Baba Thay Thế

Chương 47




Lộc Hàm đơn giản nói: “Cũng coi như không tồi.”

Kim Tuấn Miên đột nhiên gọi rượu ra uống, Lộc Hàm ngồi ở đối diện nhìn hắn uống, cả hai người đều không biết nói gì nữa.

Kim Tuấn Miên không vốn không dám mở lời nhưng hiện tại vừa uống rượu vào, người ngược lại là miệng lưỡi không ngừng, bắt đầu nói chuyện: “Anh là một gia sư không có trách nhiệm, em còn chưa thi đại học, anh đã đi rồi! Về sau dù em có học gia sư nào, đều không có kết quả tốt, vì thế em đành tự chính mình học.”

Kim Tuấn Miên lại uống một ngụm, cồn theo mạch máu lan tràn đến toàn thân, hưng phấn cũng chậm rãi dâng lên, nói chuyện càng thêm trực tiếp: “Tại sao em lại không làm được bản thảo… làm biên tập khó như vậy à? Em vào tòa soạn cũng không được bao lâu, thế mà không trực tiếp hướng dẫn em? Em làm cái gì cũng đều là một đống giấy vụn rác rưởi! Anh nói xem có công bằng không?”

Lộc Hàm nở nụ cười, giải thích: “Tiểu Bạch là người kỳ thực rất tốt, tuy nhỏ tuổi nhưng ở tòa soạn này thì cậu ấy là người hướng dẫn tốt nhất đấy, cậu đi theo cậu ấy chắc chắn sau này sẽ là một biên tập rất tốt. Cậu ấy được nhận vào chưa lâu, trước kia cũng chịu không ít khổ cực, nên mới nghiêm khắc chỉ dẫn cho cậu, cậu cũng đừng như vậy mà trách móc.” Người khác có lẽ không rõ, nhưng Lộc Hàm biết rõ, Biện Bạch Hiền đối với Kim Tuấn Miên cũng chỉ hơi nghiêm khắc chút, còn dạy không ít điều hay, những việc này Lộc Hàm cũng chưa chắc sẽ dạy cho Kim Tuấn Miên được.

Hai người dù gì cùng theo học hệ tân văn, Kim Tuấn Miên hiện tại đang học học viện, hệ này có thầy giáo chuyên khiến sinh viên trốn tiết, cứ đến giờ này nhất định là phải đi về. Về sau Kim Tuấn Miên còn đặc biệt mang chuyện của hệ này nói cho chủ nhiệm biết.

“Các anh là không biết đó thôi, thầy giáo của chúng em đi dạy chưa bao giờ mang sách cũng chả mang theo sổ điểm danh! Đầu tiên là hỏi lần trước giảng tới đâu rồi, bọn em ở dưới chẳng nói chẳng rằng, rồi lão cứ như vậy mà bắt đầu giảng chẳng ngừng lại chút nào, Power Point lão cũng chả cần! Em đi học không bao giờ điểm danh, cho tới bây giờ cũng không có ai quản, nhưng mà lão giảng thật sự quá tốt, các lớp khác thường xuyên có người đến nghe giảng, khiến cho bọn em phải đi sớm nửa giờ mới tìm được chỗ, còn không thì chỉ có thể đứng nghe! Có một lần lớp em cúp sạch nhằm bớt thời giờ điểm danh, ai ngờ vừa vào phòng liền trực tiếp cho nghỉ luôn!” Kim Tuấn Miên đắc ý nói: ” Mặc dù không học cùng anh ở hệ tân văn nhưng bọn em được viện trưởng truyền thụ cho ba tuyệt đỉnh, à không, 5 cái! Tối thiểu 5 cái!”

Lộc Hàm nghĩ trước kia có xem qua sổ lưu niệm, nói: “ Viện trưởng của cậu họ Trần đúng không?”

“Đúng đúng, chính lão! Khoẻ như trâu nha, năm nay cũng năm mươi mấy rồi.”

Kim Tuấn Miên dù sao cũng chỉ là sinh viên, đối với những chuyện chuyên nghiệp đều nửa vời, không giống Ngô Trạch Vân và Lý Hồng Bình đã là tiêu điểm xã hôi trong lĩnh vực tài chính kinh tế, vì vậy nói xong chuyện học liền chậm rãi đánh lãng qua trận bóng cùng những đàn anh trong trường.

Kim Tuấn Miên vừa ăn vừa nói, vừa nói vừa uống rượu, hai chai uống hết mặt cũng chậm rãi ửng đỏ lên, nói tới trường học ở bên trong xã đoàn cùng cạnh tranh quả thực là nhiệt huyết sôi trào, hào khí tăng vọt, hận không thể lập tức vỗ bàn.

Lộc Hàm một mực ngồi đối diện yên lặng nghe, Kim Tuấn Miên hai mươi tuổi đầu đã làm nên chuyện không tưởng, dùng chính nhiệt huyết thanh xuân cùng ước mơ truyền cho người khác.

Lộc Hàm không ngại người bên cạnh tuổi còn nhỏ mà sinh lòng hâm mộ Kim Tuấn Miên, hai mươi tuổi sống tốt đẹp mà không hề bữa bãi,không có nói chuyện lớn tiếng, miệng lớn nốc rượu, mà là mỗi một chuyện làm đều tràn đầy nhiệt huyết, đối với cuộc sống của mình rất tự tin, thấu hiểu đạo lý xã hội, nói chuyện cũng có nghĩ qua, rất đáng yêu.

Kim Tuấn Miên nói xong còn gọi thêm hai chai bia, Lộc Hàm không có ngăn cản hắn, Kim Tuấn Miên cầm chai bia còn Lộc Hàm cầm ly nước chanh cạn ly nói: “Chai này tôi mời cậu!”. Kim Tuấn Miên xấu hổ đỏ mặt, cổ cũng có chút hồng, “Tuỳ ý anh vậy!” Nói xong trực tiếp nốc hết.

Lộc Hàm nhìn hắn uống, vội nói: “Được rồi được rồi, cậu thật đúng là phân cao thấp rồi!”

Kim Tuấn Miên đưa tay chộp một phát, ừng ực ừng ực lại uống thêm vài ngụm, mãi cho đến khi chai bia thấy đáy rồi, mới thở dài, nấc một cái rồi nói: “Không có việc gì! Mới ba chai! Em còn có thể uống nửa thùng!”

Lộc Hàm nhìn Kim Tuấn Miên, trực giác cho thấy cái cậu này mạnh miệng rồi, Kim Tuấn Miên bây giờ đã lộ ra cái mặt này, uống ba chai đã là cái bộ dạng này rồi, uống nửa thùng? Uống nửa thùng có thể trực tiếp ngủ đi luôn a?

Lộc Hàm nghĩ quả đúng vậy rồi, Kim Tuấn Miên cũng mạnh miệng rồi, hắn kỳ thật một mực giỏi uống rượu, nam sinh trong túc xá thường tập tành đánh bài uống bia, Kim Tuấn Miên lại là dạng đi ngủ sớm, không quan tâm trong túc xá náo thành bộ dáng gì, dù là ký túc xá mái có xốc lên, hắn luôn say ngủ như heo chết!

Kim Tuấn Miên không uống xong ba chai liền bắt đầu nói nhảm, đối với Lộc Hàm nói ầm ờ rồi chậm rãi không biết sao chủ đề lại kéo đến Biện Bạch Hiền.

“Biện Bạch Hiền là cái đồ đáng ghét! đợi lão tử thực tập xong nhất định quất chết ngươi nha! Tối ngày chỉ biết thế này thế này! Đợi đó đi nha cái đầu heo!”

Lộc Hàm thấy Kim Tuấn Miên đã say, tính tiền rồi kéo Kim Tuấn Miên rời đi, Kim Tuấn Miên uống say mặc dù nói mê sảng, nhưng vẫn còn đi được, còn có thể tự vào thang máy ra khỏi nhà hàng!

Lộc Hàm sợ hắn chạy loạn sẽ bị xe đâm, liền kéo hắn giữ trên lề, Kim Tuấn Miên đi ở phía trước, Lộc Hàm phía sau cách vài bước trông chừng.

Kim Tuấn Miên nhờ gió thổi qua khiến mùi rượu cũng tán đi một tí, nhưng người vẫn còn say, hắn vừa đi một tay nắm lại bắt thành nắm đấm đặt ở bên hông một tay lại duỗi thẳng chỉ lên bầu trời, hô to một tiếng: “Siêu Nhân Điện Quang! Hấp thụ sức mạnh ánh trăng!”

Lộc Hàm: “…”

Lộc Hàm sợ Kim Tuấn Miên mượn rượu làm càn, liền bước lên phía trước đè bả vai hắn lại: “được rồi, Siêu Nhân Điện Quang, lát về nhà ngủ thì tha hồ đánh quái đi!”

Kim Tuấn Miên chậm rãi thu tay lại, quay đầu có chút ngốc nhìn nhìn Lộc Hàm, kéo miệng ha ha cười ngây ngô hai tiếng, Lộc Hàm còn không có kịp phản ứng hắn liền nhanh chóng nắm tay Lộc Hàm nói: “Thầy à…”

Lộc Hàm nhíu mày “Uống say rồi! Nhanh đi về thôi.”

Kim Tuấn Miên đã say rồi, nhưng lần này say rất khác bình thường, bình thường hoặc là trực tiếp tìm giường ngủ hoặc là mở miệng mắng chửi người… Nhưng hôm nay hắn đối mặt với Lộc Hàm, hắn có chuyện muốn nói muốn nói, lại không biết nói từ đâu.

Hắn muốn nói thầy à, em kỳ thật thích anh đã lâu rồi, thầm mến anh đã lâu rồi, hắn muốn nói thầy à, anh có thể cho em một cơ hội không?

hắn uống say rồi, hắn biết rõ hắn uống say rồi, nhưng trong đầu không hiểu sao rất thanh tỉnh, hắn muốn nói ra. Hôm nay nếu không thừa dịp đang say rượu nói ra, về sau chỉ sợ muốn tìm cơ hội nói cũng không có!

Kim Tuấn Miên nhìn Lộc Hàm, toàn thân đều là mùi rượu, trong lòng bàn tay nóng hổi, Lộc Hàm đội mắt long lanh trong đêm dưới ánh đèn đường càng thêm sáng chói, Kim Tuấn Miên vừa khẩn trương lại bối rối, dạ dày đột nhiên co rút thoáng một phát yết hầu một hồi rối loạn, trực tiếp nôn hết ra!

Lộc Hàm kéo Kim Tuấn Miên nhanh chóng đi lấy xe, đem người nhét vào, ném cho hắn một cái túi nhựa, nói: “nôn vào đó, sau đó thì bỏ thùng rác đi.”

Lộc Hàm lái xe đưa Kim Tuấn Miên trở về, Kim Tuấn Miên lúc đầu còn yên lặng ngồi, về uống sau thì lên cơn đập cửa sổ xe còn ca hát, vừa hát vừa cởi áo ngoài ném đi, Lộc Hàm sợ hắn càng hát càng điên liền nhanh chóng lái xe đưa hắn về nhà. Đỗ xe thời điểm Kim Tuấn Miên không phải đã an tĩnh, nửa mơ hồ nằm, tựa hồ đang ngủ.

Lúc Lộc Hàm đỗ xe xong, liền mang Kim Tuấn Miên lên lầu, cầm chìa khóa mở cửa, đem người ném trên giường.

Đi ra cậu quên không có đóng cửa, đột nhiên có bóng người chạy vào nhà trốn vào thư phòng.

Lộc Hàm đem Kim Tuấn Miên ném trở về phòng, đóng cửa đi ra ngoài rồi, lái xe rời đi, cậu và Kim Tuấn Miên ăn cơm đến 3 tiếng đồng hồ, lúc trở về đã là chín giờ.

Lộc Hàm mở cửa đi vào, nhìn thấy Ngô Thế Huân ngồi ở trên ghế sa lon xem báo, Lộc Hàm vô thức đi vào phòng Ben Ben nhìn, thì thấy cửa phòng đang đóng.

“Đã ngủ rồi.” Ngô Thế Huân nói.

Lộc Hàm gật đầu, đổi giày tiến đến, trong phòng khác đèn đều mở ra tỏa một mảnh sáng trưng.

Ngô Thế Huân ngồi ở trên ghế sa lon, Lộc Hàm vừa mở cửa anh đã nghe thấy được mùi rượu, “Em uống rượu rồi hả?” Ngô Thế Huân đứng lên, hướng cửa trước đi vài bước.

Lộc Hàm đổi giày xong đi tới, đi đến bàn ăn bên cạnh rót nước: “Cùng đồng nghiệp ăn cơm, hắn uống thôi, tôi không có uống.”

Ngô Thế Huân đứng sau lưng Lộc Hàm, phi thường nghiêm túc khịt khịt mũi, Lộc Hàm xác thực không có uống rượu, liền thoáng yên tâm điểm, nhưng cùng nhau ăn cơm tới giờ này là loại đồng nghiệp gì? Lần trước còn cùng một chỗ giải quyết bản thảo cái gì nữa? Ngô Thế Huân nhịn không được muốn hỏi, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã nuốt mất, hỏi như vậy tựa hồ quá thô lỗ rồi.

Lộc Hàm cả buổi cùng Kim Tuấn nói chuyện, ăn không được bao nhiêu nên bây giờ uống xong nước lại quay đầu đi vào nhà bếp mở tủ lạnh xem có cái gì ăn, Ngô Thế Huân cũng đi nói: “uống sữa được không?”

Lộc Hàm vẫn nhìn tủ lạnh vừa nói: “Được.”

Ngô Thế Huân đứng sau lưng Lộc Hàm, có chút vội vàng muốn biểu hiện, trên mặt còncó biểu cảm nhiệt tình: “anh đi nấy cho em bát mì.”

“Không cần đâu.” Lộc Hàm thuận miệng trả lời một câu, sau đó lấy trong tủ lạnh ra cái bánh ngọt thập cẩm, hình như là buổi sáng Ben Ben ăn hết một miếng sau đó nói không muốn ăn nữa, nó ngọt quá.

Ngô Thế Huân trực tiếp bị Lộc Hàm cự tuyệt, tâm tình phức tạp không có cách nào hình dung, bản thân không đi làm, việc gây dựng sự nghiệp đang trong giai đoạn chuẩn bị phải tới bảy tám tháng mới bắt đầu được, Ngô Thế Huân hiện tại quả thực rỗi rãnh đến nước mốc meo, Lộc Hàm đi làm Ben Ben đến trường, Ngô Thế Huân hiện tại không có việc gì việc làm bộ dạng có thể nói là hệt như khuê phòng oán phụ.

Ben Ben bị Lý Hồng Bình cùng Ngô Trạch Vân xách đi chơi cả ngày, 8:30 mới trở về, Lộc Hàm Hòa cùng đồng nghiệp đi uống rượu, chín giờ mới trở về. Một mình hắn buổi tối ăn cơm xong lên mạng tra rồi chuyển qua đọc sách xem báo chí, lúc Ben Ben trở về thì liền tắm rửa cho nhóc rồi đưa lên

Lộc Hàm sau khi nói xong chính mình nghĩ ngợi gì đó một chút, sau đó đem bánh ngọt thập cẩm lấy ra, đóng tủ lạnh quay đầu đưa cho Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân im lặng nhận lấy, giương mắt nhìn Lộc Hàm đã đi ra ngoài.

Ngô Thế Huân: “…” Đây là đang cho cơ hội thể hiện sao?!

Lộc Hàm đi đến phòng khách ngồi trên ghế sa lon, Ngô Thế Huân hiểu ý, ngay tại phòng bếp liền nướng lại bánh ngọt thập cẩm, không để quá cứng cũng không quá mền, quả thực làm việc này tựu như ôm trong lòng tình yêu vì Lộc Hàm vậy.

Ngô Thế Huân nướng xong bánh mang lên cho Lộc Hàm. Lộc Hàm nhận lấy từ tốn ăn, ăn xong lau miệng không biết nghĩ đến cái gì, khóe miệng kéo ra một đường cong.

Ngô Thế Huân: “Cười cái gì?”

Lộc Hàm: “Buổi chiều tôi cùng nhau ăn cơm với một thực tập sinh, cảm thấy cậu ta thật đáng yêu đấy, nghĩ lại nên cười thôi.” Nói xong đứng dậy đem hộp đựng bánh ngọt thập vào nhà bếp thùng, quay đầu đi vào nhà vệ sinh.

Ngô Thế Huân ngồi ở phòng khách, tay đặt ở trên mặt bàn, có chút hậm hực mà nhìn theo Lộc Hàm, hắn đột nhiên muốn tại nơi này ngày này, tháng này, giết luôn cái tên thực tập sinh đáng yêu đó. Ngô Thế Huân nhíu mày sờ cằm, cảm giác như mình cần phải phát động lên phong trào truy vợ tốc độ cao.

Lộc Hàm đem Kim Tuấn Miên đưa tới phòng liền đi, không để ý tới có người đã tiến vào trốn ở thư phòng.

Lộc Hàm vừa đi, bóng người kia liền từ trong thư phòng mở cửa đi ra, trực tiếp đi vào phòng ngủ của Kim Tuấn Miên.

Kim Tuấn Miên nằm lỳ ở trên giường nằm ngáy o..o

Người kia nhíu mày, trực tiếp đem mấy thứ đồ ném trên giường, theo thứ tự là —— Ấn Độ thần du, hồng sáp, còn có KY, durex classic.

Người kia khóe miệng hơi nhếch lên.

Mơ mộng áp chủ biên sao? Còn là mua mấy thứ này nực? Đã như vậy đừng trách ta a…

Ben Ben buổi sáng lúc đã thấy đại cam cam nằm bên cạnh mình, nhóc cao hứng phi thường ôm đại cam cam vặn vẹo uốn éo.

Lộc Hàm mở mắt, nhìn thấy mắt Ben Ben mở to như nước trong veo nhìn mình, trong mắt còn có hưng phấn không thôi.

“Đêm qua đại bá và chú Hồng Bình dắt con đi đâu?” Lộc Hàm hỏi.

“đi chơi công viên, còn có ăn bò bít-tết.” Ben Ben vẫy đuôi.

“Ăn ngon không?”

Ben Ben gật đầu: “Ăn ngon, con thích ăn thịt lắm!” hôm qua nhóc con ăn không biết bao nhiêu thịt, có thể nói là đã ăn đủ cho cả một tuần.

Ben Ben không thích ăn rau Lộc Hàm biết, Lộc Hàm tuy rất thương con nhưng không hoàn toàn cưng chiều Ben Ben không thích ăn rau cậu nhất định cũng bắt phải ăn, còn người khác thấy bé con đáng yêu liền cứ làm theo những gì nó thích. Đột nhiên cậu cảm thấy lần này Ben Ben đi theo Lý Hồng Bình cùng Ngô Trạch Vân ra quả là được chiều cho hư rồi!

Ngô Thế Huân hiện tại rất rảnh nên việc lớn việc nhỏ trong nhà đều làm hết, Ben Ben cùng Lộc Hàm đánh răng rửa mặt xong thì xuống ăn điểm tâm.

Ba người ngồi ở trên bàn ăn cơm, Ben Ben bởi vì đêm qua ăn quá nhiều thịt, nên đối với buổi thanh đạm thì không thích. Cầm thìa trong tay, múc hai muỗng cháo liền cau mày.

Ngô Thế Huân nói: “ăn nghiêm túc đi!”

Ben Ben nuốt cháo: “Không ngon mà.”

“Không có thịt nên không ăn đúng không?!” Ngô Thế Huân nghiêm mặt.

Ben Ben tròng mắt sáng ngời, gật gật đầu, Ngô Thế Huân nhấc mắt, “Không có cũng phải ăn hết!”

Ben Ben cúi đầu mất hứng, bé con kỳ thật đặc biệt đơn suy nghĩ đơn giản, Ben Ben thích ăn thịt, Lý Hồng Bình cùng Ngô Trạch Vân dẫn đi ăn, nhóc còn liền rất thích, ba ba lại không cho ăn, nhóc còn liền thấy rất chán, chỉ đơn giản như vậy thôi tâm tình đều không tính toán gì nữa.

Ăn xong Ngô Thế Huân mang theo Ben Ben xuống lầu trước, Ngô Thế Huân vừa mới mở cửa xe đã nghe mùi rượu nồng nặc hai cha con đồng thời cau mày.

Ngô Thế Huân mở cửa xe cho thông khí, Ben Ben ngồi phía sau phát hiện một cái áo đầy mùi rượu.

“Ba ba!” Ben Ben đem áo đưa tới trước mặt Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân nhíu mày nhận lấy, xem xét kĩ cái áo, không phải của Ngô Thế Huân cũng không phải của Lộc Hàm, càng thêm không thể nào là của Ben Ben.

Ben Ben ngẩng lên cái mũi nhỏ nhìn Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân sắc mặt dần dần hóa đen, trong đầu đột nhiên hiện lên lời Lộc Hàm nói “thực tập sinh đáng yêu”.

Mà vị thực tập sinh đáng yêu kia, bởi vì hội trường có luận văn biên hộ, cho nên ngày hôm nay đã báo xin nghỉ một ngày.

buổi sáng lúc thức dậy hắn phát hiện trên giường rất mất trật tự, trong phòng một lượng mùi rượu nồng nặc.

Kim Tuấn Miên đứng dậy mở cửa thông khí, xuống giường rốt cuộc phát hiện ra điểm bất thường!!?

Một đạo sấm sét xẹt qua đầu Kim Tuấn Miên! Xém chút nữa đem hắn cháy đen thui rồi!

Hắn còn rõ ràng nhớ rõ đêm qua là cùng Lộc Hàm ăn cơm, sau đó mình cao hứng lấy rượu uống, rồi mình có nắm lấy Lộc Hàm nói câu gì đó… Sau đó thì sao? Sau đó hoàn toàn không nhớ rõ!! Chính mình tại sao trở về đều không nhớ rõ!

Vì cái gì trong phòng có mùi quái dị như vậy?

Kim Tuấn Miên nhìn xung quanh liền thấy vô số thứ dưới sàn nhà.

trong đầu liền “Oanh” một tiếng, choáng váng.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngày hôm qua hắn thổ lộ không thành bị cự tuyệt, thẹn quá hoá nên dưới đem Lộc Hàm ném trên giường… Thú tính đại phát rồi hả?

Không thể nào!?