Phong Cẩm Thành vừa vào đến cửa liền phát hiện không khí trong nhà cực kỳ vắng lặng, không có tiếng trẻ con quấy khóc, cũng không thấy bóng dáng của vợ đâu cả, thật sự có chút không quen, hắn chợt nhớ ra, lúc sáng khi hắn chuẩn bị đi làm, Kê Thanh có nói là cô muốn đi học múa, buổi tối sẽ cùng mấy người bạn mới quen trong lớp múa ra ngoài gặp mặt, còn hai đứa nhỏ thì đã dẫn đến chỗ ông bà nội rồi, tối hôm qua ông bà nội có điện thoại tới nói nhớ hai đứa nhỏ, cho nên hôm nay chỉ có một mình hắn ở nhà.
Phong Cẩm Thành nới lỏng cà vạt, ngồi trên ghế sa lon, trong lòng cảm thấy có chút buồn bã, có phải Kê Thanh là do hắn chiều đến hư rồi không, vốn dĩ hắn là muốn ngăn cản ý định đi làm của Kê Thanh, lúc đầu Phong Cẩm Thành còn khích lệ Kê Thanh đi học múa, trong lòng Phong Cẩm Thành cũng cảm thấy tính toán như vậy là như ý, trước đây Kê Thanh học điệu nhảy dân tộc, nhưng lại không tiếp tục luyện tiếp, còn nếu Kê Thanh học những kiểu múa khác thì đa số cũng đều là nữ, nếu có thì cũng chỉ có một đến hai người đàn ông thôi, đoán chừng thì mấy người đàn ống đó cũng thuộc kiểu ẻo lả, Kê Thanh và mấy người đó ở cùng một chỗ thì cũng rất là an toàn.
Ít ra thì vẫn tốt hơn so với việc luyện yoga với Tiêu Bác Nhã kia, nhưng cô mới đi học múa có mấy tháng, liền bắt đầu hất người chồng này ra rồi, Phong Cẩm Thành cô đơn một mình có chút không thích ứng.
Miễn cưỡng đối phó với phần cơm của mình, cầm lấy cái điều khiển ti vi, thời gian buồn tẻ dài lê thê cũng trôi qua, cuối cùng cũng đến mười giờ, Phong Cẩm Thành lấy điện thoại di động ra gọi cho Kê Thanh, tiếng đổ chuông rất lâu, đầu dây bên kia mới nhấn nút nghe, nhưng lại không nói gì cả, Phong Cẩm Thành chỉ nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ từ đầu dây bên kia truyền vào.
Sắc mặt của Phong Cẩm Thành liền trầm xuống :"Em đang ở đâu" Kê Thanh che điện thoại, đi tới góc yên tĩnh nằm ở bên trái, mới nói :"Không có, không có ở nơi đó? Đang cùng mấy người bạn ở bên ngoài ăn cơm thôi . . . . . ."
Phong Cẩm Thành cúi đầu nhìn đồng hồ, đã sắp mười giờ rồi, hơn nữa với tiếng nhạc ồn ào vừa nãy, Phong Cẩm Thành là ai chứ, có thể không đoán ra được sao, dạo này vợ của hắn còn biết nói dối, cái gan quả thật rất lớn rồi :"Anh hỏi em đang ở đâu, không có hỏi em đang làm gì?"
"Ah! Đến ngay đến ngay, chuyện này, Cẩm Thành một lát em sẽ trở về, trở về rồi nói cho anh biết. . . . . ."
"Kê Thanh em dám. . . . . ." Lời của Phong Cẩm Thành còn chưa nói xong, điện thoại di động đã truyền đến tiếng tút tút.
Phong Cẩm Thành tức giận thiếu chút nữa bể mạch máu, hôm nay lá gan của vợ hắn thật là lớn, dám cúp ngang điện thoại của hắn, hơn nữa còn điên khùng chạy vào hộp đêm dương thịnh âm suy để chơi, cái loại âm thanh ầm ĩ quen thuộc đó làm sao mà Phong Cẩm Thành lại không biết được chứ, Phong Cẩm Thành mặt đen lại, lấy điện thoại ra thêm một lần nữa, nhưng đầu dây bên kia truyền đến một gọng nói rất rõ ràng :"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau."
Kê Thanh tắt máy, ném điện thoại vào trong túi xách, cô bị Sira Liễu kéo vào :"Kê thanh đến rồi! Đi nào, bài hát nay đang high, chúng ta lên nhảy một chút đi. . . . . ." Nói xong, bất chấp tất cả liền trực tiếp kéo Kê Thanh lên sàn nhảy.
Chuỗi âm nhạc kịch liệt hoạt động, rung cả màng nhĩ của người nghe, nhưng cũng rất kích thích nhiệt huyết của người nhảy, Kê Thanh cảm thấy trong lòng có lẽ ngoài con người bộ dạng văn tĩnh nữ sinh ra trong cô còn một con người cá tính khác nữa, khi còn học trung học, có lần cô cùng nhóm bạn của Tiêu tới quầy rượu chơi, nhìn thấy trên sàn nhảy có cô gái nhảy rất giỏi, khi đó cô đã cảm thấy hết sức hâm mộ rồi.
Không ngờ cơ duyên cũng rất trùng hợp, khi Cẩm Thành khích lệ cô đi học múa để giải trí, cô liền không chút do dự mà đăng ký học kiểu múa hiện đại, mới bắt đầu Kê Thanh còn có chút lo lắng Phong Cẩm Thành có ý kiến, nhưng không ngờ hắn lại không có hỏi đến, cô cũng liền giả vờ ngây ngốc mà đi học, dù sao múa hiện đại cũng là một điệu múa, nếu như có một ngày Cẩm Thành phát hiện rồi không cho cô đi nữa, thì cô cũng sẽ viện lý do là hắn kêu cô đi học.
Cho nên nói, sống với lão hồ ly lâu ngày thì cho dù là thỏ cũng có thể học được cách giảo hoạt giống hồ ly vậy, phong Cẩm Thành là điển hình của loại tự gây nghiệt không thể sống.
Hơn nữa Kê Thanh hiện tại đã ăn thấu toàn bộ Phong Cẩm Thành rồi, cô một chút cũng không sợ hắn nữa, biết hắn rất yêu cô, trong lòng hắn chỉ có một mình cô cho nên Kê Thanh còn lo sợ cái gì nữa chứ, cùng lắm thì trở về nũng nịu một chút với hắn, sau đó thì cái kia. . . . . . Bao nhiêu mây đen tức giận đều tan biến hết, dùng chiêu này chắc chắn là trúng.
Chỉ là Kê Thanh chơi quá khùng, đại khái quên Phong Cẩm Thành tuy là không có ở đây, nhưng hắn còn có một đám anh em, tuy là mấy anh em của Phong Cẩm Thành cũng đều đã thành đạt, ai cũng có nhà và có sự nghiệp ổn định, trên căn bản bọn họ cũng không còn đến đây để giao thiệp nữa, nhưng chuyện này cũng không phải là tuyệt đối, hôm nay Hồ Quân Hồ Tử lôi ra ngoài, Hồ Quân vốn dĩ là đang mang một bụng oán khí, mà còn bị kéo đến chỗ không yên tĩnh này, sắc mặt của hắn có thể tốt mới là lạ.
Hồ Quân có lúc cũng không hiểu, gương mặt của bản thân mình nhìn rất đẹp trai, không giống như nhà tâm lý học nha, thế mà cứ hễ gặp chuyện thì lại bị hắn tìm đến để bày tỏ tâm sự, trút nỗi buốn, Diệp Trì vui vẻ và chuyện gia đình của Phong Cẩm Thành cũng đã êm thắm rồi, sao Hồ Tử không đi tìm mấy người kia mà lại tới phiền hắn chứ, vợ chồng của hắn cứ bị cặp vợ chồng son Hồ Tử này quấy rầy, cứ bị chuyện của Hồ Tử phá hư, Hồ Quân nghe hắn nói mà dai như keo dán vậy, nhưng vẫn phải nghe, ai bảo người Hồ Tử cưới lại chính là em vợ của hắn chứ, vợ chồng son thì có chuyện gì to tát chứ, hai người giận nhau nhưng con em vợ lại trực tiếp bỏ về nhà của hắn, nhào vào trong lòng của Hồ Quân kể khổ, vợ Hồ Quân liền chủ trì công đạo, nghe Hồ Tử nói chuyện đâu đâu, thật không biết đã trêu ai ghẹo ai.
Trong phòng vip, hắn nghe Hồ Tử kể lể cùng lải nhải những chuyện của 500 năm trước, Hồ Quân nghe đi nghe lại mấy chuyện này cảm thấy thật vô vị cùng chán nản, đặt ly rượu xuống, Hồ Quân liếc hắn một cái rồi nói thẳng :"Đừng nói nhảm nữa, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu thôi, vậy cậu còn cần nữa không?"
Hồ Tử vội vàng nói :"Dĩ nhiên cần, vợ tôi con tôi, nhưng mà?"
Hồ Quân tức giận: "Vậy là coi như xong rồi, cho qua đi mau đến nhà tôi đón vợ của cậu về đi, cứng không được thì phải mềm, dọn dẹp cùng lừa gạt, theo thứ tự mà làm chẳng phải sẽ được sao, cậu ngồi ở đây có cằn nhằn đến sáng mai cũng không có kết quả đâu."
Hồ Tử suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, liền đứng dậy muốn chạy ra ngoài, nhưng lại bị Hồ Quân níu lại :"Còn nữa, Hồ Tử, anh van cầu cậu, về sau vợ chồng son nhà cậu có xảy ra chuyện gì thì có thể tự mình giải quyết được hay không, hai ngươi giận nhau hành hạ nhau không biết mệt, nhưng tôi cùng vợ của tôi lại thấy mệt mỏi nha." Hồ Tử cười hắc hắc mà chạy.
Hồ Quân lúc này mới thong thả ung dung ra ngoài tính tiền, lúc ra khỏi phòng hắn đi ngang qua đại sảnh, thật ra thì vô tình có liếc nhìn một cái, tâm lý của đàn ông có người đẹp ở trước mắt ai lại không nhìn chứ, hơn nữa người phụ nữ đó, Hồ Quân thế nào lại có cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp ở bên trái sàn nhảy nhìn có chút quen mắt nhỉ.
Vì vậy, tìm một vị trí tốt một chút để nhìn lại, nhìn thật kỹ một cái, Hồ Quân cũng thấy run, người phụ nữ xinh đẹp đang ở trên sàn nhảy dáng vẻ từ trước đến nay vẫn luôn là thùy mị, nhưng khi lên vũ đài thì động tác múa rất chuẩn, động tác lâm ly kích tình bắn ra tứ phía, nhìn rất hấp dẫn, rất khiêu khích, hơn nữa mái tóc dài đang nằm ở bên vai trái của cô theo động tác và tiết tấu âm nhạc mà vung vẩy theo, mang theo vẻ thanh thuần cùng khêu gợi.
Thật ra thì trang phục của người bên trái so với bên phải thì bảo thủ hơn rất nhiều, áo sơ mi quần short jean, chỉ là hôm nay vạt áo sơ mi được xẻ tà ở bên hông, lộ ra cái eo nhỏ nhắn, đường cong của cái mông nhỏ, đường cong của hai bắp chân vừa mảnh khảnh lại vừa trắng trẻo . . . . . . Có thể nói hình ảnh này đã khiến cho toàn bộ máu trong người tất cả đàn ông ở đây sục sôi.
Ánh đèn trên trần nhà chiếu xuống, rốt cuộc Hồ Quân cũng nhìn thấy rõ toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đó, phút giây đó Hồ Quân như nhìn thấy quỷ một dạng vậy, liều mạng dụi dụi mắt củ mình, phát hiện đây không phải là nằm mơ, thật sự là vợ của Cẩm Thành.
Hồ Quân cảm thấy thật đáng sợ, trong người của tên Cẩm Thành đó là cả một bình dấm rất chua, bình thường hắn quản lý vợ nghiêm túc, giao lưu với người đàn ông khác còn không được, nhớ lần trước mấy anh em dẫn theo vợ con đi biển chơi, ngay cả Thời Tiêu nhà Diệp Trì toàn thân đều là mặc một bộ bikini, nhưng vợ của Phong Cẩm Thành thì lại mặc một bộ đồ bơi liền thân, bên ngoài còn bị Phong Cẩm Thành dùng cái khăn tắm thật lớn khoác trên người của cô, Kê Thanh đi đến đâu thì hắn dùng khăn che đến đó, chỉ sợ vợ hắn lộ một chút tiện nghi cho người khác thấy, nếu lúc này mà Phong Cẩm Thành biết. . . . . . Hồ Quân cũng không khỏi cảm thấy run, nhưng nếu Cẩm Thành biết chuyện hắn biết mà không báo, lúc này Hồ Quân cảm thấy run hơn. Cuối cùng suy nghĩ một chút, sau đó gửi cho Phong Cẩm Thành một cái tin nhắn, còn bản thân mình thì nhanh chóng chuồn đi.
Phong Cẩm Thành chạy tới với vận tốc cực nhanh, vượt qua mấy cái đèn đỏ, Phong Cẩm Thành giương mắt liền nhìn thấy Kê Thanh đang ở trên sàn nhảy, hai mắt hẹp dài nhíu lại, lửa giận dâng lên cao chừng ba mét, hắn cởi áo khoác xuống, chân sải bước phá vỡ sóng người, đi thẳng tới bên dưới sàn nhảy.
Khí thế cùng bộ dáng của Phong Cẩm Thành đi đến đâu cũng không thể bị lấn áp, huống chi vào lúc này, ai ai cũng có thể cảm thấy toàn thân hắn đang tỏa ra hơi thở nguy hiểm, giống như đang muốn ăn thịt người vậy. Kê Thanh giương mắt trông thấy Phong Cẩm Thành liền ngây ngốc, toàn bộ động tác của cô đều bị đình trệ, Phong Cẩm Thành trực tiếp dùng áo khoác khẽ quấn lấy cô, sau đó ôm cô đi ra ngoài.
Nhìn sắc mặt vừa rồi của Phong Cẩm Thành, Kê Thanh cũng biết mình xong rồi, dường như người đàn ông này chính là từ xã hội phong kiến chủ nghĩa nam quyền còn sót lại, hơn nữa hắn rất thích trông nom cô từ đầu đến chân, ở trong phòng đóng cửa lại, hắn có thể chơi đùa Kê Thanh lên trời xuống đất, chết đi sống lại, nhưng khi ra cửa, nếu cô ngắm người đàn ông khác nhiều một chút, thế nào cũng sẽ bị Phong Cẩm Thành ồn ào hết nửa ngày, cô không được nhìn người khác, người đàn ông khác nhìn cô, Phong Cẩm Thành cũng không thoải mái, có lúc cô thấy hắn thật buồn cười ngây thơ giống trẻ con vậy.
Phong Cẩm Thành mở cửa xe, trực tiếp đẩy cô vào trong xe, lên xe liền khởi động, xe nhanh chóng chạy đi, cả đoạn đường hắn cũng không nói chuyện với cô, nhiều lần Kê Thanh thử làm nũng, nhưng đều bị Phong Cẩm Thành cắt đứt.
Về đến nhà, Phong Cẩm Thành liền bế cô lên, trực tiếp đi vào phòng tắm, ném cô vào trong bồn tắm rồi lạnh lùng nói: "Tắm cho sạch sẽ đi, cả người toàn là mùi rượu và khói thuốc, hôi muốn chết." Nói xong, hắn xoay người muốn đi ra ngoài, Kê Thanh biết rõ, hiện tại để cho hắn đi ra ngoài, lát nữa dụ dỗ hắn càng thêm khó, người đàn ông này, một khi đã giận dỗi thì còn dai hơn so với trẻ con.
Kê Thanh nhanh chóng nhõng nhẽo, giơ tay lên níu cái áo của hắn lại, lắc lắc tay mà nói :"Ông xã, em biết sai rồi còn chưa được sao?" Bĩu môi giả bộ đáng yêu, đây cũng là cách mà cô thường dùng để đối phó với Phong Cẩm Thành.
Quả nhiên, Phong Cẩm Thành xoay người lại, ngồi ở bên bồn tắm nói :"Sai ở đâu vậy?"
Kê Thanh vội vàng thành khẩn nói :"Không nên cùng bạn bè đến hộp đêm."
“Còn gì nữa không?” Giọng nói của Phong Cẩm Thành có chút chậm.
Kê Thanh liền nháy mắt mấy cái :"Còn nữa, không nên chơi quá mười giờ mà vẫn chưa về nhà."
"Còn gì nữa không?"
"Còn có. . . . . ."Kê Thanh vắt hết óc để suy nghĩ, hồi lâu cũng không nghĩ ra .
Ánh mắt của Phong Cẩm Thành từ trên mặt cô trượt đến xuống người cô, hắc ám nói :"Loại quần áo này ở đâu ra vậy? Sao anh không nhớ đã mua loại y phục này vậy, em có biết không, khi em mặc loại quần áo này, ở trên sàn nhảy õng ẹo làm dáng có biết bao nhiêu khó coi."
"Cái gì õng ẹo làm dáng? Chúng em gọi đó là khiêu vũ nha."
Phong Cẩm Thành môi mím lại, sau đó nói :"Nếu như đây là loại hình múa mà em đang học, thì từ ngày mai trở đi em đàng hoàng ở nhà cho anh, nếu dám ra ngoài có tin anh sẽ đánh gãy chân của em hay không."
Phong Cẩm Thành đứng dậy liền đi ra ngoài, Kê Thanh cũng từ trong bồn tắm nhảy ra, xông lên trước sau đó ngăn hắn lại :"Phong Cẩm Thành, đó chỉ là khiêu vũ, nếu anh không tin thì em nhảy cho anh xem."
Phòng tắm rất lớn nhưng hơi nóng không thoát ra được, trong phòng tràn ngập một tầng hơi nước, mà toàn thân của Kê Thanh lại bị nước làm cho ướt đẫm, áo sơ mi dính lên trên người cô, đem toàn bộ đường cong của cô in ra ngoài một cách rõ ràng, rất hấp dẫn không thể dùng từ nào nói ra được . . . . . . Nước trong suốt trên da thịt mịn màn của cô không ngừng chảy xuống. . . . . .
Cô cũng không phải là đang ở trong hộp đêm điên cuồng sống động như lúc nãy nữa, hiện tại cô chậm rãi nhảy, mỗi một động tác của cô đều tràn đầy cuốn hút cùng hấp dẫn, cô chậm chạp lắc vòng eo của mình, cởi từng cái từng cái nút áo sơ mi ra, cái áo sơ mi đã được cởi ra khỏi người, đang ở trên tay cô quay một vòng rồi đến một vòng, sau đó ném ra xa. . . . . . Tiếp theo là đến cái quần . . . . . .
Cô mới vừa mở xong cái nút áo lót ra, thì Phong Cẩm Thành đã giống như một con cọp đói khát nhảy bổ vào cô, đẩy cô dựa vào cửa phòng tắm, cơn mưa nụ hôn rào rạt rơi lên người cô, đồng thời xé rách cái quần lót trên người Kê Thanh, nhấc chân sau đó thẳng tiến Ah. . . . . . Ừh. . . . . . Phành phạch. . . . . . Rầm rầm. . . . . . Tiếng cơ thể va chạm hòa với tiếng hai người va đập vào cánh cửa, rất kịch liệt. . . . . .
Hai người vợ chồng làm lâu như vậy, Kê Thanh tự nhiên biết cách giải quyết Phong Cẩm Thành, chính là để cho hắn ở phương diện này hoàn toàn hài lòng, sau đó nũng nịu một chút, chuyện lớn gì cũng có thể bỏ qua, nhưng có thể để cho Phong Cẩm Thành hài lòng, cũng không dễ dàng như vậy.
Bởi vì đuối lý chột dạ, lúc này Phong Cẩm Thành muốn làm thế nào, Kê Thanh cũng phải cam tâm tình nguyện mà phối hợp, bị hắn đặt lên bồn tắm Kê Thanh theo phản xạ lấy tay chống lấy vách tường của bồn tắm, thời điểm cô bị hắn từ phía sau tiến vào, cô hơi nghiêng đầu thấy hình ảnh của hai người ở trong gương, rất rõ ràng cùng rành mạch, thậm chí còn có thể thấy rõ ràng cả quá trình hắn vào ra trong cô, tiếng rên rỉ cùng với hình ảnh này hòa lẫn vào nhau, khoái cảm trong cơ thể cô mơ hồ sắp nổ tung, giống như cơn bão mãnh liệt kéo đến, trong nháy mắt tất cả lý trí đều biến mất. . . . . .
"Cẩm Thành. . . . . . Phong Cẩm Thành. . . . . . Ông xã . . . . . . Ông xã. . . . . . Em không chịu được nữa. . . . . . Thật sự em không chịu được nữa rồi. . . . . . Anh tha cho em đi, anh tha cho em . . . . . . A. . . . . ."
Giọng nói của Kê thanh đứt quãng, bị tấn công câu nói cũng tan thành từng mảnh nhỏ, hai người ở trong nước kịch liệt hoạt động, kích thích khiến cho bọt nước vẩy khắp nơi, dính cả lên đầu cùng mí mắt của hai người. . . . . .
Kê Thanh cảm thấy lần này phong Cẩm Thành điên thật rồi, vừa bắt đầu cô còn phối hợp, càng về sau chỉ có thể cố gắng để hắn ở bên trong cơ thể cô kích động ra vào, bị hắn không ngừng tấn công, sóng sau cao hơn sóng trước, khoái cảm không có đỉnh, người đàn ông này dường như muốn đem toàn bộ năng lượng trong cơ thể của cô ép đến cạn kiệt vậy. . . . . .
Cô ngước đầu, cả người không ngừng run rẩy co quắp, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó, chính cô cũng không biết. . . . . . Chính là Phong Cẩm Thành muốn cho cô kêu gào, khi cơ thể của hắn đạt tới điểm cực hạn Phong Cẩm Thành liền rút vật cứng đó ra, chất lỏng ấm nóng bắn lên ngực và bụng của cô. . . . . .
Tinh thần còn chưa phục hồi lại, cô liền bị Phong Cẩm Thành ngậm lấy đôi môi của cô, nụ hôn của hắn đảo qua đảo lại mới đầu rất kịch liệt càng về sau càng trở nên êm ái, chậm rãi, triền mien và thoải mái. . . . . .
Từ môi Kê Thanh trượt xuống cổ, qua gáy, đến trước ngực, bên hông eo, tiếp đến là bụng. . . . . . Qua khu rừng rậm rạp, cuối cùng là mật cốc thâm sâu, bắt đầu liếm mút, từng chút từng chút một . . . . . ."Áh. . . . . . A. . . . . . Phong Cẩm Thành. . . . . . Chỗ đó . . . . . . Bẩn. . . . . ." Kê thanh đưa tay bắt lấy đầu của hắn, muốn ngăn hắn lại, nhưng lại bị phong Cẩm Thành bắt được tay, hắn ở giữa đùi của cô ngẩng đầu lên, khóe môi còn dính một ít nước lấp lánh, rất hợp với khuôn mặt tuấn tú của hắn, nhìn qua có vài phần diễm lệ.
Hắn chợt nở nụ cười :"Bẩn cái gì chứ, cũng không phải là lần đầu, đây là của anh, anh thích thì hôn, hôn thì thế nào . . . . . ."
"A. . . . . ." Hắn nhẹ nhàng cắn vào, Kê Thanh cả người run lên giống như bị điện giật vậy. . . . . .
"Không ngừng đó . . . . . . Chỗ này. . . . . . Còn chỗ này, chỗ này. . . . . . Tất cả đều là của anh, vợ ơi, em không phải là của em, em là của anh, cho nên không cho người khác nhìn em, chỉ là lần này anh tha cho em, lần sau không thể dễ dàng như vậy đâu. . . . . ."
Hắn một lần nữa hôn lên môi của cô, môi cùng lưỡi dây dưa, Kê Thanh có thể cảm thấy được tư vị giao du của hai người, như vậy thật nồng đậm, như vậy thật thân mật. . . . . .
Kích tình đi qua, toàn thân Kê Thanh ê ẩm xương cốt như rã rời, cả người mềm nhũn không còn một chút sức lực, Cẩm Thành giúp cô xoa bóp cùng tắm rửa sạch sẽ, thuận tiện lại ăn không ít đậu hũ của cô, sau đó mới ôm cô ra khỏi phòng tắm, đặt lên trên giường.
Cô nhắm mắt lại, Phong Cẩm Thành bắt đầu dùng khăn lông lau khô tóc cho cô, Phong Cẩm Thành thích nhất là được giúp cô xử lý tóc, có lúc Kê Thanh cảm thấy Phong Cẩm Thành yêu mái tóc của cô hơn.
Phong Cẩm Thành tốn thời gian rất lâu mới đem mái tóc dài của vợ hắn làm cho khô, xịt lên tóc một ít dầu dưỡng tóc, rồi ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang buồn ngủ của vợ, hắn đặt lên một nụ hôn, nhàn nhạt nói một câu :"Trương Lộ sắp không xong rồi."
Kê Thanh chợt tỉnh ngủ, mở mắt ra ngồi dậy hỏi :"Anh nói ai?"
"Trương Lộ." Phong Cẩm Thành lặp lại một lần: "Bệnh Aids, nếu cô ấy chịu phối hợp trị liệu, thì còn có thể sống được, nhưng cũng sẽ không được quá lâu."
Kê thanh thì thào nói :"Sao anh lại biết. . . . . ."
Phong Cẩm Thành ôm lấy cô, kéo cô vào trong lòng mình :"Lần trước gặp cô ấy ở trung tâm thương mại, anh cảm thấy có chút không bình thường, sau đó có cho người đi điều tra một chút."
Kê Thanh ngẩng đầu nhìn Cẩm Thành, một hồi lâu mới nói :"Phong Cẩm Thành, anh thật sự không có thích qua Trương Lộ sao ? Cô ấy làm sao trôi qua."
Phong Cẩm Thành buồn cười cúi đầu, chỉ vào cái mũi nhỏ của cô một cái rồi nói :"Nếu như không phải cô ấy đang bị bệnh, thì anh cũng sẽ không để cho cô ấy thoải mái cùng dễ dàng như vậy đâu, dù sao cô ấy cũng chính là tên đầu sỏ khiến cho hai chúng ta hiểu lầm phải tách ra hai năm, em biết không, anh cũng không phải là người tốt lành gì đâu."
Kê Thanh cũng không nhịn được cười, gật đầu một cái nói :"Tự biết rõ anh là người bại hoại, khốn kiếp, tính toán chi li, tiểu nhân có thù tất báo, về phần Trương Lộ. . . . . ."
Phong Cẩm Thành cúi đầu chặn cái miệng của cô lại, hôn cô đến nỗi hít thở không thông, mới buông cô ra :"Ngủ đi, nếu như em còn hơi sức. Chúng ta có thể suy tính xem có nên cho Tiểu Tuyết và Tiểu Lượng thêm em trai và em gái không."
"Em không cần, em cũng không phải là heo mẹ, còn sinh nữa. . . . . ."
Phong Cẩm Thành khóe miệng cong cong, xác thực tựa như lời của vợ hắn nói, hắn chính là tiểu nhân, cho nên đối với việc gặp gỡ Trương Lộ, cho dù cơ bản hắn có đồng tình thì cũng sẽ không bố thí, về phần nói cho Kê Thanh biết, thì hắn chỉ là muốn cho cô biết tại sao người phụ nữ kia lại đột nhiên tốt bụng đến như vậy, cũng không phải bởi vì lòng dạ thiện lương gì, mà là vì trước khi chết cô muốn nói ra mọi việc để trong lòng đỡ ray rứt được bình yên, nhưng vợ của hắn lại ngây ngốc, cho nên hắn cũng không muốn để Kê Thanh nhớ thương đến con người này, thật sự không cần thiết.
Đây chính là tính cách của Phong Cẩm Thành, gian thương vì tư lợi mà không hề thiện tâm, nhưng hắn lại chỉ yêu người phụ nữ trong ngực, Kê Thanh thường nói ‘gặp gỡ hắn là kiếp nạn của cô’, không phải, phải là nói ngược lại mới đúng chứ, Phong Cẩm Thành mới phát hiện ra, hắn cưới người vợ như Kê Thanh chính là kiếp nạn của hắn, đây chính là tình kiếp, nhưng nếu quả thật có sống chết luân hồi, thì hắn cũng hy vọng sau này mỗi một kiếp đều gặp được chuyện này, chỉ cần chính là người phụ nữ đang nằm trong ngực hắn đây, hắn sẽ cam tâm tình nguyện đời đời kiếp kiếp luân hồi ứng kiếp mà sống . . . . . .