Độ Khánh Tú lái xe đưa Lộc Hàm đi nhà trẻ đón con, hai người trên đường đi đều chú ý xe nào đi theo hay không, đến nhà trẻ hai người cũng cẩn thận quan sát thật kĩ, phát hiện không có người nào khả nghi mới đi vào.
Ben Ben cùng A Xán bị ba ba và ba ôm ra với tốc độ cực nhanh, nghi hoặc nhìn nhau không hiểu gì.
Độ Khánh Tú ngồi ở ghế lái, Lộc Hàm cùng hai đứa nhỏ ngồi ở phía sau, A Xán ngồi ở một bên nhìn nhìn Ben Ben, lại nhìn Lộc Hàm, lại nhìn Ben Ben nữa, mới lễ phép chào Lộc Hàm: “Con chào chú!”
Lộc Hàm sờ sờ đầu A Xán, Ben Ben ngồi trong lòng Lộc Hàm trên mặt đều là tự hào mà nhìn bạn.
Lộc Hàm đọc địa chỉ, Độ Khánh Tú lái xe đưa Lộc Hàm và Ben Ben về nhà, Ben Ben quay đầu nhìn ba nghi ngờ nói: “Chúng ta không trở về nhà sao? Ba ba con đâu rồi?”
Lộc Hàm ôm Ben Ben: “Ba ba có việc, sao con biết là không về nhà?”
Ben Ben gật đầu, “biết chứ, ba ba bình thường chỗ ngã tư này sẽ rẽ phải.”
Độ Khánh Tú cùng Lộc Hàm hai người lốn trên đường đi đều rất yên lặng không nói, Ben Ben cũng yên lặng đưa mắt ra cửa sổ nhìn cảnh sắc bên đường, chỉ có A Xán ngồi thích ồn ào liền lên tiếng.
A Xán nói: “Ben Ben cậu muốn làm cái gì?”
Lộc Hàm và Độ Khánh Tú không hiểu gì, nhưng Ben Ben lại hiểu, ý A Xán nói là tuần sau ở nhà trẻ có buổi nhạc kịch, lớp của nhóc cũng được phân công tham gia, mỗi về nhà sẽ suy nghĩ mình muốn đóng vai gì, ngày mai sẽ báo lại cho thầy giáo.
Ben Ben nhìn A Xán lắc đầu.
A Xán nói: “Ben Ben cậu năm trước không có tham gia, làm tớ bị bắt đứng làm cái cây bên đường! Năm nay tớ nhất định không làm cây nữa! Tớ muốn làm dũng sĩ, lấy kiếm chém quái thú! Nhưng mà không biết thầy có cho hay không.”
Ben Ben hít hít cái mũi, biểu thị không qua tâm, năm trước ngày diễn kịch nhóc đi theo ba ba thăm ông bà nội rồi, năm nay cũng không có gì hứng thú. Diễn kịch thì có gì hay chứ? Ăn mặc kì quái rồi chạy tới chạy lui trên sân khấu, trong cả cái nhà trẻ có biết bao nhiêu người, thầy giáo chắc chắn sẽ không có cho mình làm dũng sĩ đâu, lại là cái cây hay cục đá cho mà xem!?
Lộc Hàm không biết nhà trẻ hàng năm có biễu diễn nhạc kịch, nhưng mà Độ Khánh Tú thì biết rõ, Độ Khánh Tú vừa nghe đến A Xán muốn tham gia diễn kịch, nhịn không được vừa lái xe vừa thở dài: “Tiểu tổ tông ơi, con năm nay tha cho ba đi, đừng có lại làm trò khác biệt trên sân khấu! Hôm đó cả nhà đều bị con hù cho nhém chết!”
A Xán rướn cổ lên hừ một cái rồi lớn tiếng nói: “Không có! Con lần đó là không có sai! Quái vật bị giết chết rồi thì phải nằm dưới đất!”
Độ Khánh Tú ở phía trước cười: “thì nó chẳng phải nằm trên mặt đất sao? Con tự dưng chạy lại đá nó một cái!? Hù chết mọi người đi!”
A Xán không phục vểnh lên miệng hừ một tiếng.
Độ Khánh Tú theo kính chiếu hậu ở bên trong mắt nhìn con, đối với Lộc Hàm giải thích: “cậu là không biết chứ năm trước vì cái sân khấu đó mà tớ quê sắp chết đi! Con tớ đóng vai cây cổ thụ, theo kịch bản là đứng làm bối cảnh ở bên đường, cuối cùng khi bị dũng sĩ vung gươm lên mới lắc lắc mấy cái. Thầy giáo đã dặn, chỉ cần đứng yên là được, kết quả thì cậu biết sao không? Đến khi quái vật bị giết nằm ra mặt đất, gương dũng sĩ vung lên nó cũng bắt đầu nhấc chân chãy qua chỗ quái vật nằm, đá thằng nhóc kia một cái, tớ lúc đó vừa ngượng vừa lo cha mẹ đứa bé kia làm ầm lên may mà họ cũng chỉ ngồi cười, đã thế Kim Chung Nhân cái con heo đó còn đặc biệt tự hào nói với tớ “Em xem. Con trai chúng ta đúng là rất hiếu động, rất biết làm vui mọi người!”
Lộc Hàm nghe Độ Khánh Tú kể A Xán náo loạn buổi biểu diễn, thì kéo môi cười rộ lên, ôm Ben Ben cánh tay cũng nắm thật chặt.
Ben Ben nhìn A Xán, lông mày có chút nhíu, biểu diễn cái gì chứ? Vì cái gì mà đại cam cam lại vui như vậy?
A Xán rất nhanh lại hỏi Ben Ben một lần nữa: “Cậu năm nay có muốn diễn không? Tớ năm nay nhất định phải làm dũng sĩ! Còn cái cây thì cậu cứ nhận đi!”
Ben Ben ngồi trong lòng Lộc Hàm liếc A Xán, đặc biệt khiêu khích xem nói: “tớ mới không thèm làm cái cây! Ta là dũng sĩ!”
A Xán giơ tay hoan hô: “Ah ah, chúng ta sẽ là hai đại dũng sĩ diệt quái thú…!”
Lộc Hàm ôm Ben Ben cười, sờ lên gương mặt cực kì nghiêm túc của con trai.
Độ Khánh Tú đem Lộc Hàm cùng Ben Ben đưa đến một cư xá, Lộc Hàm ôm Ben Ben cầm hành lý nói tạm biệt với Độ Khánh Tú cùng A Xán rồi đi thang máy lên lầu.
Lộc Hàm đến nơi thì đánh giá, khu cư xá này đúng là hơi nhỏ nhỏ ước chừng chỉ có chín mươi mấy hộ, xung quanh khu cứ xá có trường cấp hai cùng trường tiểu học, Lộc Hàm mở cửa đi vào nhà, phát hiện trong nhà không nhiễm một hạt bụi, chỉ là không hề có dấu hiệu có người ở đây.
Lộc Hàm đem Ben Ben đi vào, vào phòng bếp thì phát hiện trong tủ lạnh đã có rất nhiều đồ ăn, còn có mấy món ăn đã nấu chín vừa mới được đạt vào, ngăn để hoa quả tươi còn có một tầng hơi mỏng bao quanh.
Ben Ben cầm lấy góc áo Lộc Hàm, đi theo Lộc Hàm đứng nhìn tủ lạnh, đảo mắt một vòng nhìn thấy có sữa, ngẩng mặt lên nhìn Lộc Hàm chỉ chỉ, “ba, con muốn uống sữa.”
Lộc Hàm đem sữa lấy ra, đâm ống hút đưa cho Ben Ben, Ben Ben một tay níu lấy Lộc Hàm, tựa cả người ở bên chân Lộc Hàm cầm lấy sữa cắn ống hút.
Lộc Hàm đóng cửa tủ lạnh, cúi đầu nhìn con dựa vào chân của mình yên lặng uống sữa.
Ben Ben uống xong sữa đi ném cái hộp vào trong thùng rác, rồi quay đầu chạy tới tiếp tục dắt lấy góc áo Lộc Hàm, một tay vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi, thì thào lẩm bẩm: “Con no rồi!”
Lộc Hàm từ đầu đến cuối đều cúi đầu nhìn con, trong mắt đầy tràn yêu thương.
Lộc Hàm mang Ben Ben từ phòng bếp ra ngoài ngồi vào ghế sa lon, Ben Ben quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, lại hỏi Lộc Hàm: “Ba ba hôm nay lại tăng ca sao? Hôm nay sao lại đến đây rồi? Ba ba không phải nói chờ con lên tiểu học mới chuyển tới nơi này mà?!”
Lộc Hàm biết rõ nhà này hẳn là Ngô Thế Huân vì Ben Ben đến trường nên cố ý chuẩn bị, cậu ngay từ đầu không biết nên nói sao với Ben Ben vì cái gì hôm nay tới đây, bây giờ nghe Ben Ben nói như vậy thì thuận theo đáp lại: “Tháng chín con bắt đầu đi học rồi. cũng nên dọn đến ở sớm một chút để làm quen nhà.”
Ben Ben đối với lên tiểu học không hề hiểu sợ hãi, ngược lại còn rất thích, nhóc con luôn mong cho mình nhanh thoát khỏi nhà trẻ lên tiểu học, mỗi ngày không cần ca hát hò hết chơi mấy trò nhàm chán, nhóc muốn mặc đồng phục học sinh, còn có một đống bài tập, trong ba lô không phải là đồ chơi mà là dụng cụ để đi học.
Ben Ben trong đầu đã nhiều lần xoắn xuýt về việc tiểu, nhưng trong nội tâm nhóc con chuyện quan trọng nhất bây giờ lại là chuyện khác, nhóc nhìn Lộc Hàm, hỏi: “Vậy ba có qua đây ở với con không? Ba không ở nhà lớn, vậy qua nhà này ở được không?”
Ben Ben ánh mắt mang theo mãnh liệt kỳ vọng còn có một chút tựa hồ rất lo lắng Lộc Hàm sẽ cự tuyệt.
Lộc Hàm cự tuyệt Ngô Thế Huân, một chữ “Không” thốt ra rất dễ dàng, nhưng mà đối với Ben Ben cậu lại không thể mở miệng nói “Không” được, giống như nếu cậu một nói câu này ra, Ben Ben sẽ bị tổn thương rất lớn.
Lộc Hàm suy nghĩ một chút nói: “Nhà của ba ở rất gần đây, mỗi ngày ba đều tới.”
Ben Ben ủy khuất: “Con biết là ba sẽ tới! Thế nhưng mà vì cái gì mà ba không muốn ở đây với con? Bởi vì ba ba sao? Ba ba tốt lắm mà! Ba ba rất thương Ben Ben, ba ba cũng thương đại cam cam, Ben Ben thương ba ba, cũng thương đại cam cam! Đại cam cam thương Ben Ben, sao lại không thương ba ba?”
Lộc Hàm nhìn Ben Ben, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, không thể mở miệng nói thương được, cậu không muốn cho Ben Ben thất vọng, thế nhưng mà cậu có thể nói dối con sao? Sớm muộn gì cũng có một ngày nhóc sẽ phát hiện, bây giờ chỉ là nói dối một chút nhưng về sau chắc sẽ rất nhiều tổn thương.
Ben Ben nhìn Lộc Hàm, Lộc Hàm một mực yên lặng không trả lời, trong lòng nhóc đã hiểu câu trả lời, đại cam cam thật sự là không thích ba ba, bây giờ nhóc có làm gì đi nữa không thích vẫn là không thích.
Ben Ben trong nội tâm cảm thấy đặc biệt uể oải, nhìn Lộc Hàm, ánh mắt chậm rãi cùng ủy khuất, nhưng vẫn là cố gắng kiềm chế, tròng mắt chậm rãi hơi đỏ lên, nhưng vẫn nghẹn lấy không khóc.
Lộc Hàm nhận thấy Ben Ben sắp khóc rồi, vội vàng đem con trai ôm đến trong ngực dỗ dành, Ben Ben cắn môi hấp hấp mũi nuốt nước miếng cùng nước mắt nuốt xuống, không cho chảy ra, nhóc sẽ không khóc! nhóc là nam nhi, không thể tùy tiện khóc!
Đồ ăn đều đã làm sẵn rồi, Lộc Hàm hâm nóng lên một chút, gọi Ben Ben qua ăn, chính mình cơ hồ thì không có một chút tâm trạng nào để ăn.
Ben Ben sau khi ăn xong Lộc Hàm liền dẫn đi tắm rửa, nhóc con tuy đang giận nhưng mà không có cáu kỉnh, một mực im lặng ngồi trong bồn tắm, toàn thân đều tỏa mùi cam thơm ngào ngạt, nhưng mặt cúi gầm, rủ mắt không nói lời nào.
Tắm xong Lộc Hàm đem Ben Ben ôm đến trên giường, còn có chút lo lắng con lạ giường ngủ không được, Ben Ben như hiểu ý mở miệng nói: “Con ngũ được.” Lời nói của nhóc như một loại phương thức an ủi Lộc Hàm, nói cho cậu biết nhóc rất tốt, không cần lo lắng.
Lộc Hàm nhìn Ben Ben gật gật đầu, trong nội tâm đột dấy lên một loại cảm xúc, rất muốn cả đời sẽ mãi mãi bên cạnh con trai, Ben Ben còn nhỏ như vậy đã biết quan sát người khác? Còn biết an ủi nữa, thậm chí cũng sẽ không tùy tiện khóc? Từ khi gặp nhóc tới bây giờ cậu chưa từng nghe qua Ben Ben nói phải cái này muốn cái kia, cũng không hay khóc, lúc đầu gặp cậu là một người xa lạ thì không hề tránh xa, sau đó thì nắm áo cậu không buông tựa làm một đầu cái đuôi nhỏ, bộ dạng nhóc con nghiêm túc lạnh lùng nhưng thật ra rất đáng yêu, còn có đáng thương.
Ben Ben như vậy, thử hỏi Lộc Hàm là mềm lòng hay đau lòng đây?
Nhìn Ben Ben nằm ở trên giường, Lộc Hàm lấy điện thoại gọi cho Ngô Thế Huân, điện thoại nhấc máy Lộc Hàm đưa máy đặt bên tai Ben Ben, Ben Ben nằm ở trên giường, bàn tay nhỏ bé cầm lấy ống tay áo Lộc Hàm, đối với đầu bên kia điện thoại nói: “Ba ba, hôm nay ba ba không về sao?”
Ngô Thế Huân: “Hôm nay ba không về được, Ben Ben ngoan, ba ba gần đây công việc tương đối nhiều, con cùng đại cam cam cứ ở đó, ba ba rảnh sẽ qua thăm con!”
Ben Ben đột nhiên kêu lên: “Tại sao là rảnh sẽ qua!? Ba ba ngày mai cũng không về sao?”
“Ben Ben nghe lời! Ba ba nhất định sẽ về!”
Ben Ben ở trên giường lăn lăn, tay chân quẫy đạo: “Ba ba sao có thể như vậy, con không muốn, không muốn!!”
Lộc Hàm vội vàng đem điện thoại lấy ra, vỗ vỗ Ben Ben, nhìn con nằm trên giường mím môi co người lại, cậu chỉ có thể nhẹ nhàng đi ra ngoài, thấp giọng hỏi Ngô Thế Huân: “có vấn đề gì sao?”
Ngô Thế Huân nghe giọng Lộc Hàm, thì giảm giọng xuống, sợ con trai nghe được, “Không sao chỉ là một bài báo thôi, nhưng mà cũng có một chút rắc rối, có người muốn hạ bệ tôi, cái kia chắc chắn là bước đầu tiên. Hoàng Tử Thao từ khi xuất ngoại thì liền mất luôn liệc lạc, trường học đã báo cho cảnh sát rồi, nếu như tôi không có đoán sai, hẳn là đã có chuyện.”
Lộc Hàm cũng cho rằng chuyện này không chỉ đơn giản muốn hạ bệ Ngô Thế Huân, dù sao Ngô Thế Huân lăn lộn trong thương trường nhiều năm như vậy, cũng là có danh tiếng khá lớn, nhưng EXO vốn là tập đoàn lớn, người ghét Ngô Thế Huân cũng nể mặt chén cơm của mình mà không động tới. Vậy mà hiện tại Ngô Thế Huân cùng Hoàng Tử Thao đã chia tay lại có kẻ lấy tin đưa ra. Còn lại là vừa sau bài báo của Lộc Hàm?!
Trong mơ hồ Lộc Hàm có một cảm xúc là lạ, giống như đoán biết trước một ngày nào đó chuyện của cậu và Ngô Thế Huân cũng sẽ lên báo.
Lộc Hàm không sợ kẻ đó động tới mình cậu chĩ sợ liên lụy đến Ngô Thế Huân sẽ phát sinh rắc rối lớn.
Lộc Hàm hỏi: “Ben Ben đi học liệu có chuyện gì không?” Lộc Hàm có ý tứ là để bảo vệ an toàn cho con thì tốt nhất tạm thời cho con nghỉ.
Ngô Thế Huân: “Ben Ben không có việc gì, bên kia có lẽ không dám làm gì nó đâu.”
Lộc Hàm nghi hoặc nhíu mày: “Cái gì?”
Ngô Thế Huân: “Chuyện này là chuyện riêng của tôi, cứ mang tôi ra thì được, nhưng nếu dám động tới Ben Ben, đừng trách tôi vô tình.” Dừng một chút, nói: “Em cũng phải cẩn thận.”
Lộc Hàm: “Tôi biết rồi. Mấy ngày nữa anh có về nhà không?”
Lộc Hàm thanh âm ép tới cực thấp, chậm rãi mà nặng nề, Ngô Thế Huân tại đầu bên kia điện thoại nghe được câu kia ”về nha ” trong nội tâm như có một dòng ấm áp chảy qua, trong nội tâm rối bời cũng nhẹ nhàng không ít.
“tôi sẽ cố gắng giải quyết cho tốt việc này, đến lúc đó sẽ liên lạc lại với em.”
“được.”
Lộc Hàm nói xong vốn muốn đưa cho Ben Ben lại thấy Ben Ben nằm ở trên giường nghẹn đỏ mặt lăn qua lăn lại luôn miệng nói “Không muốn không muốn!! Con ghét ba ba!!” Ben Ben là thực tức giận rồi.
Ngô Thế Huân từ trước đến nay một mình nuôi con, dù là đi công tác xa cũng tranh thủ trở về, hai cha con gần như ngày nào cũa đều gặp mặt, Ben Ben trước kia mặt lạnh không thích nói chuyện, nhưng đáy lòng kỳ thật rất ỷ lại vào Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân không giống Lộc Hàm nhẹ nhàng dỗ dành, Ngô Thế Huân là một người nam nhân khí khái, độ lượng cùng với uy nghiêm toát ra là có thể làm cho Ben Ben trong nội tâm âm thầm ưa thích cùng kính nể.
Lộc Hàm không biết làm sao, chỉ đành nói tạm biệt Ngô Thế Huân rồi cúp điện thoại, Ngô Thế Huân hứa sẽ mau chóng giải quyết vấn đề.
Lộc Hàm tắt điện thoại, Ben Ben đã không lăn nữa, thành thành thật thật nằm nhắm mắt miện chu ra, tròng mắt ở bên trong mí mắt nhích tới nhích lui, biểu lộ tâm trạng nôn nóng.
Lộc Hàm dỗ dành con ngủ, vỗ hài nhẹ lên đầu còn rồi kéo chăn nhỏ đắp lại, Ben Ben cả ngày mệt mỏi rất nhanh liền ngủ mất rồi.
Lộc Hàm ngày hôm sau đưa Ben Ben đi học xong liền đến tòa soạn, lúc này trời còn rất sớm, trong văn phòng mọi người vẫn chưa đến, nhưng Biện Bạch Hiền đã đến rồi.
Kim Tuấn Miên cũng đã đến.
Lộc Hàm tiến vào khu làm việc, Biện Bạch Hiền chỉ chỉ, ra hiệu thực tập sinh đã có mặt.
Lộc Hàm gật đầu, Kim Tuấn Miên đang ngồi ở trên ghế, quay đầu nhìn lại thấy Lộc Hàm vội vàng đứng lên, đặc biệt khẩn trương nhìn Lộc Hàm.
Lộc Hàm nhàn nhạt nhìn hắn một cái, ra hiệu hắn đi vào văn phòng, Kim Tuấn Miên không khỏi khẩn trương nhìn Lộc Hàm, Lộc Hàm cũng đã đi vào văn phòng rồi, Kim Tuấn Miên vẫn là ngốc nghếch đơ người đứng đấy.
Biện Bạch Hiền đi lại bên cạnh hắn gọi: “Này này, cần gì khẩn trương vậy ah!? cứ bình thường mà đi vào đi!”
“Ah!” Kim Tuấn Miên vội vàng đi vào.
Lộc Hàm bắt đầu mở máy tính, Kim Tuấn Miên gõ cửa rồi bước vào, đứng trước mặt Lộc Hàm, hô một tiếng: “Chào thầy.”
“Không cần đâu!” Lộc Hàm ngừng một chút: “cứ gọi tên tôi hoặc là gọi Lộc chủ biên như những đồng nghiệp khác, đừng gọi bằng thầy, cậu ngồi đi.”
Kim Tuấn Miên cẩn thận đi đến ngồi xuống.
Lộc Hàm lúc này mới cẩn thận quan sát hắn, Kim Tuấn Miên hôm nay rất cẩn thận mặc một bộ âu phục, áo khoác đã cởi bỏ để bên ngoài, chỉ còn áo sơ mi trắng cà vạt đen, trên tóc còn đặc biệt chải chuốt cẩn thận, trong tay mang theo một cặp công văn, nhìn hắn qảu thực rất giống như là… Bán bảo hiểm!
“Người hướng dẫn thực tập đã định chưa?” Lộc Hàm hỏi.
Kim Tuấn Miên nhìn Lộc Hàm, gật đầu: “Định rồi, là anh.”
Lộc Hàm mắt nhìn màn hình máy tính: “Có thể sắp tới cũng không có tin gì quan trọng đâu, cậu ra ngoài hỏi Biện Bạch Hiền hỏi xem có bản thảo nào sưu tầm cần biên tập không, làm từ cơ bản trước, sau đó nâng lên từ từ.”
“sao lại là Biện Bạch Hiền? Anh mới là người hướng dẫn của em mà?” Kim Tuấn Miên không phục nhìn Lộc Hàm.
Lộc Hàm nhìn lại hắn: “cậu nghĩ tôi rảnh sao? Tôi là người chịu trách nhiệm việc thực tập cho cậu, còn những việc chuyên môn các đồng nghiệp khác đều có thể dạy được.”
Lần này Kim Tuấn Miên không lên tiếng, không nghi vấn cũng không có phản bác, “Được rồi!” Dù sao cũng sẽ có chuyện cần hỏi anh!
“Ừ, ” Lộc Hàm đột nhiên nhớ tới phòng ở: “nhà ở bên đó, tôi đã dọn gần xong đồ tồi, cậu muốn ờ lâu dài có thể dọn hết đề qua đó cũng được, nhưng tủ đồ của tôi cậu đừng đụng tới.”
Kim Tuấn Miên nhìn Lộc Hàm nhẹ gật đầu, “nếu không có chuyện gì nữa, em xin phép.”
Kim Tuấn Miên đứng dậy đi ra ngoài, lúc đóng cửa lại tâm tình đột nhiên cực kì tốt, trước mắt không trực tiếp hướng dẫn nhưng thời gian còn dài, lão tử không tin người đẹp trai như lão tử sẽ không rơi vào mắt chủ biên đại nhân!!
Chân thành rồi đến kiên định! Hắn không tin Lộc Hàm sẽ mãi mãi lạnh lùng! Mà dù là lạnh lùng đến mấy, hắn cũng sẽ làm cho tan chảy!
Biện Bạch Hiền đưa cho Kim Tuấn Miên một ít tài liệu, lại chỉ cho hắn bàn làm việc, vị trí của Kim Tuấn Miên trong văn phòng nghiêng góc đối lưng với phòng của Lộc Hàm.
Kim Tuấn Miên hỏi: “Tôi có thể không ngồi đây không?”
Biện Bạch Hiền vẫn ung dung: “Có thể đó anh đẹp trai, không thực tập không cũng không cần ngồi đó đâu.”
Kim Tuấn Miên đành ngoan ngoãn ngồi đó.
Lộc Hàm nghĩ Diệp An ninh không biết sẽ còn giở trò gì.
Lần này tin tức trên mặt báo chỉ có vài trang nói Ngô Thế Huân cùng Hoàng Tử Thao quen nhau, còn có hình hai người chơi bóng rổ, hình đi ăn cơm cùng nhau.
Kim Tuấn Miên hôm nay đi làm sớm có mua qua báo, đặt sẵn trên bàn Lộc Hàm sau đó, im lặng quay người đi ra ngoài.
Tác giả An Bình, đối với sự việc hôm nay lại tiếp tục phát triển lên tầm cao mới. Như là đưa tin Hoàng Tử Thao cùng Ngô Thế Huân làm tại sao quen nhau, hai người ở chung thời gian ở nước ngoài, tính cách phải chăng rất tương xứng, Ngô Thế Huân đã làm gì cho Hoàng Tử Thao, Hoàng Tử Thao như thế nào được Ngô Thế Huân tín nhiệm.
Lộc Hàm sau khi xem xong nghĩ nghĩ, cảm thấy Ngô Thế Huân ngày hôm qua nói không sai, kẻ đó chỉ dám đăng tin Ngô Thế Huân cùng Hoàng Tử Thao, không dám nói gì đến Ben Ben. Tin tức về Ngô Thế Huân là gay, nếu như ảnh hưởng tới suy nghĩ của ban giám đốc bên EXO, có lẽ sẽ phát sinh nhiều chuyện bất lợi.
Cái gì đối với Ngô Thế Huân là bất lợi nhất?! Lộc Hàm nghĩ nghĩ, cái kia chỉ có thể là lủng đoạn trên sàn giao dịch thôi. Mà nếu chuyện mang thai thuê lộ ra?! Lộc Hàm chính mình cũng có phần, còn thật sẽ rất thảm hại.
Kim Tuấn Miên buổi sáng đã dùng tốc độ nhanh nhất đem tài liệu trong tay xử lý xong xuôi, quay đầu bước vào phòng thì thấy Lộc Hàm đang đứng ở cửa ban công, hắn đành đem tài liệu trong tay đưa đến cho Lộc Hàm.
Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn hắn, Biện Bạch Hiền vừa vặn cũng đi tới, vẻ mặt không mấy tốt đẹp nhìn Kim Tuấn Miên.
Lộc Hàm không nói Kim Tuấn Miên chuyện này nên để cho Biện Bạch Hiền làm mà tiếp nhận tài liệu của Kim Tuấn Miên nhìn nhìn, sau đó ném về phía hắn: “Cậu trước kia ở trường liệu có được dạy cái này không vậy?”
Kim Tuấn Miên nói gì nhìn chằm chằm vào những trang giấy trên đất, ẩn nhẫn không để lộ cảm xúc gì, chỉ vậy mà nhìn Lộc Hàm.
Lộc Hàm: “Làm lại một lần nữa, làm xong đưa cho Biện Bạch Hiền xem, nếu có bất kỳ thắc mắc nào thì đi hỏi những người khác, cậu nghĩ cậu là học sinh lớp 1 cái gì cũng không biết hỏi sao? Nếu không thích hỏi thì cứ lên mạng mà tra cứu.”
Kim Tuấn Miên im lặng quay người đi ra ngoài.
Lộc Hàm buổi chiều nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ, Diệp An ninh tại đầu bên kia điện thoại mỉm cười khách khí nói: “Lộc chủ biên, đã lâu không gặp.”
Lộc Hàm: “Cũng mấy ngày thôi.”
“Ah, đúng đó, cũng mấy ngày rồi. Lại nói Lộc chủ biên gần đây có khỏe không vậy?”
Lộc Hàm khôngmở miệng.
Diệp An ninh nói: “Ai nha, dù gì Lộc chủ biên cũng từng là cấp trên của tôi nha, cũng là đồng nghiệp nữa, tốt hơn là tôi sẽ mời một bữa cơm nhé.”
“cô có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Diệp An ninh khẩu khí thoáng thay đổi, không còn âm điệu “Xem kịch vui” nữa, “Lộc Hàm, tôi nói cho anh hay, anh cùng Ngô Thế Huân còn có Hoàng Tử Thao xảy ra chuyện gì tôi biết không ít. Nể mặt anh là một người có tài tôi làm ơn làm phước sẽ nhắc nhở một câu, đừng có mà làm loạn gì đấy, Ngô Thế Huân kia rơi đài chuyện sớm muộn thôi, anh đừng có ngu ngốc cùng với hắn một chỗ sẽ là thê thảm lắm đấy.”
Lộc Hàm cười lạnh: “Tôi phải nói cám ơn cô sao?” Dừng một chút “tôi cũng cần phải nhắc nhở cô, năm đó cô cũng làm chuyện tương tự với anh họ của cô, bản thân của hắn đã không nói gì rồi, nhưng mà vợ hắn vẫn còn nhớ cô rất rõ đấy!?”
“Anh… Hừ, đừng đem Kim Chung Nhân cùng Độ Khánh Tú ra uy hiếp tôi! Ngô Thế Huân hiện tại tôi còn không sợ, Kim Chung Nhân thì thế nào?”
Lộc Hàm nhàn nhạt mở miệng: “cô hảo tâm nhắc nhở tôi, tôi cũng làm vậy thôi, Diệp An ninh, cô nếu một ngày dám động đến một trong những người trong cuộc đời tôi, tôi sẽ trả lại cho cô gấp bội đấy.” Lộc Hàm ám chỉ ở đây chính là Ben Ben.
Lộc Hàm nói xong cúp điện thoại, bên ngoài phòng làm việc Biện Bạch Hiền đặc biệt im lặng nhìn Kim Tuấn Miên, chỉ chỉ hắn cần phải làm gì: “Lúc nãy anh phạm phải lỗi chỗ này, Lộc chủ biên nhìn qua liền biết không đúng.”
Kim Tuấn Miên im lặng gật đầu.
Biện Bạch Hiền: “Ừ, cứ làm như vậy đi. Thật là anh học đại học G à? Năm đó thi Đại Học có đi cửa sau không?!”
Kim Tuấn Miên: “…”