Mông Chỉ Nghi nhìn điện thoại bị cúp máy, nhíu mày, rất ghét cái hành động này của Tống Vĩnh Khiêm.
Nhưng cô càng không muốn để người đàn ông đó thật sự tìm tới đây, khẽ thở ra một hơi, cầm lấy túi thì ra khỏi cửa.
Đại học Kinh đô nằm ở ngoại ô phía bắc Kinh đô, là một trường đại học trải qua trăm năm sương gió.
Ở một quán cà phê đối diện cổng trường đại học kinh đô, đôi mắt nhã nhặn của Thiệu Vĩnh Khiêm vẫn luôn chú ý đến cửa vào, Mông Chỉ Nghi vừa bước vào quán cà phê, Thiệu Vĩnh Khiêm đã nhìn thấy cô.
Vẻ mặt Mông Chỉ Nghi lạnh lùng, ngồi xuống đối diện Thiệu Vĩnh Khiêm.
“Đây là latte lúc trước em thích uống nhất!”
Thiệu Vĩnh Khiêm cười dịu dàng, đẩy một ly cà phê đến trước mặt Mông Chỉ Nghi, đôi mắt dịu dàng mang theo vẻ thâm tình.
Mông Chỉ Nghi nhìn thoáng qua ly cà phê mà Thiệu Vĩnh Khiêm đẩy tới, lại nhìn mụ cười ôn nhu trên mặt Thiệu Vĩnh Khiêm, chợt nhếch môi, trên gương mặt trong trẻo mà lạnh lùng hiện vẻ châm chọc, lạnh lùng từ chối.
“Thật ngại quá cậu cả Thiệu, từ trước đến giờ tôi không thích uống latte!”
Nghe được lời từ chối lạnh như băng của Mông Chỉ Nghi, sắc mặt Thiệu Vĩnh Khiêm cứng đờ, nhíu mày, nhìn thoáng qua đầu ngón tay mình chạm vào tách cà phê, vậy mà lại cảm thấy hơi bỏng tay.
Thoáng nhíu mày, sau đó khuôn mặt dịu dàng nở một nụ cười hiền lành, nhìn Mông Chỉ Nghi thật sâu, nhìn vẻ lạnh như băng và mỉa mai xem thường của Mộc Chi Nghi mà nói.
“Trước đây em thích uống nhất mà?”
Mông Chỉ Nghi không khỏi thấy buồn cười, vẻ mặt trong trẻo mà lạnh lùng cười mỉa mai nhìn Thiệu Vĩnh Khiêm.
“Anh cũng nói là trước đây mà, lần trước tôi cũng nói với cậu cả Thiệu rồi, tôi không còn là Mông Chỉ Nghi trước đây anh biết nữa, cũng không thích uống latte, thậm chí tôi còn không thích uống sữa!”
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng nói. Cô không phải rất thích, cũng không hẳn là rất ghét sữa bò, nhưng có thể không uống thì sẽ không uống, đương nhiên đồ Đường Nại đưa cô thì lại khác.
Lời nói của Mông Chỉ Nghi không khỏi khiến trái tim Thiệu Vĩnh Khiêm khẽ run rẩy một chút, sắc mặt hơi chờ mong, trong đôi mắt dịu dàng lóe lên một tia sáng cực kỳ rõ rệt.
“Vậy lúc trước em uống latte là vì...”
Ánh mắt dịu dàng của Thiệu Vĩnh Khiêm vẫn luôn nhìn chăm chú vào Mông Chỉ Nghi, cảm giác được từ đáy lòng có một suy nghĩ điên cuồng mà sống động, làm cả người anh ta, cả trái tim anh ta đều nhịn không được mà phấn khích, ánh mắt thâm tình mà sáng rực.
Mông Chỉ Nghi nhìn Thiệu Vĩnh Khiêm, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng đảo qua trên mặt anh ta, vẻ mỉa mai trên mặt ngày càng sâu.
“Là vì anh thích uống đúng không?”
Mông Chỉ Nghi cũng không phủ nhận, đơn giản rõ ràng khẽ gật đầu: “Đúng!”
Không phủ nhận, lúc trước là bởi vì Thiệu Vĩnh Khiêm thích uống latte, cho nên cô mới muốn nếm thử xem mùi vị món yêu thích của người đàn ông mình thích là như thế nào.
Nhưng bây giờ không giống với lúc trước nữa, có lẽ sau một trận phản bội bốn năm trước thì tất cả mọi thứ đã không thể như trước đây được nữa, cô không còn theo đuổi, cũng không cần bởi vì người đàn ông trước mặt này mà thay đổi khẩu vị của mình.
Cô chỉ nên là chính cô mà thôi.
Trong lòng đã suy đoán ra một câu trả lời như vậy, nhưng khi nghe chính miệng Mông Chỉ Nghi nói, Thiệu Vĩnh Khiêm mới thật sự vui mừng và kích động, dường như là không thể kiềm chế tất cả tâm tư dưới đáy lòng mình, vui vẻ vươn tay, nắm lấy tay Mông Chỉ Nghi, nắm thật chặt.
Một đôi mắt trong trẻo sáng rực nhìn chằm chằm khuôn mặt Mông Chỉ Nghi: “Nghi Nghi, anh vui lắm, anh thật sự rất vui!”
Mông Chỉ Nghi nhíu mày, nhìn vẻ mặt mừng rỡ và kích động của Thiệu Vĩnh Khiêm, bỗng hơi không hiểu, cánh tay nhúc nhích, dùng sức giãy khỏi tay Thiệu Vĩnh Khiêm đang nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình, lạnh lùng cười nói.
“Cậu cả Thiệu vẫn nên chú ý lời nói và việc làm của mình cho thích hợp, nếu để phóng viên chụp được, đối với anh thì chẳng sao cả, nhưng đối với tôi sẽ rất phiền phức, dù sao bây giờ tôi cũng là phụ nữ đã có gia đình!”
Một câu, sắc mặt Thiệu Vĩnh Khiêm phút chốc đã trắng bệch, đôi mắt nhìn chằm chằm gương mặt Mông Chỉ Nghi, đột nhiên vội vàng nói.
“Nghi Nghi, cậu cả nhà họ Đường không hợp với em!”
“Không hợp với tôi, thật ra lời cậu cả nhà họ Thiệu muốn nói là tôi không xứng với cậu cả nhà họ Đường nhỉ, dù sao thì thân phận địa vị của tôi, mà Đường Nại lại là thiếu gia đệ nhất kinh đô, thân phận cao quý!”
Lời nói của Thiệu Vĩnh Khiêm không hiểu sao chỉ khiến Mông Chỉ Nghi cảm thấy buồn cười, người đàn ông này, sao từ trước tới giờ mình lại không phát hiện ra anh ta lại cực phẩm như vậy!
Nghe Mông Chỉ Nghi gọn gàng dứt khoát mở miệng như vậy, gương mặt dịu dàng của Thiệu Vĩnh Khiêm khẽ nhíu mày.
Nghi Nghi trong trí nhớ của anh ta rõ ràng đã thay đổi rồi, không giống với trước đây nữa, từng là một Nghi Nghi dịu dàng ngoan ngoãn, dù anh ta có đưa ra bất kỳ quyết định nào cũng đều vui vẻ đồng ý, nhưng Nghi Nghi bây giờ dường như có nỗi oán hận rất lớn với anh ta.
Thiệu Vĩnh Khiêm đương nhiên là không hiểu Mông Chỉ Nghi, có lẽ anh ta từ trước đến giờ đều chưa từng hiểu, chỉ biết hưởng thụ tình yêu và mọi thứ Mông Chỉ Nghi trao cho anh ta.
Khi Mông Chỉ Nghi yêu một người đàn ông, nhất định sẽ yêu đến mức không tiếc trao đi mọi thứ, cho dù là trả giá cả tính mạng.
Chỉ tiếc người đàn ông này cuối cùng cũng không quý trọng Mông Chỉ Nghi!
“Nghi Nghi, tuy lời này sẽ tổn thương em, nhưng đây là sự thật, cô cả nhà họ Hạng đã được chọn để làm mợ cả nhà họ Đường, em làm vậy là đắc tội cô cả nhà họ Hạng, hơn nữa Đường Nại chắc chắn không thật lòng yêu em, em có nghĩ đến việc sau này sẽ phải chịu áp lực từ phía nhà họ Hạng và nhà họ Đường hay không!”
“Vậy cậu cả Thiệu có cách hay nào không?”
Mông Chỉ Nghi coi như đã nhìn ra, người đàn ông này hôm nay hẹn mình ra đây chính là để chia rẽ cô và Đường Nại.
“Về bên anh, để anh chăm sóc em thật tốt đi!”
Thiệu Vĩnh Khiêm đột nhiên vô cùng thâm tình mà nhìn Mông Chỉ Nghi, trên gương mặt dịu dàng mang theo vẻ yêu thương.
Mông Chỉ Nghi nghe Thiệu Vĩnh Khiêm nói không khỏi hơi kinh ngạc, người đàn ông này đúng là buồn cười, một tên đàn ông phản bội mình sao vẫn còn có mặt mũi yêu cầu cô quay lại bên cạnh anh ta.
Anh ta nghĩ Thiệu Vĩnh Khiêm anh ta là cái thá gì.
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Mông Chỉ Nghi, trong lòng Thiệu Vĩnh Khiêm bỗng vui vẻ, anh ta biết trong lòng Nghi Nghi vẫn còn có mình mà.
Bốn năm trước anh và Nghi Nghi yêu nhau như vậy, Nghi Nghi từ trước đến nay luôn nặng tình, trong thời gian này sao có thể quay sang thích cậu cả nhà họ Dung chứ.
Chỉ là lời Mông Chỉ Nghi nói sau đó đã khiến nụ cười trên mặt Thiệu Vĩnh Khiêm cứng đờ.
“Thiệu Vĩnh Khiêm, anh dựa vào cái gì mà cho rằng đồ Mông Chỉ Nghi tôi đã vứt bỏ lại còn nhặt lên xài lại, anh đối với tôi chẳng qua cũng chỉ có thể mà thôi!”
Giọng nói trào phúng lạnh như băng giống như một lưỡi dao sắc bén, mạnh mẽ rạch vào trái tim vốn còn đang vui sướng của Thiệu Vĩnh Khiêm, vẻ mặt dịu dàng của anh ta cứng đờ một hồi, sau đó nhíu mày thật chặt, vẻ mặt không vừa lòng nhìn Mông Chỉ Nghi.
“Nghi Nghi!”
“Cậu cả Thiệu có thể gọi tôi là mợ Đường, Đường phu nhân, hoặc là cô Mông, tôi nghĩ quan hệ giữa chúng ta bây giờ cũng không tốt đẹp đến mức anh có thể xưng hô thân mật với tôi như thế!”
Mông Chỉ Nghi không thích người đàn ông này lúc nào cũng dùng vẻ mặt thâm tình dịu dàng để gọi mình.