Baba Thay Thế

Chương 66: Kim Chung Nhân x Độ Khánh Tú – 1




Độ Khánh Tú bưng đến cho Kim Chung Nhân một bát cháo, cậu bây giờ không chỉ làm việc ở khách sạn mà còn làm đầu bếp riêng cho Kim Chung Nhân, ngoại trừ tiền lương từ khách sạn cậu còn nhận thêm một đầu lương từ Kim Chung Nhân. Vì thế cậu rất vui vẻ mà làm việc.

Mọi người đều nói Độ Khánh Tú đụng phải đại vận, nên mới có thể chỉ cần một bát cháo đã rơi vào mắt của ác thần Kim Chung Nhân!

Kim Chung Nhân ở phòng cao cấp nhất của khách sạn, có phòng bếp phòng tắm phòng khách, thậm chí còn có phòng nhỏ cho con trai hắn, bày trí và không gian bên trong đều rất ấm áp.

Khách sạn không dám đắc tội với khách hàng lớn như Kim Chung Nhân, Độ Khánh Tú lại càng không, bình thường mọi chuyện không có gì xảy ra, cho đến một ngày Độ Khánh Tú được cử lên nấu cho Kim Chung Nhân một bát cháo! Lại không biết như thế nào làm, bát cháo kia lại khiến cho hắn để mắt đến!!

Độ Khánh Tú nháy mắt mấy cái, cảm thấy có chút không thể hiểu nổi, cậu còn nghĩ Kim tổng vùi đầu vào động sản đến đầu óc cháy hỏng luôn rồi mới bảo cậu mọi ngày đến nấu cơm cho hắn a!?

Nhưng Độ Khánh Tú cũng không còn cách nào khác, đành phải mỗi ngày ngồi ba bữa, lên lầu nấu cơm cho Kim Chung Nhân.

Mỗi ngày Độ Khánh Tú đều đi tới khách sạn rất sớm, trong lúc Kim Chung Nhân cùng A Xán còn chưa rời giường cậu đã làm xong điểm tâm. Độ Khánh Tú dự định làm xong sẽ đi ngay, nhưng là mỗi lần đều trùng hợp như vậy, lúc cậu rửa tay chuẩn bị rời đi, cũng là lúc Kim Chung Nhân mở cửa đi tới, trên mặt còn mang theo buồn ngủ, gương mặt có chút mơ hồ.

Độ Khánh Tú đi làm vì tiền, đương nhiên nếu không dám ngang nhiên rời đi, chỉ có thể trong nội tâm gượng cười hai tiếng, bên miệng treo cười: “Kim tiên sinh!”

Kim Chung Nhân mỗi lần đều quay đầu nhìn cậu, nhướng mày chào hỏi: “Sáng tốt.”

Sau đó nhóc con A Xán cũng đúng lúc này từ trong phòng chạy đến, “Chào buổi sáng ba ba! Chào buổi sáng chú!!”

Kim Chung Nhân buổi tối cơ bản rất ít ăn cơm nhà, hắn là tôn Kim gia gia người mời hắn ăn tối phải nói là nhiều vô kể. Nhưng mà mỗi khi hắn từ chối đi ăn hắn sẽ ngồi ở trên ghế sa lon xem báo chí, hoặc là cùng A Xán chơi game, có đôi khi còn đọc sách thiếu nhi cho con nghe.

Lúc này thường là Độ Khánh Tú đứng trong bếp xào rau, rán cá, hoặc là thái thịt.

Kim Chung Nhân ngồi ở trên ghế sa lon đọc sách thiếu nhi cho con nghe, thanh âm trầm thấp, như nước chảy trong đêm Độ Khánh Tú ở trong bếp làm đồ ăn, có thể nghe được giọng của Kim Chung Nhân nhất thời ngây người trong chốc lát, người nam nhân này thanh âm làm sao lại dễ nghe như vậy.

Độ Khánh Tú đưa lưng về Kim Chung Nhân, thân hình cậu hơi nhỏ con, bên hông buộc tạp dề, Kim Chung Nhân ngẫu nhiên giơ mắt nhìn, ánh mắt theo bờ vai xuống đến eo, cuối cùng là ngừng trên tấm lưng của cậu.

Độ Khánh Tú mỗi lần làm cơm tối xong đi, Kim Chung Nhân cũng không giữ cậu lại, vẫn luôn tiễn cậu tới cửa, còn cùng cậu chào tạm biệt.

Độ Khánh Tú lúc đó sẽ luôn là dáng tươi cười, Kim Chung Nhân khóe miệng ngẫu nhiên treo lên giống như cười mà không phải cười, Độ Khánh Tú coi như chính mình không hiểu, gật đầu một cái.

Độ Khánh Tú nào phải kẻ ngốc. Cậu tuy nhìn có vẻ ít nói, nhưng thực chất đánh giá con người rất thông minh. Độ Khánh Tú vào thang máy, ấn phím xuống rồi sờ sờ lên mặt của mình, khiêu mi thổn thức, cảm thấy mình cũng không hẳn là xấu!! Chẳng lẽ bởi vì gương mặt này cho nên cái tên nhà giàu kia mới yêu cầu cậu đến làm cơm?! Đây là muốn tán tỉnh hắn muốn..?! Độ Khánh Tú trong lòng xoắn xuýt cả lên, cậu năm năm liền đều là công dân năm tốt, loại chuyện hổ thẹn này cậu sẽ không làm ah!! (tui sợ cái suy nghĩ này quá =]]]]])

Việc này tuy nhiên rất làm phức tạp, nhưng Độ Khánh Tú lại không phải người hay tính toán chi ly nên chỉ nghĩ qua, rùng mình một cái rồi quên đi luôn.

Kim Chung Nhân có làm gì cũng không quan trọng, vì Độ Khánh Tú còn có chuyện khác cần phải để tâm hơn, Vương Bội Bội mấy hôm nay một mực quấn quít riết lấy cậu, hỏi cậu là muốn làm cái gì, hơn nữa một mực chắc chắn con cô ta đang ở Độ gia, nhất định là Độ Khánh Tú cùng mẹ cậu Độ Khánh Tú đem đứa nhỏ giấu đi không cho cô ta gặp!!

Độ Khánh Tú một mặt cảm thấy không hiểu thấu, một mặt khác cảm thấy buồn cười, nhưng cậu rất sợ Vương Bội Bội sẽ đến Độ gia náo loạn, dù sao be mẹ Độ Khánh Tú đều lớn tuổi rồi, người già đối với những chuyện bên ngoài rất hay để bụng, lại rất hay để dàng tin tưởng lời nói của người khác.

Độ Khánh Tú sau khi về đến nhà lại càng nghĩ về vấn đề này, cậu càng nghĩ càng cảm thấy nếu như không phải Vương Bội Bội điên rồi, thì là cậu điên rồi.

Vương Bội Bội vốn là bạn học của Độ Khánh Tú, cô ta năm đó vô duyên vô cớ đến ở nhờ nhà cậu suốt một năm, nữ nhân kia lúc ấy không có nhà, bố mẹ mới mất không bao lâu, cậu cũng không nỡ cự tuyệt, nên cho cô ta ở nhờ coi như thêm tiền nhà. Nhưng một năm sau thì cô ta đã xuất ngoại.

Độ Khánh Tú càng nghĩ càng không đúng, càng nghĩ càng cảm thấy không có khả năng, bèn gọi một cuộc điện thoại, hỏi thăm Vương Bội Bội có đến bệnh viện khoa phụ sản nào không? Có thật là có một đứa con không?

Người kia bằng hữu là bạn của cậu, quan hệ phi thường tốt, nhà cũng có chút vị trí, nên rất nhanh chóng đã tra được, hơn bốn năm trước có một bệnh nhân nữ tên Vương Bội Bội sinh con trai!

Độ Khánh Tú trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, hỏi đứa bé sinh ra ngày nào, Độ Khánh Tú nghe xong trong đầu lập tức một mảnh trống không, trước mắt đều là tối sầm.

Là thật! là sự thật! Nhưng là đứa bé kia ở đâu ra? Cậu chỉ là cho cô ta thuê phòng, cậu không hề phát sinh quan hệ nào khác!!

Độ Khánh Tú không biết nên làm sao, cuối cùng dứt khoát gọi điện cho Vương Bội Bội, hỏi Vương Bội Bội kĩ lưỡng đứa bé là con ai, Vương Bội Bội tại đầu bên kia điện thoại đã trầm mặc thật lâu, cuối cùng hét lên một tiếng: “Đem con trả lại cho tôi!! Trả lại cho tôi!!”

Điện thoại đột nhiên bị cắt đứt. Nhưng trong lòng cậu như treo đá, đặc biệt khó chịu, buổi tối nằm ở trên giường nghĩ nghĩ, không biết đứa nhỏ đó như thế nào rồi? Có được nhiều người yêu thương hay không? Vì sao bây giờ Vương Bội Bội lại phát điên như vậy? Chẳng lẽ là nó đã bị ai đó mang đi? Bốn tuổi rồi! Nếu như gặp cậu, có lẽ nó sẽ còn nhìn cậu hô một tiếng “Chào chú”!!

Độ Khánh Tú một buổi tối không ngủ, ngày hôm sau dậy sớm đí làm cơm cho Kim Chung Nhân.

Kim Chung Nhân sáng sớm nhìn Độ Khánh Tú hai mắt như gấu mèo OO, khi nhìn thấy mình khẽmột tiếng: “Kim tiên sinh.”

Kim Chung Nhân nhìn kĩ mặt Độ Khánh Tú, nói: “Ngủ không ngon?”

“Ah, buổi tối có hơi nhiều muỗi.” Độ Khánh Tú thuận miệng trả lời một câu.

Kim Chung Nhân nhịn không được khóe miệng ngoéo một cái, tiến lên một bước, vỗ vỗ vai Độ Khánh Tú: “Cậu to con thế này chắc khoảng hai con muỗi mới cắn nổi đấy!” (to lắm ạ =]])

Độ Khánh Tú: “…”

Kim Chung Nhân nói giỡn, lời nói tinh tế lại có thể nghe ra vài phần mập mờ, Độ Khánh Tú trong lòng rạo rực, có chút phát điên muốn cong móng vuốt.

Kim Chung Nhân ngồi vào trên ghế sa lon, mở TV, thần sắc trên mặt rời rạc, đối với Độ Khánh Tú nói: “Cậu làm việc ở đây bao lâu rồi?”

Độ Khánh Tú: “Bốn năm.”

Kim Chung Nhân đem âm thanh TV vặn nhỏ xuống: “Bốn năm, cậu bao nhiêu tuổi?”

Độ Khánh Tú không biết Kim Chung Nhân là có ý tứ gì, chỉ có thể đơn phương cho rằng bọn họ đang nói chuyện phiếm, “22.”

Kim Chung Nhân nhíu mày, á một tiếng: ” 22 tuổi đã làm được bốn năm.”

Độ Khánh Tú kỳ thật có chút phiền khi cùng người khác trò chuyện về tuổi tác của mình. Bộ dạng cậu khi nhìn trông rất giống học sinh, dáng người cũng không cao rất nhiều người đã tưởng cậu mỗi ngày đến đây là đi làm thêm kiếm tiền tiêu vặt.

“Không nghĩ cậu 22 tuổi.” Kim Chung Nhân trong miệng tuy nói như vậy, nhưng kỳ thật muốn nói bộ dạng Độ Khánh Tú nhìn chỉ khoảng mười mấy tuổi.

Kim Chung Nhân không nói nhiều, nhưng khi hắn nói, kỳ thật có thể làm cho người khác cảm thấy rất hứng thú

Độ Khánh Tú nghe mấy chuyện tài chính kinh doanh này nọ đều không hiểu gì, Kim Chung Nhân hiểu ý nến chỉ đem chuyện về đồ ăn ra nói, nói về các nơi có món ăn ngon, nói về những hương vị lạ mà hắn đã nếm qua, giọng nói của hắn hơi trầm, tiết tấu lời nói không nhanh không chậm, thần thái tự nhiên tùy ý không cười không giận, Độ Khánh Tú nghe rất chú tâm, cậu cảm thấy Kim Chung Nhân tuy ít nói nhưng quả thực có khiếu nói chuyện, rất nhanh tựu lại quên đi mấy phiền muộn trong lòng.

Độ Khánh Tú vốn đối với Kim Chung Nhân lúc trước ấn tượng không được tốt lắm, nhưng hôm nay nghe hắn nói chuyện nhất thời hứng thú hỏi: “Anh như thế biết được nhiều chuyện như vậy?” Cậu thậm chí đều quên dùng kính ngữ.

Kim Chung Nhân rất chăm chú nhìn Độ Khánh Tú, hai con ngươi như là đầm băng chăm chú vào đôi mắt to tròn của Độ Khánh Tú, đặc biệt chân thành nói: “Nếu như cậu muốn, lần sau có thể cùng đi với tôi.”

Độ Khánh Tú: “…”

Mặt trời vừa mới thăng thức dậy, trong phòng có một người nam nhân ngồi ở trên ghế sa lon mặc đồ ngủ dùng rất giọng nói trầm thấp ôn hòa nói ra nhiều chuyện rất thú vị.

Cuối cùng hắn hướng người về phía người kia nói —— “Lần sau đi với tôi đi.”

Độ Khánh Tú khiếp sợ kinh ngạc, nhanh chóng rửa xong nồi rồi cười khan nói: “Thời gian không còn sớm, nếu như không có việc gì tôi xin phép về trước!”

Kim Chung Nhân một chút cũng không kinh ngạc, gật đầu nói: “Về chuyện cùng đi cậu có thể đi lúc nào cũng được.”

Độ Khánh Tú: “…”

Độ Khánh Tú đi ra cửa chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe được trên TV, phần tin tức điểm qua

“Hôm nay rạng sáng bốn giờ, miệng cống khu Nam người dân phát hiện một người phụ nữ chưa rõ tên tuổi, người phụ nữ ăn mặc rách rưới trong miệng lăp đi lăp lại từ “con trai”. Cảnh sát rất nhanh chóng đã có mặt tại hiện trường. Xác thực người phụ nữ kia mắc bệnh tâm thần, ai là người nhà xin vui lòng đến đồn cảnh sát nhận lại người thân.”

Độ Khánh Tú vô thức hướng màn hình TV nhìn thoáng qua, Độ Khánh Tú nhìn thấy hai cảnh sát đỡ một người phụ đi, người kia trong miệng lẩm bẩm liên tục, đột nhiên vừa quay đầu đối với màn ảnh hô lớn một tiếng.

Độ Khánh Tú hoảng sợ mà trừng to mắt, đồng tử mãnh liệt co lại, phía sau lưng đều là mồ hôi lạnh —— nữ nhân kia là, Vương Bội Bội!!