Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái

Chương 87: Mông chỉ nghi cũng không phải là người lương thiện




Nếu Đường Nại là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời của Mông Chỉ Nghi, vậy anh ta là gì? Thiệu Vĩnh Khiêm anh ta ở trong cuộc đời của Mông Chỉ Nghi lại là gì?

"Cậu chủ Thiệu nghe không hiểu được tiếng người sao? Tôi nói Đường Nại anh ấy là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời của Mông Chỉ Nghi tôi!"

Mông Chỉ Nghi cười lạnh nhìn Thiệu Vĩnh Khiêm, một gương mặt xinh đẹp lạnh lùng kèm theo chút châm chọc và giễu cợt.

"Không, không phải, Chỉ Nghi em yêu anh, trước đây em chỉ thích anh, em quên rồi sao?" Thiệu Vĩnh Khiêm không kìm chế được mà gào lên, dáng vẻ đau khổ khiến người ta nhìn thấy cũng phải lo lắng.

Đường Nại nghe Thiệu Vĩnh Khiêm nói vậy, trong đôi mắt thâm thúy tối tăm chợt lóe lên ánh sáng lạnh, khát máu mà lại cực kỳ thâm độc, lạnh lùng nhìn Thiệu Vĩnh Khiêm.

Trên gương mặt này hiện rõ ý muốn giết chóc, sắc mặt tối đen, lạnh lùng tới mức dọa người, lộ ra tia sáng lạnh lẽo lại nguy hiểm, rét lạnh mà đáng sợ, trên người hoàn toàn không kiêng kể mà phát ra hơi lạnh

Thiệu Vĩnh Khiêm cảm giác được hơi lạnh và sự nguy hiểm trên người Đường Nại, anh ta chẳng những không hoảng sợ mà còn cảm thấy có chút may mắn.

Đường Nại còn chưa biết chuyện giữa anh ta và Chỉ Nghi. Cô còn chưa nói ra, như vậy có phải thật ra Đường Nại ở trong lòng cô còn chưa quan trọng tới như vậy hay không?

Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt Thiệu Vĩnh Khiêm có phần tốt hơn.

Chỉ là Thiệu Vĩnh Khiêm chắc chắn đã nghĩ nhầm rồi.

Sở dĩ Mông Chỉ Nghi không nói với Đường Nại chỉ vì cô cảm thấy không cần thiết. Bởi vì từ giây phút Thiệu Vĩnh Khiêm phản bội cô, người đàn ông này đã hoàn toàn cắt đứt tất cả quan hệ với cuộc đời cô.

Anh ta và cô cũng chỉ là anh ta và cô, không hơn! "Trước đây, ha ha, chẳng lẽ cậu chủ Thiệu đã quên mất trước đây anh cũng nói yêu tôi, chỉ là sau đó còn lên giường với người phụ nữ khác. À, hình như người phụ nữ kia còn người bạn gái thân thiết nhất của tôi đấy. Chẳng lẽ cậu chủ Thiệu đã quên rồi, có cần tôi nhắc lại một chút cho anh nhớ không?"

Mông Chỉ Nghi mở miệng giễu cợt không hề khách sáo, giọng nói lạnh lùng kèm theo sự châm chọc và xem thường.

Ánh mắt cô nhìn Thiệu Vĩnh Khiêm chẳng khác nào đang nhìn một món hàng rác rưởi dơ bẩn, đáng ghét vô cùng vậy!

"Ầm."

Đầu óc Thiệu Vĩnh Khiêm bị chấn động đến mức muốn suy sụp, gương mặt vốn mới tốt lên một chút đã chợt trắng bệnh, ngực thấy nghẹn thở và đau đớn khó chịu như bị xé rách!

Đường Nại cũng có phần kinh sợ ngây người, hơi ngạc nhiên khi Thiệu Vĩnh Khiêm trước mặt không ngờ còn có chuyện phong lưu như vậy.

Xem ra, Thiệu Vĩnh Khiêm và Mông Mông của anh chia tay, Đường Nại anh còn phải cảm ơn Thiệu Vĩnh Khiêm đã ngoại tình, chuyện ngoại tình này xảy ra rất tốt, bằng không Đường Nại anh biết đi đâu tìm được một người vợ giống như Mông Mông đây?

Trong đôi mắt sâu thẳm lại u ám của Đường Nại có phần châm chọc, cười lạnh liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Thiệu Vĩnh Khiêm, trong đáy nắt chợt lóe lên sự khát máu, giết chóc giống như con thú hoang hung ác.

Không ngờ người đàn ông này lại từng làm cho trái tim Mông Mông bị tổn thương như vậy, không trách được Mông Mông không cho Thiệu Vĩnh Khiêm sắc mặt tốt. Nhưng trong lòng Đường Nại vẫn khó chịu.

Vừa nghĩ tới Mông Mông và Thiệu Vĩnh Khiêm này từng yêu nhau, trong lòng anh ấy khó chịu chẳng khác gì ăn phải thứ ôi thiu, đúng là hận không thể cạy đầu của Mông Chỉ Nghi ra, xem trong đầu cô chứa những gì, làm sao có thể coi trọng loại người như Thiệu Vĩnh Khiêm chứ.

Chỉ bởi vì trông người ta có vẻ dịu dàng sao, biết cách nói chuyện sao?

Nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng và giễu cợt của Mông Chỉ Nghi, Đường Nại lại không thể nói được một câu nặng lời, trái lại có chút đau lòng.

Cho dù trong lòng khó chịu về chuyện Mông Chỉ Nghi và Thiệu Vĩnh Khiêm từng yêu nhau, anh hết chịu nổi mà muốn ghen tuông, nhưng tưởng tượng đến việc Mông Chỉ Nghi từng bị tổn thương như vậy, anh ấy vẫn không nhịn được muốn ôm cô vào trong lòng.

Mông Mông bị phản bội như vậy, còn bị hai lần phản bội từ người đàn ông mình yêu thương và bạn gái tốt nhất, lúc đó cô phải đau lòng tới mức nào?

Lúc này, anh ấy muốn nhất là ôm lấy cô và nói cho cô biết: Về sau có anh ấy ở đây, anh ấy sẽ không để cho cô phải chịu chút tổn thương nào nữa, ngài Đường sẽ vĩnh viễn chung thủy với mợ chủ Đường!

"Anh..."

Thiệu Vĩnh Khiêm muốn nói gì đó, miệng mở ra, trên gương mặt trắng bệch dần trở nên xám xịt, cuối cùng không phát ra được một tiếng nào, hoàn toàn chán nản ngồi phịch xuống ghế sô pha.

Nụ cười lạnh trên mặt Mông Chỉ Nghi càng hiện rõ vẻ giễu cợt, xem thường nhìn Thiệu Vĩnh Khiêm. "Sao rồi, cậu chủ Thiệu không nói được à? Vậy mời cậu chủ Thiệu về sau đừng nói những chuyện nực cười như vậy nữa. Bởi vì anh không xứng. Chuyện duy nhất mà cả đời Mông Chỉ Nghi tôi hối hận nhất chính là từng quen biết anh, từng yêu anh!"

Mông Chỉ Nghi không thèm quan tâm, xát muối lên vết thương của Thiệu Vĩnh Khiêm, những lời châm chọc này càng làm cho Thiệu Vĩnh Khiêm đau đớn khó chịu giống như bị người ta chém trăm đao, nghìn đao vậy.

"Chỉ Nghi, không phải, không phải như vậy. Anh không tin. Chỉ Nghi em vẫn thích anh, trong lòng em vẫn có anh. Nếu không, sao em phải đi trả thù nhà họ Cơ, sao em phải căm hận Tích Vy như vậy!"

Lúc đầu Thiệu Vĩnh Khiêm thấy đau khổ và nghẹn thở, nhưng vẫn không muốn tin chuyện tàn khốc đó là sự thật.

Nhà họ Cơ? Tích Vy à?

Cơ Tích Vy, tập toàn Cơ thị?

Lúc này, trong lòng Đường Nại cuối cùng đã biết vì sao Mông Mông phải đối xử với nhà họ Cơ như vậy. Hóa ra tất cả nguyên nhân là ở đây, người bạn gái tốt nhất cùng Thiệu Vĩnh Khiêm phản bội lại Mông Mông chính là Cơ Tích Vy, cô cả nhà họ Cơ!

Trong đôi mắt lạnh lùng của Đường Nại lộ ra ý định giết chóc.

Nhà họ Cơ, Cơ Tích Vy, bọn họ dám cả gan tổn thương tới Mông Mông của anh ấy, làm cho Mông Mông của an ấy thương tâm. Nếu anh biết sớm chắc chắn đã nhúng tay vào, làm cho tập toàn Cơ thị và nhà họ Cơ thê thảm thêm chút nữa!

Chỉ là sau khi biết những điều này, Đường Nại vẫn không khỏi nhíu mày, nhìn sâu về phía Mông Chỉ Nghi.

Anh ấy đột nhiên thấy hơi sợ hãi. Mông Mông trả thù nhà họ Cơ và tập toàn Cơ thị như vậy, có phải chứng tỏ Mông Mông vẫn còn tình cảm với Thiệu Vĩnh Khiêm, cho nên mới muốn trực tiếp trả thù như vậy, mới căm giận như thế hay không?

Vừa nghĩ tới Mông Mông còn tình cảm với Thiệu Vĩnh Khiêm, trên người Đường Nại lại phát ra sát khí lạnh như băng, sắc mặt hoàn toàn thâm trầm. Anh ấy tuyệt đối sẽ không cho phép trong lòng Mông Mông còn có vị trí của Thiệu Vĩnh Khiêm.

Anh ấy cũng tuyệt đối không cho phép bất kỳ một người đàn ông nào bước vào trong trái tim người phụ nữ của anh ấy. Mông Mông chỉ có thể là của anh ấy, của một mình Đường Nại anh ấy mà thôi!

Ai tới, anh ấy sẽ giết kẻ đó!

Vẻ mặt Mông Chỉ Nghi đột nhiên biến đổi, cô chợt cười rộ lên, nụ tuyệt đẹp, lạnh lùng, khát máu, điên cuồng, càn quấy, chẳng khác nào tiếng gào thét của ác ma. Cô nhìn chằm chằm vào Thiệu Vĩnh Khiêm lại giống như ma quỷ bò ra từ trong địa ngục, tràn đầy hơi thở chết chóc.

"Đó là bởi vì bọn họ trêu chọc tôi, chọc vào tôi rồi còn muốn được sống yên ổn sao? Mông Chỉ Nghi tôi làm sao có thể để cho kẻ từng tổn thương tôi được sống chứ! Mông Chỉ Nghi tôi chưa bao giờ là người lương thiện, nếu chọc vào tôi thì tất nhiên phải trả giá đắt. Những gì bây giờ tôi trả lại cho nhà họ Cơ chỉ là một phần không đáng kể so với những gì bọn họ từng tổn thương tôi trước đây mà thôi. Anh cứ chờ xem, tôi sẽ làm cho cả nhà họ Cơ chậm rãi sụp đổ. Tôi muốn nói cho bọn họ biết, Mông Chỉ Nghi chưa bao giờ dễ chọc, một khi chọc vào thì phải chuẩn bị tâm lý chết!"

Lúc này Mông Chỉ Nghi cực kỳ thâm độc, trong đáy mắt hiện ra sự căm hận, điên cuồng và đau khổ và rét lạnh mà từ trước tới nay Đường Nại và Thiệu Vĩnh Khiêm chưa từng thấy, ngay cả Dạ Sở Hân ở bên cạnh cũng phải kinh ngạc.

Chẳng lẽ trước đó nhà họ Cơ còn làm chuyện gì tổn thương Chỉ Nghi mà cô ấy không biết à?

Đường Nại không khỏi đau lòng, khẽ rủa một tiếng:

Đáng chết, nhà họ Cơ rốt cuộc đã bắt nạt Mông Mông của anh ấy thế nào, khiến cho Mông Mông phải căm giận tới vậy, hận không thể đuổi tận giết tuyệt như vậy!