Baba Thay Thế

Chương 54




Nhà thiết kế cho nhà hàng mà Ngô Thế Huân mời về mới tốt nghiệp đại học một năm, đầu óc phi thường lung lay, nghĩ cách rất lớn mật, tuy Ngô Thế Huân cùng hắn trao đổi luôn bất đồng, nhưng nhà thiết kế vẫn như trước ra giá đắt đỏ không ngừng xếp đặt thiết kế xung quanh thậm chí là toàn bộ đèn màu nhà hàng cũng đổi hết vân…vân.

Y Thiên ở bên cạnh bị kéo theo đến chịu không nổi, nói thẳng ra cậu có thể hay không đừng kích động như vậy!?

Nhà thiết kế đeo mắt kính dày như đáy chai bia, hất cánh tay lên nói anh đừng cản tôi!

Lộc Hàm nắm tay Ben Ben từ phía sau đi qua, mặt cũng không biểu tình.

Nhà thiết kế cầm tập bản vẽ đi trước Ngô Thế Huân, vừa đi vừa giảng giải tại đây làm như thế nào, chỗ đó làm như thế nào, ngọn đèn phía sau này thiết kế rồi xếp đặt thế nào, không gian chính giữa có thể đặt cái gì tạo cảm giác tương phản cho thật đặc biệt, thậm chí tới chuyện đồ ăn chén đĩa hắn đều đã suy nghĩ qua.

Ngô Thế Huân đằng sau nghe, cũng không chen vào, thỉnh thoảng gật gật đầu, đáp lại vài tiếng.

Nhà thiết kế đẩy kính mắt, cảm khái một câu: ” Tôi thấy chỗ này có vẻ hơi nhỏ, chỉ có hai tầng, nếu làm lớn một chút có thể sẽ tốt hơn.”

Ngô Thế Huân nhìn hắn: “Ý anh là?!”

Nhà thiết kế tròng mắt sáng ngời, hắn đối với những sắp xếp cùng những bản thảo thiết kế của chính mình dường như vô cùng điên cuồng chấp nhất, nhưng mà trước giờ lại không gặp được khách hàng nào biết thưởng thức, giống như là gặp không được Bá Nhạc, lại thất vọng, lại không khỏi mang theo ý nghĩ có tài nhưng không gặp thời, thật sự rất buồn tẻ. Nhưng hôm nay gặp được Ngô Thế Huân, hết thảy đều không giống những khách hàng ngày trước, Ngô Thế Huân rất ít phản đối hay chối bỏ những sắp xếp cùng thiết kế của hắn mà chỉ nói yêu cầu của mình, hơn nữa thập phần tin tưởng hắn ắp xếp, thiết kế bản thảo.

Nhà thiết kế nghe Ngô Thế Huân hỏi vậy lập tức đem ý nghĩ trong lòng chính mình nói ra, Ngô Thế Huân nhẹ gật đầu, chỉ nói mấy chữ —— “Không đủ tiền.”

Nhà thiết kế: “…”

Ngô Thế Huân sau khi bàn bạc xong quay đầu nhìn về phía Lộc Hàm và Ben Ben vừa đi qua, Ben Ben đang ăn bánh, quanh miệng dính bột bánh tùm lum.

Ngô Thế Huân đi qua, Ben Ben đang đứng trước một cái bàn vuông, bên cạnh bàn bày một cái dĩa không, Ben Ben đã ăn xong bánh, Ben Ben một tay cầm đũa một tay lau miệng, quay đầu nhìn Ngô Thế Huân: “Ba ba.”

Ngô Thế Huân ngồi xổm xuống, lau sạch miệng cho Ben Ben, “Ăn ngon không?”

Ben Ben gật gật đầu, “Ăn ngon.” Dừng một chút: ” Thế nhưng sao trong đó lại có vị cam nhỉ?”

Ben Ben gần đây rõ ràng béo lên một vòng, hai bên má đều là thịt phúng phính, Ngô Thế Huân nhéo nhéo khuôn mặt Ben Ben, không nói gì.

Lộc Hàm đi từ WC ra, trông thấy Ben Ben đã đem bánh ăn sạch, khiêu mi nói: “Con ăn hết nhiều như vậy không khó tiêu sao?!”

Ben Ben gần đây sức ăn khá lớn, ăn được đặc biệt nhiều, vừa ăn cơm trưa không bao lâu lại uống thêm một cốc sữa, giờ còn ăn bánh bụng nhỏ tròn căng, còn nấc thêm mấy cái. Thấy đại Cam Cam chăm chú hỏi mình liền vội vàng vẫy đuôi lắc đầu, “Không khó tiêu!”

Ngô Thế Huân đứng lên, “Ben Ben hình như béo lên rồi?”

Lộc Hàm gật gật đầu: “Béo đến không ôm được nữa sao!?”

Ngô Thế Huân mặt không biểu tình cúi nhìn Ben Ben, cục thịt này dù béo mười cân nữa cũng vẫn ôm được.

Ngô Thế Huân quyết định màu sắc chủ đạo toàn bộ nhà hàng là tươi sáng, thư thái, đa phần sẽ thiên về món Tây, cơm Tàu cũng không làm theo truyền thống nhiều dầu nhiều muối nữa.

Ngô Thế Huân tạm thời chưa nghĩ tên cho nhà hàng, nhưng theo cách sắp xếp bày trí thì chủ đề sẽ liên quan đến —— “Quả cam”.

Khẩu phần ăn vừa phải, thực phẩm mua về tươi ngon, trong thức ăn đều có mùi chanh thơm hoặc là vị cam ngọt, đồ ăn mới còn đang trong giai đoạn nếm thử, Ngô Thế Huân cân nhắc muốn nhờ Độ Khánh Tú tới thành phố M giúp mình đánh giá một chút.

Thực đơn ra vài món mới, Ben Ben cùng Lộc Hàm đều đã ăn thử, Ben Ben miệng nhỏ ngậm thức ăn bên trong, ăn cái gì đều có thể nói ra khó ăn chỗ nào, nhưng lần này Y Thiên ở bên cạnh hỏi Ben Ben đồ ăn có không ngon không, có muốn ăn nữa hay không, Ben Ben vậy mà đã nói khó ăn.

Ngô Thế Huân khiêu mi, chính mình nếm thử, đã rõ, Ben Ben không phải khẩu vị không tốt, mà là vì món nào có hương cam Ben Ben liền cảm thấy rất ngon còn nếu không thì liền không ngon.

Lộc Hàm ăn vài miếng sau đó nói ý kiến cùng gợi ý về gia vị, đầu bếp nhà hàng mới tuyển ở bên cạnh lắng nghe, hai người còn trao đổi qua vài câu.

Ngô Thế Huân yên lặng nhìn xem, đột nhiên phát hiện Ben Ben dường như thừa hưởng rất nhiều tính cách của Lộc Hàm, ví dụ như việc kén ăn, tuyệt đối là di truyền từ Lộc Hàm. Ngô Thế Huân chính mình thử hết, chỉ có thể nói khó ăn hay không, nhưng Lộc Hàm đầu lưỡi tựa hồ đặc biệt nhạy cảm, sau khi ăn xong thậm chí có thể nói ra gia vị bên trong gồm những gì, nên cho thêm cái gì bớt đi cái gì, chú ý lượng nước trong đó, độ nóng của lửa nên tăng hay giảm…

Ngô Thế Huân không biết như thế nào, nhìn qua Lộc Hàm, nghĩ nghĩ gì đó, từ đồ ăn thế nào lại chuyển qua Lộc Hàm… rồi dừng trên đầu lưỡi…

Lộc Hàm chỉ có bốn ngày nghỉ, lúc Ngô Thế Huân không có thời gian rảnh rỗi, Lộc Hàm liền tự mình mang Ben Ben đi khắp nơi chơi, Ngô Thế Huân có thời gian, Lộc Hàm liền mang theo Ben Ben về lại nhà hàng, nếm thử đồ ăn mới, buổi tối cơm nước xong xuôi cùng nhau trở về. Cũng không biết có phải hay không là con trai thật sự lớn rồi, cũng ngủ trễ hơn, Ben Ben ngoại trừ ngày đầu tiên buổi tối ngủ rất sớm thì từ hôm sau mỗi ngày đều làm cái đuôi nhỏ đi theo đằng sau Lộc Hàm, mãi cho đến mười giờ mới bằng lòng đi ngủ.

Ngô Thế Huân đứng ngoài lan can hút thuốc, im lặng nhìn lên trời, trừ bỏ nụ hôn ngày đầu tiên, về sau hai ngày tay cũng không có thời gian đụng chạm. Ben Ben gần đã sáu bảy tuổi rồi, còn giống như hồi ba bốn tuổi cả ngày bám người, Lộc Hàm cũng không chê mệt mỏi, Ben Ben đưa tay muốn ôm một cái, Lộc Hàm liền ôm ngay, “Mẫu tử” tình thâm, căn bản không có chỗ nhét ba ba vào!! (thấy cũng tội mà thôi cũng kệ =]])

Ngô Thế Huân ở đây chỉ có một giường lớn, cũng có một gian phòng khác nhưng không dùng đến, buổi tối ba người vào cùng một chỗ, Ben Ben ngủ ở giữa, Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm ngủ hai bên.

Tới ngày thứ ba, buổi tối Ngô Thế Huân rốt cục cảm giác mình nếu không trực tiếp làm cái gì đó tới lúc Lộc Hàm mang theo Ben Ben trở về rồi chính mình sẽ nghẹn chết, dù sao hắn cũng đã nhẫn hai tháng nay rồi. Nghĩ vậy liền cho người dọn dẹp căn phòng trống kia rồi nhét Ben Ben vào trong đó ngủ.

Ben Ben ban đầu không chịu nhưng thấy khuôn mặt Ngô Thế Huân dần đen lên thì cũng miễn cưỡng đồng ý. Buổi tối trước khi ngủ nhóc con cơ hồ muốn nhìn Lộc Hàm, xác nhận đại Cam Cam còn bình an vô sự mới bằng lòng đi ngủ.

Tối hôm đó, sau khi Ben Ben đã ngủ say, Ngô Thế Huân liền chốt cửa, xuống phòng khách tắt đèn xong liền quay đầu đem Lộc Hàm kéo vào trong phòng.

Trong phòng hôm nay không có bật đèn, chỉ có chút ánh sáng bên ngoài hắt qua cửa sổ. Ngô Thế Huân đem Lộc Hàm dán lên trên vách tường, hai tay đem người trong lòng ôm chặt vào ngực mình, vội vàng mà hôn xuống. Xác thực rất gấp, giống như là núi lửa tới cực hạn liền bộc phát, Ngô Thế Huân nhịn ba ngày rồi, rốt cục cũng không nhịn được nữa.

Trong phòng im ắng, cửa số cùng cửa ra vào đều bị đóng chặt, Ngô Thế Huân một tay ôm lấy vai Lộc Hàm, một tay ôm lấy eo của cậu, đem Lộc Hàm gắt gao siết chặt như muốn dung nhập vào trong lòng ngực của mình. Cúi đầu hôn Lộc Hàm, đầu lưỡi lướt qua rồi mút mát hai cánh môi mềm mại, cạy mở khuôn miệng ấm áp khám phá bên trong. Tuy rất gấp gáp nhưng trong nội tâm Ngô Thế Huân vẫn là ẩn ẩn lo lắng Lộc Hàm sẽ cự tuyệt.

Lộc Hàm từ đầu tới cuối một mực không có phản ứng, im im lặng lặng tùy ý bị Ngô Thế Huân ôm. Song khi cảm giác đầu lưỡi Ngô Thế Huân muốn tiến vào khoang miệng mình, Lộc Hàm lại đột nhiên đưa tay lên ôm lấy cổ hắn, khẽ há miệng cho đầu lưỡi hư hỏng dễ dàng luồn lách vào bên trong.

Ngô Thế Huân bị động tác này của Lộc Hàm kích thích đến mức phía dưới cũng nảy mạnh lên, máu dồn hết xuống. Lúc này cái gì gọi là lạnh lùng, cái gì gọi là băng lãnh trầm ổn, Ngô Thế Huân đều quăng đi hết. Cánh tay của phát lực càng thêm dùng sức ôm chặt Lộc Hàm, cúi đầu mạnh mẽ hôn người trong ngực. Căn phòng im ắng chỉ có tiếng môi lưỡi quấn chặt càng khiến cho không khí giữa hai người ngày càng sôi sục.

Giờ khắc này giống như tất cả lý trí đều tan thành mây khói, toàn bộ chú ý của Ngô Thế Huân chỉ tập trung duy nhất vào nụ hôn này. Hai người dây dưa cùng một chỗ, hơi thở đều là cực nóng phả vào mặt đối phương. Ngô Thế Huân cảm thấy không thể tin được, trước đó không lâu ánh mắt Lộc Hàm nhìn hắn vẫn là lạnh lùng không chút cảm giác, nhưng hôm nay, hiện tại, hắn lại có thể ôm chặt lấy cậu, còn cùng cậu chìm trong nụ hôn say đắm.

Đối với Lộc Hàm, bị người hôn môi nếu như không muốn có thể dễ dàng tặng kẻ đó một đấm, nhưng nếu đã đồng ý cùng người kia bên nhau thì sẽ không có suy nghĩ từ chối người kia. Đã chấp nhận Ngô Thế Huân rồi đương nhiên sẽ không có nửa điểm nhăn nhó, ôm hôn thậm chí càng thân mật cũng khiến cậu vô cùng hưởng thụ.

Đối với người yêu, Ngô Thế Huân đương nhiên sẽ đem mình áp chế người bên dưới, đây cơ hồ là suy nghĩ của tất cả đàn ông. Chủ động hôn môi xâm chiếm, vẽ lên thân người yêu những dấu vết thuộc về chính mình. Cho nên hắn ôm Lộc Hàm vô cùng tự nhiên mà bá đạo mang theo ham muốn mãnh liệt giữ chặt lấy người kia, nhưng mà Ngô Thế Huân lại không để ý đến, chính là —— Lộc Hàm cũng là đàn ông.

Mặc kệ hiện tại trong lòng Ngô Thế Huân xem mình thành cái gì, Lộc Hàm căn bản cũng không ưa việc mình bị khống chế.

Ngô Thế Huân ngay từ đầu còn ôm chặt lấy Lộc Hàm hôn môi, đột nhiên phát hiện có cái gì không đúng. Rất nhanh sau đó liền nhận ra hắn từ người mạnh mẽ chủ động lại biến thành kẻ bị động. Lộc Hàm đang mắc kẹt giữa bức tường với cơ thể Ngô Thế Huân cũng dần dần đẩy hắn lùi về phía sau ngã lên giường.

dù mới đầu còn có chút kinh ngạc nhưng Ngô Thế Huân vẫn là rất thích thú với điều này. Nếu như Lộc Hàm bị động không có bất kỳ phản ứng nào, hắn ngược lại sẽ nghĩ lung tung không biết nên hành động như thế nào tiếp, nhưng giờ nếu như Lộc Hàm đã chủ động thế này hắn đương nhiên sẽ ngoan ngoãn mà chờ người yêu tự hiến thân.

Ngô Thế Huân nằm trên giường vừa hôn vừa khẽ mở mắt, hai con ngươi trong bóng tối bắt đầu nhờ chút ánh sáng trong phòng tìm kiếm ánh mắt người kia, hắn tựa trán vào trán Lộc Hàm thở dốc, không biết như thế nào đột nhiên câu môi nở nụ cười.

Hai cơ thể như hai con mãnh thú lập tức lao vào dây dưa, dùng tất cả khí lực vốn có, chảy một thân mồ hôi… Hai người đều thở dốc, trong phòng không khí như muốn nóng hơn, Ngô Thế Huân khiêu mi nhìn Lộc Hàm, cảm thấy có chút không chân thực. Nghĩ thế Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàm ngày càng chặt hơn, hôn của hắn kéo dài từ cổ xuống tới ngực. đầu v* nhỏ mềm bị hắn hành hạ chẳng mấy chốc dựng đứng lên cho hắn thỏa sức chà đạp.

Ngô Thế Huân không nói gì liền đổi ngược lại tư thế nằm lên trên Lộc Hàm. Thoát bỏ toàn bộ quần áo trên người cả hai, Ngô Thế Huân vừa dùng miệng, vừa dùng tay âu yếm người yêu. Từng tấc da thịt trắng mịn nổi lên những dấu hôn bá đạo, cũng vì những va chạm nóng bỏng từ tay hắn mà nổi lên một tầng phiếm hồng. Đôi mắt Lộc Hàm cũng bị phủ một làn hơi nước, bờ môi khẽ mở phả ra những hơi thở dồn dập.

Ngô Thế Huân nhìn một cảnh này ngay lập tức cúi xuống giữa hai chân Lộc Hàm, hôn lên “người yêu bé nhỏ” còn có hai quả tiểu cầu, khiến cho Lộc Hàm ở bên trên không kìm được khẽ rên rỉ. Hắn cũng muốn nhanh chóng chiếm được Lộc Hàm nhưng vẫn là lo Lộc Hàm sẽ bị thương, nên hắn chậm rãi lấy đầu lưỡi đảo qua, khẽ lách vào tiểu huyệt đằng sau. Động tác vừa ôn nhu, vừa như muốn lấy lòng người bên dưới.

Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàm hạ thân áp vào Lộc Hàm. Ngô Thế Huân thở hổn hển vừa muốn động, Lộc Hàm đột nhiên tại trong bóng tối nói: “Ben Ben tỉnh.”

Ngô Thế Huân: “??”

Quả nhiên, cửa phòng một giây sau đã bị đẩy ra, Ngô Thế Huân vội vàng buông Lộc Hàm ra, Lộc Hàm trong nháy mắt túm lấy chăn cuộn người lại.

Trong phòng không có bệt đèn, phòng khách đèn cũng không có mở, Ben Ben dụi dụi mắt, mượn nhờ ánh trăng qua khen hở ngoài cửa sổ nhìn nhìn hai người.

“Ba ba đang làm cái gì vậy?” Ben Ben vô ý thức hỏi một câu, sau đó chạy vào, trong bóng tối chuẩn xác bắt được tay Lộc Hàm nói: “Đại cam cam ngủ cùng con.”

Lúc Lộc Hàm đã đi vào phòng Ben Ben, Ngô Thế Huân nhìn nhìn ngoài cửa sổ, cảm mình cần phải nhớ nên khóa cửa!

Lộc Hàm ngày hôm sau mang theo Ben Ben trở về, Ngô Thế Huân lái xe đưa hai người đi.

Lộc Hàm mua cho Ben Ben mấy món ăn vặt, Ngô Thế Huân cùng Ben Ben ngồi ở trên ghế chờ.

Ngô Thế Huân nói: “Ben Ben hai tháng nữa là học tiểu họa rồi nhỉ.”

Ben Ben gật gật đầu.

Ngô Thế Huân tiếp tục nói: “Đã là người lớn rồi, về sau phải sống tự lập không thể để cho ba ba cùng đại Cam Cam lo lắng có biết không?”

Ben Ben gật gật đầu.

Ngô Thế Huân: “Đồ ăn vặt cũng ăn ít đi. Ăn ít thịt một chút! Như vậy mới tốt cho sức khỏe.”

Ben Ben gật gật đầu.

Ngô Thế Huân: “Về sau phải tự ngủ một mình, không ngủ cùng đại Cam Cam mãi được, biết không?”

Ben Ben không lên tiếng, cũng không gật đầu.

Ngô Thế Huân khiêu mi nhìn Ben Ben, Ben Ben mở to nhìn lại Ngô Thế Huân, đột nhiên miệng nói: “Con biết ngay mà, ba ba là muốn đại Cam Cam ngủ riêng với ba ba chứ gì.” (con trai, con giỏi lắm =]])

Ngô Thế Huân: “…”

Lộc Hàm mang theo Ben Ben trở về, lại khôi phục cuộc sống bình thường, chỉ là lúc này thân phận không giống với lúc trước nữa.

Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm đã xác định mối quan hệ, Lộc Hàm hiện tại chẳng những là mẹ của Ben Ben còn là vợ của Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân còn chưa nói với ai về chuyện này, Ngô phu nhân đã gọi điện thoại cho Ngô Trạch Vân mắng một trận, hỏi hắn lúc nào mới yêu đương, kết hôn lúc nào mới sinh một hài tử đáng yêu như Ben Ben!?

Ngô Trạch Vân im lặng.

Ngô phu nhân nói con trai đến lại đi gọi điện cho Tào Nguyệt, bà không có trực tiếp đề cập Lộc Hàm ngay, hai người chỉ nói vài ba chuyện nhỏ nhặt, đột nhiên Tào Nguyệt chính mình đi tán thưởng Lộc Hàm. Ngô phu nhân biết thời biết thế, lần này đem Lộc Hàm quanh co lòng vòng khoa trương một trận với bạn.

Lộc Hàm cùng Ben Ben xuống máy bay, Ngô Trạch Vân cùng Lý Hồng Bình hai người đã đợi nửa tiếng, Ngô Trạch Vân là vì đón em dâu nên tới. Lý Hồng Bình là vì nhiều chuyện nên tới.

Lộc Hàm còn không biết Ngô phu nhân bây giờ cũng đã là chỗ dựa cho cậu luôn rồi, Ben Ben trên đường trở về toàn bộ hành trình đều rất yên lặng, chào một tiếng “Bác Vân” “Chú Hồng Bình” sau đó không lên tiếng nữa.

Lý Hồng Bình một bộ cà lơ phất phơ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, quay đầu cười đến mặt mày hớn hở, trong chốc lát cùng Lộc Hàm nói hai câu, trong chốc lát lại trêu chọc Ben Ben hai câu, lại gọi điện cho Ngô Thế Huân báo bình an.

Lý Hồng Bình: “Này, Thế Huân! Vợ anh đã tới nơi rồi, tôi cùng lão mặt than tự mình đến đón đó, anh yên tâm ở đó làm việc cho giỏi nha!”

Ngô Thế Huân: “…”

Ben Ben mấy ngày trước nghe Y Thiên nói chuyện với mọi người, học được một từ mới, gọi “Hung hăng càn quấy.”

Ben Ben hỏi Ngô Thế Huân hung hăng càn quấy là có ý gì, Y Thiên lại nói cho Ben Ben rằng, hung hăng càn quấy ý tứ tựu là —— rất lớn tiếng nói chuyện hơn nữa thật cao hứng luôn nhịn không được mà nói rất nhiều.

Vì vậy Ben Ben lôi kéo góc áo Lộc Hàm, đặc biệt ngây thơ mà hỏi: “Ba ơi, chú Hồng Bình sao lại hung hăng càn quấy vậy ạ!?”

Lý Hồng Bình: “…” (khổ anh ghê =))))))))))

Thiệt bị đã lắp xong, bàn ghế mua về Ngô Thế Huân cũng vừa lòng, chỉ là đồ hắn luôn cảm thấy không hài lòng nổi.

Ngô Thế Huân gọi điện cho Độ Khánh Tú tỏ ý mời Độ Khánh Tú đến giúp một chút, Ngô Thế Huân vốn cho rằng Độ Khánh Tú hội sẽ từ chối, công việc bên nhà hàng của Độ Khánh Tú cũng rất bận rộn.

Thế nhưng Độ Khánh Tú mới nhấc điện thoại đã nói thẳng: “Tôi biết anh sẽ tìm tôi mà! Ba ngày nữa tôi sẽ mang con trai cùng tới! Anh chuẩn bị chỗ ngủ cho cha con tôi tốt vào!”

Ngô Thế Huân cầm di động khiêu mi, không nghĩ tới Độ Khánh Tú hào phóng như vậy, hắn đang muốn mở miệng cảm ơn thì chợt nghe trong điện thoại còn có âm thanh rất xa truyền đến —— “Không cho phép đi!”

“Cái gì!” Độ Khánh Tú hướng sân thượng vừa đứng vừa nói: ” Kim Chung Nhân anh gần đây đi làm có ở nhà đâu mà không cho tôi đi hả?” quay về nói tiếp trong điện thoại:”Ai, vừa mới nói chỗ nào rồi, ah, đúng… Lộc Hàm ở đó đã gọi cho tôi mấy lần nhờ vả chuyện này rồi, nể tình cậu ấy là bạn tôi, con anh là bạn con tôi, tôi đại giá quan lâm tới giúp một tay vậy!!”

Ngô Thế Huân nghe đã hiểu, Lộc Hàm đã gọi điện cho Độ Khánh Tú rồi. nghĩ đến đây Ngô Thế khóe miệng nhịn không được mà mỉm cười.

Đầu kia Độ Khánh Tú còn nói gì đó loáng thoáng, “Này này, anh buông tôi ra, tôi nói là buông ra nghe không hả??”

Ngô Thế Huân nghe xong biết ý cúp điện thoại.

Như đã hẹn, ba ngày sau Độ Khánh Tú đến. Ngô Thế Huân lái xe tới đón, kết quả Độ Khánh Tú nắm tay của con trai lúc đi ra sau lưng kéo theo hai va ly nhỏ còn có một cái va ly cực lớn của tên mặt đen Kim Chung Nhân.

Ngô Thế Huân nhìn Kim Chung Nhân gương mặt băng lãnh ánh mắt lạnh lùng trong nội tâm cảm thấy rất buồn cười.

Ben Ben nghỉ hè nhưng Lộc Hàm vẫn phải đi làm, Lộc Hàm không thể để con ở nhà một mình nên mỗi ngày đều mang con đến tòa soạn báo. Ben Ben không ồn ào, tự ngồi chơi đồ chơi (gấu bông=))))) rất ngoan, Lộc Hàm làm việc nhóc có đôi khi nhìn nhìn vài cái sau đó lại tiếp tục ngồi chơi.

Lộc Hàm ngày đầu tiên mang Ben Ben tới, toàn bộ văn phòng đều bùng nổ!

Ben Ben hai má phúng phính, mở to mắt nhìn chung quanh lạ lẫm thì không lên tiếng, bộ dạng đẹp trai đáng yêu, còn ngoan ngoãn nhu thuận càng làm mọi người xung quanh phát sốt!! Lộc chủ biên chỉ xin nghỉ có mấy ngày thôi mà!! Sao tự dưng lại có được một bảo bối đáng yêu thế này!!

Trưởng phòng nhân sự là một dì đã 40 tuổi, nhìn Ben Ben đáng yêu nhu thuận trong lòng đã vỡ nát rồi, chạy tới sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi, “Bảo bối con tên là gì ah!?”

Ben Ben mở to hai mắt không lên tiếng lông mi rủ xuống, đôi má phồng lên.

Lộc Hàm trả lời: “Tên ở nhà là Ben Ben.”

Văn phòng các cô đều hồng phấn trong lòng!! Ben Ben thật là bảo bối đáng yêu, tên cũng đáng yêu quá, bảo bối qua đây cho cô ôm, cô hôn một cái nào!! muaz

Kim Tuấn Miên cảm thấy xung quanh mình tất cả đã xong hết rồi, hắn còn chưa có bắt đầu theo đuổi Lộc Hàm đã bị người khác cướp đi trắng trợn, thầm mến bây giờ thành thất tình quả thật thập phần thống khổ, nhìn đi Kim Tuấn Miên, người đàn ông của người ta cao lớn đẹp trai như vậy, con trai cũng lớn như vậy rồi!!? Còn có… còn có đáng yêu!

Biện Bạch Hiền nhìn xem Kim Tuấn Miên vẻ mặt thất hồn lạc phách bộ dạng lại cực kỳ bi thương, câu khóe môi cười trào phúng mấy cái.

Cả buổi sáng phòng ban biên tập đều tràn đầy các loại phấn hồng, các nữ đồng nghiệp vừa làm việc vừa mỉm cười, khóe miệng vui vẻ tựa hồ muốn nói —— tôi cũng muốn có một đứa con đáng yêu ngoan ngoãn như vậy! Các nam nhân biểu lộ nghiêm túc đứng đắn, lông mày còn níu lấy ——nếu không sinh ra đáng yêu như thế nhi tử, chỉ có thể trách chính mình gien không tốt rồi.”

Kim Mân Thạc tự nhiên cũng nhìn thấy, đi đến văn phòng của Lộc Hàm, ngồi ở kế bên Ben Ben nhìn nhóc. Đây là đứa bé Lộc Hàm năm đó nhận đẻ thuê sao? Đẹp trai quá ah!

Kim Mân Thạc nhìn các cô các dì trong tòa soạn nhìn Ben Ben cười quái lạ mà thốt lên một câu! Quả nhiên đẹp trai thật nguy hiểm, thật đúng là đại sát khí mà!

Lộc Hàm giương mắt nhìn nhìn chỗ Ben Ben đang ngồi, khóe môi mỉm cười vui vẻ.

Ngô Thế Huân ở nhà hàng chặt chẽ quy hoạch lắp đặt thiết bị, có Độ Khánh Tú đến giúp đồ ăn quả nhiên ngon hơn rất nhiều.

Kim Chung Nhân mang theo A Xán đi dạo, Ngô Thế Huân cùng Độ Khánh Tú đều bận rộn không để ý đến hai cha con nhà kia.

Độ Khánh Tú mặc áo đầu bếp còn độ mũ, mỗi tiếng nói cử động đều thập phần chăm chú nghiêm túc, mỗi ý kiến nói ra đều là từ ngữ chuyên nghiệp thành thục.

Kim Chung Nhân ở một bên nhìn không khỏi giật mình, Độ Khánh Tú ở nhà mở một nhà hàng nhỏ hắn cũng là biết đến, chỉ là hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua Độ Khánh Tú ở trong nhà hàng làm chăm chú nghiêm túc, thành thục lại có mị lực.

Hắn trước kia cứ nghĩ Độ Khánh Tú đứng trong bếp rất rảnh! Có khách đến thì nổi lửa còn không lại đọc tiểu thuyết này kia thôi!

Nhưng hiện tại Kim Chung Nhân cùng ngày xưa hoàn toàn bất đồng. Độ Khánh Tú nguyên bản cánh chim mỹ diệu giỏi giang, từ lúc đồng ý cùng hắn sống cùng nhà cũng là lúc tiền đồ cùng sự nghiệp bị nhốt lại hết!!

Là Kim Chung Nhân chính mình đã vô tình làm điều đó!

Nhưng Độ Khánh Tú cái gì cũng không có phàn nàn qua, thậm chí còn biết rõ Kim Chung Nhân xem thường nấu ăn chỉ là một điều rất bình thường hằng ngày mà thôi. Nhưng mà mỗi ngày nhìn A Xán ăn cơm đều ngon miệng Độ Khánh Tú cũng cảm thấy rất vui rồi.

“Ba ba?! Ba ba làm sao vậy?” A Xán không rõ ràng cho lắm đã chạy tới, Kim Chung Nhân nhãn hai mắt đều đỏ, cúi đầu sờ lên đầu con.

Độ Khánh Tú đang đứng tại vị trí bếp trưởng, đột nhiên đưa mắt nhìn qua, ánh mắt nhàn nhạt, câu môi nở nụ cười.

Ngô Thế Huân cách đó không xa nhìn thấy tất cả, quay đầu nhìn nhìn ngoài cửa sổ, hắn không cười nhạo Kim Chung Nhân. Hắn chỉ là đột nhiên muốn, có thể hay không có một ngày Lộc Hàm bị chính mình nhốt lại nhìn như một cánh chim xinh đẹp trong nhà, dùng danh nghĩa gia đình mà từ bỏ sự nghiệp?! Bất quá, may mắn hắn hiện tại không có, về sau hắn khẳng định cũng sẽ không, hắn sẽ cho Lộc Hàm tất cả, kể cả sự tự do, sự nghiệp cùng trái tim của hắn.