Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái

Chương 132: Tuyệt đối không thể để anh ta điều tra được




Cơ Tích Tương quay lại bệnh viện, vốn dĩ là mang cơm đến cho Cơ Tích Vy, nhưng đúng lúc nhìn thấy một bóng dáng giống anh rể, vì vậy liền đi qua để xác nhận, nhưng không ngờ lại nghe thấy Thiệu Vĩnh Khiêm gọi điện thoại cho người khác.

Cô ta không hiểu nội dung của cuộc điện thoại cho lắm, sau khi nhìn thấy Thiệu Vĩnh Khiêm rời đi, liền quay lại phòng bệnh.

“Chị, lúc nãy em nhìn thấy anh rể, có phải là anh ấy đến thăm chị?”

Cơ Tích Tương nhìn khuôn mặt trắng bệch của chị gái nói.

“Ừ, có chuyện gì sao?” Cơ Tích Vy nghi ngờ nhìn Cơ Tích Tương, không nhịn được liền hỏi.

“Không có chuyện gì, lúc nãy em nghe thấy anh rể gọi điện thoại, có chút kỳ lạ, vì vậy có chút nghi ngờ!” Lời nói vô ý của Cơ Tích Tương khiến Cơ Tích Vy đột nhiên ngồi dậy, không hề quan tâm đến đôi chân đã bị tàn phế, vội vàng hỏi.

“Nói cái gì, sao lại kỳ lạ?”

“Lúc nãy không biết anh rể nói chuyện điện thoại với ai, nói cái gì mà điều tra chuyện của bốn năm trước, còn có cái gì mà hành động phải nhanh một chút, đặc biệt là ân oán với nhà họ Cơ chúng ta, hơn nữa còn nhắc đến anh Nại, vì vậy có chút kỳ lạ!”

Bốn năm trước!

Ân oán với nhà họ Cơ!

Nghe thấy những lời của Cơ Tích Tương, trong đầu của Cơ Tích Vy dường như chỉ có thể nghĩ đến những chuyện kia, đột nhiên kinh ngạc, đáy mắt lộ ra sự độc ác.

“Chị, chị sao vậy?”

“Con tiện nhân đáng chết kia, tao biết mày sẽ không chịu yên ổn, phế hai chân của tao chưa đủ, còn muốn Vĩnh Khiêm rời khỏi tao, con d*, con tiện nhân kia, tao nguyền rủa mày không được chết một cách hẳn hoi!” Cơ Tích Vy giống như phát điên, mắng nhiếc, nguyền rủa.

“Chị, chị, chị sao vậy?”

Cơ Tích Tương khó hiểu, bốn năm trước cô vẫn còn đang ở nước ngoài, không hề biết lúc đõ đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên cũng không biết hai ba con Cơ Nghị và Cơ Tích Vy liên thủ với nhau đưa Mông Chỉ Nghi và bệnh viện tâm thần.

“Tương Tương, chuyện lớn không xong rồi, nhanh, em mau gọi ba đến đây, chị có chuyện muốn nói với ba!”

Sau khi Cơ Tích Vy trút giận, trong lòng tràn đầy sự căng thẳng và sợ hãi.

Nếu như Vĩnh Khiêm điều tra ra được chuyện đã xảy ra bốn năm trước, chắc chắn Vĩnh Khiêm sẽ không bỏ qua cho nhà họ Cơ và cô ta, không được, cô ta sẽ không bao giờ để Vĩnh Khiêm phát hiện ra những chuyện đó.

Công việc của tập đoàn Cơ thị cần Vĩnh Khiêm, mà ngộ nhỡ cô ta thật sự bị tàn phế cả đời, cô ta cũng không thể để Thiệu Vĩnh Khiêm cầu xin cô ta một cách dễ dàng như vậy.

Cho dù là xuống địa ngục, cô ta cũng phải kéo một người xuống.

Khuôn mặt tái nhợt hung ác của Cơ Tích Vy giống như một con ma cà rồng, và đôi mắt đầy sự độc ác.

Không lâu sau, Cơ Nghị từ tập đoàn Cơ thị đã gần như phá sản chạy đến, nghe thấy con gái có chuyện quan trọng, một giây cũng không dám chậm trễ.

“Ba, ba còn có thể liên hệ với những người trước đây giải quyết con tiện nhân họ Mông kia không?”

Cơ Tích Vy nhìn thấy Cô Nghị không hỏi kinh hãi, hỏi.

“Gần đây chuyện của tập đoàn quá nhiều, ba cũng đã quên chuyện này, sao vậy?” Cơ Nghị không hiểu hỏi.

“Ba, ba có biết không, những người phế bỏ đôi chân của con là người con tiện nhân kia gọi đến!” Cơ Tích Vy nghe thấy những lời của Cơ Nghị, liền biết được gần đây chắc chắn ba không liên lạc với mấy người kia.

Chẳng lẽ mấy người kia thật sự bị Mông Chỉ Nghi giải quyết rồi: “Hơn nữa, tối qua con tình cờ gặp con tiện nhân kia ở khách sạn Hoàng Chiều, cô ta sống rất tốt, hơn nữa, còn ở bên cạnh một người đàn ông tóc vàng, người đàn ông kia chính là người đã đánh gãy tay của con!”

“Cái gì, chết tiệt, bây giờ ba sẽ liên hệ với mấy người kia!”

Cơ Nghị nói xong, muốn gọi điện thoại.

“Không cần đâu, tối quan con tiện nhân họ Mông kia đã nói, những người kia không phải là đối thủ của cô ta, cũng có nghĩa là cô ta đã biết, ba, rốt cuộc bà tìm những người kia ở đâu, tốn nhiều tiền như vậy nhưng vẫn vô dụng, ngay cả con tiện nhân kia cũng không đối phó được!”

“Không ngờ con tiện nhân kia vẫn còn sống, tập đoàn Cơ thị trở nên như thế này chắc chắn cũng là do con tiện nhân kia làm ra, hừ, vào bệnh viện tâm thần một chuyến, lại trở nên lợi hại như vậy, cho dù tập đoàn Cơ thị có liên quan đến cô ta hay không thì con tiện nhân kia nhất định phải chết!”

Đôi mắt đục ngầu nhưng dữ tợn của Cơ Nghị cũng đầy sát khí, trên khuôn mặt của ông ta hiện lên sự tức giận.

“Thằng nhóc thối họ Thiệu kia, con đã thành ra như thế này rồi mà vẫn không đến thăm con?’

Vừa nghĩ đến Thiệu Vĩnh Khiêm tứ lượng bát thiên kim kia đến bây giờ vẫn chưa nói đến chuyện có giúp tập đoàn Cơ thị hay không, trong lòng Cơ Nghị lại tràn đầy tức giận.

“Đến rồi, hơn nữa anh ấy cũng đã nghi ngờ chuyện bốn năm trước, có lẽ con tiện nhân kia đã nói gì với anh ấy, ba, bây giờ phải làm sao, nếu như Vĩnh Khiêm điều tra được những chuyện của bốn năm trước thì con phải làm sao?”

Cơ Tích Vy vừa nghĩ đến chuyện Thiệu Vĩnh Khiêm đã bắt đầu nghi ngờ cô ta, trong lòng không khỏi hoảng sợ.

Bây giờ cô ta lại bị tàn phế, nếu như thật sự để cho Thiệu Vĩnh Khiêm điều tra ra sự thật những chuyện năm đó, chắc chắn Thiệu Vĩnh Khiêm sẽ rời khỏi cô ta.

Hơn nữa, năm đó bọn họ còn đưa con tiện nhân họ Mông kia vào bệnh viện tâm thần, chuyện này để Thiệu Vĩnh Khiêm biết được, dựa vào tình cảm bây giờ mà anh ta dành cho cô ta, cũng không biết anh ta sẽ tức giận đến mức nào.

Hơn nữa, bây giờ ngoài Thiệu Vĩnh Khiêm còn ai dám cưới một người phụ nữ bị tàn tật như cô ta, cho dù có chữa khỏi, có lẽ cũng sẽ không khác người tàn tật là bao, cho dù là gia tộc như thế nào cũng sẽ không cần cô ta!

“Con tiện nhân, đều là con tiện nhân kia, ba, ba nhất định không thể để Vĩnh Khiêm điều tra ra chuyện của bốn năm trước, nếu không chắc chắn anh ấy sẽ ra tay với nhà họ Cơ, nhà họ Cơ sẽ kết thúc, con sợ anh ấy sẽ hủy hôn với con!”

Cơ Tích Vy hoảng sợ hét lên, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy sự độc ác, xấu xí.

“Yên tâm đi, bây giờ tên tiểu tử thối Thiệu Vĩnh Khiêm kia lại điều tra chuyện của bốn năm trước, muốn thoát khỏi nhà họ Cơ, không có cửa đâu!”

Cơ Nghị hung ác nói, trên mặt còn mang theo sự độc ác.

“Ba, anh Nại của con phải làm sao, con muốn gả cho anh Nại!”

Cơ Tích Tương ở bên cạnh cũng không khỏi nhìn Cơ Nghị.

Cơ Nghị nhìn Cơ Tích Tương, vốn dĩ còn hi vọng cô con gái thứ hai ngoan ngoãn này sẽ được Đường Nại nhìn trúng, trở thành mợ chủ nhà họ Đường, đây cũng là sự giúp đỡ với nhà họ Cơ, nhưng không ngờ lại bị người phụ nữ ngu ngốc ở trong nhà kia làm mất hết danh dự, còn liên lụy đến cả nhà họ Cơ.

Bây giờ ở thành phố Kinh Đô chỉ cần nghe thấy mấy chữ phụ nữ nhà họ Cơ sẽ là những lời chế giễu, khiến bộ mặt già nua của ông ta đi đến đâu cũng bị người khác chế nhạo, nói móc.

Đặc biệt là chiếc mũ xanh ở trên đầu, càng khiến ông ta cảm thấy tức giận.

Bây giờ nhìn thấy Cơ Tích Tương ông ta càng tức giận.

Người phụ nữ không có đầu óc này đều được con đàn bà ngu ngốc Phương Tư nuôi dưỡng ra, hai cô con gái đều nuôi dưỡng thành tật.

“Không có chuyện gì thì ở bệnh viện với chị mày, ít đi ra ngoài để khỏi mất mặt, mày nghĩ là mày bị nhiều người đàn ông chơi như vậy, Đường Nại sẽ để mày làm mợ chủ nhà họ Đường sao!”

Cơ Nghị càng nghĩ càng tức giận, hung hăng mắng Cơ Tích Tương một trận, vẻ mặt u ám, đầu cũng không thèm quay lại lập tức rời khỏi bệnh viện.

Nếu như bây giờ không phải Cơ Tích Vy còn có thể khiến Thiệu Vĩnh Khiêm cảm thấy áy náy, còn có tác dụng với tập đoàn Cơ thị, ông ta đã đuổi hai mẹ con không nên người này đi rồi.

Nghĩ đến tất cả những chuyện xảy ra gần đây, Cơ Nghị tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Mông Chỉ Nghi, mày quả thực tìm cái chết mà, đã hại nhà họ Cơ của tao thành ra thế này, nếu như tao không giết chết mày, Cơ Nghị ta thề sẽ không làm người!