Bá Y Thiên Hạ

Chương 10: Thiên Long Công Chúa Khải Sắt Lâm




Nghe Đoạn Vân muốn đem thứ cực phẩm bảo vật này bán như bán rau, Diệp Cô Thành nóng nảy:" Thiếu gia, nếu đem cái này đi bán, thế thì rất đáng tiếc đó. Thiếu gia, ngài xem lại…"

"Ta tự có phân tấc, thuốc này chỉ là thí nghiệm phẩm. Sau này sẽ có đồ còn tốt hơn. Bất quá thuốc này nếu như bị ai khác biết là ta luyện ra thì rất là phiền toái. Thôi, ngươi lo đi tắm rửa kì cọ sạch sẽ trước đi, một hồi nữa hãy tới gặp ta, ta có việc phân phó. Mau mau biến lẹ đi. Hôi chết người ta!" Đoạn Vân vừa bịt mũi, vừa xua tay lia lịa.

"Dạ, thiếu gia!" Nghe Đoạn Vân nói đây chỉ là thí nghiệm phẩm, Diệp Cô Thành giật bắn cả người. Bất quá hắn lại cảm thấy quả là mình rất may mắn. Hắn càng nghĩ càng hưng phấn: xem ra khi quyết định đi theo thiếu gia thật sự là một lựa chọn sáng suốt a! Lần này lời rồi, mắt của ta sao lần này lại tốt thế nhỉ? (hắn quên mất việc mình phải làm chuột thí nghiệm, sẵn sàng hi sinh vì khoa học của cái tên y sư vô lương tâm này. Nếu có xảy ra chuyện gì thì …)

Nửa giờ sau, Diệp Cô Thành đi tới bên cạnh Đoạn Vân.

"Cái bình nhỏ này có tổng cộng mười viên thuốc. Này, không phải ta đem mấy viên này tặng cho ngươi đâu, nhìn lom lom với cái loại ánh mắt gì đây? Đây có thể đều là biến thành tiền đó! Hai viên này mới là cho ngươi, từ từ tìm một cơ hội thích hợp mà uống vào, ta nghĩ tác dụng của thuốc này chỉ giới hạn trong vài lần uống đầu tiên thôi. Uống nhiều hơn cũng vô ích. À, ở đây hẳn là phải có nơi bán đấu giá chứ hả!"

"Có, thiếu gia. Nhà đấu giá Tạp Nặc đứng thứ hai trên đại lục hiện đóng tại Thiên Long thành." Diệp Cô Thành cảm kích tiếp nhận bình tử và hai viên tẩy tủy đan, cung kính đáp.

"Được, ngươi hãy nghe cho kỹ đây. Ngươi làm như vầy như vầy …… còn như vầy nữa …… nghe rõ chưa? Nhớ kỹ đừng có lơ đãng như ở trên mây như vậy!" Đoạn Vân ghé vào tai Diệp Cô Thành phân phó một hối, rồi đuổi hắn ra. Tẩy tủy đan cho dù tốt đến mấy thì Đoạn Vân cũng có thể tự mình chế ra được. Đoạn Vân lưu lại nhiều tẩy tủy đan thực ra cũng vô dụng. Nếu sau này có thủ hạ trung tâm, luyện chế thêm vài viên cũng không muộn.

Đoạn Vân lại nhớ tới lão đầu đang đọc sách trong thư phòng. Kỳ thật toàn bộ sách da thú bên trong thư phòng đã được Đoạn Vân xem hết sạch. Đạo ánh sáng của Tiểu Bạch cấp cho hắn thật sự là đồ xịn! Chỉ cần xem lướt qua là không quên được. Ủa, Tiểu Bạch chạy đi đâu rồi? Tiểu Bạch bình thường luôn luôn ở trong viện đùa giỡn, hôm nay làm sao không thấy bóng dáng đâu nhỉ? Hi vọng nó sẽ không làm chuyện gì xấu!

"Tiểu Bạch! Tiểu Bạch!" Khi Đoạn Vân kêu gào tên Tiểu Bạch, một cái gì đó màu đen đen hộc tốc chạy thẳng về phía Đoạn Vân. Hơn nữa lại còn nhảy vào lòng của Đoạn Vân nữa. Cảm giác thấy mình sờ phải một cái gì đó vừa nhơn nhớt vừa dinh dính, Đoạn Vân giật bắn mình, vội vung tay ném cái vật lạ lùng ấy ra ngoài. Nhưng một tiếng kêu lập tức làm Đoạn Vân nhớ ra cái vật kì quái kia là cái gì. Chỉ thấy Tiểu Bạch toàn thân nhớp nháp đen đúa, đang bất mãn trừng trừng nhìn Đoạn Vân kêu thảm thiêt.

"Thuốc của ta mà! Ngươi dám ăn trộm hả!" Mạc dạng của Tiểu Bạch làm Đoạn Vân nhớ tới hình dáng của Diệp Cô Thành khi uống thử thuốc. Tiểu Bạch hiển nhiên đã ăn trộm tẩy tủy đan của Đoạn Vân rồi nuốt sạch rồi.

Đoạn Vân vội vàng xem lại một chút, lại thiếu ba lạp. Tiểu Bạch dám to gan ăn một hơi ba lạp! Bộ tưởng đồ khuyến mãi sao chứ? Theo như Đoạn Vân phỏng chừng thì người bình thường chỉ cần ăn một viên đã coi như quá sức chịu đựng rồi. Tiểu Bạch thoáng cái đã ăn ba lạp, vậy không phải là uống thuốc quá liều sao? "Tiểu Bạch, nhanh lên. Ta phải cho ngươi đi vệ sinh rồi rửa ruột, ngươi một ăn hơi ba lạp, chắc chắn không ngộ độc cũng rối loạn tiêu hóa đến nơi rồi! Nhanh lên đi, chậm là coi như không kịp đó."

Thấy Đoạn Vân có vẻ rất khẩn cấp, Tiểu Bạch gãi gãi đầu không hiểu ý gì, nhảy lên vài cái, ra hiệu mình không có việc gì. Đoạn Vân ngẫm nghĩ rồi cảm thấy chắc không sao. Đã ăn lâu như vậy rồi mà chưa có phản ứng gì cả, thì chắc là sẽ không đã xảy ra chuyện gì đâu! Đoạn Vân thở phào một hơi. May quá, bằng không sủng vật duy nhất của Đoạn Vân coi như tiêu đời.

Đoạn Vân cẩn thận tắm rửa kỳ cọ cho Tiểu Bạch. Sau khi tắm xong, Tiểu Bạch xem ra so với trước kia còn xinh đẹp hơn gấp nhiều lần. Bộ lông trắng muốt càng thêm sáng bóng, hơn nữa tinh thần lại càng thêm phấn chấn. Nhìn khí chất của Tiểu Bạch khác hẳn bình thường, Đoạn Vân mơ mộng ngay: ngày nào đó ta cũng sẽ uống một viên, để xem ta có biến thành phong quang đẹp trai được hay không. Sau này chẳng phải là có rất nhiều cô gái theo đuổi ta, ai dà! Cũng không cần nhiều quá. Bị nhiều người say đắm chẳng phải là phiền chết sao.

Chỉ có điều cái tên không hề có ma lực là Đoạn Vân không thê phát hiện ra Tiểu Bạch đã có biến hóa về bản chất. Đó là một loại biến hóa về lực lượng, hơn nữa Đoạn Vân cũng còn không thể biết là hắn trong lúc vô ý luyện hóa tẩy tủy lại có hiệu quả làm cho ma lực hoặc đấu khí có những nội liễm nhất định.

"Vân nhi, Vân nhi!" Tiếng gọi của lão đầu làm Đoạn Vân từ trong cõi mơ mộng bẩn thỉu phục hồi lại tinh thần.

Lão đầu trở lại rồi, được rồi, để ta cho lão đầu ăn một khỏa, xem có thể làm lão khôi phục ma lực lại hay không.

"Lão đầu sư phó, ta có đồ tốt biếu cho lão đây." Đoạn Vân xô cửa, vừa đi vừa gào lên.

Chỉ thấy Phổ Hi Kim mặc ma pháp trường bào đang đứng nói chuyện với một cô gái khí chất xa hoa quý phái, hơn nữa nhìn thoáng qua cũng có thể thấy hai người có quan hệ không tệ lắm. Lão đầu không phải nói là lão không có con gái sao? Vậy cô gái kia là ai? Chẳng lẽ …

"Vân nhi có vật gì tốt muốn đưa biếu cho vi sư hả? Ha ha. Tới đây, ta giới thiệu với ngươi một người. Vị này là Tam Công Chúa của Thiên Long Đế Quốc chúng ta, công chúa Khải Sắt Lâm. Trước kia nàng từng là đệ tử của ta, hơn nữa ma pháp thiên phú của Khải Sắt Lâm rất cao, bây giờ đã là Đại ma pháp sư rồi. Tất cả bạn cùng trang lứa không có bao nhiêu người được như vậy đâu." Lão đầu giới thiệu một cách hưng phấn.

Nghe lão đầu giới thiệu xong, Đoạn Vân ngấm ngầm cẩn thận đánh giá Khải Sắt Lâm, người cao thon rất xinh đẹp, hơn nữa khí chất quí phái xa hoa trên người nàng lại càng làm cho nàng có vẻ rất đặc biệt, vừa thấy cũng biết đây là loại khí chất không phải có tiền là mua được. Nhưng Đoạn Vân không phải loại thanh niên ngây thơ chỉ biết ôm váy mẹ, cả đời chưa từng gặp qua mỹ nữ. Phải nói Kì Kì cũng còn có một vị trí rất lớn trong lòng Đoạn Vân, một vết thương không dễ gì liền sẹo. Đoạn Vân lạnh lùng thi lễ với công chúa: "Xin chào Tam Công Chúa! Ta là đệ tử mới của Phổ Hi Kim sư phụ, ta gọi là Đoạn Vân. Ngươi hiển nhiên là sư tỷ của ta, sau này rất mong được chỉ giáo nhiều hơn."

Khả Khải Sắt Lâm hiển nhiên chẳng coi hắn ra cái đinh gì, chỉ nở nụ cười lạnh nhạt, rồi tiếp tục chuyển hướng sang nói chuyện với lão đầu.

Mẹ nó, dám coi thường ta, làm công chúa tưởng ngon hả! Đoạn Vân thấy vẻ mặt lẫn thái độ của Tam Công Chúa lập tức hiểu ngay nàng coi thường hắn là người ma pháp bạch si.

Tất cả những việc này tự nhiên đều lọt vào mắt lão đầu, lão nói với Khải Sắt Lâm: "Lâm nhi, ngươi có biết vết thương của ta là ai chữa khỏi không? Chính là Vân nhi. Mặc dù Vân nhi không phát ra ma pháp, nhưng hắn lại có thể giải thích ma pháp tuyệt đối vượt qua ngươi nữa kìa. Vi sư gần đây hiểu được rất nhiều ma pháp đều nhờ vào những thắc mắc lý luận của Vân nhi mà ngộ ra đó. Hơn nữa cấp bậc tế tự của hắn cao thâm không lường được!" Bạn đang xem tại TruyệnFULL - truyenfull.vn

Khải Sắt Lâm nghe xong sững cả người, quay về Đoạn Vân nhìn nửa ngày cũng không tìm ra trên người Đoạn Vân có lấy nửa điểm ma lực ba động. Rất khó hiểu! Sao có thể như vậy được nhỉ? Một ma pháp bạch si lại có thể có những giải thích ma pháp cao siêu, còn có thể chữa lành cho một vị thánh ma đạo? Nói đùa!

Đoạn Vân cũng không thèm để ý tới vẻ mặt nghi ngờ của Khải Sắt Lâm, quay về lão đầu nói: " Lão đầu, ta vừa mới …"

Đoạn Vân còn chưa nói xong, đã thấy Khải Sắt Lâm có vẻ rất phẫn nộ chỉ tay vào Đoạn Vân lớn tiếng trách mạ: " Ngươi sao lại dám gọi sư phụ là … gọi sư phụ là …… ngươi đúng là không biết cái gì là tôn sư trọng đạo cả."

Tam Công Chúa không dám phát ra hai chữ " lão đầu ", hoặc là cảm thấy vô lễ khi nói ra trước mặt Phổ Hi Kim từ này, chỉ có thể lắp ba lắp bắp ám chỉ mà thôi

Đoạn Vân cười nhạt: " Xin hỏi công chúa, ta gọi sư phụ ta là gì kệ ta, ngươi có tư cách gì xía vào? Trong lòng ta tôn kính sư phụ là đủ rồi. Còn xưng hô chỉ là vẻ bề ngoài. Sư phó, lão còn có việc gì khác không vậy? Không có thì theo con tới đây một chút. Con có một vật có thể làm cho lão khôi phục được đó. Mời công chúa về trước nhé! Ta và sư phụ còn có việc." Kỳ thật Đoạn Vân lúc trước vẫn thường gọi Phổ Hi Kim là lão đầu, lão đầu cũng không để ý, do đó Đoạn Vân cứ thế kêu luôn tới giờ.

"Ngươi ….. hừ!" Tam Công Chúa hiển nhiên nói không lại Đoạn Vân, khuôn mặt vốn xinh đẹp nay lại hồng lên trông rất động lòng! Nàng tức giận đến ngay cả nói cũng không nói ra lời, cứ thế trực tiếp bỏ chạy ra ngoài.