Bà Xã Xinh Đẹp Và Con Trai Thiên Tài

Chương 74




"Thật xin lỗi, chúng con tới trễ." Lucy vừa vào nhà đã ngượng ngùng nói xin lỗi.

"Không sao, cơm cũng vừa nấu xong." Trình Trình nhìn Lucy chằm chằm, nhìn mọi hành động của cô bé kia đều vô cùng khéo léo, vừa thấy đã biết là người có trình độ, tuy nhiên chỉ cần là con trai thích, bà cũng sẽ không có quan niệm gì về cách ứng xử, cho dù con trai có mang bạn gái không có văn hóa về thì bà cũng sẽ không quan tâm, có điều có con dâu dịu dàng khéo thì thì Trình Trình vẫn rất vui.

"Xin chào bác trai bác gái, con là Lucy Ibu Brenda."

"Cô bé nhà Dawson?" Trí nhớ của Trình Trình rất tốt, vừa nghe được tên này đã nghĩ đến cô bé trước kia luôn đi sau lưng con trai bà.

Trình Vũ nở nụ cười, ôm Lucy. "Mẹ, đừng đứng như vậy, mình nói chuyện trên bàn cơm đi."

"Đúng, con nhìn xem, mẹ quên mất, đến đây ngồi đi."

"Không ngờ bác gái còn nhớ con."

"Có thể không nhớ sao, chính là vì con, Trình Vũ nó..."

"Mẹ, ăn cơm." Trình Vũ đột nhiên cầm đũa gắp thức ăn cho Trình Trình, Trình Trình mới nói một nửa đã bị cắt ngang khiến mặt Lucy lộ vẻ nghi ngờ.

"Ăn cơm trước đã."

Bắc Đường Giác ngồi đối diện Nguyệt Độc Nhất, vừa ăn một miếng đã bắt đầu ghét bỏ. "Tiểu Mễ, những thức ăn này không có cách nào so sánh với thức ăn anh nấu được, anh biết khẩu vị của em không tốt, lúc về anh sẽ nấu món ngon cho em."

Bối Mễ liếc mắt một cái, biết những lời này dù sao cũng không phải nói cho bà nghe nên tiếp tục nói chuyện với Trình Trình và Nguyệt Sơ.

Ánh mắt lạnh lùng của Nguyệt Độc Nhất quét qua. "Tôi cũng không mời anh, ai biết có người da mặt dày, không mời cũng đến."

"Tiểu Mễ là mẹ nuôi của Tiểu Vũ, tôi cũng là cha nuôi của nó, nó dẫn bạn gái về, chúng tôi đến gặp cũng là chuyện bình thường."

"Tôi lại nghĩ không ra, rõ ràng mình cũng có con nhưng lại mặt dày mày dạn thích con của người khác."

Vừa bắt đầu ăn hai người lại đối chọi gay gắt, những người khác hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, Bạch Thủy phục vụ vợ ăn cơm, Huyền Dịch cũng chăm sóc Tô Tiểu Nha đang trợn mắt há hốc miệng, Thanh Á đang trao đổi những kinh nghiệm nuôi dưỡng trẻ con với Trình Trình và Bối Mễ, Bắc Đường Ly và Nguyệt Nặc tự ăn cơm của mình, chỉ có Lucy và Tô Tiểu Nha giống nhau, còn chưa ăn đã bị hai người họ hù dọa.

"Bọn họ không có việc gì chứ?"

"Không có gì, thói quen rồi, ăn cái này đi, đây là món cá mà mẹ anh thích nhất, nên cũng là món mà cha anh làm tốt nhất.” Trình Vũ dứt khoát đặt đĩa cá trước mặt Lucy.

“Tôi chính là thích nhận con của anh làm con nuôi đấy. Tiểu Nặc và Tiểu Vũ cũng đồng ý, có bản lĩnh thì anh cũng nhận vợ con tôi về nhà đi.” Da mặt Bắc Đường Giác vốn đã rất dày, nếu không dày thì khi đối mặt với Nguyệt Độc Nhất ông ta cũng bị đông thành băng rồi.

Vừa nghe thấy cha nhỏ muốn nhét Bắc Đường Ly qua đây, Nguyệt Nặc đã đứng ngồi không yên rồi, sợ cha cô vì tranh hơn thua với cha nhỏ mà thật sự mang tên hồ ly Bắc Đường Ly kia về nhà. “Cha, xúc động là ma quỷ, không được đâu!”

“Bác Nguyệt, nếu bác đồng ý, con không ngại gọi bác một tiếng cha đâu.” Bắc Đường Ly vừa ăn vừa nói.

Nguyệt Độc Nhất cũng không ngốc như thế, để Bắc Đường Ly gọi mình một tiếng cha không phải là mang con gái mình bồi thường luôn sao, hóa ra hai cha con nhà này có suy nghĩ này, nếu không phải Tiểu Nặc nhắc nhở, nói không chừng thực sự đã nhận về rồi, ông hừ lạnh một tiếng, cúi đầu ăn cơm.

Bắc Đường Ly gặp được cơ hội tốt lại hỏng mất, ai oán liếc Nguyệt Nặc một cái, chỉ thấy người ở phía sau nhẹ nhàng thở ra một hơi, dáng vẻ giống như bị dọa hỏng rồi.

“Cha, cha thật sáng suốt.”

Thấy bọn họ không ầm ĩ nữa, mọi người mới lại bắt đầu ăn cơm, Trình Trình hỏi sở thích của Lucy một chút, việc nhà một chút, Nguyệt Độc Nhất và Bắc Đường Giác cũng coi như là cho con dâu tương lai chút mặt mũi, không tiếp tục tranh cãi ầm ĩ nữa.

Rất không dễ dàng mới trải qua một buổi tối, trong nhà họ Nguyệt khôi phục lại bình yên, sau khi tắm rửa xong Trình Vũ mới ngồi vào máy tính, Nguyệt Nặc lại chạy vào, ngồi bên cạnh anh chơi một búp bê rất lớn, đó là vật mà Nguyệt Nặc để luôn bên phòng anh vì cô rất hay sang đây. “Anh.”

“Có chuyện gì thế?” Trình Vũ lau tóc, mái tóc ẩm ướt dính vào trán, khuôn mặt đẹp trai tới mức ngay cả Nguyệt Nặc nhìn cũng phải ngẩn người.

“Thảo nào trước đây chị Lucy lại để mắt đến anh, vẫn nhớ anh mãi không quên, anh thật đẹp trai.” Nguyệt Nặc bày ra khuôn mặt tươi cười.

Trình Vũ lau khô tóc, nhìn em gái mình. “Có gì thì cứ nói, anh tai cũng không thích khuôn mặt kia của em.”

“Anh, lúc chị Lucy đưa chiếc nhẫn cho anh, tại sao anh nhận?”

Tay đang mở máy tính của Trình Vũ dừng lại một chút, thảo nào chú Thanh Á nói con bé kia có nhiều tai mắt, người trong nhà cũng phái người đi theo, còn có chuyện gì mà nó không biết đấy.” Muốn, thì đồng ý thôi.”

“Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?” Nguyệt Nặc không tin.

Trình Vũ mỉm cười. “Còn có thể phức tạp hơn sao?”

“Nhưng không phải chị Lucy nói là chị ấy rất nhiều tiền, dáng người cũng tốt, lại còn dịu dàng chăm sóc, chẳng nhẽ những thứ này không phải lý do để anh đồng ý với chị ấy sao?”

“Những chuyện kia có liên quan gì đến anh sao?” Trình Vũ thật sự nhìn Nguyệt Nặc, người thông minh như anh bây giờ cũng biết tại sao em gái đột nhiên lại chạy sang đây hỏi anh những chuyện này. “Vì cô ấy là Lucy, vì anh muốn, cho nên mới đồng ý, không có nhiều cái vì sao như vậy.”

Đơn giản là muốn cũng có thể làm sao? Nguyệt Nặc im lặng.

Có điều là với tính tình của Nguyệt Nặc thì đừng hy vọng cô sẽ an phận được lâu, không đến một lúc lại bắt đầu tám chuyện với Trình Vũ. “Anh, nghe nói là vì chị Lucy nên anh mới đến trụ sởm có phải vậy không?”

Trình Vũ nhìn chằm chằm màn hình, không ngừng gõ bàn phím. “Nguyệt đại tiểu thư không phải chuyện gì cũng biết sao.”

“Nghe nói vì trước đây chị Lucy bị người khác bắt nạt, anh không có khả năng bảo vệ chị ấy, để cho anh phát hiện ra tầm quan trọng của một người, cho nên anh mới đến căn cứ để rèn luyện, tương lai mới có thể bảo vệ người mà anh muốn bảo vệ, có đúng không?”

“…” Âm thanh gõ bàn phím vẫn không ngừng.

“Chị Lucy vì anh mà chuyển đến trường Ngân Hoa, nhưng không phải ngay từ đầu anh đã nhận ra chị ấy, anh nhận ra chị ấy từ bao giờ?” Nguyệt Nặc đến gần Trình Vũ, cản trở anh nhìn máy tính. “Lần anh đưa chị ấy đến hội học sinh đó? Hay là ngày giải quyết chuyện buôn lậu thuốc phiện? Hay là ngay từ đầu anh đã nhận ta chị ấy, chẳng qua là anh không thừa nhận… A~~~ anh~~~ anh thật xấu nha! Vậy mà cũng học thằng nhóc Bắc Đường Ly kia, nham hiểm giống như phụ nữ vậy.”

Tay Trình Vũ dừng gõ bàn phím, đẩy Nguyệt Nặc ra. “Thật ra anh cảm thấy những người này đi theo là xâm phạm nghiêm trọng quyền riêng tư của anh, anh nghĩ có lẽ những người này không cần luôn đi theo anh.”

“Đừng, anh, bọn họ đi theo cũng là để bảo vệ an toàn cho anh.” Buồn cười, ý của anh là để cô thu những người đó về, làm như vậy sau này cô không phải ít đi cơ hội rình xem bí mật của người khác sao.

“Anh cần phải xem biểu hiện của người nào đó rồi.”

“Anh, em thề, tuyệt đối chỉ nhìn chuyện của anh để tự vui vẻ một mình, tuyệt đối không chia sẻ với người khác.” Nguyệt Nặc giơ tay để chứng tỏ.

Điẹn thoại của Trình Vũ vang lên, anh nhìn dãy số trên màng hình, cầm điện thoại nhưng không nhận ngay, ánh mắt nhìn Nguyệt Nặc đang vểnh tai muốn nghe lén. “Bây giờ còn chuyện gì không?”

“Hâh, không có.” Nguyệt Nặc cười ngây ngô. “Điện thoại của chị dâu đúng không?”

Trình Vũ nhíu mày, Nguyệt Nặc chạy nahnh như làn khói, sau đó Trình Vũ mới ấn nút nghe. “Chưa ngủ sao?”

Lucy nghe được giọng nói thản nhiên của anh, vô cùng vui vẻ. “Còn chưa, nhớ anh đó.”

“Anh biết.” Khoé miệng Trình Vũ hàm chứa ý cười, kẹp điẹn thoại ở bên tai, tay tiếp tục động tác vừa rồi.

“Chị dâu, thật ra anh trai em từ nhỏ đã thích chị rồi!” Bỗng nhiên Nguyệt Nặc mở cửa phòng Trình Vũ ra, hét to một câu, sau đó nhếch mép cười với Trình Vũ rồi chạy biến.

Trình Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, đầu dây bên kia im lặng một lúc. “Còn ở đó không?”

Lucy kìm nén những xúc động trong lòng, cố gắng hết sức để giọng nói của mình nghe có vẻ bìnht ĩnh. “Tiểu Nặc... những gì em ấy vừa nói là sự thật sao?”

Bàn tay đang gõ bàn phím của Trình Vũ bỗng dừng lại, sau đó Lucy nghe được giọng nói vẫn mang theo một chút bình tĩnh cùng lạnh nhạt nhưng lại làm cho cô bị cuốn hút kia.

“Ừ.”

Đầu dây bên kia lại im lặng, lúc này Trình Vũ lại không thúc giục.

“Anh có biết trước kia em đợi anh ở dưới mưa thật lâu không, nhưng anh lại chưa từng tới.” Lucy có chút oán giận.

“Anh xin lỗi.”

Lucy cảm thấy mình cực kỳ trẻ con, chuyện đã qua lâu rồi còn tính toán như vậy làm gì. “Thôi, cũng không còn nữa, ngày mai gặp ở trường.”

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Trình Vũ đặt điện thoại xuống bàn rồi đứng dậy, đến cạnh bàn rót một cốc nữa, mở cửa sổ ở ban công ra, nhìn về góc núi ở phía xa kia, miệng mang theo ý cười dịu dàng.

Ngày hôm sau anh đến trường nhưng lại không thấy Lucy, vị trí ben cạnh trống không, Trình Vũ có chút không quen, nhìn điện thoại ở trong tay một lúc lâu, đợi đến hết một tiết mà Lucy vẫn không xuất hiện, cuối cùng sau khi kết thúc môn học chuông điện thoại cũng vang lên, nhưng giọng nói của Lucy có chút vội vàng.

“Trình Vũ, ông nội em bệnh nặng, em phải về Italy, cũng xin nghỉ học vài ngày rồi.”

Trình Vũ khẽ nhăn mày đến mức không thể nhận ra. “Muốn anh đi với em không?”

“Không cần, em đang ở sân bây rồi, liên lạc sau.”

Tút tút tút....

Trình Vũ ngây ngốc nhìn điện thoại một lúc lâu, sau đó thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi phòng học.

Lúc Lucy vội vội vàng vàng chạy về nhà, Dawson Ibu Brenda đã lâm vào hôn mê, Lucy nhìn chiếc chụp dưỡng khí mà ông nội đang đẹo, ngã xuống trước giường bệnh của ông khóc nức nở.

Đêm thật lạnh, Lucy cho rằng những bi thương trong lòng sẽ bị làn gió đêm nay mang đi, cô biết chuyện sinh lão bệnh tử là không thể tránh khỏi, ông nội cũng lướn tuổi như vậy rồi, nhưng khi giấy phút kia thật sự đến, cô vẫn không có cách nào tiếp nhận nó, làm sao có thể tiếp nhận đây, cha mẹ cô mất sớm, ông nội là người dẫn dắt cô lớn lên, nâng trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan.

“Lucy.”

Lucy vội vàng lau nước mắt, xoay người lại. “Bá Văn.”

Bá Văn Ibu Brenda cũng là người mà Dawson nhận nuôi, lúc kia ông sợ Lucy một mình sẽ buồn tẻ, cho ênn mới nhận nuôi một đứa bé để làm bạn với Lucy.

“Bác sĩ nói ông nội bị bệnh làm cho đau đơn, cũng đã kéo dài mấy ngày rồi, còn không bằng dùng một mũi kim để ông nội bình thản ra đi.” Cô lại khóc rồi.

“Để cho chị ngẫm lại.” Lucy xoay người, cô cũng rõ, ông nội ngủ trên giường cũng không yên ổn, nhưng đó là ông nội cô, làm sao cô có thể...

“Lucy!”

“Chị nói để cho chị ngẫm lại!” Đột nhiên Lucy xoay người hét lớn với Bá Văn. “Em muốn chị tự mình kết thúc sự sống của ông nội, chị không làm được!”

“Nhưng nếu như thế này sẽ chỉ làm ông nội thêm đâu khổ mà thôi, chẳng lẽ chị không hiểu sao?” Bá Văn bước lên hai bước giữ chặt cánh tay cô.

“Chị biết! Nhưng biết với làm là hai chuyện khác nhau! Hu hu...”

Bá Văn ôm cô vào trong ngực. “Khóc đi... khóc ra được sẽ cảm thấy thoải mái.” Mùi thơm trong hơi thở khiến tim Bá Văn đập rộn lên, đúng lúc tay anh ôm tấm lưng mềm mại của Lucy, xuyên qua áo ngủ cũng có thể cảm giác được cảm giác trắng mịn kia, anh ta ý loạn thần mê, ôm người trong lòng càng chặt, cuối cùng anh ta cũng có thể ôm cô vào trong ngực, không ai có thể ngăn cản anh ta, cho dù là ai cũng không thể, Dawson là của anh ta, Lucy cũng là của anh ta. Những câu nói bóng gió không ngừng lan rộng ra trong đầu anh ta, dần dần biến thành u ác tính không có cách nào loại bỏ.

“Bá Văn, em làm chị đau rồi.” Lucy cảm thấy bị ôm chặt đến mức không thở nổi, mặc dù Bá Văn là em trai cô, nhưng bọn họ lại không có quan hệ huyết thống, bây giờ Bá Văn cũng là người lớn rồi, bị ôm như vậy không thích hợp cho lắm.