Bá Y Thiên Hạ

Chương 362: Mạch địch văn đích phục hoạt




-Được! Ta chấp nhận sự thuần phục của ngươi. Nhưng Melvin, Tây đại lục bây giờ đã là thuộc địa của gia tộc. A Lí Tây Đa đại lục cũng đã có thể xem như là cơ nghiệp của cả Trung Hoa gia tộc rồi.

Nghe Melvin nguyện ý quy thuận, Đoạn Vân vô cùng hưng phấn. Dù sao, một ngàn vạn ma binh, ma tướng thủ hạ của hắn cũng có thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.

- Đoạn Vân! Ngươi quả nhiên không phải người thường. Không ngờ ngươi lại mở rộng bản đồ tới Tây đại lục. Chỉ dựa vào điểm này, ngươi xứng đáng mạnh hơn bổn hoàng vạn lần.

Nghe Đoạn Vân nói đã thu phục xong Tây đại lục, Alexandre càng cảm thấy tò mò hơn về tên Đoạn Vân thần bí và cường đại này. Nhưng khi nghĩ tới Đoạn Vân có thể làm cho người chết sống lại, Alexandre cũng thấy việc này là chuyện hiển nhiên. Một người có thể làm ra những việc mà đến cả Thần cũng không làm được, vậy tuyệt đối người này không hề đơn giản.

- Alexandre! Bổn sự của bổn thiếu gia, sau này ngươi từ từ sẽ hiểu được. Nhưng lúc này, ta muốn nói rõ với các ngươi. Tuy ta có năng lực cứu người chết sống lại, nhưng cũng không có khả năng một lần cứu sống ba ngàn vạn người. Ta cũng chưa tìm được phương pháp làm các ngươi sống lại.

Đoạn Vân chầm chậm nói.

- Cái gì? Chẳng lẽ vừa rồi ngươi đã lừa chúng ta?

Huyết sát Đại tướng quân Karpasia nói có chút phẫn nộ.

Đoạn Vân nheo hai mắt, nói:

- Karpasia tướng quân! Ta nói có biện pháp cứu sống các ngươi, vậy thì sẽ có biện pháp làm các ngươi sống lại. Đối với Đoạn Vân việc cho các ngươi sống lại chỉ là vấn đề thời gian. Nhanh thì hai ba tháng, lâu thì hai ba năm. Đã hứa thì ta sẽ nhất định cứu sống các ngươi. Còn nữa, ngươi đã lựa chọn thuần phục, vậy thì phải chú ý đến khẩu khí khi nói với ta. Ngươi phải nhớ kỹ, ta bây giờ là chủ tử của các ngươi. Tất cả sau này phải gọi ta là thiếu gia.

- Thiếu gia? Vì sao Đoạn Vân đại nhân phải tự xưng là thiếu gia? - Alexandre nói rất khó hiểu.

- Việc này ngươi không cần phải tò mò, cứ làm theo là được.

Đoạn Vân lạnh lùng nói.

- Được.

- Alexandre! Mặc dù ngươi trước kia là một hoàng đế, nhưng bây giờ ngươi cũng cần học tập cách làm sao có thể làm một thần tử tốt. Thời đại của ngươi đã qua rồi.

Khi Đoạn Vân nói những lời này, Alexandre nhất thời cảm thấy một cơn uy áp mãnh liệt tràn tới. Bá khí cường đại của Đoạn Vân làm cho đế vương một đời bây giờ phải cúi đầu:

- Rõ. Thiếu gia. Thần ghi nhớ lời dạy này.

Khẽ gật đầu, Đoạn Vân nói:

- Alexandre, Karpasia. Các ngươi đều là con người, do đó ta không dùng khế ước để khống chế các ngươi. Nhưng Melvin, mặc dù bổn thiếu gia trước giờ có phương châm dùng người thì không nghi ngờ người, mà đã nghi thì không bao giờ dùng. Nhưng ngươi là ma soái Ma giới, nhưng lại làm việc cho bổn thiếu gia, do đó ta không thể không phòng ngươi được.

- Thiếu gia muốn ký khế ước với ta sao? Thiếu gia! Ở Ma giới, việc ký kết chủ tớ khế ước là rất bình thường. Đây cũng là một loại biểu hiện tín nhiệm đối với thủ hạ. Ta nguyện ý được ký khế ước với người.

Melvin đứng trước người Đoạn Vân nói một cách cung kính.

Đoạn Vân khẽ cười một tiếng, nói:

- Tốt lắm, ngươi hãy buông lỏng toàn thân.

Nói xong, song chỉ của Đoạn Vân chĩa vào mi tâm của Melvin. Melvin chỉ cảm giác thấy một luồng năng lượng đánh mạnh vào linh hồn. Sau cơn choáng váng, trong đầu của hắn lúc này có thêm một vài thứ. Nhưng, hắn lại không hề sinh ra ý nghĩ mình là người hầu hoặc nô lệ của Đoạn Vân.

- Chuyện gì thế? Chẳng lẽ nam nhân này không ký khế ước với mình? - Melvin thầm nghĩ vẻ rất khó hiểu.

Nhưng chẳng mấy chốc, hắn cũng phải phủ định ý nghĩ này. Bởi vì thanh âm Đoạn Vân bỗng vang lên trong đầu hắn, còn hắn lại căn bản không có biện pháp gì kháng cự được thanh âm của chủ nhân:

- Không, ta đã ký kết khế ước với ngươi rồi. Nhưng ta không muốn hạn chế ngươi nhiều lắm. Chỉ cần ngươi không sinh ra tâm lý phản bội, ngươi coi như không hề ký khế ước gì với ta cả. Nếu ngươi phát sinh ý niệm phản bội ta, linh hồn ngươi sẽ bị thiêu đốt thành tro bụi. Không tin, ngươi có thể thử xem.

- Cảm ơn thiếu gia.

Melvin liền quì một gối trước mặt Đoạn Vân. Kỳ thật, Đoạn Vân ký với Melvin một loại khế ước khác. Một loại khế ước hao phí rất ít nguyên thần, nhưng lại có thể nắm thủ hạ trong tay. Thông qua khế ước này, Melvin cũng không phải là nô lệ của Đoạn Vân, mà chỉ là thủ hạ. Nhưng nếu thủ hạ sinh tâm lý phản bội, khế ước vẫn sẽ sinh hiệu như trước. Nói cách khác, nếu Melvin cam tâm làm thủ hạ Đoạn Vân, thì hắn vẫn là một thủ hạ có thể tự có những tư tưởng riêng của mình. Nhưng nếu hắn có tâm lý phản bội, khế ước cũng đủ để làm cho hắn sống không bằng chết.

Khi ký khế ước xong, Đoạn Vân lại thấy được hy vọng làm Melvin sống lại. Bởi vì, khi Đoạn Vân dùng thần thức thâm nhập vào đầu vong linh Melvin, liền phát hiện ra cấu tạo cơ bản nhất của vong linh - Vong linh nguyên tố, lại là một loại vật chất bán thực thể. Nói cách khác, chỉ cần chuyển hóa loại vật chất này thành thực thể, vong linh có thể sẽ có thân thể cho mình.

Nghĩ vậy, Đoạn Vân liền móc ra năm viên đặc cấp Tẩy Tủy Đan, đưa cho Melvin rồi nói:

- Uống vào.

Melvin hỏi:

- Thiếu gia, vong linh chúng ta không thể tiêu hóa đồ vật gì đâu.

- Uống vào. - Đoạn Vân lạnh lùng nói.

Thấy vậy, Melvin không nói gì nữa. Hắn trực tiếp nuốt năm viên dược hoàn vào. Trải qua khế ước quỷ dị, Melvin đã là một nô lệ không cần gọi Đoạn Vân là chủ nhân. Mặc dù chế ước của khế ước không mạnh, nhưng khi chủ nhân ra lệnh thì thủ hạ vẫn phải phục tùng.

Sau khi Melvin uống vào, Đoạn Vân dùng thần thức giám sát tác dụng của dược hoàn. Nhưng hắn phát hiện ra dược hoàn này thực sự không thể hấp thu được.

Xem ra, Tẩy Tủy Đan không có hiệu quả đối với vong linh. Lúc này Đoạn Vân nghĩ tới một vấn đề – nước. Nước là nguyên tố của mọi sinh mạng, không có nước thì làm sao có thể sinh ra sinh mạng được?

Vừa nghĩ vậy, Đoạn Vân một lần nữa móc ra năm viên Thủy linh đan, rồi đưa cho Melvin. Hơn nữa lần này, Đoạn Vân còn trích tay mình ra vài giọt máu phết vào viên thuốc, rồi bảo Melvin uống vào.

Sau khi máu và Thủy linh đan tiến vào trong cơ thể Melvin, sự tình quỷ dị đã xảy ra. Đoạn Vân phát hiện, một tia kim quang từ mi tâm của Melvin bắt đầu lóe ra bốn phía. Hơn nữa, những tia hào quang đó giống như một loại chất lỏng, từ từ khuếch tán trong cơ thể Melvin. Chính xác là từ nội bộ vong linh Melvin khuếch tán khắp thân thể.

Ngay sau đó, những tia hào quang kim sắc từ mi tâm theo mạch máu trên thân thể vong linh Melvin lưu chuyển khắp toàn thân hắn. Lúc này, Đoạn Vân phát hiện ra năm viên Tẩy Tủy Đan và năm viên Thủy linh đan từ từ được tiêu hóa. Hơn nữa vệt máu mà hắn trích ra cho Melvin, cũng theo sự khuếch tán của dược lực, nhanh chóng dung hợp với chất lỏng kim sắc này.

Khi màu đỏ chầm chậm kéo dài tới tất cả mạch máu, dược lực cũng cơ bản đã khuếch tán khắp toàn thân hắn. Ngay sau đó, những luồng kim quang chói mắt lóe ra khắp toàn thân Melvin.

- A.

Kim quang mang theo dương khí cường đại làm cho Melvin đang trong hình thái vong linh đau đớn vạn phần. Làm cho hắn phải thống khổ kêu lên. Những tia kim quang này trực tiếp bức hai đại quân vong linh lui lại một bước nhỏ.

Sau đó, kim quang bắt đầu biến thành bạch quang, thân thể vong linh Melvin cũng dần dần trở nên hư ảo. Lúc này, Đoạn Vân phát hiện ra thân thể Melvin phát sinh biến hóa. Tẩy Tủy Đan bằng vào thủy khí cường đại của Thủy linh đan tản mát ra, trực tiếp khuếch tán khắp toàn thân Melvin đang trong hình thái vong linh. Còn máu của Đoạn Vân cũng phát triển nhanh chóng dưới tác dụng của dược lực. Giọt máu của Đoạn Vân phát triển nhanh chóng như được nuôi trong khay bồi dưỡng tế bào, phân chia tăng trưởng với một tốc độ kinh khủng. Hơn nữa, không chỉ phát sinh tế bào phân chia, mà còn phân hóa nữa. Sau khi máu tràn ngập khắp các mạch máu trên người Melvin, một cơ quan trên người Melvin bắt đầu động đậy - Trái tim. Tim đập có nghĩa là: thông qua máu và dược lực dưỡng dục, Melvin bắt đầu có huyết nhục của mình rồi.

Melvin khiếp sợ nhìn thân thể mình, trong ánh mắt lóe ra sự kinh dị mãnh liệt. Lúc này, hắn cũng không rảnh mà đánh giá thân thể mình nữa. Bởi vì bây giờ hắn bắt đầu cảm giác được sự thống khổ của cơn đau lại thêm sự ngứa ngáy. Hắn không thể nhúc nhích, chỉ có thể cố chịu sự đau đớn khắp toàn thân. nguồn TruyenFull.vn

Đó là một loại cảm giác linh hồn bị giày vò. Viên thuốc mà Đoạn Vân cho hắn phục dụng, làm cho hắn cảm thấy vô cùng thư sảng, nhưng cũng rất đau đớn. Sau khi trái tim bắt đầu co bóp, dược lực tiếp tục lan tràn khắp nơi. Ngay sau đó, thân thể hắn càng ngày càng hư ảo. Lúc này, tất cả mọi người đều thấy - thân thể Melvin hư ảo và trong suốt, máu tuần hoàn khắp cả người. Dưới lớp da trong suốt, bỗng chậm rãi xuất hiện một vài thứ vật chất gì đó. Đó là xương của Melvin. Không biết vì nguyên nhân gì mà xương Melvin đã nhanh chóng hình thành. Sau khi xương hình thành xong, cơ bắp Melvin cũng nhanh chóng xuất hiện. Tiếp theo, chính là lớp da của hắn.

Ước chừng sau hơn một giờ đại lục, Melvin đã không còn là một vong linh nữa. Hắn bây giờ đã có thân thể. Nhưng hình thái của hắn hơi tức cười. Bởi vì bây giờ lớp da toàn thân Melvin mềm mại tựa như một đứa trẻ vừa mới sinh. Hơn nữa, hắn vừa mới từ vong linh biến thân thành người lại không mặc quần áo gì. Trên đầu của hắn có một cái sừng của Ma tộc cong cong, làm cho người ta có một loại cảm giác rất tức cười.

Dù có như thế nào thì Melvin cũng đã sống lại rồi. Sau khi hắn sống lại, ngoại trừ thân thể non nớt, tất cả những thứ khác đều bình thường. Nhưng có một điểm không thể không đề cập, đó là Melvin sau khi sống lại đã sửa cách xưng hô với Đoạn Vân. Hắn không còn gọi Đoạn Vân là thiếu gia, mà đổi giọng gọi là chủ nhân. Chuyện này thật dễ hiểu. Đầu tiên giữa hai người chỉ có một linh hồn khế ước, sau đó Đoạn Vân lại dùng máu làm huyết dẫn để tạo lại thân thể cho Melvin. Cơ hồ tất cả từ trong tới ngoài của Melvin đã thành người của Đoạn Vân rồi, còn không gọi Đoạn Vân chủ nhân được sao?.

Thông qua việc làm cho Melvin sống lại, Đoạn Vân cũng nghĩ ra được phương pháp làm hồi sinh những vong linh còn lại. Hắn cũng cơ bản nghĩ ra bí ẩn chuyển sinh trì của Quang Minh Điểu thần.

Nhưng, không cần lo cho những tiểu vong linh khác. Sau khi làm cho Melvin sống lại, Đoạn Vân cũng làm cho Alexandre và Karpasia sống lại. Hơn nữa, trước khi họ sống lại, Đoạn Vân cũng phải dùng danh nghĩa của mình để thu hai thống soái uy chấn thiên hạ ngày xưa trở thành người của mình, gọi hắn là thiếu gia. Đương nhiên, Đoạn Vân cũng biết, nếu không có khế ước đó, họ căn bản là không thể sống lại.