chưa? Paris vĩnh viễn đuổi theo tài ba! Người tài ba ở nơi này vô cùng nhiều, đương nhiên là sẽ đi bộ nhanh hơn rồi."
"Lola, người như thế nào thì là người tài ba?"
"Đại nhân của cậu, sếp của tôi chính là như vậy! À, còn có anh đẹp trai ở trước mặt kia nữa!"
Vương Nhất Bác nhìn theo ngón tay của Lola, thấy một người đàn ông Châu Á mặc bộ âu phục mỏng màu xám, mái tóc hơi dài vén phía sau tai.

Người đàn ông giơ một tấm bảng màu xanh lam, dòng chữ phía trên phóng khoáng bay bổng, Vương Nhất Bác nheo mắt nhận chữ, tiếng Pháp của cậu nghe nói tạm ổn, đọc viết thì không đủ dùng, nhìn nửa ngày, nhận ra là dòng chữ viết tay của "Tài Ba":
"Tiêu Chiến, chào mừng trở lại sông Seine."
Tiểu yêu quái kéo vali du lịch của Tiêu Chiến, còn cầm balo của anh, vết bầm trên cánh tay trái mơ hồ nhói đau.


Cậu thấy Lola và đồng nghiệp cười vô cùng mờ ám, cũng cười ngốc theo mà không hiểu tại sao.

Ngày đầu tiên ở Paris, người Paris đầu tiên cậu gặp là một "Tài Ba" đến đón bọn họ sau khi hạ cánh.

Tiểu yêu quái cảm thấy, người này giống với đại nhân của cậu, đứng giữa đám đông sẽ khiến mọi người chú ý, khác biệt với mọi người, ít nhất là không giống với cậu.

Lúc ở Cairo, Vương Nhất Bác cho rằng chỉ có Tiêu Chiến là như vậy, hóa ra Paris có thật nhiều "Tài Ba".

"Lola, là em nói cho Suzuki Shun về chuyến bay của tôi sao? Không hỏi ý của tôi, tại sao lại tự tiện làm vậy?"
Tiêu Chiến gật đầu và mỉm cười với Suzuki Shun, tựa như ánh nắng ấm áp hôm nay không chiếu xuống ở Paris.

Sau đó anh quay người, sắc mặt tối lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn những người phía sau, chất vấn Lola.

"Không phải em nói với anh ấy đâu thưa sếp, theo sắp xếp của em là công ty sẽ đến đón chúng ta."
"Em không nói làm sau anh ta biết? Lola, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, không được tự ý tiết lộ hành trình của tôi với bất kỳ ai.

Em đi theo tôi sắp được 2 năm rồi, có phải là không muốn làm nữa không!"
"Em không có...!Em không dám đâu thưa sếp, anh tin em đi.

Lần trước anh đã đồng ý để anh Suzuki đến đón, hôm qua anh ấy gọi cho em, nhưng em không hề nói số hiệu chuyến bay."
Tiêu Chiến cười lạnh, Lola bị dọa đến mức lắp ba lắp bắp, trong lòng anh đại khái cũng đã đoán được, rồi lại nhìn Vương Nhất Bác, đồng thời nói với ba người bọn họ:
"Em không nói số hiệu chuyến bay, nhưng lại nói với anh ta rằng chạng vạng tối tôi sẽ đến nơi có đúng không? Cả ba người hãy nghe kỹ đây, tôi nhắc lại một lần nữa, làm việc với tôi, trước hết phải rõ ràng ai là sếp, phải hiểu được điều gì là không thể nói ra!"
"Biết rồi ạ..."
Lola vẫn đang tiếp tục giải thích, Tiêu Chiến cũng lười nghe.

Hôm nay từ Cairo đến Paris chỉ có ba chuyến bay, chiều tối hạ cánh chỉ có duy nhất chuyến này, tưởng rằng Suzuki Shun không có thư kí hay sao? Không thể tự mình tra ra được?
Tiêu Chiến tức giận rất dọa người, cả ba đều không dám nói gì cả, đến khi anh quay người lại, Lola vẫn đang nhỏ giọng xin lỗi:
"Xin lỗi sếp, là em làm việc sơ suất.

Lần sau nếu anh Suzuki tìm anh, em sẽ không nhiều chuyện nữa đâu..."
Tiêu Chiến quay lưng lại với Lola nói:
"Chuyện này không liên quan đến Suzuki Shun, không phải tôi nhằm vào anh ta, cũng không phải không muốn nhìn thấy anh ta, đây chỉ là quy tắc khi làm việc cùng tôi thôi."
"Xin lỗi sếp ạ."
Tiêu Chiến dạy dỗ Lola, đồng thời cũng vẫy tay chào Suzuki Shun, nụ cười trên mặt vô cùng dịu dàng, hoàn toàn không nhìn ra anh vừa mới khiển trách trợ lý.

Thì ra khi ở Paris đại nhân có dáng vẻ như vậy, tiểu yêu quái lặng lẽ nuốt nước bọt, tự nhủ nhất định không được lắm mồm, đại nhân hung dữ quá.

"Tài Ba" đang ôm đại nhân, Tiêu Chiến có chút cứng nhắc ôm lại hắn.

Anh cảm thấy cách nói "chạng vạng tối đến nơi" của Lola rất làm bộ làm tịch, giống như cố tình vòng vo, là một thủ đoạn vụng về trong lúc giao đấu.

Anh và Suzuki Shun đều là người thông minh, lại còn là người vô cùng kiêu ngạo, cao thủ so chiêu, ai mà không nhìn ra chút tâm tư cỏn con này chứ.

Sếp và Suzuki Shun đi tít đằng trước, bọn họ đang nói chuyện thân thiết với nhau.

Tiêu Chiến kể về Ai Cập với những cảm xúc dạt dào, xen lẫn vào đó là sự tò mò về buổi biểu diễn của Suzuki Shun một cách có chừng có mực, có đôi lúc ba người phía sau sẽ nghe thấy tiếng cười của hai người họ, trò chuyện thật sự rất vui.

Tiểu yêu quái kéo hành lý đi phía sau Tiêu Chiến, chăm chú nhìn bóng lưng của anh, còn nhìn chằm chằm vào cánh tay của Suzuki Shun đang thỉnh thoảng chạm vào Tiêu Chiến.

"Hắn là ai vậy?"
"Suzuki Shun, nghệ sĩ violin của dàn nhạc Philharmonic, bạn tốt của sếp đấy.

Hầy, trước ngày hôm nay tôi còn tưởng là bạn trai cơ.

Lại phạm sai lầm rồi..."
Lola ỉu xìu đáp lời Vương Nhất Bác, cô vẫn chưa lấy lại tinh thần sau khi bị Tiêu Chiến khiển trách.

Đồng nghiệp nam đi cùng đến gần bảo:
"Anh cảm thấy chính là bạn trai đấy, em nhìn xem bọn họ thân mật biết bao nhiêu! Lola, em đừng buồn, sếp lúc nào cũng có yêu cầu cao đối với đoàn đội, lần sau cẩn thận một chút sẽ ổn thôi."
"Em hiểu, lần này là do em quá lơ là."
Trò chuyện cho đến khi tới cửa ra vào, tài xế đã đợi ở đó, Suzuki Shun cũng lái xe, Tiêu Chiến đứng ở bên cạnh xe quay đầu nhìn, Lola lập tức dẫn Vương Nhất Bác đi tới.

"Sếp ơi, xe của công ty ở phía sau, anh định đi thế nào ạ?"
"Anh Suzuki đây định ăn tối cùng tôi, anh ấy lái xe, tôi sẽ ngồi xe anh ấy."
"Vâng thưa sếp.

Vậy tiểu yêu quái sẽ theo những gì anh dặn trước đó, trước tiên ở lại khách sạn đã thoả thuận trên đường Faubourg, ngày mai lấy thân phận thực tập sinh đến báo cáo với công ty, sau đó giúp cậu ấy tìm một căn nhà trọ, đúng không ạ?"
"Đúng vậy, Lola.


Em đưa cậu ấy đến khách sạn, giúp cậu ấy làm cho xong các thủ tục đi."
Từ lúc đến Paris, Tiêu Chiến chưa nói một câu nào với Vương Nhất Bác.

Ngay cả khi ở Cairo, cuộc đối thoại giữa anh và Vương Nhất Bác, chỉ cần có người khác ở đó, sẽ luôn là Tiêu Chiến mở lời hỏi thì Vương Nhất Bác mới trả lời.

Mấy ngày đầu, Tiêu Chiến thấy không quen, cho rằng rất vô nhân đạo.

Hai tháng trôi qua, anh đã quen với việc thu xếp mọi chuyện cho Vương Nhất Bác, tiểu yêu quái vẫn luôn bảo sao nghe vậy.

Dặn dò xong xuôi, tiểu yêu quái vẫn kéo vali của đại nhân, balo cũng đang cầm, không hề có ý định để nó vào xe của Suzuki Shun.

Tiêu Chiến thở dài, anh biết là nếu anh không mở lời, Vương Nhất Bác sẽ không đi cùng Lola.

"Vương Nhất Bác, cậu đi cùng với Lola về khách sạn."
"Đại nhân, đợi ở khách sạn sao?"
"..."
Lola vội vàng giúp giải vây, làm trò cười trước mặt Suzuki Shun, cô lo lắng tiểu yêu quái cũng sắp bị mắng.

Lola đoạt lấy chiếc vali của Tiêu Chiến đưa cho đồng nghiệp nam, để hắn nhanh chóng bỏ vào cốp xe, tránh làm trễ nải việc "lâu ngày gặp lại" của sếp.

Sắp xếp xong xuôi, Lola cười cười trách Vương Nhất Bác:
"Tiểu yêu quái, cậu nghĩ gì vậy? Đây là Paris, sếp sẽ không ở khách sạn, chỉ có cậu thôi.

Sếp muốn ăn tối cùng anh Suzuki, cậu đi cùng với tôi."
"Vậy tôi ở một mình sao?"
"Đúng vậy, một mình cậu ở, không phải ở Cairo cậu cũng một mình đấy à?"
Là Lola trả lời, nhưng Tiêu Chiến biết tiểu yêu quái đang hỏi anh, vì vậy anh âm thầm gật đầu một cái.

Lola sắp xếp hành lý của Tiêu Chiến xong xuôi, nói lời tạm biệt với sếp.

Vương Nhất Bác vẫn luôn nhìn Tiêu Chiến, thấy Tiêu Chiến bắt đầu né tránh ánh mắt của cậu thì không nói thêm gì nữa.

"Thưa sếp, anh Suzuki, vậy bọn em đi trước nhé.

Chúc cả hai người có một bữa tối vui vẻ."
Suzuki Shun luôn lịch sự tao nhã, từ đầu đến cuối hắn đều khách sáo với nhân viên của Tiêu Chiến:
"Tạm biệt, cảm ơn mọi người đã chăm sóc Tiêu Chiến."
"Không đâu ạ, việc bọn em nên làm thôi, hẹn gặp lại." Lola khom lưng với Suzuki Shun, sau đó quay về phía Vương Nhất Bác nói: "Tiểu yêu quái, đi mau nào, ngây người ra đó làm gì thế!"
Gọi không được, Lola chỉ đành ôm cánh tay Vương Nhất Bác, kéo cậu ngồi vào chiếc xe phía sau.

Lola thầm nhắc Vương Nhất Bác trong lòng: Thật không có mắt nhìn, sếp và anh Suzuki lâu ngày mới gặp lại, nhất định là muốn nhanh chóng hưởng thụ thế giới hai người, còn không mau tránh đi...!
Suzuki Shun mở cửa xe cho Tiêu Chiến, hắn đưa lưng về phía Vương Nhất Bác đang bị Lola kéo đi, chỉ Tiêu Chiến là có thể nhìn thấy được.

Tiểu yêu quái vẫn đang ngoái đầu nhìn Tiêu Chiến, trong lòng Tiêu Chiến chẳng hề dễ chịu, chuyện của bọn họ người khác không hay biết, anh cũng không dễ nói ra.

Bởi vì Suzuki Shun không nhìn thấy, Tiêu Chiến hơi nâng cằm lên với Vương Nhất Bác, mấp máy môi, không tiếng động nói ra hai chữ:
"Đi đi."
Tiểu yêu quái cúi đầu xuống nhìn giày thể thao của chính mình, răng vô tình cắn phải đầu lưỡi, đau đến mức xoay người, đi cùng Lola.

Cất xong túi vải nâu của mình, tiểu yêu quái lại không nhịn được nhìn về phía Tiêu Chiến, bọn họ còn chưa đi, Suzuki Shun vẫn quay lưng lại với cậu, ở bên cạnh xe lại ôm lấy Tiêu Chiến.

Một cái ôm hờ hững, nghệ sĩ violin nhìn qua rất vui, đợi mọi người đi cả rồi hắn mới nói với Tiêu Chiến:
"Tiêu Chiến, đã lâu không gặp."
Tiêu Chiến vỗ sau lưng Suzuki Shun, ôm lại hắn, nhưng cằm cũng không đặt lên bả vai Suzuki Shun.

Lại trùng hợp đến như thế, xuyên qua bả vai của nghệ sĩ violin, anh lại vô tình đối mặt với ánh nhìn của tiểu yêu quái.

Tiêu Chiến có chút căng thẳng, lập tức rũ mi mắt xuống.

Trong mắt Vương Nhất Bác, sự căng thẳng của Tiêu Chiến chính là đại nhân không vui, anh không thích bị người này ôm.

Tiểu yêu quái nổi giận đùng đùng, hất tay Lola ra chạy trở lại, đẩy Suzuki Shun ra nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến, mạnh mẽ kéo anh về phía sau mình, dùng thân thể chắn trước Tiêu Chiến, không để Suzuki Shun tiến lại gần thêm nữa.

Nghệ sĩ violin trước giờ luôn lịch thiệp, lúc này đầu óc mơ hồ, hết sức khó hiểu:
"Cậu là ai? Là người dẫn đường kỳ quặc ở Cairo đấy sao? Trước buông Tiêu Chiến ra đã."
"Tài Ba, anh đứng lại đó! Không cho phép tới gần đây, đại nhân không thích anh ôm anh ấy!"
Suzuki Shun rất ngạc nhiên, hắn đỡ trán, gần như là cười thành tiếng:
"Cậu có biết mình đang nói gì không vậy? Vừa rồi Lola gọi cậu là tiểu yêu quái, xem ra đúng là không gọi sai, cậu quả thật là một tên điên! Mau buông tay ra, nếu như Tiêu Chiến không thích, tự em ấy sẽ nói."

Vốn dĩ Suzuki Shun không muốn để ý tới Vương Nhất Bác, nói chuyện với cậu cũng cảm thấy đang hạ thấp giá trị bản thân, một tên nhóc lông cánh chưa đủ, cả người đầy mùi đất cát, đầu óc không linh hoạt, chỉ là một người dẫn đường Cairo.

Vậy mà lại xô đẩy hắn, còn kéo Tiêu Chiến, điều này quá mức vô lễ xúc phạm.

Suzuki Shun không hiểu nổi, tại sao Tiêu Chiến phải đưa một kẻ không đầu óc về Paris.

Tiêu Chiến vỗ nhẹ lên tay Vương Nhất Bác, đứng sau lưng cậu nhỏ giọng nói:
"Yêu quái, tôi không sao, cậu buông tay ra đã, đi ăn cơm với Lola đi."
"Đại nhân, rõ ràng vừa rồi anh không thích hắn ôm anh, bình thường nét mặt của anh không phải như vậy."
"Im miệng! Vương Nhất Bác, đây là chuyện của tôi, cậu không hiểu."
"Đại nhân, tôi có hiểu."
Lola chạy tới, cô lại bị doạ một trận, hành động kỳ quặc của tiểu yêu quái quá nhiều, nhất định phải để mắt kỹ càng tới Vương Nhất Bác, không thể để sếp mất thể diện hơn nữa.

Hai tháng ở Cairo, Lola đã chẳng lấy làm lạ đối với sự tiếp xúc giữa sếp và tiểu yêu quái, nhưng sau khi đến Paris, tiểu yêu quái vẫn luôn biểu hiện rất tốt đột nhiên lại làm loạn.

Nên hiểu được rằng, Cairo là Cairo, Paris là Paris.

"Tiểu yêu quái, cậu mau buông sếp ra, đừng làm loạn nữa, anh Suzuki với sếp là bạn tốt của nhau, bọn họ rất thân."
Lola rất sợ Tiêu Chiến sẽ tức giận sau đó đuổi Vương Nhất Bác đi, thật may, sếp bị tiểu yêu quái giữ chặt tay lâu đến vậy rồi mà vẫn không nổi giận.

Trước mắt người khó xử nhất vẫn là Suzuki Shun, hắn bị một tên nhóc chưa trải sự đời lần đầu đến Paris hô to gọi nhỏ ở bên ngoài sân bay, cứ khăng khăng nói Tiêu Chiến không thích bị hắn ôm như vậy.

Nghệ sĩ violin có hơi mất mặt, hắn đi vòng qua Vương Nhất Bác, nói chuyện thẳng với Tiêu Chiến, những người khác ở chỗ này không đáng để hắn mở lời:
"Tiêu Chiến, nếu như em muốn đi cùng với tên con trai này, tin đồn là thật, vậy tôi có thể về trước, em không cần miễn cưỡng đâu."
"Tin đồn gì cơ? Shun, Vương Nhất Bác là trợ lý mới tới, phải đến công ty làm thực tập sinh."
Tiêu Chiến vẫn chưa biết, những đồng nghiệp về Paris trước trong chuyến đi đến Ai Cập kia, bọn họ đã kể lại những chuyện kỳ quái xảy ra ở Cairo cùng với người dẫn đường kỳ quặc một cách vô cùng sống động.

Nói tiểu yêu quái hằng ngày chỉ đi theo sếp, sếp và cậu ta cùng ra cùng vào.

Tiêu Chiến rút cánh tay đang bị Vương Nhất Bác nắm lại, đi tới bên cạnh Suzuki Shun, gập người định lên xe, lại lui về, dặn Vương Nhất Bác:
"Vương Nhất Bác, nơi này là Paris, không phải Cairo, nếu như không thích ứng được thì cậu nên mau chóng quay về đi."
"Đại nhân, tôi không về, tôi đến khách sạn."
Trong mắt Vương Nhất Bác loé lên ánh sáng, lần này không phải chòm sao Orion mà là ánh đèn ở sân bay, Tiêu Chiến lại không dám nhìn.

Anh vội vàng ngồi vào hàng ghế sau của xe, đóng cửa lại, Suzuki Shun cũng bước lên xe từ phía bên kia, ngồi cùng Tiêu Chiến, hắn bảo tài xế lái xe đi.

Chờ xe của Suzuki Shun đi xa, Lola đẩy Vương Nhất Bác đi tới chiếc xe đỗ phía sau, nói với cậu:
"Được rồi, tiểu yêu quái, đừng mất tinh thần như vậy, Paris rất thú vị, tôi dẫn cậu đi ăn trước đã, có một nhà hàng ở ngay gần khách sạn, bánh mì chua ngon hơn ở Cairo nhiều!"
"Buổi tối đại nhân sẽ ngủ với người kia sao?"
Lola và đồng nghiệp nam nghển cổ, bọn họ nghị luận về scandal của sếp đều phải nói một cách mơ hồ, tiểu yêu quái lại ở ngay ngày đầu tiên đã hỏi thẳng có lên giường hay không!
Lola đánh một cái lên tay Vương Nhất Bác, chạm phải chỗ đau của cậu, tiểu yêu quái đau đến mức ôm lấy cánh tay, tựa vào cửa xe run rẩy cả người.

Lola vội vàng kiểm tra: "Cậu sao thế? Ôi...!tiểu yêu quái, vết bầm tím to quá! Cậu bị thương khi nào thế? Nghiêm trọng đến mức này, sao lại có những vết đỏ này vậy? Tiểu yêu quái, xin lỗi cậu, không phải tôi cố ý đâu.."
"Không sao, đỡ nhiều rồi.

Lola, đại nhân sẽ ngủ cùng người kia sao?"
Trán Vương Nhất Bác dựa vào nóc xe, đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, kéo tay áo không cho Lola nhìn, chỉ lặp lại câu hỏi đó.

Lola đau lòng lại áy náy, không biết trả lời Vương Nhất Bác thế nào, sếp ngủ với ai, sao cô biết được đây...!
Đồng nghiệp nam đỡ cậu ngồi vào trong:
"Tiểu yêu quái, cậu đừng hỏi Lola nữa, sếp ngủ với ai làm sao bọn tôi biết được? Bọn họ đã không gặp nhau nhiều ngày như vậy rồi, nhất định không muốn chúng ta quấy rầy đâu."
Lola dùng ánh mắt ra hiệu với đồng nghiệp nam, để hắn đừng nói nữa.

Ban đầu Vương Nhất Bác chỉ là đau đến nỗi cắn môi, giờ đây cậu cúi đầu xuống, môi bị cắn đến trắng bệch.

.