"Chị dâu, cuối cùng chị cũng trở về rồi, tôi nói với chị, vừa rồi anh ấy..."
Đường Vỹ Hạo thấy Mông Chỉ Nghi đẩy cửa đi vào, bất thình lình liền trách cứ Mông Chỉ Nghi.
"Đường Vỹ Hạo, cậu ngứa da đúng không?"
Đường Nại thấy Đường Vỹ Hạo nói như vậy lạnh lùng quát lên, ánh mắt lạnh lùng nguy hiểm toát lên sự lạnh lẽo khiến cho người nào nhìn thấy không rét mà run.
Bị anh trai nhà mình quát một tiếng, Đường Vỹ Hạo lập tức ngoan ngoãn im miệng, vẻ mặt sợ sệt ngồi xuống chỗ ngồi.
"Sao vậy?"
Mông Chỉ Nghi tò mò nhìn mọi người, sau đó nhìn về phía Đường Nại khó hiểu hỏi.
"Khụ... Không có gì đâu, bọn họ say rồi ấy mà, cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi về thôi!"
Đường Nại thấy Mông Chỉ Nghi trở về, nhìn về phía Mông Chỉ Nghi dịu dàng nói.
Mấy người Lệ Vỹ Văn lập tức dùng vẻ mặt chế giễu nhìn Đường Nại.
Tiểu nhân âm hiểm xấu bụng, rõ ràng chính là sợ hãi chuyện mình vừa làm bị vợ mình biết sẽ xấu hổ.
Nhưng thấy ánh mắt nguy hiểm của Đường Nại toát lên sự cảnh cáo, đám người cũng không khỏi im lặng trở lại, cũng không dám đắc tội vị tổ tông này!
"Được!"
Mông Chỉ Nghi vốn cũng không phải là người quá thích những nơi náo nhiệt như thế này, so với tới nơi này cô càng thích yên lặng ở bên Đường Nại hơn, đặc biệt là chuyện phát sinh với La Vu Duyệt vừa rồi cũng khiến cho cô cảm thấy không thoải mái, nghe thấy Đường Nại nói như vậy liền khẽ gật đầu.
"Chỉ Nghi, cậu quay lại rồi à!"
Dạ Sở Hân cười xinh đẹp, nhìn Mông Chỉ Nghi ngốc nghếch cười lên hai tiếng.
Mông Chỉ Nghi đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của Dạ Sở Hân, không khỏi hơi nhíu mày lại.
Cô chỉ mới đi toilet một chuyến, sao người phụ nữ này lại uống say tới mức như vậy.
"Các người chuốc rượu cho cô ấy đúng không?"
Mông Chỉ Nghi nhìn thoáng qua Đường Nại, không khỏi hỏi ra, thường ngày tửu lượng của con nhóc Sở Hân này rất khá, lúc cô ở đây cô ấy cũng không uống nhiều, như vậy thì chỉ có một khả năng, đó chính là sau khi mình rời đi con nhóc này đã uống quá nhiều.
"Là cô ấy cứ muốn so tửu lượng với Viên Dịch, nếu không sao có thể say đến mức như vậy được!"
Đường Nại liếc nhìn Dạ Sở Hân đã say tới mức mơ hồ, sau đó lại liếc mắt nhìn Lâm Viên Dịch đang ngồi ở xa, sắc mặt anh ta hơi ửng hồng nhưng vẫn ưu nhã ngồi đó như cũ.
Mông Chỉ Nghi nhíu nhíu mày lại, thì ra là thế.
"Vậy chúng ta đi, trước tiên đưa cô ấy về đã!"
"Không cần, ai gây ra thì để người đó chịu trách nhiệm đi, ai làm say người ta thì đương nhiên phải để người đó đưa về!" Đường Nại đem ánh mắt thâm thúy nhìn sang Lâm Viên Dịch, thấy ánh mắt Lâm Viên Dịch thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn Dạ Sở Hân không khỏi nhíu mày lại.
Cảm thấy có hi vọng!
Nghe Đường Nại nói như vậy, Mông Chỉ Nghi cảm thấy không yên lòng: "Thế nhưng mà..."
"Được mà, em yên tâm đi, Viên Dịch sẽ không làm gì cô ấy đâu!" Nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của cô gái nhỏ bên cạnh, Đường Nại không khỏi vừa an ủi vừa lôi kéo Mông Chỉ Nghi đứng dậy đi.
Lệ Vỹ Văn cũng nhíu mày cười một tiếng, mập mờ nhìn thoáng qua Lâm Viên Dịch rồi đứng dậy đi ra ngoài theo.
Đường Vỹ Hạo và Lâm Viên Chấn hai người bạn tốt anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó cũng kéo nhau rời đi.
Lúc La Vu Duyệt rửa mặt trở về, trong phòng chỉ còn lại Lâm Viên Dịch và Dạ Sở Hân, anh ta nhíu mày hỏi: "Bọn họ đâu hết rồi?"
"Về hết cả rồi!"
"Vậy tôi cũng về đây!"
Lại bị Mông Chỉ Nghi từ chối một cách vô tình như thế thêm lần nữa, tâm trạng của La Vu Duyệt rất khó chịu, sự nóng nảy và phẫn nộ trong lòng vẫn chưa tan đi hết mà ngược lại lại càng tăng lên thêm, đối với Mông Chỉ Nghi cũng càng là tình thế bắt buộc.
"Chờ một chút!" Ngay lúc La Vu Duyệt sắp biến mất ở cửa ra vào, Lâm Viên Dịch đột nhiên lên tiếng nói.
La Vu Duyệt quay đầu lại nhìn về phía Lâm Viên Dịch.
"Có nhiều thứ không phải là của mình thì cũng không nên cưỡng cầu, cô ấy là người phụ nữ của lão đại, không thuộc về anh đâu!" Lâm Viên Dịch nghiêm túc nói.
La Vu Duyệt nghe nói như thế, sắc mặt hơi không tốt, lạnh lùng trả lời một câu rồi xoay người rời đi: "Đã biết!"
Nhìn theo bóng lưng La Vu Duyệt rời đi, Lâm Viên Dịch đột nhiên cảm thán một tiếng, đáy mắt mang theo vài phần bất lực sau đó lại liếc mắt nhìn Dạ Sở Hân vẫn còn đang la hét đòi uống rượu cùng anh ta ở bên trong phòng, đáy mắt lại nhiều thêm mấy phần bất đắc dĩ.
"Cô gái, về nhà thôi!"
Đi đến bên cạnh Dạ Sở Hân, Lâm Viên Dịch vỗ vỗ vào mặt Dạ Sở Hân, lạnh lùng nói.
"Không muốn về, ợ, tôi còn muốn uống nữa, uống…" Dạ Sở Hân ngước đôi mắt xinh đẹp quyến rũ lên nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn tú trước mặt, lúc này cô ấy cũng sớm đã mất đi thần chí.
Đã rất lâu rồi cô ấy chưa từng say như thế này, trước giờ Dạ Sở Hân không dám để cho mình uống say bởi vì cứ uống say là trong đầu cô ấy sẽ hiện lên bóng dáng của người đàn ông kia, nhưng hôm nay không biết vì sao cô lại tự chuốc say bản thân mình.
"Ài, thật là một cô gái biết cách tra tấn người khác mà, đi thôi!"
Lâm Viên Dịch hơi bất đắc dĩ, nói chuyện cùng một người phụ nữ uống say quả thực chính là lãng phí thời gian, anh ta bế Dạ Sở Hân từ trên ghế sofa lên, đi ra khỏi tầng tám.
"Ừm, không đi, tôi còn muốn uống nữa, hát đi nào!"
Trên đường đi thỉnh thoảng Dạ Sở Hân lại ồn ào một hai câu, còn thỉnh thoảng cọ cọ vào trong ngực Lâm Viên Dịch khiến cho Lâm Viên Dịch lửa nóng đầy mình, bước chân cũng không khỏi tăng nhanh thêm mấy phần.
Nếu như anh ta còn bị cô gái này cọ tiếp như vậy nữa, thì thật sự là không thể nào dập lửa được đâu.
"Ngoan một chút, còn giãy dụa nữa tôi ném cô xuống đấy!"
Lâm Viên Dịch lạnh lùng uy hiếp nói.
Quả nhiên, cô gái nhỏ trong ngực đã yên tĩnh hơn được mấy phần, nhưng vẻ mặt vẫn còn tỏ ra ấm ức nhếch miệng lên lầm bầm mấy câu gì đó.
Lâm Viên Dịch nhíu mày, không ngờ điều này lại có tác dụng, anh ta cúi đầu xuống nghe ngóng xem cô gái này đang lầm bầm cái gì.
"Trần Hạo, Trần Hạo, đừng rời bỏ em, hu hu, đừng rời bỏ em..."
Tiếng nỉ non mang theo ấm ức và thương tâm truyền vào trong tai Lâm Viên Dịch khiến cho thân thể anh ta chấn động, bước chân cũng ngừng lại mất một nhịp, đáy lòng không biết tại sao khi nghe thấy cô gái này ấm ức nói ra như vậy lại cảm thấy bực bội.
Đó là một loại cảm xúc khiến cho người ta khó mà nắm bắt được, mà trước giờ anh ta cũng chưa từng có.
Sâu kín cúi đầu, nhìn cô gái đang khó chịu trong ngực một chút, đem mấy phần khó hiểu nơi đáy mắt đè xuống, lúc này mới một lần nữa nâng chân dài bước lên xe.
Đường Nại một đường lôi kéo Mông Chỉ Nghi ngồi lên xe, nghĩ đến trước đó sau khi Mông Chỉ Nghi rời khỏi phòng thì La Vu Duyệt cũng rời đi theo, dưới đáy lòng bất chợt có một luồng khí nóng đè ép khiến anh ngột ngạt khó chịu.
Mặc dù anh rất tự tin là cô nhất định sẽ không thích La Vu Duyệt, nhưng một khi thật sự quan tâm đến một người thì sẽ trở nên lúc nào cũng lo được lo mất!
Mông Chỉ Nghi luôn cảm thấy từ lúc lên xe người đàn ông bên cạnh bắt đầu trở nên trầm mặc, không khỏi hơi nhíu mày lại, liếc nhìn người đàn ông đang chăm chú lái xe bên cạnh.
"Anh đang tức giận à?"
Nghe thấy Mông Chỉ Nghi nói như vậy, Đường Nại hơi sững sờ sau đó lập tức quay đầu lại nhìn về phía gương mặt nhỏ lạnh lùng tinh xảo của Mông Chỉ Nghi, trong đôi mắt đen phủ lên một thứ ánh sáng mê hoặc, nhìn Mông Chỉ Nghi sâu kín hỏi.
"Anh tức giận em sẽ quan tâm anh sao?"
"Đương nhiên!"
Thấy Mông Chỉ Nghi trả lời như vậy, Đường Nại dịu dàng cười lên một tiếng, ánh mắt thâm tình mang theo vài phần cưng chiều và thương yêu.