Sau khi Lộc Hàm rời khỏi tòa nhà EXO quốc tế, trong lòng rất không thoải mái, cậu đón xe trở về tòa soạn, mới vừa tới trước cửa văn phòng liền phát hiện không khí bên trong có vẻ bất thường, cửa phòng làm việc của Kim Mân Thạc cũng đóng lại.
Một cô gái trẻ bưng ly trà chạy tới, nhỏ giọng cảnh báo: “Xảy ra chuyện rồi, Tiểu Diệp và Tiểu Bạch vừa mới cãi nhau.”
Lộc Hàm nhướng mày gật đầu tỏ vẻ đã biết, không vào văn phòng, mà đi thẳng đến chỗ Kim Mân Thạc, gõ cửa đi vào.
Diệp An Ninh và Biện Bạch Hiền mỗi người ngồi ở một đầu của bàn, chẳng ai nhìn ai, Kim Mân Thạc ngồi ở phía sau bàn làm việc của mình, bưng ly trà mày nhíu lại, thấy Lộc Hàm bước vào nhịn không được oán giận nói: “Giờ mới chịu về! Tôi nói khô cả cổ! Cậu xem cấp dưới của mình rồi tự mà lo liệu đi!”
Lộc Hàm không ngồi vào bàn hội nghị, mà trực tiếp ngồi xuống ghế ở trước bàn làm việc của Kim Mân Thạc, ngẩng đầu nhìn hai người: “Ai nói trước đây?”
Diệp An Ninh há miệng lẳng lặng hít một hơi, còn chưa kịp lên tiếng, Biện Bạch Hiền đã mở miệng: “Hồi sáng sếp gởi email cho em, bảo làm bản thảo phỏng vấn Ngô Thế Huân, em đang làm theo yêu cầu của sếp, thì biên tập Diệp lại chạy tới kêu em đi giúp làm điều tra tài chính và kinh tế. Em từ chối, tới trưa biên tập Diệp ở văn phòng lấy mấy vấn đề trong bản thảo trả lời của Ngô Thế Huân để bàn luận, em nhắc nhở một câu, sau đó liền ầm ỉ lên.”
Lộc Hàm nhìn về phía Diệp An Ninh, Diệp An Ninh ngẩng đầu: “Đúng vậy, tôi có kêu Biện Bạch Hiền đi làm điều tra tài chính và kinh tế, vấn đề này buổi sáng tôi cũng đã nói qua với trưởng biên Lộc. Về chuyện kia, vốn là tôi nói không nhiều, chỉ là ngẫu nhiên có người trong ban biên tập nói một câu, tôi thuận miệng hùa vào thôi!”
Lộc Hàm thản nhiên nhìn cô: “Cô nói cái gì?”
Diệp An Ninh nghĩ nghĩ: “Sắp tới EXO sẽ thu hẹp thị trường hải ngoại, biên tập Trần nói hắn sợ cổ phiếu sẽ giảm giá, tôi bèn nói với hắn chắc là Ngô Thế Huân có mục đích, đừng bán.”
Biện Bạch Hiền nghiêng đầu nhìn Diệp An Ninh, châm chọc cười mỉa: “Chỉ nhiêu đó thôi sao? EXO chuẩn bị thâu tóm Cửu Long, chẳng phải là chị nói sao?”
“Được rồi.” Lộc Hàm cắt ngang, nhìn nhìn Diệp An Ninh cùng Biện Bạch Hiền, “Tiểu Bạch nên làm cái gì đều là do phòng ban sắp xếp, biên tập Diệp sau này tốt nhất nên chú ý một chút, cậu ấy làm công việc gì không cần cô xen vào. Còn chuyện EXO thâu tóm Cửu Long...” Lúc này Lộc Hàm nhìn thẳng Diệp An Ninh, biểu tình nghiêm túc khác hẳn ngày thường, “Nếu tin tức này ngày mai được đăng trên báo hoặc tạp chí khác, tôi sẽ yêu cầu trừ một tháng tiền lương của cô!”
Diệp An Ninh cũng làm biên tập, biết tầm quan trọng của tin tức, không phản bác, nhưng trong lòng cũng không thoải mái, cảm thấy Lộc Hàm thiên vị Biện Bạch Hiền, nhỏ giọng than thở một câu: “Anh ta ngay cả con trai cũng có, tin này thì tính cái gì...”
Thanh âm của Diệp An Ninh rất nhỏ, Kim Mân Thạc cùng Biện Bạch Hiền đều không chú ý, nhưng mà Lộc Hàm lại nhạy cảm nghe được, tim cậu lập tức hẫng đi một nhịp, đứng lên quay đầu nói với Kim Mân Thạc: “Trước tiên cứ như vậy nhé.”
Kim Mân Thạc gật đầu, cầm ly trà bộ dáng ra vẻ không để ý.
Chuyện Ngô Thế Huân có con trai rốt cuộc bao nhiêu người biết đây? Lộc Hàm sau khi quay về văn phòng trong đầu không ngừng xoay quanh vấn đề này.
Cậu lên mạng tìm Trần Giác, và nhận được câu trả lời: “Việc này rất ít người biết, truyền thông trước kia có nói bóng gió một lần, bị Ngô Thế Huân áp chế đi, sau này thì không nghe gì nữa.”
Vì Lộc Hàm buổi trưa đi ra ngoài, nên công việc bị ứ đọng, cậu nhìn nhìn lịch làm việc, tính toán phải làm cho xong vài chuyên mục.
Vài giờ trôi qua đã tới lúc tan tầm, Lộc Hàm nhìn đồng hồ, không biết Ngô Thế Huân lúc nào sẽ tìm mình, quyết định không về nhà, tiếp tục làm việc.
Đồng sự trong văn phòng lục tục tan tầm, Kim Mân Thạc lúc gần đi hỏi Lộc Hàm có muốn về chung hay không, bị Lộc Hàm phất tay từ chối.
Biện Bạch Hiền trước khi ra về gởi bản thảo phỏng vấn Ngô Thế Huân đến địa chỉ email của Lộc Hàm, lúc cậu đang chăm chú đọc thì Diệp An Ninh gõ cửa đi vào.
Diệp An Ninh: ” Trưởng biên Lộc không đi sao?”
Lộc Hàm vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính như trước: “Không, tôi còn có chút việc.”
Diệp An Ninh chần chờ một chút: “Còn bao lâu, có muốn ăn bữa cơm với tôi hay không? Tôi chờ anh nhé?”
Đôi tay ở trên bàn phím của Lộc Hàm dừng lại, tầm mắt rời khỏi màn hình, nhìn Diệp An Ninh: “Tôi chắc là xong hơi muộn, buổi tối cũng có hẹn rồi, biên tập Diệp đi trước đi.”
“A.” Diệp An Ninh vừa nghe Lộc Hàm nói buổi tối đã có hẹn, chân mày cau lại, giọng nửa đùa nửa thật: “Hẹn hò với nguời đẹp sao?”
Lộc Hàm không nói gì, tiếp tục nhìn vào máy tính, Diệp An Ninh chán nản đẩy cửa rời đi.
Ngô Thế Huân đúng bảy giờ gọi điện lại: “Đang ở đâu?”
“Tòa soạn báo.” Lộc Hàm vừa tắt máy tính vừa nói.
“Tôi ở dưới lầu.” Nói xong liền cúp điện thoại.
Lộc Hàm xuống lầu, nhìn thấy một chiếc Humer đậu vững vàng ở trước cửa chính, cửa xe hé mở, một cánh tay Ngô Thế Huân lộ ra bên ngoài, khuôn mặt khuất một nửa bên trong xe mất, chỉ nhìn thấy cánh tay rủ xuống ngoài cửa xe kẹp một điếu thuốc, ngọn đèn khi tỏ khi mờ.
Lộc Hàm cũng không lề mề, quyết đoán đi qua mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái.
“Cơm Tây hay là đồ ăn Trung Quốc?” Ngô Thế Huân dụi thuốc, khởi động xe.
“Đồ ăn Trung Quốc.” Lộc Hàm đáp.
Lên xe rồi, Lộc Hàm không hỏi Ngô Thế Huân muốn đi đâu, đây chẳng phải là vấn đề cậu quan tâm. Nhưng cũng không mở miệng nói trước, cậu biết mình không có bao nhiêu kinh nghiệm xã hội, đối mặt với Ngô Thế Huân là một thương nhân bối cảnh thâm hậu sự nghiệp thành công, cho dù mình có nói trước về vấn đề gì, đều sẽ lâm vào hoàn cảnh bất lợi.
Ngô Thế Huân lái xe, khóe mắt quan thi thoảng liếc nhìn quan sát người đàn ông bên cạnh, khóe miệng lơ đãng nhếch lên ý cười: “Cậu có vẻ rất khẩn trương.”
Lộc Hàm buông lỏng cổ tay đang cứng còng: “Không quan hệ gì tới anh.”
Ý cười trên khóe miệng Ngô Thế Huân càng sâu, nhưng bên trong xe rất tối, phía ngoài là dòng xe cộ ánh đèn lấp loáng, anh không chú ý tới ý cười sâu đậm bên khóe miệng mình, mà Lộc Hàm ngồi bên cạnh cũng không nhìn thấy.
Ngô Thế Huân đột nhiên nghĩ tới Ben Ben, đứa nhóc này bình thường nói chuyện thái độ và ánh mắt lạnh như băng, lại thêm bé con từ nhỏ đã lạnh nhạt xa cách với người khác, thì ra đều có nguyên nhân, là bẩm sinh, giống hệt người này.
“Hôm nay không phải tôi cố ý.” Tâm tình Ngô Thế Huân đột nhiên tốt lên, nhìn vào kính chiếu hậu, “Ben Ben muốn gặp cậu, nhưng lại ngượng ngùng.” Ngô Thế Huân nghĩ nghĩ, nhớ tới thần thái lạnh lùng kiêu căng của Ben Ben, kỳ thật phải gọi là ngạo mạn đáng yêu đi? Rõ ràng thích gặp muốn chết, còn ra điều kiện trao đổi đồ ăn vặt cùng tiền tiêu trong một tuần, miệng lại thản nhiên nói chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc hai người giống nhau ít hay nhiều.
Lộc Hàm sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Ngô Thế Huân: “Bé gọi là... Ben Ben sao?”
Ngô Thế Huân: “Ừ. Nhũ danh là Ben Ben, tên là Ngô Phàm.”
Thái độ Lộc Hàm dịu đi rất nhiều, vừa nói đến đề tài con cái trong lòng có chút chờ đợi lại hơi khẩn trương, có rất nhiều điều muốn hỏi, nhất thời lại không biết nên mở miệng như thế nào, mấp máy môi nhiều lần đều không ra tiếng, mấy lần nghiêng đầu nhìn Ngô Thế Huân cũng không thể mở miệng.
“Cậu muốn hỏi cái gì?” Ngô Thế Huân nghiêng đầu nhìn cậu bằng ánh mắt thâm thúy, mặc dù trong bãi đỗ xe ánh sáng mù mờ lại vẫn như muốn bắt giữ tầm mắt của người bên cạnh.
Lộc Hàm bị đôi mắt tĩnh lặng kia khóa lại, cảm thấy bị động, chậm rãi nói: “Ngày đó đánh nhau ở nhà trẻ, vết thương trên người bé có nặng không?”
“Nó không có bị thương.” Ngô Thế Huân trả lời hết sức ngắn gọn rõ ràng, đúng với phong cách anh quen dùng trong công việc.
Trong lúc nhất thời Lộc Hàm lại không biết nên nói những gì, thật giống như trong đầu có vô số vấn đề muốn hỏi, mà thái độ Ngô Thế Huân lạnh lùng thản nhiên, mặc dù cậu muốn hỏi cũng không biết như thế nào mới thích hợp, đành phải quay đầu tiếp tục nhìn ngoài cửa xe.
Xe dừng ở gần một trung tâm thương nghiệp trong nội thành, ngựa xe như nước áo quần như nêm, đèn đường hình hoa lan chiếu ra ánh sáng màu tím, làm xung quanh nhìn giống như thảm hoa oải hương vậy.
Ngô Thế Huân ngừng xe, hai người lên một nhà hàng tọa lạc trên tầng mười, Ngô Thế Huân đã đặt bàn ở đó.
Sau khi ngồi vào bàn Ngô Thế Huân nhường Lộc Hàm gọi đồ ăn trước, Lộc Hàm không nhìn vào thực đơn, trực tiếp gọi vài món mình tương đối thích, Ngô Thế Huân nhướng mày, mở thực đơn ra lại gọi thêm vài món nữa.
Nhân viên phục vụ rót nước rồi cầm thực đơn đi, Ngô Thế Huân nhướng mày mói: “Xem ra hôm nay tôi chọn đúng chỗ rồi.”
Lộc Hàm nhếch môi, “Chẳng lẽ không phải là thư kí đặt à?!” Đây đúng là châm chọc trắng trợn, cậu cũng không tin Ngô Thế Huân sẽ tự mình đặt nhà hàng, đương nhiên, nhà hàng cũng không phải được Ngô Thế Huân chỉ đích danh.
Đồ ăn còn chưa đem lên, hai người nhất thời không ai nói gì.
Lộc Hàm theo thói quen rũ mắt xuống, Ngô Thế Huân ngồi dựa vào lưng ghế, lẳng lặng nhìn người đàn ông đối diện.
Trong phòng ăn ánh đèn rất sáng, khuôn mặt Lộc Hàm phơi bày rõ ràng ở trước mắt Ngô Thế Huân, làn da nhẵn nhụi, gương mặt tuấn tú, nốt ruồi son hơi lệch về bên phải mi tâm, mà trên gương mặt ngay cả sợi lông tơ thật nhỏ đều không thấy.
Ngô Thế Huân không khỏi thừa nhận, nét đẹp của Lộc Hàm khác với đại đa số đàn ông, là an tĩnh phẳng lặng, giống như một vịnh nước không có sóng, yên tĩnh và sâu lắng. Không nhìn kỹ, sẽ bị vẻ bên ngoài của cậu mê hoặc, nhìn kỹ, mới phát giác khí chất so với bề ngoài còn xuất sắc hơn rất nhiều.
Giờ khắc này Ngô Thế Huân có hơi hốt hoảng, Lộc Hàm lại đột nhiên ngước mắt nhìn thẳng vào anh, ánh mắt đơn thuần và thẳng thắn: “Nhìn gì thế?”
Ngô Thế Huân chuyển dời tầm mắt: “Nhìn xem cậu và Ben Ben giống nhau nhiều hay ít.”
Lộc Hàm lại hạ mí mắt ngậm miệng, tiếp tục không nói chuyện.
Sau khi mang thức ăn lên hai người im lặng mà ăn, Ngô Thế Huân là theo thói quen yên lặng ăn cơm, còn Lộc Hàm hoàn toàn chính là không muốn nói chuyện.
Lộc Hàm ăn không nhiều lắm, mỗi dạng món ăn vài miếng liền buông đũa, ngược lại Ngô Thế Huân lượng ăn rất nhiều.
Lộc Hàm sau khi buông đũa xuống thì tự rót một ly nước, lẳng lặng chờ Ngô Thế Huân, di động của Ngô Thế Huân lại đột nhiên vang lên. Ngô Thế Huân ra dáng phong độ, vươn tay làm tư thế xin lỗi, cầm lấy điện thoại đứng lên: “Alo.”
“Ngô tổng bây giờ vẫn đang bận sao?” Hoàng Tử Thao ở đầu bên kia điện thoại hỏi.
Ngô Thế Huân vừa đi ra ngoài vừa nói: “Đang ăn cơm, còn em?”
“A, em vẫn còn ở trường, một lát nữa mới xong, buổi tối gặp nhau được không?” Cùng là đàn ông với nhau chỉ cần câu đầu tiên là đã hiểu được xảy ra chuyện gì.
Ngô Thế Huân đi đến cạnh thang máy: “Tối nay tôi phải về công ty tăng ca.”
“Shit!” Hoàng Tử Thao chửi một tiếng: “Cuối tuần này em cũng không có thời gian, Ngô tổng cứ làm việc đi, chúng ta cuối tuần sau gặp!” Hoàng Tử Thao tốt nghiệp đại học y về nước, nhận chức giáo sư hướng dẫn nghiên cứu sinh trường đại học, gần đây vừa mới đi làm, bận tối mắt tối mũi.
“Được, chào nhé.”
Ngô Thế Huân cúp điện thoại quay vào phòng, Lộc Hàm ngồi dựa vào lưng ghế, dáng vẻ không chút để ý.
Ngô Thế Huân gọi phục vụ dọn đồ ăn thừa, kêu một ấm trà, điểm tâm và hoa quả, sau khi nhân viên phục vụ đi ra bầu không khí giữa hai người lại lâm vào trầm mặc.
Lộc Hàm đột nhiên ngước mắt, “Ngô tổng luôn chờ tôi mở miệng trước sao?”
Ngô Thế Huân hất cằm: “Cậu nói trước đi.”
Lộc Hàm trong lòng hơi động, biết tốt nhất không cần quanh co lòng vòng với Ngô Thế Huân, nói: “Tôi muốn gặp Ben Ben.”
Ngô Thế Huân nhìn cậu, ngũ quan sắc nét dưới ánh đèn sáng ngời lộ ra vẻ minh bạch, Lộc Hàm không nhìn ra được gì, chỉ nghe thấy Ngô Thế Huân gằn từng chữ: “Dựa theo hợp đồng lúc trước, sau khi cậu sinh hạ đứa bé sẽ phải vứt bỏ tất cả quyền lợi cùng nghĩa vụ.”
Ngô Thế Huân nói nghe rất cẩu huyết, nhưng mà đã rất nhiều năm, Lộc Hàm không nhìn thấy con trẻ giờ này hoàn toàn rối loạn, năm đó nhớ rõ rành mạch tất cả mọi chuyện nhưng giờ phút này hoàn toàn không nghĩ đến.
Sau lưng Lộc Hàm đổ mồ hôi hột, khi ngước lên ánh mắt lạnh đi rất nhiều: “Nếu Ngô tổng muốn cảnh cáo tôi, có lẽ hôm nay đã không có bữa cơm này, ngày đó ở nhà trẻ căn bản cũng không cần lộ ra nhiều điều với tôi như vậy.” Lộc Hàm không ngốc, Ngô Thế Huân muốn hù dọa người khác còn có thể, định lừa mình à, Lộc Hàm không khỏi khinh thường.
“Lộc tiên sinh, “Ngô Thế Huân hiếm khi trịnh trọng như vậy nhìn Lộc Hàm, thái độ là thói quen khi đàm phán, khí thế áp người, “Tôi rất có thành ý cùng cậu ăn bữa cơm hôm nay, chính là vì... Con của chúng ta.”
“Tôi không phải là ra vẻ, cho nên cậu cũng không cần nhìn tôi bằng ánh mắt của một thương nhân. Tôi cùng cậu ăn bữa cơm này, hoàn toàn là bởi vì Ben Ben. (?)” Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm: “Bé mới sáu tuổi, tuy rằng từ nhỏ đã biết mình không có mẹ, cũng chẳng biết người sinh ra mình là ai, nhưng không thể phủ nhận, quả thật bé rất muốn có mẹ.”
Lộc Hàm sửng sốt, gật gật đầu, viền mắt hơi đỏ: “Tôi biết.”
Giọng nói Ngô Thế Huân trầm thấp, “Bản hợp đồng kia hiện tại có thể xem như mất tác dụng, cậu có thể gặp con.”
Lộc Hàm nắm chặt tay, cảm thấy mọi chuyện chuyển biến quá nhanh, Ngô Thế Huân đáp ứng cho mình gặp con trai.
“Nhưng mà.” Đôi mắt của Ngô Thế Huân giống nhau như hồ sâu lẳng lặng nhìn Lộc Hàm: “Yêu cầu cậu phải ký một bản thỏa thuận khác.”
Chưa từng có bữa cơm nào miễn phí cả, Lộc Hàm đương nhiên hiểu được, cho nên khi Ngô Thế Huân đề xuất điều kiện cậu cũng không giật mình.
Ngô Thế Huân lấy từ bao công văn ra một phần tài liệu: “Tôi hy vọng chúng ta gặp nhau chỉ có trong công việc và vấn đề của Ben Ben, tôi sẽ không tham gia vào cuộc sống của cậu, ngược lai cậu cũng sẽ làm vậy.”
Lộc Hàm không hỏi điều gì dư thừa, cậu cúi đầu mở tài liệu kia ra, tóc mái trên trán che đi ánh mắt, cậu lạnh nhạt đọc hết những điều khoản trong đó, cuối cùng hạ bút kí xuống.