Có Độ Khánh Tú giúp, nhà hàng của Ngô Thế Huân đồ ăn làm ra ngon hơn rất nhiều. Nhưng đối với bất kỳ một ông chủ nào mà nói, làm kinh doanh mở nhà hàng, cần có nhất chính là cái gì?
Là tiền!
Ngô lão gia đem nhà hàng giao cho Ngô Thế Huân quản có cho trước 50 vạn làm vốn lưu động, Cố Y Thiên làm quản lý có thể đảm bảo cơ bản chi tiêu cân đối nhưng mà tiền thưởng cho nhân viên còn không có. Ngoại trừ tiền để lại cho Lộc Hàm, Ngô Thế Huân trên người còn có chút tiền nhưng lại không muốn dựa vào Ngô gia, nên bây giờ đành phải chi tiêu tiết kiệm hơn nữa.
Lão gia chỉ cấp 50 vạn, nói rõ là muốn cho Ngô Thế Huân đẹp mắt, thấy khó mà quay về.
Có Độ Khánh Tú tới hỗ trợ mấy ngày nay, Ngô Thế Huân đột nhiên đã cảm thấy hiện tại tài chính cũng không có gì áp lực nữa, không phải còn có Kim Chung Nhân sao?! Kim Chung Nhân tổng tài Kim thị vừa nhiều tiền vừa thương vợ! (liên quan anh quá há anh hai =.=)
Độ Khánh Tú ở nhà hàng làm việc, Ngô Thế Huân thấy rất rõ ràng, Kim Chung Nhân ánh càng ngày càng bất thường rồi, cả ngày chằm chằm vào Độ Khánh Tú chỉ hận không thể đem người kia nhìn cho thủng luôn đi, biểu lộ trên mặt đúng thật là si tình cực kỳ.
Cố Y Thiên có lần bí mật hỏi: “Ngô Tổng, Kim tiên sinh hình như biểu lộ không đúng lắm?!”
Ngô Thế Huân trên mặt nhàn nhạt cười, cái gì cũng không nói, hắn hiện đã nhìn đúng, Kim Chung Nhân về sau đoán chừng đều không nỡ để Độ Khánh làm ở nhà hàng nho nhỏ rồi. Vốn sao, thì Độ Khánh Tú tay nghề chuyên nghiệp, lý lịch sơ lược tốt khỏi nói, đi xin việc một vòng, người ta đều là quỳ xuống cầu lấy về làm ngay.
Buổi tối, sau khi lắp đặt thiết bị ở lầu hai xong, Kim Chung Nhân mặt không biểu tình ngồi ở trước mặt Ngô Thế Huân.
Trong nhà ăn mọi người đều đi về hết, Độ Khánh Tú mang theo con trai đi ăn cơm, Kim Chung Nhân ăn mặc áo sơ mi trắng quần tây đen an vị ngồi trên ghế, chân dài duỗi ra, hai cánh tay gác ở trên đầu gối.
Trái lại Ngô Thế Huân, mấy ngày nay bởi vì trời nóng lại bận giám sát lắp đặt thiết bị nên ăn mặc thập phần tùy ý, áo thun màu, quần ngắn màu xanh.
Kim Chung Nhân cùng Ngô Thế Huân từ nhỏ đã là đối thủ của nhau, trong miệng mẹ Ngô mẹ Kim luôn có thêm cái tên “con người ta”.
Mà ngay cả khi sinh con rồi cả hai vẫn không ngừng đi so sánh với nhau, Kim Chung Nhân âm thầm đánh giá Ngô Phàm thật đẹp tra còn hiểu biết nhiều khiến cho người người nể phục. Ngô Thế Huân lại nghĩ Xán Liệt đáng yêu, có tài ăn nói ai ai cũng thích.
“Có việc gì sao?” Ngô Thế Huân hỏi.
Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân mặt đối mặt.
“Tôi đầu tư 200 vạn, đầu tư vào nhà hàng nhà cậu.” Kim Chung Nhân trực tiếp nói.
Ngô Thế Huân chậm rãi nói: “Chỉ có 200 vạn thôi sao?”
Kim Chung Nhân nói: “Cậu muốn bao nhiêu?!”
Ngô Thế Huân nhìn Kim Chung Nhân, hé mắt: “Chuyện làm ăn, tốt nhất đừng ra giá như vậy, cậu có đầu tư tiền hay không thì nhà hàng nãy cũng sẽ khai trương như bình thường.”
Kim Chung Nhân trong thương trường lăn lộn nhiều năm, cũng không dễ dàng chịu bại: “Theo như tôi biết, Ngô lão gia chỉ cho cậu 50 vạn thôi, chẳng lẽ cậu định mang nhà mình đi thế chấp ngân hàng vay tiền sao? Có làm thì cũng phải nghĩ vợ con về sau ở chỗ nào chứ!?”
Ngô Thế Huân nhìn Kim Chung Nhân, không đếm xỉa tới, nhẹ gật đầu: “Cậu nói rất đúng, cậu đã có ý đầu tư, tôi tìm người khác cũng bất tiện, chính mình đi thế chấp nhà lại càng không an toàn. Bất quá, ” dừng một chút: “Cái nhà hàng này không là của tôi, vốn lưu động cũng không là của tôi, tất cả đều là cho con tôi hết.”
Kim Chung Nhân: “…”
Hai người đối mặt, trong không khí dần dần thì có mùi thuốc súng, đối với Ngô Thế Huân mà nói, tiền vốn chính là vấn đề, Kim Chung Nhân cùng hắn đàm phán cổ phần, vừa vặn lúc hắn cần giải quyết tài chính nhanh chóng, nếu như không có Kim Chung Nhân, kỳ thật Ngô Thế Huân cũng sẽ chính mình phải đi nghĩ biện pháp.
Nhưng đối với Kim Chung Nhân đây cũng chính là một cơ hội.
Hắn và Độ Khánh Tú cùng một chỗ nhiều năm như vậy, thật vất vả gần đây mới nhìn rõ vợ của mình nhiều năm hi sinh đến nhường nào, nên hắn muốn chậm rãi đền bù. Hắn và Ngô Thế Huân rất giống nhau, rất khó nói những lời như “Xin lỗi em” “Anh đã không hiểu cho em”. Hắn muốn Độ Khánh Tú như có thể vui vẻ làm việc mình thích nhưng hắn lại không thể giống trống khua chiêng đi làm cho vợ vui, nam nhân mà như thế rất mất mặt.
Độ Khánh Tú hiện tại lại đang ở nhà hàng của Ngô Thế Huân. Cho nên Kim Chung Nhân tại đây đàm phán chuyện hợp tác.
Ngô Thế Huân khai trương nhà hàng bất quá chỉ vì muốn làm cho lão gia xem, Kim Chung Nhân muốn tiêu tiền vì làm vợ vui. Trái lại, nếu như hiện tại Ngô Thế Huân nói là vì muốn làm Lộc Hàm vui, đừng nói 200 vạn, 2000 vạn hắn cũng cho Ngô Thế Huân vay nốt. (xuất hiện thêm một anh FC HunHan:v)
Kim Chung Nhân hé mắt, nói: “Nhà hàng nếu đi vào hoạt động, cậu có khó khăn gì cứ mở miệng, tôi không tham gia gì hết, cuối năm cùng chia hoa hồng là được rồi.”
Ngô Thế Huân nhìn Kim Chung Nhân, há miệng, nhổ ra một chữ: “Không!”
“Mỗi một đồng kiếm được ở đây đều là của con tôi không chia cho cậu được. Bất quá, tôi sẽ để cho Độ Khánh Tú làm bếp trưởng, hậu trù toàn bộ đều quy cho cậu ấy quản lý, chỉ cần cậu ấy nói thích làm gì, tôi sẽ cho trực tiếp làm việc đó. Cậu có lẽ cũng biết, cậu ấy đã bị trói buộc quá nhiều rồi, ở chỗ này của tôi sẽ rất thoải mái cho cậu ấy làm mọi việc mình thích.”
Kim Chung Nhân con mắt màu đen nhìn Ngô Thế Huân, trong mắt gợn sóng lấy quang, mặt không biểu tình vươn tay: “Được!!!
Ngô Thế Huân đưa tay bắt lại: “Hợp tác vui vẻ!”
Như Kim Chung Nhân cùng Ngô Thế Huân đã tính, Độ Khánh Tú rất vui sướng đáp ứng ở lại, nhưng có một cái yêu cầu, chính là ngày nghỉ sẽ quay về nhà.
Ngô Thế Huân gật đầu đáp ứng, nói chỉ cần có cậu ấy ở đây là tốt rồi.
Kim Chung Nhân mang theo con trai trở về lúc lên máy bay Độ Khánh Tú, yên lặng mãi mới nói câu: “Cảm ơn anh.”
Kim Chung Nhân nghe qua có phần không hiểu, nghiêng đầu nhìn, khóe miệng lại nhịn không được mà mỉm cười.
Đã có Độ Khánh Tú làm bếp trưởng, lại có Kim Chung Nhân bỏ vốn đầu tư, Ngô Thế Huân làm việc tốc độ nhanh đến chóng mặt.
Lắp đặt thiết bị dùng tốc độ nhanh nhất tiến hành, nhân viên đã dán thông báo tuyển dụng, các phương diện khác Cố Y Thiên đều làm đâu ta đấy, Ngô Thế Huân suy nghĩ mọi thứ hai ngày vẫn là không nghĩ tới tên nhà hàng, có một ngày cùng Lộc Hàm gọi điện thoại mới vô tình nhắc tới, Lộc Hàm tùy ý hỏi một câu: “Tên nhà hàng là gì?”
Ngô Thế Huân nói: “Cam Cam.”
Lộc Hàm thuận miệng nói: “Vậy thì gọi “Cam Cam” đi.”
Thế là tên nhà hàng cứ như vậy mà định.
Về sau Cố Y Thiên hỏi Ngô Thế Huân: “Ngô Tổng, tên thế này có bất tiện quá không? Về sau mở chi nhánh cũng đặt tên thế này à?”
Ngô Thế Huân lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Cậu có ý kiến?”
Cố Y Thiên: “Không ạ!”
Tên đã định về sau Ngô Thế Huân lại bắt đầu mời người thiết kế nhãn hiệu, nhà thiết kế hỏi Ngô Thế Huân muốn làm như thế nào, Ngô Thế Huân nói thẳng: “Tôi muốn làm cho có cảm giác là một quả cam thật lớn.”
Vì vậy nhà thiết kế đem nhãn hiệu làm theo ý Ngô Thế Huân, Cố Y Thiên một ngụm nước trực tiếp phun ra, bảng hiệu bên trên quả nhiên là một quả cam to màu sắc sặc sỡ, quả cam còn đỉnh lấy một phiến màu xanh lá cây, Độ Khánh Tú thấy liền hỏi: “Cái này tôi nhìn thấy có chút giống quả táo nha!”
Cố Y Thiên: “…”
Ai nghĩ gì mặc kệ riêng bản thân Ngô Thế Huân lại cảm thấy rất tốt, đơn giản hào phóng, đừng làm những cái…kia phức tạp lại rắc rối, đồ ăn ngon mới là mấu chốt, về sau khi nhà hàng khai trương rồi, người khác hỏi món ăn chỗ nào mà ngon như vậy? là ở Cam Cam! Cam Cam đó! Không phải rất dễ đọc và dễ nhớ sao!?
Nghệ Hưng cũng nghỉ hè rồi, vốn Kim Chung Đại là định mang con về quê nhưng ở quê còn có chút việc bất tiện không mang theo con được, chỉ có thể để lại cho Kim Mân Thạc chăm sóc vài ngày.
Dù sao Lộc Hàm đi làm cũng dám mang con theo, Kim Mân Thạc cuối cùng nghĩ nghĩ vẫn là mang theo con đến tòa soạn luôn.
Văn phòng lập tức lại bùng nổ lần nữa, phấn hồng lại bắt đầu ứa ra.
Buổi sáng Lộc Hàm còn chưa tới, Kim Mân Thạc một tay mang theo cặp, một tay ôm con, xoẹt xoẹt đi vào, nói: “Đây là con tôi!”
Trưởng phòng nhân sự quả thực muốn nước mắt tuôn đầy mặt rồi.
Nghệ Hưng, khuôn mặt tròn tròn, cắt cái tóc dưa hấu, mắt to, lông mi cũng dài, có má lúm đồng tiên mấu chốt là, miệng ngọt rất biết nói chuyện.
Bé con ôm trong ngực một con gấu bông nho nhỏ, nháy nháy con mắt, chú ơi, cô ơi một trận lên làm tất cả mọi người muốn ngất hết.
Các nữ nhân đồng nghiệp nữ bốc lên phấn hồng, các nam nhân chịu không nổi áp lực, Biện Bạch Hiền bên cạnh hô to: “Lão đại đúng là giết người rồi! Các anh ấy mà không sinh được một đứa thế này chắc hẳn thê thảm!”
Kim Mân Thạc đắc chí ha ha cười, hãnh diện.
Lộc Hàm nắm tay Ben Ben đi vào liền phát hiện toàn bộ văn phòng nữ nhân cùng nam nhân đều nằm sấp hết, Biện Bạch Hiền cũng vậy luôn, Lộc Hàm hỏi sao vậy, Biện Bạch Hiền giơ tay chỉ chỉ văn phòng Kim Mân Thạc.
Lộc Hàm nghi hoặc mà đi vào văn phòng, đẩy cửa xem xét, Nghệ Hưng từ đâu chạy tới ôm chân Lộc Hàm hô “Chào chú!”.
Lộc Hàm sững sờ, Kim Mân Thạc như thế nào lại đem con mình tới!?
Kim Mân Thạc đặc biệt đắc chí sáng ngời khiêu mi… con của tôi, so với Ben Ben không kém bao nhiêu nha!?
Nào biết được một giây sau, Nghệ Hưng liền chú ý tới Ben Ben đứng sau lưng Lộc Hàm, mắt nháy nháy, mặt mũi tràn đầy hưng phấn nhào tới ôm lấy Ben Ben: “Ngô Phàm, Ngô Phàm, sao anh lại ở đây vậy!?”
Kim Mân Thạc: “…”
Lộc Hàm tại văn phòng làm việc, Ben Ben ngồi ở trên ghế sa lon chơi, Nghệ Hưng đem gấu bông của mình đưa cho Ben Ben: “Ngô Phàm, cho anh nè!”
Ben Ben vẻ mặt ghét bỏ nhìn gấu bông, nói: “Không thèm.”
Nghệ Hưng bò lên trên ghế sô pha ngồi cạnh Ben Ben, Ben Ben ngược lại là nhích ra một chút, hai đứa nhỏ cùng ngồi trên sô pha mà nhìn nhau.
Giữa trưa lúc xuống căn tin lúc ăn cơm Nghệ Hưng cũng không đi theo ba ba mình, ngược lại là đi theo Ben Ben chạy tới chạy lui, còn Ben Ben thì đi theo Lộc Hàm, cuối cùng biến thành Lộc Hàm đằng sau mọc ra hai cái đuôi nhỏ.
Có người nói giỡn: “Ây da Lộc chủ biên đúng là vương tử nha, trẻ con cũng không thể kháng lại mị lực!”
Còn có người lại nói khác: “Đâu mà theo Lộc chủ biên! Đây hẳn là vợ nhỏ của Ben Ben a!?”
Vấn đề này khiến cho Kim Mân Thạc tương đối phiền muộn, vốn mang theo con là cố tình khoe khoang, kết quả cuối cùng con mình ngược lại trở thành cái đuôi của Ben Ben, thật là mất mặt mà.
Lộc Hàm nhìn hai đứa nhóc cũng thấy buồn cười, Ben Ben mặt không biểu tình trong phòng đi tới đi lui muốn vứt bỏ cái đuôi của mình, Nghệ Hưng lại hết lần này tới lần khác sống chết đuổi theo.
Kì nghỉ hè cuối cùng cũng trôi qua nhanh chóng.
Ngô Thế Huân như trước vẫn bề bộn nhiều việc, không có thời gian trở về, Lộc Hàm tháng tám lại mang theo Ben Ben một lần nữa đi thành phố M.
Ngô Thế Huân đã sớm mua một cái giường lớn, cho người dọn dẹp sạch sẽ phòng trống, còn mua nhiều đồ đạc cùng đồ trang trí quyết tâm phải cho Ben Ben một mình ngủ phòng này. (thằng cha khốn nạn =]])
Kết quả, ngày thứ nhất… Ba người cùng nhau ngủ giường lớn, Ben Ben ngủ chính giữa, Lộc Hàm và Ngô Thế Huân mỗi người một bên.
Lộc Hàm không có được bao nhiêu ngày nghỉ, lần này cũng được có ba bốn ngày, Ngô Thế Huân không kiềm chế nổi đem Lộc Hàm vào nhà vệ sinh hôn đến khi thỏa mãn mới thôi, trong lòng vẫn không khỏi nghĩ thầm—— tiểu tử đã lớn như vậy còn muốn có người ngủ cùng! Lên tiểu học nhất định phải tự mình ngủ!!
Vì vậy lần này Ngô Thế Huân khi đưa Lộc Hàm cùng Ben Ben ra sân bay, đặc biệt nghiêm túc nói với con trai mình: “Con trai lớn rồi ngủ cùng với mẹ mãi sẽ bị mọi người chê cười đấy!!”
Ben Ben nói: “Con mặc kệ!”
Ngô Thế Huân: “…”
Bởi vì nhà hàng còn chứ chính hoạt động, nên Độ Khánh Tú luôn có thời gian trở về. Cậu đột nhiên phát hiện, Kim Chung Nhân tựa hồ cùng với trước kia hoàn toàn không giống nhau.
Trước kia Kim Chung Nhân chỉ quan tâm đến chuyện công ty, chuyện trong nhà không phải thuê bảo mẫu làm thì là Độ Khánh Tú làm, cơ mà lần này Độ Khánh Tú trở về phát hiện Kim Chung Nhân nấu điểm tâm cho con trai ăn, còn biết rõ trong nhà vớ, giày, quần áo để ở nơi đâu, thậm chí còn mỗi ngày đưa đón con trai đi trung tâm học thêm.
Độ Khánh Tú hỏi Kim Chung Nhân: “Anh ăn trúng phải cái gì hả? Không phải bình thường là thuê bảo mẫu làm sao!?”
Kim Chung Nhân yên lặng tất lâu sau mới đáp: “Là anh cam tâm tình nguyện làm!”
Độ Khánh Tú cười đến bất đắc dĩ, trong lòng là cảm thấy thập phần ấm áp, cậu không phải người ngu ngốc đương nhiên biết Kim Chung Nhân đã thay đổi rồi. Vì vậy Độ Khánh Tú lúc trở về nhà hàng còn không quên dặn dò con trai: “Con phải nghe lời ba ba có biết không? Ba ba mỗi ngày đi làm, còn đưa đón con đi học rất vất vả đó.”
A Xán vẻ mặt đau khổ: “Ba nói ba ba cho con nghỉ học đi chắc chắn không vất vả…” Ben Ben rõ ràng ở nhà chơi mỗi! Vì cái gì mà bắt mình đi học thêm ah!? Không công bằng ah!!
Dựa theo kế hoạch của Ngô Thế Huân, tháng chín này nhà hàng có thể khai trương và bắt đầu buôn bán, cho nên tháng tám Cố Y Thiên hoàn thành xong chuyện tuyển người. Phục vụ đồ ăn, thu ngân, nhân viên rửa bát, mua sắm thậm chí là nhân sự tài vụ đều làm cho tốt, thành phố M nhân tài phát triển rất nhanh nhưng người trẻ chẳng mấy ai thích làm mấy chuyện này. Công việc lại nhiều mà phi thường mệt mỏi nên chẳng mấy ai chịu làm.
Cố Y Thiên không tuyển được người, đang không biết phải làm sao, cuối cùng Độ Khánh Tú cho hắn ý tưởng. Rất nhiều các cô các chú quét đường làm việc siêng năng, dù tiền lương ít, công việc nặng cũng không hề than vãn, gần đây kiếm tiền cũng không dễ dàng gì cứ mời họ thử làm xem.
Cố Y Thiên nghe xong suy nghĩ một chút lời Độ Khánh Tú nói. Ngày hôm sau hắn dậy thật sớm, năm giờ đã có mặt ở đại lộ, quả thật nhìn thấy hai người đội mũ bảo hiểm mặc áo huỳnh quang đang chăm chỉ quét.
Cố Y Thiên chạy tới đem ý của Độ Khánh Tú nói, có tiền cấp dưỡng còn được nghỉ phép ăn lương, chỉ cần thân thể cường tráng không có bất kỳ bệnh truyền nhiễm là được. Cố Y Thiên rất nhanh cùng với hai cái công nhân bàn bạc, bọn họ đều là nhân viên vệ sinh, buổi sáng sớm quét đường thì còn lại thời gian cả ngày rất rảnh.
Một người còn hỏi: “Chỗ các cậu còn thiếu người không? Tôi còn một người bà con, cũng khoảng 50 tuổi thôi, có thể đến làm luôn được không?”
Cố Y Thiên đáp: “Được, 8h30 sáng mai hai bác đến tiệm, dắt cả người kia đi nữa, ba người có lẽ đã đủ rồi, hai bác làm ban ngày, người kia có thể làm buổi tối.”
Hai công nhân vui mừng cười đến không ngậm miệng được, Cố Y Thiên nhìn bọn họ, khuôn mặt với những nét nhăn lớn tuổi còn vương bụi đường, trong nội tâm cảm thấy rất không thoải mái, nên dặn dò vài câu nữa thì lập tức rời đi.
Độ Khánh Tú nói không sai, ai cũng không dễ dàng kiếm tiền, cho nên có việc làm thì phải làm cho tốt.
Buổi sáng hôm sau hai người kia tới còn dẫn theo một người bà con. Người kia khoảng chừng 50 tuổi lông mày lão nhíu lại, mặt mày mang theo vài phần mơ hồ lệ khí. Cố Y Thiên nhìn sơ qua CMND.
Phó Binh năm nay 49 tuổi.
Cố Y Thiên cùng Phó Binh nói chuyện vài câu, hắn phát hiện ông bác này không thích nói chuyện, nhưng đầu óc rất linh hoạt, cơ thể cũng rất khỏe mạnh.
Cố Y Thiên hẹn ba người ngày mai đi kiểm tra sức khoẻ.
Ngô Thế Huân vừa vặn từ lầu hai xuống, nhìn nhìn, Cố Y Thiên nhẹ gật đầu chào.
Phó Binh đi tới cửa ra vào rồi, quay đầu trở lại nhìn thoáng qua, ngạc nhiên sửng sốt bước chân có phần lảo đảo, Ngô Thế Huân cũng nhìn qua sau đó đi đến bên cạnh Cố Y Thiên nói chuyện.
Nhưng mà ngày hôm sau, Phó Binh lại không có đi kiểm tra sức khoẻ, một hai người còn lại thắc mắc hỏi: “Sao người bà con của ông không tới?!”
Người kia khô khốc cười i, nói: “Ông ta nói là không làm nên không tới. Đại khái là cảm thấy làm nghề này không hợp với mình lắm.”
Thuộc hạ của Bưu ca giữa trưa gọi điện thoại qua, nói: “Buổi sáng nay Phó Binh đã xuất hiện rồi.”
Bưu ca hít một hơi thuốc lá cười lạnh: “Cho người bám theo! Haha! Lão tử không tin hắn có thể trốn đi xa!!”
Phó Binh không có đi kiểm tra sức khoẻ, không phải là vì công việc không phù hợp mà, mà là vì Ngô Thế Huân. Trí nhớ của hắn rất tốt, sáu bảy năm trước trong tư liệu nhận đẻ thuê, hắn có xem qua về con người tên Ngô Thế Huân đó, gương mặt không biểu tình lạnh lùng kia hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.
Càng sẽ không quên người kia ánh mắt lạnh như băng nhìn mình lúc nói ra từng chữ: “Nếu như cuộc sống của tôi và ông có bất cứ liên hệ nào, tôi nhất định không tha cho ông!!”
Phó Binh không dám, hắn thật sự không dám, nếu không phải vì không có tiền, hắn rất muốn rời khỏi cái thành phố này, hắn biết rõ Bưu ca đang tìm hắn, hắn chỉ có thể trốn tại nơi xóm nghèo mà chờ đợi.
Ngoại trừ tại đây hắn còn có thể đi nơi nào!? Nhà? Hắn sớm đã không còn nhà rồi. Hắn làm nhiều việc ác như vậy, vợ của hắn đã mang theo con bỏ đi rồi, hắn đã ngồi tù bốn năm… Hắn sớm đã không còn là người rồi.
Ben Ben đi học tiểu học, vấn đề này Ngô Trạch Vân đã sớm sắp xếp xong xuôi dựa theo Ngô phu nhân phân phó, cho nên Lộc Hàm không cần phải chạy mệt làm thủ tục hồ sơ, Ngô Thế Huân lại đang bận công tác, trách nhiệm Ngô phu nhân đều gom đổ lên đầu Ngô Trạch Vân.
Ben Ben sắp lên tiểu học, Ngô phu nhân gửi đến cho cháu một đống sách giáo khoa, cặp sách, đồ dùng học tập, Ngô phu nhân còn gọi điện cho Lộc Hàm hỏi: “Đã nhận được đồ hết chưa? Nếu còn thiếu cái gì cứ nói với bà nội, đồ của Ben Ben đều là bà nội tự tay mua đấy.”
Lộc Hàm trong lòng bàn tay đều là đổ mồ hôi, vội hỏi: “Không cần phiền đâu ạ, đã đủ cả rồi!”
Ngô phu nhân cười: “Con thật là, đừng khách khí chứ, có thiếu gì cứ nói, mẹ sẽ cho người gửi đến!” (mẹ chồng (^o^)/)
Lộc Hàm trong lòng bàn tay toát ra càng nhiều mồ hôi hơn.
Ben Ben nhìn cặp sách, đồ dùng học tập cùng các loại sách giáo khoa, cong miệng: “Có thể không đi học được không ạ?!”
Lộc Hàm lắc đầu, “Không được!”
Ben Ben có chút mất hứng, trong nội tâm ẩn ẩn mang theo bài xích, nhóc biết rõ lên tiểu sẽ có rất nhiều bài tập phải làm, sẽ không có thời gian cùng đại Cam Cam cùng một chỗ. Cũng không thể đi gặp ba ba.
Hừ! Không vui! ╮(╯^╰)╭
Trước ngày Ben Ben đến trường một ngày Ngô Thế Huân trở về, Ben Ben vừa cao hứng lại vừa mất hứng, ba ba trở về thật tốt, thế nhưng mà ba ba trở về là vì ngày mai đưa nhóc đến trường đó, nhóc một chút cũng không muốn đi trường học! Một chút cũng không muốn!
Ben Ben ghét học khiến cho hai vị phụ huynh đều khổ sở, Lộc Hàm cả buổi phải tìm mọi cách thuyết phục con, buổi tối còn cùng Ben Ben ngủ, Ngô Thế Huân vì thế tự mình nằm một phòng.
Ngô Thế Huân bề bộn công việc suốt hơn hai tháng, trong mùa hè chạy đông chạy tây khắp nơi, người rõ ràng đã gầy đi một vòng. Hắn nhắm mắt lại nằm ở trên giường, nhớ lại trong một tháng này bôn ba bận rộn, còn có Lộc Hàm mang theo Ben Ben đến thành phố M thăm hắn hai lần, còn có Lộc Hàm chấp nhận hắn, còn có đêm hôm ấy, nghĩ vậy đột nhiên trong bóng tối Ngô Thế Huân kéo môi nở nụ cười.
Bởi vì bận rộn chăm sóc Ben Ben, Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm theo vừa bắt đầu đến bây giờ, tựa hồ thân mật nhau không được mấy lần. Hai người trưởng thành mỗi người đều công việc bận rộn, giữa hai người còn Ben Ben, cho nên quan hệ yêu đương này giống như là vợ chồng lâu năm vậy.
Không có gì gợn sóng, yên ổn mỹ hảo.
Đây là cuộc sống, là cuộc sống Ngô Thế Huân mong muốn, cuộc sống có Lộc Hàm còn có Ben Ben.
Tựa như trước khi đưa Ben Ben đi nhà trẻ, Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân dậy rất sớm, một nhà ba người ngồi cùng một chỗ ăn điểm tâm, một người dắt con, một người mang cặp xuống lầu, Ngô Thế Huân lái xe, Lộc Hàm và Ben Ben ngồi ở phía sau cùng đi trường học.
Chỉ là hôm nay mọi chuyện có chút khác biệt, hôm nay là ngày đi học tiểu học đầu tiên, Lộc Hàm với Ngô Thế Huân mặc áo giống nhau, mà Ben Ben lại mặc đồng phục đi học, hơn nữa cặp sách cũng biến lớn rồi, không phải đựng đồ chơi quần áo nữa mà là sách vở, bút viết.
Trường của Ben Ben học là trường tiểu học nổi tiếng nhất, tên là Ngân Hà, có cả trường cấp hai cấp ba, tỉ lệ học sinh ưu tú rất cao, bao gia đình chen chúc làm đủ cách cũng phải đem con tới trường này học.
Lộc Hàm và Ngô Thế Huân đều rất rõ chất lượng của trường này, nhưng mà… Ben Ben thì không hiểu.
Ben Ben nắm góc áo của đại Cam Cam đứng trước cửa trường rất lâu, mặt nhăn lại, lông mày cũng nhíu đi.
Ngô Thế Huân cúi đầu nhìn con: “Ben Ben?!”
Ben Ben ngóc đầu lên, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Độ Khánh Tú cùng Kim Chung Nhân cũng đưa con đến trường, A Xán nếu so sánh với Ben Ben thì bình tĩnh hơn nhiều, nhóc ăn mặc đồng phục còn tự đeo cặp sách, cũng không có nắm tay ai hết, ba mẹ đều là đi đằng sau.
A Xán đi đến bên cạnh Ben Ben: “Cậu làm sao vậy!?”
Ben Ben rất thành thật nói: “Tớ không muốn đi học.”
A Xán tuy không nói nhưng kỳ thật nhóc cũng không muốn, chỉ là nhóc không dám nói, nhóc đi học thêm một tháng, thần kinh cũng thép hơn rồi, vừa bắt đầu còn khóc qua náo lại đều là vô dụng hết! A Xán hiện tại không còn cách nào khác chỉ còn biết trung thực đến trường, dù sao mặc kệ đi, không đi sẽ bị ba ba lão hổ mắng cho chết!
Hai nhà đều nghiêm túc đi vào trường, Độ Khánh Tú cùng Lộc Hàm vai sóng vai đi cùng một chỗ nói chuyện, Lộc Hàm trên tay là cặp của Ben Ben, Độ Khánh Tú hỏi: “Con của cậu học lớp Một mấy?!”
Lộc Hàm trả lời: “Lớp Một hai.”
Độ Khánh Tú: “Hàaa…! Con của tớ cũng là lớp Một hai! Thật là hay nha, về sau nếu hai đứa có đánh nhau như lúc trước, bị mời lên văn phòng đều có thể ngồi chung!!”
Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân đồng thời mặt không biểu tình quay đầu, ánh biểu cảm y hệt nhau.
Ngô Thế Huân và Kim Chung Nhân học cùng lớp tiểu học, cấp hai rồi cấp ba, không có đánh nhau, trái lại là cùng nhau đi đánh người ta, huynh đệ chí cốt, đồng cam cộng khổ.
C h ư ơ n g 5 5
Ben Ben ngày đầu tiên đi học có rất nhiều chuyện phải làm, việc đầu tiên là làm quen với lớp.
Phụ huynh đều phải đứng ở ngoài cửa, Ben Ben cùng A Xán không tìm được chỗ ngồi gần cửa sổ đành phải ngồi ở hàng thứ nhất chính giữa. Cô giáo chủ nhiệm lớp là người khá trẻ, khuôn mặt thanh tú, giọng nói của người Giang Nam nghe vô cùng mềm mại. Những đứa trẻ trong lớp đối với ngày khai giảng đầu tiên đều mang theo tâm trạng lo sợ cùng hào hứng, nhưng mà Ben Ben lại không như thế.
Ben Ben chán nản đến chết đi được liền đem hai cánh tay đặt ở trên bàn, bụng nhỏ cũng áp lên thành bàn, cô giáo đang nói cái gì nhóc đều không chú ý, có con mắt lại thỉnh thoảng quay qua phía bên ngoài cửa sổ nhìn cảnh vật, nhưng mà ngoài cửa nhiều người đứng lắm, Ben Ben như thế nào đều nhìn không thấy ba ba cũng nhìn không thấy đại Cam Cam.
A Xán che miệng, nhỏ giọng hỏi: “Ben Ben cậu làm sao vậy?!”
Ben Ben miễn cưỡng nói câu: “Tớ muốn về nhà!”
Suy nghĩ cũng có thể lan truyền trong không khí nhất là A Xán cũng thấy học tiểu học chẳng có cái gì vui thú, hơn một tháng nghỉ hè vừa rồi nhóc phải tham gia vào lớp học thêm, mỗi ngày đều có tập làm văn với bài tập toán, còn học tiếng Anh, mỗi ngày đến trường đã rất khổ cực rồi, tan học về nhà làm bài tập càng khổ cực hơn.
A Xán cũng bắt đầu nằm xuống bàn, hai đứa nhóc chụm đầu lại nói chuyện. A Xán thậm chí còn uốn éo ngó xem mặt các bạn khác trong lớp, nhìn một lượt xong mới nói: “Những bạn khác vì cái gì nhìn ai cũng như rất muốn được đến trường vậy!?”
Ben Ben nheo nheo mắt, thấp giọng chậm rãi nói: “Đó là bởi vì bọn họ không biết đi học sẽ phải chịu đựng những thứ khủng khiếp như thế nào.” (sao mới vô lớp 1 thôi mà đã có cái si nghĩ như này hả trời TTvTT)
A Xán nghe càng thêm buồn bã ỉu xìu.
ở bên ngoài Kim Chung Nhân nhíu mày, quay đầu cùng Ngô Thế Huân nói: “Con của cậu cùng con của tôi nói gì đó?! Như thế nào hai đứa lại cùng nằm sấp trên mặt bàn thế kia!?”
Ngô Thế Huân cũng không có trả lời, Lộc Hàm lại chỉ đơn giản nói: “Hẳn là ghét đi học.”
Kim Chung Nhân nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân, con của cậu ghét đi học vì cớ gì cũng muốn làm con của tôi cũng ghét đi học chứ!!
Gia đình A Xán cùng gia đình Ben Ben trong trường là thuộc dạng đặc biệt, ngày đi học đầu tiên bình thường đều là phụ huynh cùng giáo viên chào hỏi vài câu, nhưng lần này là chủ nhiệm lớp trực tiếp hẹn ở văn phòng, Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân thật vất vả mới có thể đi vào được.
Chủ nhiệm lớp của Ben Ben họ Cung, năm nay vừa kết hôn, đang học cao học bộ môn tâm lý, ngoại hình nhìn qua rất thu hút, khi cười lên còn có một lúm đồng tiền.
Thấy Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân đi vào văn phòng cô Cung chỉ hai vị trí trước mặt mình nói: “Xin mời ngồi.”
Lộc Hàm và Ngô Thế Huân ngồi xuống, cô Cung nhìn Lộc Hàm nghĩ nghĩ gì đó xong chậm rãi nói: “Anh là phụ huynh của em Ngô Phàm?!”
Lộc Hàm cười nhạt gật đầu.
Cô Cung vừa cười rồi lại nhìn Ngô Thế Huân, mơ hồ phát hiện Ngô Phàm cùng người trước mắt này khí chất cao ngạo lạnh lùng rất giống nhau. Rồi hết thảy cái gì đều không cần nói nữa, chồng cô vốn là bác sĩ vì thế cô Cung đối với chuyện này cũng có thể dễ dàng đoán ra
Ngô Thế Huân không mở miệng, Lộc Hàm đơn giản đem hoàn cảnh gia đình nói qua một chút.
Cô Cung cười nói: “Tôi hiểu được, hai người yên tâm, năm trước cũng có một học sinh có gia cảnh đặc biệt như Ngô Phàm. Trường học của chúng tôi hàng năm đều có học sinh từ gia đình đặc biệt nhập học, trong trường tất cả học sinh đều được đối xử bình đẳng như nhau. Đương nhiên dù sao với những gia đình đặc biệt giống như hai người cũng là số ít, cho nên nếu như tương lai có một số tình huống đột nhiên phát sinh, cũng mong mọi người cần phải thông cảm.”
Ngô Thế Huân nói: “Một số tình huống phát sinh là cái gì?”
Cô Cung chân thành nói: “Ví dụ như là đánh nhau. Hai học sinh đánh nhau, một đứa nhỏ trong đó động thủ với lý do là một học sinh khác mang gia cảnh ra so đo, lý do này bình thường có thể khó mà làm lí do để gây gổ, nhưng với đám trẻ thì xem ra lại rất hợp lý. Loại tình huống này không cách nào tránh khỏi, xã hội bây giờ cũng rất cởi mở, tâm lý trẻ nhỏ thì rất hồn nhiên nhưng mà vẫn có một số ít gia đình quan niệm còn rất bảo thủ dạy con mình, vô tình lại khiến các bé xảy ra mâu thuẫn”
Lộc Hàm gật đầu: “Tôi hiểu.” Dừng một chút: “Nhưng mà Ngô Phàm còn có chút ghét học.”
Cô Cung nở nụ cười, gật đầu: “Tôi biết mà, vừa nãy tôi cũng phát hiện rồi, cậu bé không có chút tinh thần nào, hẳn là không muốn đến trường rồi, trong nội tâm bài xích. À, tôi muốn hỏi một chút, Ngô Phàm trong kì nghỉ hè có tham gia lớp học thêm hay đi học lớp phụ đạo không?
Lộc Hàm đáp: “Không có. Mùa hè đều đi chơi.”
Cô Cung: “Có lẽ là chưa kịp thích ứng rồi, bất quá, vì chơi cả một kì nghỉ hè như vậy bé rất khó để thích ứng chuyên học. Theo tôi nghĩ, để cho trẻ nhỏ chơi trong cả thời gian dài như vậy không phải là không tốt, nhưng làm như thế cũng đồng nghĩa với việc cưng chiều quá mức rồi. Với tư cách chủ nhiệm lớp, tôi hi vọng phụ huynh hãy quan tâm đến con nhiều hơn, không thể dung túng cho việc không thích này nọ của trẻ nhỏ, nghiêm khắc giáo dục mới tốt.”
Cô Cung lại nói thêm một vài vấn đề, mang vài thuật ngữ chuyên nghiệp ra giải thích, cô nhìn ra Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân đều là những người có học thức cùng địa vị xã hội cao, chỉ là cách giáo dục con chưa đúng cách.
Cuối cùng cô Cung nói: “Yên tâm đi, Ngô Phàm ở trường học, lời nói và việc làm tôi sẽ thật lưu ý, nếu như có vấn đề gì, tôi sẽ liên hệ với hai người.”
“Cám ơn cô giáo.” Lộc Hàm gật đầu
Ngô Thế Huân: “Cảm ơn cô.”
Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân sau khi nói chuyện với cô giáo xong đều mang tâm trạng nặng nề.
Ngô Thế Huân nghiêng đầu nhìn Lộc Hàm, hai người đi ra khỏi văn phòng, “Em đang nghĩ gì vậy?”
Lộc Hàm quay đầu lại, “Có phải hay không, em đã quá cưng chiều Ben Ben rồi?!” Đây là lần đầu, Lộc Hàm hoài nghi mình phải chăng quá chiều con, trước kia Lộc Hàm muốn cho Ben Ben tất cả mọi thứ, cái gì cũng là dành cho con trai, hiện tại cùng cô giáo nói chuyện mới biết chính mình đã làm sai rồi.
Ngô Thế Huân nhấc tay ôm lấy vai Lộc Hàm, tiến đến bên tai Lộc Hàm nói: “Không có ai có thể làm được mọi chuyện thập toàn thập mỹ, em đã làm rất tốt rồi.”
Lộc Hàm ở trong lòng thở dài.
Ben Ben ngồi trong phòng học, ngoại trừ chủ nhiệm lớp còn có vài thầy cô khác thay phiên đi lên tự giới thiệu cùng làm quen với bạn học mới. Ben Ben đột nhiên hắt xì một cái, hít hít cái mũi nhỏ, nhóc cảm thấy rất kỳ quái bèn hướng ra phía ngoài nhìn nhìn.
Ben Ben đúng lúc này nào biết đâu rằng, ngay khi nhóc chính thức bắt đầu là học sinh tiểu học ngày đầu tiên, đại Cam Cam cùng ba ba nhóc cũng đã bàn bạc làm thế nào lại để cho nhóc phải tự lập rồi.
Cùng lúc đó, tại thành phố M, trong một nhà xưởng bỏ hoang.
Phó Binh đầu đau như muốn nứt vỡ, trong mơ mơ màng màng mở mắt, toàn thân đau nhức, mắt cũng đau nhức. Khi chung quanh mắt dần dần rõ ràng, hắn cũng dần dần trong mê ngủ tỉnh táo lại, trong nháy mắt phía sau lưng hắn đều là mồ hôi lạnh, phản ứng đầu tiên là muốn bỏ chạy.
Nhưng mà Phó Binh hai tay bị trói chặt, cổ chân cũng bị cột dây thừng, hắn bây giờ giống như một cái bao tải bị vứt trên mặt đất.
Phó Binh giương mắt nhìn bốn phía, xác định chính mình đang nằm trong một nhà xưởng bỏ hoang, nhà xưởng bốn phía cửa đều đóng kín, chỉ có ánh mặt trời xuyên cửa sổ ở mái nhà chiếu vào.
“Tỉnh rồi hả?!” Một cái giọng nữ hỏi.
Phó Binh cảm thấy tiếng nói này rất quen, giống như đã từng nghe qua, nhưng hắn lại nhất thời không nhớ nghe lúc nào.
Phó Binh cạnh nằm trên mặt đất, nữ nhân kia nói xong thì tiến tới, giày cao gót dẫm trên sàn nhà tạo thành một thứ âm thanh khó nghe, Phó Binh nâng mặt lên, muốn xem rốt cuộc đó là ai.
Nữ nhân đi đến trước mặt Phó Binh, mắt rủ nhìn hắn. Nữ nhân mặc áo đó cổ áo hình chữ V cùng với quần dài, gương mặt trang điểm tinh xảo xinh đẹp.
Phó Binh khóe mắt bị sưng, nhìn không rõ người kia nhưng mơ hồ nói: “Cô… cô…”
“Nhìn không rõ sao?” Nữ nhân nở nụ cười, có chút cúi người, cổ áo hình chữ V khêu gợi rủ xuống, tóc dài cũng rủ xuống, nói: “Bây giờ nhìn kĩ đi?!”
Phó Binh rốt cục đã nhìn rõ, đồng tử co rụt lại, nói: “Cô… Rose?”
Rose đứng thẳng dậy, cười đến trong mắt đều là trào phúng, “Ông chủ à, khó mà tin được ông còn nhớ rõ tôi nha, tôi còn tưởng rằng ông ở tù 4 năm quên tôi rồi chứ!?”
Phó Binh: “Vì sao cô ở chỗ này? Chẳng phải cô…”
Rose hé mắt: “Chẳng phải cái gì? Ông nghĩ là tất cả mọi người trong tổ chức cho mang thai thuê đều bị bắt hết sao!? Ông cho rằng tôi giống ông sao?”
Phó Binh: “Cô muốn cái gì?! Tôi với cô đã sớm không còn quan hệ gì! Cô bắt tôi làm cái gì!? Thả tôi ra!!”
Rose khiêu mi, lắc đầu, khóe miệng lạnh như băng: “Làm cái gì? Đương nhiên là đòi nợ rồi. Thuận tiện đến hỏi luôn một câu, ông năm đó tại sao sau khi rời khỏi lại làm thêm chuyện đáng khinh như vậy hả?”
Phó Binh thở phì phò, nói: “Tôi đã ngồi tù bốn năm rồi! Tôi đã hối cải rồi!!”
Rose ngồi xổm xuống, còn có Lý Hồng Bình từ ngoài cửa bước vào đứng sau lưng Rose.
Rose lạnh lùng nhìn Phó Binh, nói: “Ông cho rằng làm vài năm tù rồi đi ra là có thể thay đổi con người sao!? Tôi trước kia cũng không biết, ông nguyên lai là người như vậy. Cho cơ hội làm lại cuộc đời!? A, là pháp luật cho ông cơ hội, cho ông một lần nữa làm lại cuộc đời, thật nực cười! ông nghĩ lại xem, ông đã hại bao nhiêu người rồi, ngồi cái tù xong ra là rửa được sạch sẽ sao? Vậy những người bị ông hại thì sao hả!? Ai sẽ cho họ làm lại cuộc đời hả?”
Phó Binh hoảng sợ nói: “cô…cô rốt cục là muốn cái gì?!”
Rose cười lạnh, thấp người đi qua: “Tôi hiện tại điều tra được, khi ông rời khỏi tổ chức có thì có quan hệ với một người trong một case cho đẻ thuê, ông có còn nhớ rõ không?”
Phó Binh nghe Rose nói, phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh, tay chân bị trói đều run rẩy, đồng tử co rụt rồi lại tản ra: “Tôi đã biết sai rồi, tôi cũng ngồi tù rồi, các người vì cái gì còn không buông tha tôi, vì cái gì… Vì cái gì!?”
Rose tiếp tục lạnh lùng nói: “Chu Điền! Ôm còn nhớ nhớ người này không?! Lúc trước hắn bị ông dụ dỗ cuối cùng chết thật thảm cả đời hắn lương tâm cũng bất an. Ông nói xem đã làm gì mà hắn lại thê thảm như vậy?! Hả?” Rose đưa móng tay sát vào Phó Binh, nói tiếp, “Một lần đẻ thuê, ông còn muốn lần thứ hai? Tôi nếu mà là Lộc Hàm, tôi liền trực tiếp đem ông chặt cho chó ăn! Dù sao tôi cũng không sợ tay mình bẩn!”
Phó Binh đột nhiên nghe được hai chữ Lộc Hàm, toàn thân run rẩy, tim đập thình thịch sợ đến mức muốn ngất đi.
Rose đứng lên, nhìn thoáng qua Phó Bình lại quay người qua nhìn Lý Hồng Bình thì thấy hắn đang gọi điện thoại.
Lý Hồng Bình nói điện thoại xong, Rose nói: “Bắt được người rồi đây. Anh đoán không sai, hắn đã từng đi tìm Lộc Hàm lần thứ hai, có lẽ là thành công, còn bị bắt bỏ tù nữa.”
Lý Hồng Bình: “Tôi biết rồi.”
Lúc này Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm đang cùng một chỗ hết sức khuyên nhủ cùng đe dọa Ben Ben rằng đàn ông con trai muốn tự lập thì không thể dính lấy mẹ, nói một hồi lâu Ben Ben miễn cưỡng đồng ý đề nghị sau này sẽ ngủ một mình, vừa đi vừa rũ mắt cụp đuôi trở về phòng, vẻ mặt rất không cam tâm.
Ben Ben trở về phòng, khép cửa phòng lại, Lộc Hàm ngồi ở trên ghế salon vẫn một mực yên lặng nhìn Ben Ben, lông mày cũng nhíu lại, cảm giác mình vừa mới đối với Ben Ben có chút dữ tợn, liệu có khiến cho Ben Ben cảm thấy buồn lòng hay không?
Ngô Thế Huân duỗi tay nắm chặt tay Lộc Hàm, nói: “Không sao, nó là con trai mà.”
Lộc Hàm gật gật đầu.
Ngô Thế Huân vừa mới tắm xong toàn thân đều cảm thấy vô cùng thoải mái, hắn đã nghĩ tới buổi tối cơm nước xong chờ Ben Ben trở về phòng rồi mình sẽ làm một vài việc gì đó.
Ben Ben ở trong phòng mình, cầm điện thoại gọi cho A Xán nhưng không ai nghe máy buồn chán một lúc nhóc liền gọi điện cho Nghệ Hưng.
Nghệ Hưng rất nhanh nghe máy còn cao hứng nói: “Ngô Phàm, Ngô Phàm, em nói cho anh biết này, em không học nhà trẻ nữa, mẹ cho em đi học chữ rồi.”
“Hả?” Ben Ben sững sờ.
Nghệ Hưng tiếp tục nói: “Mẹ em nói học nhà trẻ rất là mất thời gian, cho em đi học chữ trước năm sau đi học sẽ dễ dàng hơn.”
Ben Ben: “…”
Nghệ Hưng phát hiện Ben Ben có chút mất hứng, vội hỏi xảy ra chuyện gì, Ben Ben đem chuyện của mình kể lại, Nghệ Hưng nói: “Em bây giờ cũng ngủ một mình đó, Tiểu Ban gần nhà em mới ba tuổi đã ngủ một mình rồi. Anh mà còn cùng ba mẹ sao?”
Ben Ben nghe Nghê Hưng nói xong rất muốn nhảy dựng, trong lòng cảm thấy thế giới thật là ngập tràn chướng khí rồi, tức giận “Bốp” một cái ném luôn điện thoại trong tay xuống đất.
Tại sân thượng Ngô Thế Huân nhận được điện thoại của Lý Hồng Bình.
Lý Hồng Bình: “Trước anh nhờ tôi đi điều tra người đó giờ tra được rồi.”
Ngô Thế Huân quay đầu nhìn trong phòng khách không có ai, Lộc Hàm đang ở nhà bếp làm cơm tối: “Cậu nói tiếp đi.”
Lý Hồng Bình: “Rose ở thành phố M đã tìm được người kia, tôi cảm thấy anh nên đi thành phố M một chuyến.”
Ngô Thế Huân: “Có chuyện gì?”
Lý Hồng Bình: “Rose nói, người kia là người trực tiếp bắt buộc Lộc Hàm đẻ thuê sau khi thành công hắn còn đi tìm Lộc Hàm lần thứ hai.”
Ngô Thế Huân cầm điện thoại đưa lưng về phía phòng khách, xương tay thậm chí toàn bộ cánh tay đều tại dùng sức bóp chặt điện thoại, giọng nói lạnh như băng “Tôi tới ngay.”
Ngô Thế Huân đột nhiên nói phải đi thành phố M, Lộc Hàm cùng Ben Ben đều bất ngờ cả, may mà Ben Ben không có khóc, những lời hôm qua Nghệ Hưng nói trong điện thoại làm lòng tự trọng của Ben Ben bị tổn thương sâu sắc, nhóc là tuyệt đối không dính ba mẹ! Nhóc rất tự lập!
Lộc Hàm đưa Ngô Thế Huân xuống lầu, hai người một trước một sau yên lặng đi xuống, “Không quan tâm em đang tiễn anh sao?” Lộc Hàm đột nhiên nói một câu.
Ngô Thế Huân đi ở phía trước, nghe được Lộc Hàm nói liền dừng lại quay người, Lộc Hàm đứng ở mấy bậc thang rủ mắt xuống nhìn Ngô Thế Huân, hai con ngươi bình thản yên tĩnh.
Ngô Thế Huân vốn trong đầu đặc biệt hỗn loạn, lúc này nhìn thấy Lộc Hàm như vậy, trong nội tâm liền giống như bị roi quất vào rất khó chịu, hắn muốn biết Lộc Hàm đến cuối cùng trong nội tâm đã mạnh mẽ đến nhường nào mới có thể chịu đựng được những điều tàn nhẫn đến như vậy.
Ngô Thế Huân dùng cả hai tay giữ chặt lấy Lộc Hàm, đem người trước mặt áp vào lòng ngực của mình mà ôm, sau đó cúi xuống hôn môi Lộc Hàm, hôn xong còn thì thầm bên tai Lộc Hàm: “Chăm sóc tốt cho chính mình, chờ anh trở lại, với Ben Ben nghiêm khắc một chút không sao hết, nó sẽ không buồn bực đâu.”
Lộc Hàm ừ một tiếng, cảm thấy Ngô Thế Huân có chút kỳ quái nhưng lại không biết nói như thế nào, Ngô Thế Huân vẫn là người giỏi giấu cảm xúc, rất khó để biết bên trong hắn đang nghĩ cái gì, nhưng ở chung lâu như vậy Lộc Hàm cũng biết Ngô Thế Huân vừa rồi có chút không được bình thường.
Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàm lần nữa, giữa hai người kỳ thật thời gian thân mật cũng không nhiều, nắm tay hay ôm ấp hay làm gì đó cũng không được mấy lần, bình thường là Ngô Thế Huân chủ động ôm Lộc Hàm chỉ bất động nhưng hôm nay Lộc Hàm lại nhẹ ôm lại Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân lưng cứng đờ, Lộc Hàm ôm lại Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân bên môi khẽ cười một cái, tựa tất cả những cảm xúc bực bội đều đã tan biến hết, mà Lộc Hàm còn nhẹ giọng nói: “Được, em sẽ chờ anh về ngủ.” (chậc chậc =]])
Ngô Thế Huân: “…”
Ngô Thế Huân xuống máy bay liền liên hệ với Rose, Rose lập tức bảo lái xe tới đón Ngô Thế Huân về xưởng bỏ hoang.
Nhà xưởng ở bên trong lóe lên ánh sáng của hai ngọn đèn cũ, Ngô Thế Huân cả người tràn ngập hàn ý bước vào cửa liền thấy Phó Binh bị trói trên mặt đất.
Ngô Thế Huân nhìn Phó Binh ban đầu là thấy hơi quen mắt, sau đó mới nhận ra người đó là ai.
Phó Binh cũng nhìn Ngô Thế Huân, hắn thật sự không nghĩ tới người mà Rose gọi là Ngô tổng chính là người ở trước mắt.
Rose cùng Ngô Thế Huân nhẹ gật đầu chào hỏi, sau đó Rose đứng qua một bên.
Ngô Thế Huân đứng trước mặt Phó Binh, gương mặt lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Ông đã đi tìm Lộc Hàm lần thứ hai? Lại còn bắt cậu ấy đẻ thuê lần nữa?”
Phó Binh tay chân phát run, Ngô Thế Huân toàn thân nộ khí tỏa ra làm hắn có một cảm giác hít thở không thông, hắn không biết loại cảm giác này từ đâu mà đến, nhưng hắn biết rõ, nam nhân ở trước mắt nếu muốn giết mình quả thực rất dễ dàng.
Phó Binh lắp bắp nói: “Không..khô…ng…không phải như thế, tôi tìm cậu ấy lần thứ hai, nhưng mà cậu ấy nhất định không chịu đẻ thuê cho ai khác nữa, chỉ đẻ thuê duy nhất lần đó cho anh”
Ngô Thế Huân nghe được câu nói của Phó Binh: “Duy nhất cho anh?”, hắn nhíu mày ngồi xổm xuống, lạnh lùng nói: “Ông biết tôi?”
Phó Binh gật gật đầu, run rẩy, nói: “Tôi đã nhìn qua tư liệu đẻ thuê lần đó của Lộc Hàm, nhìn thấy có hình của anh”
“Năm đó là ông cùng Chu Điền ép buộc cậu ấy có đúng không?” Ngô Thế Huân lạnh lùng nói.
Phó Binh sợ chết, phi thường sợ chết, hắn đã ngồi tù 45 năm nên rất sợ, sợ phải chết, hắn gật đầu, trung thực trả lời: “Là tôi, Chu Điền thiếu tiền, tôi lúc ấy cùng hắn nói giỡn chỉ cần tìm người đẻ thuê thì sẽ kiếm được tiền, đáng tiếc Chu Điền là thứ lão già khọm khẹm còn giễu cợt tôi. Qua vài ngày Chu Điền lại gọi điện thoại cho tôi, nói chỗ của hắn có một nam sinh vừa mới lên đại học, các yêu cầu đều tốt hết, mấu chốt là không còn thân thích, cho dù có bị ép bức cũng sẽ không phải sợ thưa kiện.”
Ngô Thế Huân đè lửa giận trong lòng xuống, lại hỏi: “Vì cái gì mà còn tìm cậu ấy lần thứ hai?”
Rose vừa mới đi ra ngoài một lát, lúc này đột nhiên chạy vào nói: “Ngô Tổng, có người đến!”
Bưu ca mang theo mấy người thủ hạ, giơ đuốc cầm gậy bước đến, cùng Ngô Thế Huân đối mặt, lại liếc thấy được Phó Binh bị trói vứt trên mặt đất.
Bưu ca đi tới trước mặt Ngô Thế Huân hỏi: “Vị lão bản này… ” sau đó chỉ chỉ Phó Binh trên mặt đất: “Tên này đã đắc tội với ngài, ngài muốn trừng trị hắn sao cũng được, thả đi cũng được nhưng mà tôi sẽ bắt lại để đòi hắn món nợ của tôi, còn nếu ngài muốn trực tiếp xử hắn tôi sẽ làm người xem, sau khi hắn chết tôi sẽ giúp ngài vứt xác. Về sau ngài đi đường ngài, tôi đi đường tôi, xem như chưa từng quen biết. Thế nào? Có được không?”
Rose ở bên cạnh nhíu mày, nghe nói Phó Binh đã nhiều năm ngồi tù, gần đây mới được thả ra, đám người này rõ ràng có quan hệ với hắn, đoán chừng là Phó Binh trước khi ngồi tù đã đắc tội với nhiều người rồi, bất quá không biết đã nghiêm trọng thế nào mà qua nhiều năm như vậy còn bám theo không bỏ!?
Ngô Thế Huân vẫn không đứng lên, nghiêng đầu nhìn Bưu ca, đèn trên đỉnh đầu hắn chiếu sáng lên khuôn mặt nghiêng nghiêng tạo thành một đạo bóng mờ, lạnh lùng nói: “Vậy thì… anh chờ vứt xác hắn đi.”
Rose: “…”
Bưu ca khiêu mi, thoáng kinh ngạc, ra hiệu bọn thủ hạ lập tức lui qua một bên.
Phó Binh vừa nhìn thấy Bưu ca, lại nhìn Ngô Thế Huân trước mặt gương mặt lạnh như băng, biết rõ chính mình thật sự là xong đời, lý trí rốt cục hoàn toàn sụp đổ, nằm trên mặt đất hô lớn: “Các người giết tôi đi, tôi biết rõ các người là cùng một giuộc! Các ngườii cũng là vì Lộc Hàm mà đến đây! Ha ha… Ha ha ha, giết tôi đi!!”
Ngô Thế Huân để ý Phó Binh nổi điên trên mặt đất lăn qua lăn lại, đứng lên nghiêng đầu nhìn Bưu ca, Bưu ca cũng nhìn Ngô Thế Huân, nghi ngờ nói: “Cậu là ai?”
Ngô Thế Huân nói: “Lộc Hàm bây giờ là người của tôi.”
Bưu ca lập tức đã hiểu, nhớ tới ngày đó Lộc Hàm trở về mang theo đứa nhỏ đáng yêu. Như đã thông suốt Bưu ca liền tiến lên, “Tôi biết cậu là ai rồi!! Tôi đã gặp con của hai người, thằng nhóc tên Ben Ben đó, Lộc Hàm đã mang nó tới gặp tôi!”
Bưu ca cùng Ngô Thế Huân gặp nhau, không còn màn đến Phó Binh nữa. Rose ra lệnh cho người nhốt hắn lại trong nhà xưởng.
Bưu ca không nghĩ tới chính mình hôm nay sẽ gặp Ngô Thế Huân, hai người mặt đối mặt ngồi ở mái hiên của nhà xưởng, Bưu ca lắc lắc cổ tay, nói: “Không nghĩ tới sẽ gặp cậu ở đây, còn Lộc Hàm đâu?”
Ngô Thế Huân khuôn mặt vẫn lạnh như băng, gật đầu nói: “Đang ở nhà.”
Bưu ca xúc động không thôi: “Nhiều năm như vậy rồi, nó cuối cùng có thể có một gia đình thật làm cho Bưu ca này yên lòng nha, tôi cùng Vệ Quốc đều cho rằng nó sẽ cứ sống như vậy cô đơn cả đời. Bây giờ thật tốt, có người nhà có con trai cũng không cần lo lắng sự nghiệp nữa.”
Ngô Thế Huân nhìn thẳng vào Bưu ca, Bưu ca hiểu Ngô Thế Huân có ý tứ gì liền nói: “Lộc Hàm không cùng cậu nói qua chuyện trước kia sao? Đứa nhỏ này cũng thật là…!” Sau đó chỉ chỉ vào chỗ lgiam Phó Binh: “Tên đó Lần thứ hai tìm tới Lộc Hàm, cũng may là cóVệ Quốc.”
Vệ Quốc mà Bưu ca nhắc tới, tên đầy đủ là Chu Vệ Quốc. Năm đó Chu Điền trước khi chết bên giường duy nhất chỉ còn một đứa cháu trai. Chu Điền sau khi chết đem tài sản cho Hoàng Tử Thao nhưng bị từ chối cuối cùng Chu Vệ Quốc là người hợp pháp tiếp nhận tài sản.
Bưu ca vốn xuất thân từ đường phố, cũng tự nhận mình không có văn hóa, nói chuyện nghĩ cái gì liền nói cái đó, không có chút trật tự, Ngô Thế Huân mặt không biểu tình lại nghe rất chăm chú, rốt cục cũng hiểu được tình hình năm đó.
Lộc Hàm sau khi rời trường học thì đến thành phố M, bởi vì khoa chính văn Lộc Hàm theo học, công việc phi thường khó tìm, trên cơ bản bây giờ cậu chỉ có thể làm mấy việc khổ cực, rửa chén đĩa hay làm phục vụ.
Chu Vệ Quốc là người thành thật, kế thừa di sản thật sự cũng không cần, cũng chưa từng nghĩ tới việc cầm một số tiền phi nghĩa mà sống thoải mái vì thế hắn quyết định đi làm công kiếm tiền. Bưu ca khi đó có hỏi mượn Chu Vệ Quốc một số tiền sau đó mở một quán bar nho nhỏ, khi đăng thông báo tuyển dụng phục vụ viên Lộc Hàm liền tới xin làm sau đó thì được nhận.
Quán bar dần dần cũng khá có tiếng ở thành phố, Lộc Hàm lại xinh đẹp hơn người làm việc chăm chỉ nên rất được nhiều người thích. Nhưng không lâu sau Phó Binh tìm tới, lúc đó Lộc Hàm trong ngõ hẻm cùng Phó Binh giằng co, đánh nhau. May thay Chu Vệ Quốc cùng Bưu ca vừa vặn đi ngang qua, mới đem hai người can ngăn.
Chu Vệ Quốc nhận ra Lộc Hàm, biết rõ chú của mình năm đó đã làm việc có lỗi với Lộc Hàm, liền chân thành xin lỗi, còn cảm thấy một mực xấu hổ, muốn giúp đỡ nhưng Lộc Hàm lại quyết không nhận, Chu Vệ Quốc chỉ có thể tìm cách lén lút giúp đỡ Lộc Hàm một vài việc nhỏ nhặt.
Bưu ca hít một hơi thuốc lá, nói: “Chu Vệ Quốc cả đời luôn thành thật, người chú đã chết kia khi hắn còn bé đã giúp hắn không ít, hắn một mực ghi ở trong lòng. Chu Điền đã làm chuyện có lỗi với Lộc Hàm, Chu Vệ Quốc cảm thấy mình có lẽ phải trả món nợ kia cho nên rất hay giúp Lộc Hàm.” Ngừng một chút lại nói tiếp ”Lộc Hàm lúc ấy tự tử không biết bao nhiêu lần. Bất quá cũng may làm người tốt thì sẽ luôn được ngời tốt giúp đỡ. Nhờ có Chu Vệ Quốc khuyên nhủ mãi cậu ấy mới thôi ý định đi tìm cái chết. Sau đó Lộc Hàm chuyên tâm làm việc ở quán bar của tôi, nhờ đầu óc thông minh cậu ấy đã giúp tôi không ít, quán bar của tôi càng ngày càng làm phát đạt, tôi cùng Lộc Hàm cũng thành huynh đệ từ đây.”
Ngô Thế Huân một mực trầm mặc nghe, chỉ khi nghe đến mấy chữ Lộc Hàm hai con ngươi mới có thể thoáng động một chút, Bưu ca tiếp tục nói: “Lộc Hàm là người sống rất nội tâm, biết rõ tôi cùng Chu Vệ Quốc đều muốn giúp đỡ không có ý xấu, lại thêm Phó Binh thường xuyên theo dõi Lộc Hàm,, Lộc Hàm liền kể cho chúng tôi nghe chuyện năm đó.” Tạm ngưng: “Trải qua nhiều năm đau khổ như vậy mà Lộc Hàm cũng chỉ nghĩ cách đem Phó Binh tống vào tù.”
“Vì cái gì không giết chết hắn?” Ngô Thế Huân lạnh lùng hỏi, nếu là minh năm đó còn có Chu Vệ Quốc cùng Bưu ca này giúp đỡ làm cho một người như tên kia biến mất sẽ không khó khăn gì.
Bưu ca hút thuốc, cười cười, ánh mắt nhìn quanh: “Cậu nghe tôi nói nha. Tôi lúc ấy đã kết hôn, có một đứa con gái, Chu Vệ Quốc cũng có hai đứa con song sinh. Lộc Hàm dù sao cũng có một đứa con, chỉ là Lộc Hàm chưa bao giờ biết con của mình đang ở nơi nào mà thôi. Tôi lúc ấy cũng hỏi vì cái gì không giết tên kia, cậu có biết lúc đó cậu ta đã nói gì không…”
—— “Em hiện tại nếu vì hắn làm ô uế tay mình, em sợ tương lai khi được gặp lại và ôm lấy con mình, nó sẽ gặp ác mộng, sẽ chán ghét, ghê sợ vì có một người cha như vậy.”
Bưu ca ngậm lấy điếu thuốc, mở hai tay của mình, nhìn Ngô Thế Huân nói: “Đôi tay này mà dính máu, sẽ dọa đến con đấy, mặc kệ là nó có biết hay không. Trong tay sạch sẽ đều là tại vì con mà tích đức, cậu cho rằng Lộc Hàm không muốn Phó Binh chết sao? Người mình vốn hận thấu xương, rồi lại lần thứ hai tìm tới tận cửa như vậy. Lộc Hàm hẳn là mậnh không tốt mới liên tiếp gặp phải loại chuyện này!? Bất quá cũng may, mọi chuyện đều đã xong rồi, Phó Binh giao lại cho tôi a.”
Ngô Thế nắm tay chặt thành nắm đấm, vẫn là muốn tận tay giết chết Phó Binh.
Bưu ca khuyên nhủ: ” Đừng động vào hắn, chúng ta đều phải giữ tay sạch sẽ, cậu cùng coi như vì Lộc Hàm cùng con trai tích đức cầu bình an đi. Thử nghĩ đi, khi cậu ôm vợ con mình mà họ biết trong tay cậu đã nhuốm máu, cậu sẽ làm sao bây giờ?! Cứ giao cho tôi, dù gì hắn cũng đã như phát điên rồi, không cần ra tay hắn cũng sớm được Diêm Vương mời tới!”
Ngô Thế Huân vẫn nắm chặt hai đấm, cúi đầu nhìn nhìn tay của mình, rốt cục chầm chậm buông lỏng ra tha cho Phó Binh.
Bưu ca mang theo Phó Binh đi, Ngô Thế Huân nói: “Anh đừng cho Lộc Hàm biết chuyện này.”
Bưu ca nở nụ cười: “Tôi biết.”
Ngô Thế Huân rạng sáng hôm sau lên máy bay trở về, lúc về đến nhà Lộc Hàm đã đưa Ben Ben đi học.
Ngô Thế Huân đi vào nhà, trong phòng có mùi hương nhàn nhạt của Lộc Hàm. Qua lại cả hai thành phố suốt cả đêm không ngủ làm hắn cảm thấy rất mệt mỏi, Ngô Thế Huân cởi giày đi chân trần đến ghế sô pha ngồi xuống, đảo mắt thấy áo ngủ của Lộc Hàm vắt lên thành ghế sô pha.
Ngô Thế Huân mệt mỏi một đêm, hai con ngươi trở nên đờ đẫn đến mở không nổi, hắn với tay lấy áo của Lộc Hàm rồi cúi đầu đem mặt vùi vào, hít thật sâu hương vị chỉ thuộc về Lộc Hàm.
Ngô Thế Huân lẳng lặng ngồi đó, không biết qua bao lâu cửa đột nhiên mở ra, Lộc Hàm đứng tại cửa ra vào nghi hoặc mà nhìn hắn.
“Anh đã trở về rồi sao?!” Lộc Hàm bỏ dép lê cũng đi chân trần vào.
Ngô Thế Huân ngẩng đầu, trong tay còn cầm áo ngủ của Lộc Hàm, Lộc Hàm ngồi xuống bên cạnh Ngô Thế Huân, nhìn Ngô Thế Huân lại nhìn áo ngủ của mình trên tay hắn, chưa kịp lên tiếng Ngô Thế Huân đã ôm lấy Lộc Hàm, đôi mắt không ngủ mệt mỏi đến không mở ra nổi, bên trong làn mi ánh mắt có chứa một chút gian tà, thanh âm lại có chút khàn khàn: “Ừ, anh vừa xuống máy bay, đột nhiên phát hiện mình bỏ quên một thứ rất quan trọng…”
Lộc Hàm nghiêng đầu: “Thứ gì!?”
Ngô Thế Huân một tay ôm lấy Lộc Hàm một tay nâng cằm Lộc Hàm lên, hai mắt hơi híp lại, con mắt màu đen lóe sáng: “Em!” Nói xong cúi đầu hôn xuống cánh môi hồng nhuận của Lộc Hàm.
Mà tại Ngô gia, sáng sớm Ngô lão gia đã đem một chồng giấy đặt trước mặt Ngô phu nhân, sau đó bực bội mà đi tới đi lui trong phòng.
“Bà xem đi! Báo mới nhất đó! Sinh viên mà đi sinh con, bị trường học đuổi học luôn rồi. Đã thế còn là đàn ông! không biết có còn thấy xấu hổ không nữa?”
Ngô phu nhân liếc cũng không thèm liếc đống giấy đó, bà cất giọng vô cùng mất hứng nói: “Xấu hổ là cái thứ gì? Ăn được sao!?”