Bá Y Thiên Hạ

Chương 133: ĐẠI LỤC BÁ CHỦ HOÀNG ĐẾ TỐ DỮ PHỦ




Sau đó, đoàn người Đoạn Vân oai phong nghênh ngang đi đến Thiên Long đường. Lát sau, tại triều đường chư vị đại thần đang nghị sự phát hiện ra Đoạn Vân, lập tức tiến lên nghênh đón, vẻ mặt rất cung kính.

- Hạ quan cung nghênh Phò mã đại nhân.

- Chào Công tước đại nhân.

- Các ngươi sai rồi, Tra Lí bệ hạ đã sớm có ý để cho Đoạn Vân đại nhân làm đế quốc thân vương rồi. Xin chào thân vương đại nhân. Hạ quan là ….

Mỉm cười, Đoạn Vân nói:

- Chư vị đại thần quá đa lễ, Đoạn Vân ta lần này đến đây do dưới sự ủy thác của Lị Lị Lộ công chúa, dẫn theo vài thủ hạ tới cứu mấy vị công chúa và hoàng hậu nương nương. May mà công chúa và hoàng hậu không có chuyện gì, bằng không ta cũng không biết phải ăn nói như thế nào với hai vị phu nhân của ta. Bố Khoa Duy Kì cấu kết Ma tộc, phạm thượng làm loạn, đáng chịu tội chết. Không biết các vị đại thần có cao kiến gì với thế cục hôm nay không?

Đoạn Vân không chỉ cứu hai vị công chúa, mà còn cứu được các nàng cái việc … ấy chứ.

- Cái này?

Nghe thế, rất nhiều đại thần lộ vẻ khó xử. Dù sao Thiên Long nội loạn, nếu muốn ổn định thế cục thì biện pháp tốt nhất là tại trong thời gian ngắn nhất, tuyển ra một vị tân quốc chủ. Nhưng về phần tuyển ai, thì bọn họ không dám đề nghị.

Thấy hoàng hậu đứng dưới long y, Đoạn Vân đi ngang qua đám đại thần, sau đó quì một gối hô:

- Nhi thần tham kiến mẫu hậu, cung chúc mẫu hậu thánh an.

Nghe Đoạn Vân nói thế rất nhiều đại thần trong lòng cố lẩm nhẩm học thuộc. Câu 'nhi thần' của Đoạn Vân đáng để cho bọn họ học tập.

- Tốt! Khải Lợi và Khải Sắt Lâm đều khỏe chứ?

Hoàng hậu vẻ mặt tiều tụy, xem ra nỗi thống khổ đột nhiên mất đi trượng phu vẫn ám ảnh vị hoàng hậu phong vận này, hơn nữa việc ở Thiên Long đều đang đợi bà xử lý, gánh nặng này xem ra quá sức bà.

- Hồi bẩm mẫu hậu, các nàng đều an hảo. Bất quá các nàng vẫn luôn luôn nhớ ngài, rất muốn về thăm ngài.

Đoạn Vân đứng lên, ngữ khí bình thản nói.

- Tốt! Vậy kêu chúng về đi. Bệ hạ cũng ….

Hoàng hậu nghe Đoạn Vân nói thế vốn đã có hơi vui mừng, nhưng nhắc tới Tra Lí, trên mặt lại lộ vẻ ưu sắc càng thâm trọng hơn, thân hình sụp xuống, nước mắt đau thương vô tận trào ra.

Đoạn Vân ra hiệu cho hai vị công chúa phía sau, hai công chúa đi tới phía trước khéo léo nâng mẫu hậu của các nàng dậy, không ngừng khuyên giải.

Còn lúc này, tả tướng Khoa Lí Lôn, cũng là cha của đại ca kết bái Lạp Hi Đức, cũng là bộ trưởng tài chính Khắc Mễ Kì đi tới trước mặt Đoạn Vân.

- Hiền chất, ngươi xem thế cục lúc này nên làm cái gì bây giờ? Ta nghĩ tin tức Tra Lí bệ hạ băng hà một khi bị lộ ra ngoài, chư hầu biết được thì có thể sẽ thừa cơ làm loạn, lấn đất cát cứ. Hơn nữa những quốc gia khác như hổ rình mồi sẽ nhân cơ hội phát binh, muốn thừa cơ Thiên Long nội loạn mà chiếm lấy lãnh thổ của Thiên Long chúng ta.

Khoa Lí Lôn thần sắc rất lo lắng nói.

Đoạn Vân ngẫm nghĩ một lát, trả lời:

- Bá phụ không phải lo lắng đâu. Trước khi điệt nhi đi Thiên Long, từng kêu tiền nhiệm đế quốc Đại tướng quân Ma Nhĩ Cương đi tới trấn thủ biên cương rồi. Điệt nhi nghĩ dựa vào uy vọng của hắn ở trong quân, hẳn là có thể trấn trụ nơi đó. Lúc này chúng ta lần làm chính là phải ổn định dân tâm, còn phương pháp ổn định dân tâm tốt nhất là mau mau đề cử một tân quốc chủ có thể làm cho dân chúng tin phục. Điệt nhi nghĩ việc này tất cả mọi người không ai nghi vấn cả.

- Nhưng đề cử ai?

Lão mập Khắc Mễ Kì lo lắng hỏi.

Suy tư một hồi, Đoạn Vân nói:

- Chúng ta không nói việc này, thế cục đế đô bây giờ như thế nào rồi? Đám người làm loạn bị xử lý ra sao?

- Bố Khoa Duy Kì toàn tộc đã bị giam vào thiên lao, quyết định xử tử toàn bộ. Còn những đại thần tham gia bạo loạn cũng đều bị bắt cả, đợi hoàng hậu phát lạc. Ba vạn đế quốc hoàng gia kỵ sĩ tham gia phản loạn cũng đều bị tước khí giới, bắt giam, quyết định chôn sống hết, để răn người khác. Một vài binh lính bình thường bị bức bách tham dự bạn loạn chúng ta quyết định xá miễn không giết, chỉ phạt nhẹ thôi.

Sắc mặt Khoa Lí Lôn rất nghiêm túc trả lời.

Đoạn Vân nghe xong không khỏi ớn lạnh, hắn cau mày:

- Không phải muốn giết ba vạn người đó chứ?

- Lầm rồi, là hơn bốn vạn. Bố Khoa Duy Kì toàn tộc ba ngàn người, những đại thần khác tham dự bạn loạn cộng lại tới hơn năm ngàn người, hơn nữa một vài sĩ quan quân đội cao cấp nữa chứ. Dựa theo pháp luật của đế quốc, phản loạn đều sẽ bị diệt toàn tộc.

Khoa Lí Lôn tỏ ra rất nghiêm lệ, dù sao việc giết nhiều người như vậy thì chẳng ai không muốn làm cả.

- Điệt nhi cảm thấy cũng không cần phải như vậy đâu. Trong số những người đó có rất nhiều người vô tội. Hãy lấy ví dụ về những binh lính này, bọn họ tối đa chỉ là nhất thời mê muội, còn người nhà của đám người bạn loạn có rất nhiều người vô tội mà. Hơn nữa, lúc này đâu cần phải gây tổn thương thực lực của mình.

Đoạn Vân nói nhỏ.

- Hiền chất xem nên làm cái gì bây giờ?

Khoa Lí Lôn hỏi.

- Thế này nhé, chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất tuyển ra một đế quốc quốc chủ, sau đó dùng danh nghĩa quốc chủ xá miễn những người tội nhẹ. Về phần nhân sĩ nếu chứng thực được họ không liên quan đến trường bạn loạn đó thì cũng tha luôn. Còn những người trực tiếp tham dự bạn loạn, sẽ chém đầu thị chúng.

Đoạn Vân đề nghị.

- Tốt tốt, vậy chúng ta bầu ai làm Thiên Long quốc chủ đây?

Khắc Mễ Kì hứng thú nhìn Đoạn Vân, ánh mắt là lạ.

Tùy các ngươi tuyển ai cũng được. Lão tử bây giờ đã chén sạch hết bốn con gái ruột của Tra Lí rồi, hơn nữa cả cô con nuôi Lị Lị Lộ chắc cũng sắp rồi. Thiên Long hả, vô luận như thế nào cũng đều là đồ trong túi của Đoạn Vân ta thôi.

- Ha ha, các ngươi tự mình bàn tính đi. Tra Lí bệ hạ có bốn con gái ruột, còn Lị Lị Lộ cũng được bệ hạ sủng ái, năm vị công chúa các ngươi tuyển ai mà chẳng được. Được rồi, nếu các ngươi cho rằng Khải Lợi và Khải Sắt Lâm đã xuất giá không thể đương tuyển, vậy thì không phải vẫn còn ba hay sao?

Đoạn Vân nói xong, quay sang an ủi hoàng hậu, rồi nháy mắt rất quỉ dị với hai vị tiểu mỹ nhân, môi chúm lại thổi ra một cái hôn gió. Làm cho hai vị giai nhân đỏ cả mặt lên.

- Ta đề cử đại công chúa Khải Lợi. Khải Lợi công chúa rất biết đãi người, nhất định sẽ là một nữ hoàng nhân từ.

- Ta đề cử Tam công chúa Khải Sắt Lâm, Khải Sắt Lâm anh khí hào phóng, rất có phong phạm của một Đại tướng, nhất định sẽ là một nữ hoàng có thể làm cho đế quốc khai cương khoách thổ.

- Nhị công chúa ….

- Hương Hương công chúa cũng ……

- Lị Lị Lộ công chúa tuy không phải con ruột bệ hạ, nhưng nàng xử sự rất có điều lí, có uy vọng rất cao trong dân gian.

Cứ như vậy, một đám đại thần ngươi một lời ta một câu ồn ào tranh nhau nói. Đoạn Vân trợn tròn mắt, không để ý nữa, đi thẳng đến trước đại điện, nói chuyện với hoàng hậu và hai vị công chúa. Bây giờ Đoạn Vân là Phò mã, đã có quyền lợi tới nơi đó rồi. Hơn nữa, thủ hạ Đoạn Vân lại biến thái, ai dám ngỗ nghịch với hắn chứ? Hoàng hậu bây giờ vẫn cực kỳ thương tâm như trước. Nhưng sau khi Đoạn Vân đưa ra vài mẩu chuyện vui cực phẩm, nỗi đau thương của Hoàng hậu cũng dần dần bắt đầu vơi bớt, sắc mặt cũng dần dần tươi tỉnh.

Hơn nữa, Đoạn Vân còn nhân cơ hội không ngừng vụng trộm với vị công chúa, trên đại đường khinh bạc công chúa, việc này một việc tuyệt đối kích thích. Còn Hoàng hậu tinh minh cũng sớm đã phát hiện ra ánh mắt Lộ Ti và Hương Hương nhìn Đoạn Vân rất không bình thường. Bà cười khẽ nói với Đoạn Vân:

- Đoạn Vân tên gia hỏa xấu xa này, bây giờ đắc ý rồi nhé. Bốn Thiên Long công chúa đều bị ngươi lấy hết, ngươi chính là thiên cổ đệ nhất phong lưu đó.

Đoạn Vân cười cười lúng túng, trong lòng tự sướng: Ha ha, con gái nuôi của các ngươi Lị Lị Lộ bây giờ cũng nữ nhân của Đoạn Vân ta rồi, mấy con phượng ở Thiên Long đều đã đầu nhập vào lòng Đoạn Vân.

Còn lúc này, tả tướng Khoa Lí Lôn lớn tiếng hô:

- Các vị đồng liêu đừng tranh cãi nữa. Ta và Khắc Mễ Kì đại nhân nhất trí đề nghị để Đoạn Vân đại nhân tiếp nhận chức Thiên Long hoàng đế, chẳng biết các vị đại thần có dị nghị gì không?

Khoa Lí Lôn vừa dứt lời, cả nghị đường lập tức im lặng như tờ. Rất nhiều thần dùng ánh mắt không ngừng trao đổi với nhau. Còn hoàng hậu và hai vị công chúa thì nhìn Đoạn Vân cười.

- Ta không có dị nghị gì.

Các vị đại thần đồng thanh nói, nói xong, toàn bộ hướng về phía Đoạn Vân làm một lễ quân thần.

Lúc này, hoàng hậu và hai vị công chúa nghiêm túc đi đến trước mặt Đoạn Vân quì xuống:

- Chúng ta nguyện ý để Đoạn Vân tiếp nhận chức Thiên Long hoàng đế.

Hoàng hậu đứng lên, quay về chúng đại thần nói:

- Kỳ thật bệ hạ đã ban cho Đoạn Vân thân phận thân vương, cũng là cố ý để Đoạn Vân thống lĩnh Thiên Long sau này. Ngài từng nói với ta rằng nếu ngài không có hoàng tử thừa kế đế vị, ngài sẽ để Đoạn Vân Phò mã kế thừa ngôi vị hoàng đế của ngài.

- Việc này ta đây có thể làm chứng.

Lúc này, đế quốc cửu cấp ma thú Khố Lạp Kì từ bên ngoài đi vào,

- Buổi tối khi bệ hạ bị Bố Khoa Duy Kì bắt giữ, bệ hạ từng nói với ta đây là nếu bệ hạ có phát sinh gì ngoài ý muốn, mà ta đây chạy thoát ra ngoài, kêu ta đây đi tìm Đoạn Vân đại nhân, cũng bảo ta đây ủng hộ hắn đăng thượng đế vị. Ta đây có thể dùng sinh mạng cam đoan, việc này tuyệt đối là thật. Bạn đang xem tại TruyệnFULL - truyenfull.vn

Khố Lạp Kì nói, giống như quả bom nổ tung giữa các đại thần đế quốc. Sự tình như vậy thì Đoạn Vân cũng quả thật không ngờ tới. Tra Lí cho mình làm Thiên Long hoàng đế? Nếu việc này do người khác nói ra thì hắn tuyệt đối không tin, nhưng Khố Lạp Kì là một ma thú vô cùng trung thực. Đã hắn nói như vậy thì việc đó hẳn phải như vậy. Xem ra Tra Lí cũng xem trọng mình ra phết.

- Bất quá bệ hạ có một điều kiện, hắn nói Đoạn Vân đại nhân sau khi nhận chức quốc chủ, nhất định phải lấy vài vị công chúa.

Khố Lạp Kì nói tiếp.

- Vài vị công chúa?

Đoạn Vân hỏi nghi hoặc.

- Bệ hạ từng nói, các vị công chúa khác có thể trở thành đàn bà của ngài, do đó khi kết thân với Lôi Ngạo lần thứ hai, bệ hạ không gả nhị công chủ và tứ công chúa. Còn sự thật cũng chứng thực điểm này.

Đoạn Vân cười sướng rơn, xem ra Tra Lí lão gia hỏa này thật sự là không đơn giản. Bất quá lão đầu tử đó cũng tính sai một chút, Lị Lị Lộ tiểu mỹ nhân bây giờ cũng là bạn gái của Đoạn Vân ta rồi

Nghe Khố Lạp Kì nói xong, chúng đại thần tới tấp quì xuống trước mặt Đoạn Vân, vái theo kiểu quân thần lễ rất sâu:

- Thần tham kiến bệ hạ.

Oa mẹ kiếp! Sao mà lắm người thần phục dưới chân mình thế kia, loại cảm giác này sướng nhủn cả người đi được.