Buổi tối nọ, Phong Cẩm Thành cùng với vợ mới vừa lăn lộn hết một vòng xong,
hai người đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi, hơi thở của Kê Thanh vẫn còn gấp, bất mãn mà nói: “Phong Cẩm Thành, tại sao cuối cùng anh lại ở phía trên, lúc nãy không phải đã nói rõ rồi sao, phải để cho em ở phía trên
mà?”
Phong Cẩm Thành vô tội ôm vợ vuốt ve mà nói: “Vừa rồi lúc nửa chừng
không phải anh đã để cho em ngồi ở phía trên rồi ưh, em ngồi trên người
của anh còn chẳng phải là rất vui vẻ sao, để cho chồng em phải ra sức
cùng tăng tốc... Vợ sao em mau quên thế...”
Kê Thanh đỏ mặt: “Em ngồi ở phía trên thì anh phải ra sức thôi, như vậy so với việc em nằm ở dưới thì có gì khác nhau đâu?”
Phong Cẩm Thành chớp chớp mắt mấy cái, liền lật người đè lên người cô,
cúi đầu hôn cô, phía dưới trơn trượt rất có thứ tự mà đi vào trong cô... “Á...” Kê Thanh rên lên một tiếng...
Phong Cẩm Thành khẽ cắn vành tai của Kê Thanh, xấu bụng nói: “Vợ ơi,
hiện tại chồng em sẽ nói cho em biết điểm khác nhau nhé, em ở phía dưới, còn anh thì đi vào trong em, tư thế này tương đối dùng ít sức lực...”
Nói xong, bàn tay của anh mở hai chân của Kê Thanh ra, hung ác đâm vào
trong hai cái...
Kê Thanh rầm rì hai tiếng, thân thể không tự chủ được cong lên... “Hơn
nữa, còn có thể như vậy...” Phong Cẩm Thành kéo cái chân của vợ anh lại
để lên trên vai, tiến vào... “A... A...” Tiếng của Kê Thanh cao hơn hai
đề xi ben...
Phong Cẩm Thành cầm lấy chân của vợ bẻ về sau, giống như đang luyện uốn dẻo vậy, chân của cô như sắp chạm đến giường, thân thể của vợ anh mềm
mại, Phong Cẩm Thành dường như rất hài lòng, anh đứng dậy, dùng sức mạnh tống vào... “A...” Kê Thanh có chút đau nhưng cũng rất vui vẻ, cao rồi
lại thấp... Lúc đầu bị Phong Cẩm Thành đâu sâu như vậy khiến cô có chút
sợ, cũng chỉ ê ẩm căng căng đi qua, nhưng cô lại thấy rất thoải mái...
Mỗi một cái cũng như đâm xuyên vào người, giống như mưa sa rơi xuống,
đánh vào tử cung của cô từng hồi một loạn Hồng Phi tung tóe, độ sâu như
vậy, lực đạo như vậy, có một loại khoái cảm gần như biến thái...
Chỉ là thời điểm Kê Thanh cảm thấy mình sắp lên đến đỉnh, thì Phong Cẩm Thành lại đột nhiên buông cô ra, nhanh chóng lật người cô lại, hai tay
cô chống xuống, hai cái chân đẩy ra sau, hiện tại đang là tư thế nằm
sấp, Phong Cẩm Thành từ phía sau liền tiến vào, tốc độ vừa nhanh đồng
thời thở gấp mà nói: “Em đây cũng là ở phía dưới, còn có thể như vậy,
vẫn là anh làm, em cũng chẳng tốn sức...”
Cánh tay trượt xuống, bắt lấy hai quả đào ngạo nghễ nằm trước ngực của
cô, theo tiết tấu mà bắt đầu vuốt ve, thỉnh thoảng ra sức bạo ngược,
thỉnh thoảng lại êm ái, tiết tấu của anh điên cuồng ở bên trong Kê
Thanh, kích động giống như con thuyền đang giữa trời giông bão, trước
sau lay động cả người run rẩy, con thuyền giống như sắp lật vậy, cô lại
bị Phong Cẩm Thành níu lấy cánh tay, sau đó nhấc một chân của cô lên...
Anh cứ tiến thẳng vào từng cái, giống như Mãnh Hổ Hạ Sơn, không thể đỡ nổi... Kê Thanh một tay một chân chống đỡ, nhiều lần thiếu chút nữa là ngã...
Thời điểm Kê Thanh cảm thấy như sắp tê liệt, Phong Cẩm Thành lại đột
nhiên buông cô ra, nghiêng người ôm lấy hông của cô, hai người đồng thời cùng lật người, Kê Thanh ở phía trên, Phong Cẩm Thành nằm ở phía dưới,
thân dưới của Phong Cẩm Thành liền động mấy cái, rồi ngừng lại, Kê Thanh liền bắt đầu bất mãn hừ hừ vài tiếng, phía dưới không kiên nhẫn cọ xát
cô.
Phong Cẩm Thành cười nhẹ hai tiếng, dùng tay vỗ lấy cái mông của cô mà
nói: “Không phải em vẫn đòi ở phía trên sao, bây giờ được ở phía trên
rồi, còn bất mãn cái gì, trách móc cái gì nữa?”
Kê Thanh bĩu môi, bản thân thử nhích hai cái, lại bắt đầu cằn nhằn, nằm trên người của Phong Cẩm Thành mà cọ sát, Phong Cẩm Thành trông thấy
liền cười, biểu hiện ở trên giường của vợ anh khiến cho anh vừa yêu lại
vừa hận, miệng cắn nhẹ cái mũi của cô: “Cô bé kiểu cách, cũng biết rất
biết bới móc, tại sao bây giờ lại không nhúc nhích vậy...”
Vừa dứt lời, bàn tay của anh lại giữ lấy hông của cô, hoạt động theo ý
của cô, cũng không phải là nhanh, nhưng mỗi một cái đều rất mạnh... Kê
Thanh hài lòng, lại không nhịn được mà mở mắt ra, cúi đầu nhìn anh.
Ánh đèn ấm áp chiếu lên gương mặt của Phong Cẩm Thành, bình thường anh
đã tuấn tú nay càng thấy thâm thúy hơn, mồ hôi từ trên người cô rỉ ra,
theo đường cong của cơ thể mà chảy xuống, mồ hôi của cô cùng mồ hôi của
anh như trộn lẫn vào nhau, sau đó chảy xuống giường, giống như một loại
kết tinh của thân mật hòa vào nhau...
Cô có thể cảm thấy người đàn ông này đang ở trong cơ thể cô, ra vào với tần số đều đều, hơi thở của cô và anh gấp rút, tim cũng đập kịch liệt,
giống như cùng một nhịp vậy...
Người đàn ông này rất yêu cô, điều này Kê Thanh rất rõ ràng, và cô cũng yêu thương anh, yêu đến nỗi hận không được hòa tan trên người của
anh... Cô cúi đầu hôn anh, nhưng trong nháy mắt từ chủ động lại hóa
thành bị động, cô bị lưỡi của anh xâm nhập, tấn công, thăm dò... Giống
như chiếm lĩnh, lại giống như dò xét lãnh địa của mình, bá đạo mà không
cho phép cự tuyệt.
Phía dưới động tác chợt rất mạnh, Kê Thanh không tự chủ được kêu to ra
thành tiếng, Phong Cẩm Thành cũng chỉ hoạt động một lát liền ngừng, nửa
đường dừng lại khiến Kê Thanh mất hứng, khổ sở muốn chết.
Phong Cẩm Thành ôm lấy đầu của cô sau đó hung hăng hôn, đôi môi trơn
trợt mang theo hơi thở nóng bỏng, phả vào tai của cô, không ngừng hít
vào thở ra... Bàn tay không yên từ từ lướt qua hai bên eo của cô, sau đó bàn tay đi dọc theo sống của cô, tới thung lũng mập mờ, rồi đi xuống
tiếp...
“Á... Cẩm Thành, Phong Cẩm Thành, anh...” Cảm giác tay của anh đi vào
chỗ đó của mình, Kê Thanh liền phản ứng, cơ kịch liệt giãy dụa muốn phản kháng, lại bị một cánh tay khác của Phong Cẩm Thành giữ chặt lấy cái eo của cô, đồng thời anh dùng một ngón tay khác dính chất lỏng màu trắng,
sau đó dò xét đi vào...
“A...” Tuy anh tiến vào rất chậm và rất nhẹ, Kê Thanh cũng là cảm thấy
không được thoải mái, nhưng cái loại cảm giác đó không phải thoải mái,
rất nhanh liền cảm thấy bị một loạt trước sau đồng thời bao phủ, loại
cảm giác này mới lạ cùng kích thích, chắc chắn Phong Cẩm Thành sẽ không
làm tổn thương cô, Kê Thanh suy nghĩ, nhưng sau đó cũng nhanh chóng bị
Cẩm Thành quẳng vào trong mây...
Thời điểm thấy trời nở đầy hoa, cô như nghe thấy Phong Cẩm Thành nỉ non một câu: “Vợ ơi, còn muốn nữa không....”