Baba Thay Thế

Chương 71: Kim Chung Nhân x Độ Khánh Tú – 6




“Chuyện này coi như đã nói xong, hiện tại em muốn nói gì nữa cứ nói đi.” Kim Chung Nhân nói cực kỳ tự nhiên, thật giống như chuyện vừa rồi Độ Khánh nói chỉ là một điều hiển nhiên.

Độ Khánh Tú nói: “Anh là biết hết rồi sao?”

Kim Chung Nhân gật đầu.

Độ Khánh Tú há to miệng, không biết mình nên nói cái gì nữa, Kim Chung Nhân cũng biết hết rồi, còn nghĩ mình thật sự là ba của A Xán?

Độ Khánh Tú ngồi ở trên sa lon, hai tay đặt trên đùi, gãi gãi đầu gối, không biết mình nên nói cái gì rồi, cậu giương mắt nhìn nhìn Kim Chung Nhân, nuốt nước bọt.

Kim Chung Nhân nhìn Độ Khánh Tú bộ dạng ngốc nghếch, không biết như thế nào lại cảm thấy trước mắt là một bé thỏ trắng mềm mềm ngây thơ, vẻ mặt hơi sợ hãi, căn bản không biết như thế nào để mở miệng, giống như mọi chuyện cần thiết đều không biết bắt đầu từ đâu.

Kim Chung Nhân nói tiếp: “Emcó thể từ từ suy nghĩ, dù sao A Xán hôm nay chơi tới tối mới về.”

Độ Khánh Tú cuối cùng bất đắc dĩ mà thở ra một hơi, nói: “Tôi không biết nên nói cái gì nữa, gia đình anh đối với A Xán rất tốt, tôi rất cảm kích, tôi bây giờ hi vọng nó cả đời cũng đều không biết thân thế thật sự của mình, thật vui vẻ lớn lên. Nhưng mà… Nhưng mà, mẹ nó từ khi mất nó thì phát điên lên…gia đình bên đó cũng thật đáng thương…”

Kim Chung Nhân ngắt lời nói: “Tôi hiểu ý của em, em là không có ý tranh đoạt, nhưng em xác thực đang rất khó khăn, em thương nó lại biết nghĩ cho người khác, hai tâm tình đè nặng trong lòng rất khó chịu.”

Độ Khánh Tú: “Đúng, đúng là như vậy!”

Kim Chung Nhân nói: “Tôi cho em hai lựa chọn, hoặc là, em thử cùng tôi sống chung, về sau kết hôn, lúc đó chúng ta cùng nhau chăm sóc cho A Xán, nếu nó muốn biết mặt mẹ chúng ta cũng sẽ cho nó biết hoặc là, em từ nay về sau biến mất trước mặt tôi, không còn liên hệ, xem như chuyện này chỉ như một giấc mơ.”

Độ Khánh Tú: “…” Cho dù Độ Khánh Tú là thằng đần đi chăng nữa cũng biết, chọn thứ nhất là chính xác.

Kim Chung Nhân ánh mắt có phần ma mãnh nhìn Độ Khánh Tú, nhưng lại rất nhanh che dấu đi, hắn biết cậu là người không thể ép buộc, bé thỏ trắng dù có hiền lành đến đâu khi bị ép buộc cũng sẽ cắn người đó.

Độ Khánh Tú vẫn là câu nói cũ: “Để tôi suy nghĩ.” Sau đó quay đầu rời đi.

A Xán không có về ăn tối, vốn là Độ Khánh Tú đến làm cơm cho Kim Chung Nhân nhưng nhìn Độ Khánh Tú vẻ mặt ổn lắm, Kim Chung Nhân cũng bỏ mặc cho cậu về, mình thì đi ra quán ăn gần đó vậy.

Độ Khánh Tú sau khi rời đi định gọi điện cho Lộc Hàm, không ngờ đã thấy số của mẹ Độ gọi tới.

Độ Khánh Tú nghe trong điện thoại mẹ Độ thanh âm lạnh lùng bảo Độ Khánh Tú nhanh chóng trở về nhà.

Vừa bước vào cửa Độ Khánh Tú nhìn thấy ba Độ vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở trên ghế sa lon, mặt đều là lạnh như băng, mẹ Độ nghiêng đầu nhìn Độ Khánh Tú, mi tâm nhíu lại.

“Lại đây ngồi đi.” Mẹ Độ ra hiệu Độ Khánh Tú tới ngồi.

Độ Khánh Tú có chút không dám đi qua, đứng tại cửa chào một tiếng: “Ba, mẹ.”

Ba Độ lạnh mắt nhìn thấy Độ Khánh Tú vẫn còn đứng ở cửa, mẹ Độ đã nói: “Đứng đó làm gì! Mau tới ngồi!!” Chữ “Ngồi” âm vang hữu lực chấn động không gian, Độ Khánh Tú trong nội tâm như bị đấm một cái.

Lúc này Độ Khánh T, chỉ có thể dè dặt đi vào trong, ngồi xuống bên cạnh mẹ Độ.

Mẹ Độ nói: “Biết rõ vì sao mẹ gọi con về không?”

Độ Khánh Tú rất chột dạ, nhìn mẹ Độ liếc một cái, đột nhiên phát hiện mẹ Độ mắt đều đỏ lên, còn có chút sưng, như là đã khóc, Độ Khánh Tú luống cuống, “Mẹ, mẹ đừng khóc!”

Mẹ Độ cắn răng: “Đứa bé ở trại trẻ mồ côi con tìm là con của con thật sao? Là con với cô gái năm đó ở trọ đúng không? Con là có lỗi với gia đình người ta vậy sao? Vì cái gì mà giấu diếm tới bây giờ?!”

Độ Khánh Tú: “Mẹ, mẹ đừng khóc, việc này xác thực là không phải như vậy đâu, mà con lại cũng không biết phải nói như thế nào nữa, hiện tại đứa nhỏ tuy không còn ở trại trẻ nữa nhưng nó sống rất tốt, rất nhiều người yêu thương nó. Còn con thì hoàn toàn con không làm gì có lỗi với ai cả.”

Mẹ Độ nói: “Dù là con có thật hay không có lỗi với người khác đi chăng nữa, con cũng phải nói cho mẹ nghe. Khánh Tú, việc này không phải một mình con có thể giải quyết được, vấn đề của đứa nhỏ cũng là vấn đề của cả gia đình mình, con nghĩ sao mà lại đi giấu diếm ba mẹ!” (không nói cho rõ ràng bây giờ thành rối tung lên thế đấy =.=)

Độ Khánh Tú thành thành thật thật nói: “Thực xin lỗi, ba mẹ, là con chưa nghĩ ra được nên nói thế nào cho tốt.”

Mẹ Độ thở dài, “Mẹ biết rõ con đang băn khoăn cái gì, con là đang sợ quá nhiều người biết lại đem chuyện này làm cho phức tạp lên.”

Ba Độ rốt cục không trầm mặc nữa, mặt lạnh nói: “Đây mà là đơn giản vấn đề sao? Vấn đề này có thể đơn giản được sao?”

“Ông im đi!!” Mẹ Độ rống lên một câu, Ba Độ vừa trừng mắt, nhưng vẫn là im miệng.

Độ Khánh Tú kế tiếp đem chuyện của Kim Chung Nhân cùng bối cảnh gia đình cơ bản kể thoáng một chút, thậm chí kể cả chuyện Kim Chung Nhân đi công tác còn mang theo con trai cùng đi, mẹ Độ nghe xong thì nhẹ gật đầu, trong nội tâm cũng coi như nhẹ nhàng thở ra, biết rõ nhà kia đối với đứa nhỏ xác thực rất tốt cũng yên lòng không ít, cũng coi như đứa nhỏ may mắn, lưu lạc bên ngoài nhưng gặp được người tốt.

Độ Khánh Tú mặc dù đã kể ra hầu hết, nhưng còn không có nói A Xán thực chất không phải con mình, càng không nói Kim Chung Nhân hiện tại đang theo đuổi mình, chỉ vì là nếu như về sau mình cùng Kim Chung Nhân kết hôn…, thì A Xán có thể danh chính ngôn thuận gọi mẹ Độ là bà nội, gọi Ba Độ là ông nội rồi?! (ngoại em ơi =]]])

Ngày hôm sau, Kim Chung Nhân gọi điện thoại tới dặn Độ Khánh Tú không cần đến, hắn có việc nên đã đi ra ngoài rồi.

Kim Chung Nhân sở dĩ có chuyện sáng sớm tựu không tại khách sạn, hoàn toàn là vì lão Độ gia gia cùng lão Độ phu nhận đã dùng tốc độ nhanh nhất mà tìm tới Kim Chung Nhân, hơn nữa còn hẹn hắn gặp mặt nói chuyện.

Mẹ Độ cũng không cần đi đâu xa, hẹn gặp Kim Chung Nhân ngay tại đại sảnh khách sạn hắn đang ở.

Kim Chung Nhân định mặc âu phục đến gặp mẹ Độ nhưng cuối cùng nghĩ nghĩ lại cảm thấy không cần phải như vậy, nếu như làm quá như vậy hẳn là gây ấn tượng không tốt rồi.

Kim Chung Nhân đi xuống đại sảnh, mẹ Độ đã tới rồi ở đó, bà ngồi cạnh cửa sổ trên bàn đã để sẵn cà phê.

Kim Chung Nhân đẩy cửa tiến đến, nhìn thấy mẹ Độ thì giật mình một cái, nhìn tướng mạo Độ Khánh Tú hắn cũng nghĩ tới mẹ Độ tất nhiên là một người có dung mạo không tầm thường, nhưng là không nghĩ tới là đẹp đến như vậy.

Kim Chung Nhân rất tự nhiên tiến tới, cùng mẹ Độ chào hỏi, mẹ Độ gật gật đầu, cười nhạt nói: “Xin chào, tôi là mẹ của Độ Khánh Tú.”

Hai bên ngồi xuống, một lần nữa chọn đồ uống, khách nhìn nhau một hồi.

Mẹ Độ cũng không có quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Chắc cậu cũng biết tôi vì lý do gì đến đây, Khánh Tú là con của tôi, nhưng là đứa suy nghĩ rất đơn giản lại rất ngây thơ, chuyện về đứa nhỏ nó cũng rất mơ hồ mà quyết định. Nhưng gia đình chúng tôi cảm thấy, chuyện này, phải là gia đình hai bên cùng nhau thương thảo mới được, cậu nghĩ thế nào?”

Kim Chung Nhân nhìn mẹ Độ, cố gắng tìm cách nói chuyện sao cho dễ nghe nhất, dù sao nói chuyện với phụ nữ không phải là điều hắn có thể dễ dàng làm, hơn nữa đây còn là mẹ của Độ Khánh Tú, hắn cần phải thay đổi cách nói một chút, không được đối xử kiểu như những người khác

Kim Chung Nhân nói: “Chuyện này, cháu đều có thể đơn phương quyết định, quyết định của cháu, cũng chính là quyết định của gia đình.”

Mẹ Độ khiêu mi: “Chuyện kia rất là quan trọng, ít nhất cũng phải nói rõ ràng cho người nhà biết.”

Kim Chung Nhân cười nhạt, “Chuyện đó đối với gia đình cháu cũng không là vấn đề gì, chỉ là chuyện hôn sự của Khánh Tú mới là mấu chốt.”

Mẹ Độ cho rằng Kim Chung Nhân là muốn nghe chuyện tương lai Độ Khánh Tú kết hôn có tương lai của đứa nhỏ sau này thế nào, vì vậy thản nhiên nói: “Chuyện này cậu không cần lo lắng, con của tôi nó bảo thích nam giới, cho nên không cần phải lo có người phụ nữ khác nào bỏ đứa nhỏ.”

Kim Chung Nhân thoáng cái đã nghe rõ, mẹ Độ biết rõ Độ Khánh Tú thích nam giới, hơn nữa không phản đối hắn về sau có cùng người kia kết hôn hay không, việc này đúng thật là khiến cho hắn tràn trề hi vọng.

Kim Chung Nhân trong lòng đã chắc chằn, vì vậy nói: “Đã như vậy thì… cháu có thể nói ra một chút nguyện vọng không?”

Mẹ Độ, “Được.”

Kim Chung Nhân: ” Cháu không biết Khánh Tú đã nói cho bác nghe những việc gì, ngoại trừ chuyện của đứa nhỏ ra, còn có hiện tại cháu đang theo đuổi cậu ấy.”

Mẹ Độ sững sờ, bà thật không ngờ Kim Chung Nhân vậy mà đang theo đuổi Độ Khánh Tú!?

Kim Chung Nhân tiếp tục nói: “Cháu là đang theo đuổi Độ Khánh Tú, nếu như sau này Độ Khánh Tú cùng cháu kết hôn thì đó chính là điều tốt nhất. Đứa bé lúc đó cũng có thể danh chính ngôn thuận gọi bác là bà gọi bác trai là ông, còn có thể gọi Độ Khánh Tú là ba, chính thức trở thành một thành viên nhà họ Độ, gia đình cũng không cần lo về chuyện quan hệ huyết thống, song phương cũng đều không cần quan tâm chuyện có người ngoài đối xử không tốt với nó.”

Mẹ Độ một bên cảm thấy rất có lý, một bên lại rất giật mình, Độ Khánh Tú chuyện như vậy mà không hề nói ra!

Mẹ Độ nói: “Đúng là theo ý cậu nói song phương đều rất hoàn hảo, nhưng có một vấn đề tôi vẫn còn chưa thông suốt, cậu tuổi còn trẻ, gia cảnh đều rất tốt tại sao không tìm một người ngang hàng với mình? Khánh Tú có cái gì tốt mà cậu chọn nó.”

Kim Chung Nhân lông mày giương lên, khóe miệng hơi cong: “Cậu ấy rất tốt, lần đầu gặp cháu đã thích rồi ở gần cậu ấy cảm thấy rất thoải mái, mỗi ngày đều khiến cháu nhớ tới, ngày nào cũng vậy cháu cũng đều chờ cậu ấy tới cậu ấy còn nấu ăn rất ngon, rất thương yêu A Xán, ở chung với cháu là hoàn toàn thích hợp.”

Mẹ Độ nghe Kim Chung Nhân nói hết miệng đột nhiên nở nụ cười, cười đến có chút cao thâm, Kim Chung Nhân dù gì vẫn là một người trẻ, người trẻ không thể tính toán chi li, chuyện tình cảm càng không thể tính toán được nữa.

Mẹ Độ đứng lên rồi nói: “Tôi phải về, cậu có thể đưa tôi về không?”

Kim Chung Nhân đương nhiên đồng ý vì vậy đứng dậy cùng mẹ Độ cùng đi ra, nhân viên phục vụ nhanh chóng đem xe của Kim Chung Nhân tới cửa, Kim Chung Nhân tự mở cửa xe, mời mẹ Độ vào.

Mẹ Độ nhìn thoáng qua xe, là xe Cadillac.

Sau khi lên xe, mẹ Độ không nói địa chỉ nhà, chỉ nói Kim Chung Nhân đi thẳng rồi quẹo phải, tầm 10 phút, lúc xuống xe, mẹ Độ giật mình nhìn thấy phía sau xe của Kim Chung Nhân là một xe khác, tiếp đó là hai cảnh vệ bước xuống.

Mẹ Độ, nghĩ: “Không ngờ còn có lực lượng bảo hộ an toàn bám sát như vậy.”

Mẹ Độ trong nội tâm thực sự có suy tư rồi ——

Kim Chung Nhân là một thương nhân, hắn xác thực đầy đủ thông minh để làm bất cứ chuyện gì hắn muốn, còn có nắm trong tay mọi thứ, cái gì cũng có, ngay cả người hắn cũng có thể sai khiến dễ dàng được.

Nhưng việc này càng cho mẹ Độ phải cân nhắc lâu dài, Độ Khánh Tú là đứa quá đơn giản, Kim Chung Nhân lại quá thông minh, vạn nhất về sau hai người ở cùng một chỗ, Độ Khánh Tú chắc chắn là người phải chịu ủy khuất hơn, về chuyện gả con trai đi, mẹ Độ lại càng phải suy nghĩ kĩ hơn nữa mới được!