Bá Y Thiên Hạ

Chương 356: Tử linh pháp sư tạp ni nhĩ




Phần lớn Ác Thú Bình Nguyên đã trở thành trường nuôi ngựa của Trung Hoa gia tộc, đại bộ phận đám thú ở đây coi như trở thành sủng vật tọa kỵ cho đại quân Trung Hoa tinh nhuệ. Một bộ phận có giá trị được đem tới những vùng đất khác nhau của thế giới nhân loại, sung vào đoàn thú vận chuyển hoặc những lao động phổ thông. Đương nhiên cũng có không ít người tu luyện thu hoạch chúng làm ma sủng. Dưới sự khống chế của Đoạn Vân, Ác Thú Bình Nguyên ngày xưa hiểm ác dị thường là thế bây giờ đã trở thành một vùng đất yên bình trong bản đồ Trung Hoa.

Đến lúc này, việc càn quét khu đèn đỏ cũng cơ bản đã hoàn thành hơn phân nửa. Xuống phía nam đã là trung tâm của Vong Linh hợp cốc và khu vực vong linh rồi. Đó là những khu vực được truyền tụng là nơi chỉ có ma không có người. Hai đại khu vực này đều rất thần bí và hiểm ác. Xung quanh Vong Linh hợp cốc, hàng năm đều bị tử khí bao phủ dày đặc. Nếu không tự mình đạp chân vào đó căn bản sẽ không thể phát hiện tình huống bên trong. Căn cứ vào tin tình báo, Đoạn Vân chỉ biết là cả khu vực vong linh là thiên hạ của đám vong linh. Số lượng vong linh nơi này rất nhiều, vô cùng nhiều.

Vừa đạp chân vào khu vực vong linh, Đoạn Vân đã cảm thấy từng đợt áp lực. Tử khí nơi này làm cho Đoạn Vân cảm thấy rất quỷ dị. Mặc dù cũng chỉ mới thấy một vài vong linh tà ác rất nhỏ yếu, nhưng Đoạn Vân vẫn rất kiêng kỵ khu vực vong linh thần bí này. Vì tại khu vực này, thần thức Đoạn Vân có phạm vi bao phủ rất nhỏ. Mặc dù nói sau khi liên tiếp thu phục ba mươi nô lệ, tinh thần lực của Đoạn Vân có giảm xuống. Nhưng dưới tình huống bình thường, bán kính thần thức của hắn vẫn phải trên tám vạn thước. Nhưng ở chỗ này, thần thức Đoạn Vân lại chỉ còn không đến vạn thước. Thông qua cảm giác năng lượng, Đoạn Vân và Diệp Cô Thành cảm nhận được khí tức cường giả ở Vong Linh hợp cốc.

Mang theo đám thủ hạ, Đoạn Vân hướng về phía Vong Linh hợp cốc. Trên đường thỉnh thoảng lại thấy xuất hiện vài vong linh quỷ dị. Nhưng trước mặt đám cường giả của Đoạn Vân, mấy món đồ đó căn bản không đáng để vào mắt. Trên đường, Đoạn Vân còn tranh thủ bắt tạm một vài vong linh hợp nhãn mình để nghiên cứu một phen. Kết quả nghiên cứu cho thấy - Vong linh không phải linh hồn. Chỉ có thể nói Vong linh là một loại tu luyện linh hồn thể, là một sinh vật đã chết nhưng vì nguyên nhân oán niệm quá sâu sắc mà sinh ra. Còn linh hồn có thể phát ra nguyên thần có linh khí sinh vật. Linh hồn khác với vong linh ở chỗ, vong linh có thể tạo thành thương tổn thân thể đối với sinh vật, còn linh hồn không thể. Người bình thường (kể cả đám người Phì Tử) căn bản là không nhìn ra thân thể linh hồn. Cho dù là Diệp Cô Thành cũng chỉ có thể có cảm giác nhất định đối với thân thể linh hồn. Hắn không thể nhìn xuyên qua linh hồn. Còn vong linh thì lại khác, vong linh là một loại thực thể, là một loại sinh vật tử vong có thể trực tiếp sinh ra lực công kích đối với thân thể sinh vật. Vong linh sau khi chết coi như hồn phi phách tán.

Nhưng may mắn là vô luận vong linh hay linh hồn, chân khí đều là khắc tinh của chúng. Quang tế tự thuật cũng là khắc tinh của vong linh. Dưới ánh nắng mặt trời, một vài vong linh thực lực nhỏ yếu sẽ bị hóa thành khói bụi.

Vốn Đoạn Vân muốn dùng Thái Cực thần công hấp thu vong linh nơi này một phen. Nhưng nghĩ mục đích của mình tới nơi này, Đoạn Vân tạm thời dẹp ý nghĩ này qua một bên. Đám vong linh này có oán niệm sâu đậm, sau này rất có có thể trở thành một trợ thủ đắc lực cho mình.

Do đó sau khi biết được vài điều nhất định về vong linh, Đoạn Vân mang theo đám thủ hạ tới Vong Linh hợp cốc. Nghe nói Vong Linh hợp cốc là thiên hạ của tử linh pháp sư và yêu tinh Ma giới. Tất cả vong linh cao thủ cơ hồ đều tụ tập ở khu vong linh này. Text được lấy tại truyenfull.vn

Vừa bước vào Vong Linh hợp cốc, đã thấy tử khí nồng nặc tăng lên theo từng bước chân. Ở đây, có vô số bộ xương của nhân loại, Thú Nhân, ma thú, còn có cả của Cự long nữa. Cả hợp cốc âm khí nặng nề, thậm chí còn có thể nghe được từng đợt gào thét ai oán ghê rợn.

- Không ngờ oán khí nơi này lại nặng như thế. Ta dám khẳng định nơi này trước kia nhất định có rất nhiều người chết.

Trong lúc mọi người lướt qua những đống xương này, thần thức Đoạn Vân vừa triển khai ra bốn phía vừa nói oang oang, phá tan sự yên lặng một cách ghê sợ ở đây.

- Lão Đại, ta thấy cũng chẳng có gì đáng kể. Nơi này hẳn cũng chẳng có cường giả như chúng ta tưởng tượng. Cho dù lúc hắn còn sống vốn là một cường giả, thì sau khi hắn chết đi có còn có thể là cường giả được nữa không?

Tiểu Phi Hiệp không hề kiêng kỵ nhìn khắp bốn phía hoang vu mà nói.

- Lão Đại! Ta cũng thấy thế. Hoàn cảnh nơi này mặc dù có chút quỷ dị, nhưng chỉ nói về hoàn cảnh đơn thuần thì căn bản cũng không thể nói lên cái gì cả.

Phì Tử tuy nói là một tiểu hài tử, nhưng hắn dù sao cũng là một đầu ma thú linh mẫn có thực lực cường hãn. Thực lực cường đại làm cho hắn hoàn toàn chẳng hề e ngại gì những việc quỷ mị.

Nghe thế, Đoạn Vân quan sát vẻ mặt của cả đám thủ hạ. Nhưng hắn phát hiện ra tất cả thủ hạ đều ra vẻ không quan tâm. Ngẫm lại, họ cơ hồ mỗi một người đều là cao thủ đã kinh qua sinh tử, đến cả địch nhân còn sống còn không sợ, mắc gì phải e ngại đám người đã chết ngắc từ đời tám hoánh nào rồi?

- Vạn thước phía trước xuất hiện tử linh pháp sư, mọi người mau đuổi theo.

Đoạn Vân đang mang theo đám thủ hạ lướt rất nhanh trong hợp cốc, đột nhiên phạm vi thần thức phát hiện tung tích vong linh pháp sư, nên lập tức ra lệnh cho thủ hạ tăng tốc độ lên

Khoảng cách vạn thước, với tốc độ kinh khủng của bọn người Đoạn Vân, chỉ đảo mắt là đã tới rồi.

Đây là một vong linh pháp sư có thực lực cấp mười một, hắn đang tụ tập tử khí tu luyện vong linh ma pháp. Phương thức tu luyện cũng khá giống với việc tu luyện ma pháp bình thường, đều thông qua việc hấp thu từng chút ma pháp nguyên tố trôi nổi trong không khí. Chỉ có điều ma lực mà hắn hấp thu là hắc ám hệ. Vong linh pháp sư này trông thật kinh khủng. Cả thân thể bị hắc ám ma lực làm cho thối rữa, cơ bản biến thành khô kiệt rồi. Tay hắn gần như không còn nữa, cơ hồ chỉ còn lại một lớp da khô khốc màu xám phủ lên xương tay, nhìn qua rất quỷ dị. Còn đầu hắn y như một cái sọ mọc trên một bộ xương khô. Hốc mắt rất sâu, mái tóc tán loạn rối bời càng làm gia tăng vẻ quỷ dị của hắn. Xét về chỉnh thể, tên tử linh pháp sư này cơ bản đúng là một cái xác đang mặc quần áo.

Đoạn Vân cũng biết một ít về tử vong ma pháp. Đối với tất cả các loại ma pháp, một toàn hệ pháp sư như Đoạn Vân đều có những hiểu biết nhất định. Nhưng hắn căn bản không có công phu đi tu luyện cái loại ma lực thấp hơn chân khí không biết bao nhiêu lần này. Bây giờ trong cơ thể hắn là ma lực toàn hệ cấp mười ba, chủ yếu do chân khí hình thành. Đoạn Vân là một toàn hệ pháp sư, nên trước giờ cũng không thèm tu luyện ma pháp gì, chứ đừng nói là loại vong linh ma pháp tà ác, quỷ dị như thế.

Vì thực lực chênh lệch quá xa, tên vong linh ma pháp sư căn bản không hề chú ý tới bọn người Đoạn Vân đang nhìn chăm chăm vào hắn. Cuối cùng, cũng là Đoạn Vân hắng giọng phá vỡ sự yên lặng:

- Này, vong linh pháp sư, ta muốn hỏi ngươi một việc.

Khi Đoạn Vân vừa hỏi câu này, lập tức đánh động ma lực trong cơ thể tên vong linh pháp sư. Tiếng tiếng khọt khẹt vang lên không dứt, trên người tên vong linh pháp sư bốc lên những dòng khói xanh. Hắc ám ma lực có tính ăn mòn ghê gớm cuồng bạo tràn ra khắp nơi trên người vong linh pháp sư tàn phá điên loạn.

Vừa nhìn thấy hiện tượng này, vài tên đại ma sủng dùng ánh mắt hơi giật mình trao đổi lẫn nhau.

Nhìn tên pháp sư không khống chế được ma lực làm toàn thân không thể nhúc nhích, Đoạn Vân lắc lắc đầu bất lực, sau đó trực tiếp dùng thần thức hút tên kia vào tay mình. Tiếp theo Đoạn Vân dùng một bộ phận năng lượng nhỏ nhất trong cơ thể mình chuyển hóa thành hắc ám ma lực, trợ giúp cho tên gia hỏa xui xẻo đó khắc phục ma lực hắc ám rối loạn trong cơ thể hắn. Đối với loại tu luyện hắc ám ma pháp của tên gia hỏa này, chỉ có thể dùng hắc ám ma lực chữa trị mới có thể tiến hành trị liệu được. Sau khi được củng cố gân mạch và ma lực, hắn cũng cơ bản ổn định.

- Tạ ân cứu mạng của đại nhân.

Tên kia được Đoạn Vân chữa thương xong, liền cung kính hành lễ với Đoạn Vân. Trong ngữ khí lộ ra vẻ quỉ dị đặc hữu của tử linh pháp sư.

- Được rồi, vừa rồi nếu không vì ta kinh động, ngươi cũng sẽ không đến nỗi không khống chế được ma lực. Ngươi tên là gì?

Đoạn Vân làm một bộ vô cùng đạo mạo. Kỳ thật Đoạn Vân sở dĩ trị thương cho tên gia hỏa này là muốn mượn cơ hội nghiên cứu thân thể của tử linh pháp sư một phen. Thông qua dò xét, Đoạn Vân phát hiện ra tên tử linh pháp sư này từng là một nhân loại. Hơn nữa Đoạn Vân còn phát hiện, tinh thần lực của hắn còn mạnh hơn những pháp sư đồng giai khác. Linh hồn của hắn cũng mạnh hơn rất nhiều, mới cấp mười một mà linh hồn đã đạt tới cấp mười hai.

- Hồi bẩm đại nhân, ta tên là Garnier. Đại nhân có thể dùng hắc ám ma pháp chữa thương cho người, việc này thật sự làm cho tiểu nhân không thán phục không được ạ.

Vong linh pháp sư Garnier cung kính nói với Đoạn Vân.

Khẽ cười một tiếng, Đoạn Vân nói:

- Garnier! Ta muốn đi gặp yêu tinh cực mạnh trong Vong Linh hợp cốc, ngươi nguyện ý dẫn đường chứ.

Nghe thế, vong linh pháp sư Garnier giật mình đánh giá Đoạn Vân một phen. Khi hắn thấy đám thủ hạ sau lưng Đoạn Vân, trên mặt hắn bỗng tỏ ra vô cùng khiếp sợ.

- Đại nhân! Ngài là thần phải không? - Garnier dùng một ngữ khí khiếp sợ nói.

- Không! Ta là người. - Đoạn Vân lạnh nhạt nói.

- Người? Nhân loại? - Garnier càng giật mình hơn.

- Garnier! Ta biết, ngươi từng cũng là một nhân loại. Mặc dù không rõ vì sao ngươi phải ở chỗ này, nhưng ta muốn ngươi đưa ta đi gặp yêu tinh cực mạnh ở đây.

Đoạn Vân vẫn lạnh nhạt nói. Vốn dựa vào cảm giác năng lượng, Đoạn Vân vẫn có thể tự mình tìm được cường giả ở nơi này. Nhưng nếu có một tử linh pháp sư quen thuộc dẫn đường cho mình, sau đó giảng giải một vài tình huống nơi này cho mình, vậy còn tốt hơn nhiều.

- Được! Đại nhân vừa mới cứu ta, ta nguyện ý dẫn đường cho ngài.

Dưới sự dẫn dắt của Garnier, bọn người Đoạn Vân tiếp tục đi về phía trước