Bá Y Thiên Hạ

Chương 60: Cung Môn Huyết Án Chiến Đấu Thì




Đoạn Vân tĩnh tâm lại, yêu cầu Tra Lí trước hết phải để mình gặp mặt Khải Lợi và Khải Sắt Lâm. Chỉ thấy Tra Lí vỗ vỗ tay, vài tên hộ vệ đã lôi Khải Sắt Lâm rất tiều tụy và Khải Lợi hơi bơ phờ xuất hiện trước mặt Đoạn Vân. Nhìn tấm thân liễu yếu đào tơ trong bộ quần áo tù, trong lòng Đoạn Vân dâng lên một nỗi niềm đau xót. Đều là do mình nhất thời xúc động mới đưa đến kết cục như vậy.

"Khải Lợi, Khải Sắt Lâm!" Đoạn Vân kêu lớn, thân thể không khỏi lao đi, may mà Diệp Cô Thành kịp thời chặn đứng hắn lại.

"Vân, ngươi đừng lo lắng, ta và tỷ tỷ không có việc gì đâu!" Vẻ mặt Khải Sắt Lâm rất tiều tụy, nàng không ngừng giãy dụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của tên hộ vệ. Khải Lợi cũng rơi lệ nhìn Đoạn Vân: "Vân, là ta hại ngươi, ta không nên đem Tủy Đan mà ngươi cho ta hiến cho mẫu hậu, lại càng không nên để phụ hoàng biết. Vân!"

Còn lúc này thanh âm rất không hợp nhĩ lại vang lên bên tai Đoạn Vân: " Lão Đại, hôm nay ta xem như đã phục ngươi sát đất rồi, thật không ngờ ngươi thoáng cái chụp được hai vị công chúa. Lão Đại, ngươi là thần tượng của ta! Ta muốn vĩnh viễn làm tùy tùng cho ngươi, muốn bắt chước ngươi làm một người có khả năng mê đảo vạn ngàn thiếu nữ mã long!" Thanh âm đó là của Đạt Nhĩ Khắc. Đoạn Vân quay phắt về phía còn rồng ngu ngốc đó quắc mắt lên. Truyện được copy tại Truyện FULL

"Tra Lí, ta nguyện ý đem năm viên Tẩy Tủy đan làm sính lễ, nghênh đón Khải Sắt Lâm và Khải Lợi." Đoạn Vân lạnh lùng nói. Năm viên đó chắc chắn là Tra Lí sẽ không đồng ý. Đoạn Vân chỉ tính đưa cho lão bất tử này một lựa chọn để rút lui thôi.

Tra Lí cười cười: " Đoạn Vân, ngươi tưởng rằng năm viên Tẩy Tủy đan đã đủ để nghênh thú hai con gái của ta sao? Nằm mơ!"

"Ta nói cho ngươi biết, Tra Lí! Không phải là loại mà Đoạn Vân ta sợ đâu, chỉ có điều ta không muốn ngươi rơi vào tình trạng cá ngư tử võng phá (hết cá phá lưới) mà thôi. Dù sao ngươi cũng là phụ hoàng của Khải Lợi và Khải Sắt Lâm, ta thật không muốn làm địch với ngươi! Khải Sắt Lâm và Khải Lợi là vô giá trong mắt ra. Nếu không ngươi xem thường Tẩy Tủy đan của ta, Đoạn Vân sẽ cướp người đó,!" Vài tiếng này của Đoạn Vân cơ hồ chỉ dùng những tiếng quát mà nói.

Nhưng Tra Lí hiển nhiên không chấp nhận: " Ta muốn phối phương của Tẩy Tủy đan!"

"Không có khả năng! Tẩy Tủy đan căn bản là không có phối phương. Hơn nữa ta cũng không biết chế tác!" Bị ràng buộc như vậy, Đoạn Vân đành phải nói hươu nói vượn cho qua chuyện. Nếu để Tra Lí lấy được Tẩy Tủy đan, người thứ nhất hắn muốn giết tuyệt đối là mình.

"Làm sao có thể được? Tẩy Tủy đan không phải do ngươi chế tạo sao?" Tra Lí hiển nhiên không tin.

Đoạn Vân cười cười: " Nguyên lai ngươi là ngươi tưởng ta có hả! Ta nói thiệt cho ngươi biết, Tẩy Tủy đan là do các trưởng các lão của trung hoa gia tộc truyền lưu. Ta lần này đến tổng cộng đem theo năm mươi viên. Ta bây giờ cũng còn lại có hơn mười viên mà thôi. Hơn nữa, ta sẽ không đem cả hơn mười viên này cho ngươi đâu!"

"Tại sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao?" Tra Lí hiển nhiên rất thất vọng. Theo kế hoạch của hắn từ trước, chỉ cần mình có thể lấy được bí phương luyện Tẩy Tủy đan của Đoạn Vân thì mình có thể trở thành vũ lực cường đại nhất trên đại lục. Chinh phục thiên hạ là vấn đề thời gian! Nhưng Đoạn Vân nói như vậy, hắn có cảm giác rất hối hận. Có thể từ nay về sau, những thánh dược chữa thương này của Đoạn Vân cũng sẽ không còn. Đế quốc có thể lập tức gặp phải một nguy cơ rất lớn!

Đoạn Vân không ngừng cười to: " Tra Lí, ta nói cho ngươi hay, Đoạn Vân trước giờ không sợ uy hiếp của bất luận kẻ nào! Việc đã đến nước này, ta hoàn toàn chẳng còn gì để mất, ta cũng không còn gì phải cân nhắc nữa! Tra Lí, kỳ thật nếu ngươi an phận làm hoàng đế của ngươi, không làm khó Đoạn Vân ta, Đoạn Vân ta còn có thể để cho ngươi lợi dụng. Bây giờ, ngươi tự quật cả mộ phần của đế quốc! Đoạn Vân ta nhất định sẽ làm người phản quốc!"

Tra Lí nhìn Đoạn Vân cuồng tiếu, sự uy nghiêm của hoàng giả đã bị khiêu khích tới cùng cực: "Được, Đoạn Vân, hôm nay là ngày giỗ của ngươi đó! Để các tướng của ta biểu diễn cho ngươi xem nhé!"

Còn lúc này, phía sau Đoạn Vân truyền đến những tiếng thét điên cuồng điếc tai nhức óc! Đó là một trăm hai mươi Thú Nhân võ sĩ của gia tộc theo sự dẫn dắt của các đội trường trùng trùng vọt tới trước mặt Đoạn Vân.

"Thiếu gia, một trăm hai mươi hộ vệ gia tộc trung hoa đợi lệnh của thiếu gia!" Đây chính là hộ vệ ngưu đầu nhân, Khai La.

Đoạn Vân khẽ gật đầu, cảm thấy có chút kỳ quái, bọn họ làm sao biết mình đến đây chứ!

"Thiếu gia, là Phổ Hi Kim đại nhân bảo chúng ta tới đây trợ giúp thiếu gia, những nhân viên không thể chiến đấu của gia tộc đang thu thập hành trang, chuẩn bị dời đi. Thiếu gia, chúng ta chuẩn bị tới A Nhĩ Ti Tư hả?"

"Bọn chúng không có nguy hiểm gì chứ?" Đoạn Vân hơi lo lắng cho an nguy của những người khác trong gia tộc. Chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc không phải việc khó. Dù sao trong gia tộc cũng có khá nhiều Không Gian Giới Tử. Còn vừa rồi Đoạn Vân cũng không quên đưa Ách Bỉ Đa giới tử trả lại cho luyện kim pháp thần Lai Bố Ni Tư. Phỏng chừng có thể đem theo rất nhiều đồ đạc cần thiết trong gia tộc

"Thiếu gia, phụ trách phòng thủ gia tộc là một vị tướng quân tên là Lạp Hi Đức thiếu gia!" Khai la nói.

Đoạn Vân lúc này mới yên tâm, đại ca mình sẽ luôn luôn dàmh ra cho mình một còn đường sống.

Còn lúc này bên phải Đoạn Vân cũng xuất hiện những tiếng lao xao rất lớn. Đoạn Vân tập trung tình thần nhìn lại, nguyên lai là Nanh Sói quân đoàn của mình. Chỉ thấy bọn họ cả người mang thương tích, khôi giáp xộc xệch tả tơi ùn ùn chạy tới phía Đoạn Vân.

"Chuyện gì thế? Là ai công kích các ngươi!" Đoạn Vân giật nảy người, cảnh tượng thê thảm của bọn họ làm cho người ta không khó liên tưởng đến một trường chiến đấu thảm thiết mà bọn họ vừa mới trải qua.

Hi La dẫn đầu hướng về phía Đoạn Vân chào theo kiểu nhà binh, mấy hôm nay sau khi được Đoạn Vân ra lệnh, quân đoàn Nanh Sói cao thấp đều là phải huấn luyện theo chế độ hiện đại, ngay cả quân lễ cũng cải biến. Chỉ thấy hắn thở hổn ha hổn hển nói: " Sư trưởng, chúng ta bị năm vạn nhân đội của hoàng gia kỵ sĩ đế quốc vây công! Bọn họ kéo đến khi chúng ta đang ăn cơm chiều rồi cứ thế chẳng hỏi han gì điên cuồng công kích quân ta."

Đoạn Vân nghe xong căm tức liếc nhìn Tra Lí, rồi quay lại hỏi Hi La: " Thương vong thế nào?"

Hi La thần sắc có chút bi phẫn nói: " Các huynh đệ không rõ chết bao nhiêu nữa. Ta chỉ huy năm ngàn quân sĩ tập trung hỏa lực công kích một điểm, rốt cục đánh thủng một đường máu, bây giờ thủ hạ của ta binh lực chỉ còn có bốn ngàn!"

Còn lúc này lại thêm một đội binh lính ầm ầm chạy về phía Đoạn Vân, đây là lữ trưởng lữ một Mã Khắc.

"Mã Khắc, thủ hạ của ngươi còn được bao nhiêu huynh đệ!" Đoạn Vân rất muốn biết tình huống thương vong của Mã Khắc như thế nào.

Vẻ mặt Mã Khắc cũng rất bất lực: " Sư trưởng, ta chỉ huy lữ một ba ngàn quân sĩ cùng với phó sư trưởng mở một đường máu một lần nữa đánh thủng một đột phá khẩu chạy ra, chết và bị thương tám trăm tướng sĩ!"

"Lữ trưởng lữ ba Kiệt Khắc thì sao?"

Đoạn Vân vừa mới hỏi xong, chỉ thấy một đám mấy trăm binh lính lục tục chạy tới, chỉ thấy lữ phó lữ ba Đặc Lạp Phu lưng bị chém thê thảm máu chảy đầm đìa, thân ảnh lảo lảo dẫn đầu.

"Sư trưởng, Kiệt Khắc bị chém đứt tay rồi!" Đặc Lạp Phu ôm lấy Kiệt Khắc đang hôn mê, quỳ xuống trước mặt Đoạn Vân. Nhìn máu vẫn đang phun ra từ mấy vết thương của Kiệt Khắc, Đoạn Vân lập tức tiến lên đỡ lấy hắn, vận dụng thủ pháp điểm huyệt cầm máu cho Kiệt Khắc

Nhìn quân đội tán loạn trước mắt, Đoạn Vân cơ hồ muốn phát cuồng lên. Một vạn tướng sĩ, lại bị một lực lượng không minh bạch tiêu diệt ba ngàn người. Ba ngàn tánh mạng chứ ít ỏi gì!

Căm tức nhìn Tra Lí, Đoạn Vân điên cuồng hét lên: " Tại sao ngươi phải làm như vậy? Bọn họ theo ta mới hơn mười ngày thôi. Chẳng lẽ ngươi bất thông tình lý như thế. Có phải là tất cả những người nào có liên quan với ta ngươi đều phải hủy diệt?"

Tra Lí thấy năm vạn kỵ sĩ đoàn đánh úp mà lại không thể tiêu diệt hết những binh tướng của Đoạn Vân, hơn nữa lại còn có hơn bảy ngàn người phá vòng vây thì giật nảy người! Nghe Đoạn Vân vừa hỏi như vậy, Tra Lí cười cười: " Đoạn Vân, ngươi cũng quả là có bổn sự. Nói vậy ngươi cũng biết, một vạn bộ đội này chính là quân nhân bất trị, trước kia không phải là nô lệ cũng là tù phạm, thậm chí có cả thổ phỉ nữa. Ta nguyên trước ta có ý để cho chúng tự sinh tự diệt. Bất quá đột nhiên ngươi lại dám tiến đánh hoàng cung, buộc ta phải ra lệnh tiêu diệt hết bọn chúng. Thật không ngờ! Đoạn Vân ngươi quả nhiên là một đại tướng có tài, chỉ có thể trong một thời gian ngắn ngủi không đến ba mươi ngày đã chuyển một đám ô hợp không hề có quân kỷ huấn luyện trở thành một hổ lang chi sư. Năm vạn tinh anh của đế quốc mà cũng không thể tiêu diệt được bọn họ! Ngươi luôn luôn làm ra rất nhiều kỳ tích! Việc đối phó với ngươi là sai lầm và tổn thất lớn nhất cả đời này của ta! Nhưng ngươi không khỏi làm cho ta lo lắng! Ngươi có thể nói là một đời kỳ tài. Ngươi không chỉ là một tế tự có cấp bậc xuất thần nhập hóa, hơn nữa lãnh đạo quân đội cũng cực kì kiệt xuất. Đối với quốc gia đại sự cũng có thể nói là nhất châm kiến huyết. Nhưng trước giờ ta chưa hề thấy có sự trung thành trong mắt ngươi! Ngươi tựa như một ám ảnh làm ta không đêm nào ngủ yên! Vì ta phát hiện ngươi lại là một hoàng giả bẩm sinh! Do đó ta không lưu ngươi được. Ở đây chỉ có ta mới là hoàng đế chính thức!"

Nghe Tra Lí nói, Đoạn Vân không kìm chế được cuồng tiếu. " Hoàng giả trời sinh "? Cái rắm chó gì thế. Mình là người hiện đại luôn luôn bình đẳng không hề có tư tưởng quan niệm giai cấp lại bị cho rằng là " Trời sinh hoàng giả"?

"Tra Lí, để chúng ta đi! Ta sẽ không gây khó khăn gì cho ngươi nữa!" Kỳ thật Đoạn Vân nếu muốn thoát thân cũng không khó, chỉ huy đám thủ hạ này thoát thân cũng đơn giản, nhưng gia tộc còn có mấy trăm người không có khả năng chiến đấu. Nếu có chiến tranh có thể không chiếu cố được cho bọn họ.

"Ha ha, còn muốn chạy, đừng có mơ! Động thủ!" Chỉ thấy Tra Lí vừa dứt lời, trên bầu trời lập tức bỗng hiện ra hai thân ảnh. Bên Đoạn Vân lập tức có Đạt Nhĩ Ba và Đạt Nhĩ Khắc nghênh tiếp giao phong. Đó là hai ông già, Đoạn Vân phỏng chừng là hai cung phụng khác của đế quốc. Nhìn trận đấu kịch liệt trong không trung, Đoạn Vân hỏi Diệp Cô Thành về thực lực song phương. " Thiếu gia, đừng lo, hai người bọn họ thân thể rất biến thái, chắc chắn có thể thu thập được đối phương, hơn nữa đối phương nhìn không ra thực lực bọn họ. Thực lực của hai Kiếm Thần xem ra vẫn còn dưới ta một chút, không có vấn đề gì đâu!"

Sự thật cũng đang đang diễn ra theo đúng như lời Diệp Cô Thành, hai đại cung phụng vừa thấy nghênh đón mình là hai tiểu tử bát cấp, nên sinh ra tâm lý khinh địch, hơn nữa dường như còn vì để hiển thị sự tôn quý Kiếm Thần của mình, lại nên ra tay rất chừng mực. Do đó ngay từ đầu, hai đại cung phụng đã rơi vào thế hạ phong. Bọn họ càng đánh càng giật mình, càng đánh càng phát giác thực lực của đối thủ quả là thâm sâu khôn lường. Rốt cục, sau một tiếng long minh vang dội của Đạt Nhĩ Ba, một long uy của hắc long đột nhiên lao thẳng tới đối thủ. Đạt Nhĩ Ba nhân lúc đối thủ vận lực ngăn cản long uy lập tức một long trảo chém thẳng vào đối thủ đứt làm hai đoạn. Còn đối thủ của Đạt Nhĩ Khắc cũng bị tiếng long minh đó làm luống cuống chân tay, bị Đạt Nhĩ Khắc đấm cho một quyền, cả thân thể lảo đảo rồi rơi xuống chỗ bọn Đoạn Vân đang đứng, bị Diệp Cô Thành tiến lên một kiếm xuyên tâm.

Còn lúc này Đoạn Vân quay về phía hai Thú Nhân võ sĩ gần đó hô: "Mau lên! Trang bị của Kiếm Thần bộ tưởng đồ bèo sao? Giới tử, kiếm, khôi giáp, ma pháp đạo cụ lập tức gỡ xuống hết cho ta!" Cả đám thủ hạ vừa nghe vậy ngơ ngác nhìn nhau rồi đều khịt mũi khinh bỉ Đoạn Vân!