"Mông Chỉ Nghi, cô chờ đó cho tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu."
Mông Chỉ Nghi cong cong đôi môi đỏ lạnh lùng, nhìn Cơ Tích Vy ở dưới đất thê thảm đến không chịu nổi, chỉ cảm thấy gãy một cánh tay cũng khó mà khiến người phụ nữ này yên tĩnh một chút.
"Trước đây tôi đã đảm bảo là cô sẽ nhìn thấy nhà họ Cơ diệt vong."
Nghe thấy lời nói của Mông Chỉ Nghi, Cơ Tích Vy đột nhiên thay đổi sắc mặt, bỗng nhiên bò dậy từ dưới đất, một cái tay nắm cái tay đã bị Đông Phương Thế Kiêu bóp gãy, lạnh lùng nhìn Mông Chỉ Nghi, căm ghét nói.
"Là cô, là cô đã hại nhà họ Cơ có đúng không?"
"Cô đoán thử xem."
Nhìn sự tức giận và căm ghét trên mặt của Cơ Tích Vy, Mông Chỉ Nghi đột nhiên nâng lên khóe môi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lạnh lùng xuất hiện một nụ cười quỷ dị.
"Mông Chỉ Nghi, nếu như thực sự là cô, Cơ Tích Vy tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu."
Cơ Tích Vy dữ tợn trừng mắt với Mông Chỉ Nghi, một vẻ mặt đầy sự hung ác ghen ghét trên gương mặt dữ tợn vặn vẹo, nào có còn bộ dáng của thiên kim đại tiểu thư con nhà quyền quý, quả thật chính là một người phụ nữ chanh chua ở trên đường.
"Lại muốn đưa tôi vào bệnh viện tâm thần, hay là trực tiếp đưa vào nhà thương điên, cô cho rằng nhà học Cơ của các người còn có cơ hội làm như vậy à?"
Mông Chỉ Nghi vừa nhớ đến mình ngây ngốc một năm ở bệnh viện tâm thần, vẻ mặt trở nên hung ác, đáy mắt tàn nhẫn nham hiểm tràn đầy sát khí khát máu và nụ cười rét lạnh.
Cơ Tích Vy, cô sẽ không cho rằng Mông Chỉ Nghi cô chịu thiệt một lần là có thể quên đi đau đớn à, nếu như lúc đầu không phải sự lừa gạt của Cơ Nghị, cô lo lắng cho Thiệu Vĩnh Khiêm thì làm sao có thể để cho nhà họ Cơ khống chế cô dễ như trở bàn tay như vậy.
Đó là do cô ngu ngốc, bởi vì một người đàn ông không đáng mà lại rơi vào kết cục như vậy, nhưng mà bây giờ Mông Chỉ Nghi cô không còn sợ cái gì nữa cả.
Nghe thấy giọng nói của Mông Chỉ Nghi lạnh như băng, phát ra âm thanh lạnh lẽo đến thấu xương, Đông Phương Thế Kiêu ở bên cạnh cũng nhịn không được mà run rẩy, trở nên cứng ngắt, hai con ngươi tràn đầy lửa giận hừng hực trên khuôn mặt tuấn tú đang nhìn chằm chằm vào Cơ Tích Vy, hận không thể xé xác cô ta.
Đường đường là "công tử" của đế quốc Ám Dạ mà lại bị người nhà họ Cơ nhỏ bé lập mưu kế đưa vào bệnh viện tâm thần, chuyện này khiến cho Đông Phương Thế Kiêu cảm thấy đau lòng cho Mông Chỉ Nghi, đồng thời càng hận nhà họ Cơ sâu sắc hơn.
Mà người phụ nữ ở trước mặt chính là một trong những kẻ cầm đầu.
"Mông Chỉ Nghi, cô đừng có đắc ý quá sớm, cô không phải là muốn cướp đi Vĩnh Khiêm ở bên cạnh của tôi à. Tôi nói cho cô biết, Vĩnh Khiêm là của tôi, anh ấy sẽ không ở bên cạnh của cô đâu, một người phụ nữ ngoan độc."
Cơ Tích Vy giận dữ gào thét.
Nghe Cơ Tích Vy dữ tợn rống lên một tiếng, Mông Chỉ Nghi chỉ cảm thấy người phụ nữ này ngốc đến đáng yêu, cười lạnh một tiếng, trên gương mặt tinh xảo là sự mỉa mai, quanh người lộ ra cảm giác thô bạo cuồng vọng.
"Cơ Tích Vy, đầu của cô bị bệnh rồi hả? Thiệu Vĩnh Khiêm, ha, anh ta là cái thá gì chứ, ở trong mắt của Mông Chỉ Nghi tôi, Thiệu Vĩnh Khiêm chả là cái gì cả, lời nói của cô thật sự rất là buồn cười. Cô nói tôi độc ác, không biết là chờ đến lúc cậu cả nhà họ Thiệu biết được bộ mặt thật của cô, rốt cuộc thì ai độc ác đây."
Mông Chỉ Nghi mang theo ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cơ Tích Vy, trên mặt là nụ cười tà ác giống như là ác ma, khiến cho Cơ Tích Vy hoảng sợ run rẩy, không nhịn được mà thấy hoang mang.
Mông Chỉ Nghi như thế này không khỏi khiến cho cô ta thấy rét run, có chút đáng sợ, trước kia sao cô ta lại không cảm thấy con ả Mông Chỉ Nghi này lại đáng sợ như vậy.
Chỉ là sự lạnh lẽo và giá rét ở trong lời nói của Mông Chỉ Nghi vẫn khiến cho đáy lòng của Cơ Tích Vy siết chặt mà không hiểu vì sao, giống như thật sự có chút sợ hãi Mông Chỉ Nghi sẽ nói những chuyện kia cho Thiệu Vĩnh Khiêm biết vậy, vẻ mặt lập tức dữ tợn lớn tiếng uy hiếp.
"Tiện nhân, nếu như cô dám nói lung tung thì tôi nhất định sẽ khiến cho cô chết không yên ổn."
Âm thanh uy hiếp dữ tợn vặn vẹo rơi xuống, lọt vào trong tai của Đông Phương Thế Kiêu, sự âm lãnh trong đáy mắt lại càng khiến cho người ta thấy hoảng sợ hơn.
"Tiện nhân, ha, tiện nhân là cô kêu người nào vậy?"
"Đương nhiên gọi Mông Chỉ Nghi là tiện nhân rồi." Cơ Tích Vy tự nhiên mà trả lời.
Trên mặt của Đông Phương Thế Kiêu lộ ra một nụ cười lạnh lùng trào phúng khinh thường, âm tàn nhìn Cơ Tích Vy, giống như là đang nhìn một người bị bệnh tâm thần, giọng nói lạnh lùng: "Quả nhiên là tiện nhân, bộ dạng này của cô ngược lại không xứng với hai chữ "tiện nhân" hơn."
Nghe thấy giọng nói của Đông Phương Thế Kiêu, Mông Chỉ Nghi ở bên cạnh nhịn không được mà cong môi cười cười.
Cho đến bây giờ cô cũng chưa nhìn thấy Đông Phương Thế Kiêu từng nói chuyện ác miệng như vậy, có chút không quen, nhưng mà đáy lòng lại có một tia ấm áp.
Cô biết là Đông Phương Thế Kiêu biết chút gì đó về chuyện của bốn năm trước, mặc dù từ xưa đến nay cô chưa từng nói tới, cũng chưa từng biểu lộ ra cái gì, nhưng mà Đông Phương hiểu rõ cô, cũng giống như cô hiểu rõ Đông Phương vậy.
Có nhiều hướng ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng đều cất giấu ở trong đáy lòng.
Cô thích một phần tình nghĩa như thế này, đơn giản, tốt đẹp, nó khiến cho cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn so với ở cùng với bất cứ người nào của Ám Dạ. Bọn họ là đồng đội có thể nương tựa vào nhau.
Không phản bội, không bỏ rơi nhau.
Hơn nữa hành động của Đông Phương đã đủ để đáng khen rồi, Nếu đổi lại là một người bất kỳ nào đó trong Ám Dạ biết chuyện Mông Chỉ Nghi đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần, kết quả chắc chắn sẽ tàn khốc hơn so với Đông Phương Thế Kiêu.
Đoán chừng nếu như là Dạ Sát thì đã sớm chặt Cơ Tích Vy thành tám mảnh cho cá mập ăn, Dạ Sát bình thường mặc dù là người hay cười toe toét, nhưng mà đằng sau gương mặt thiên sứ đáng yêu chính là một bản chất ác ma không ai sánh bằng.
Đặc biệt là chuyện đã xảy ra trên người của cô, càng không có một đường lui nào.
Chính là bởi vì những người này mới khiến cho cô kiên cường đến cuối cùng, mà bây giờ ở trong lòng của cô lại có nhiều thêm một người, chính là Đường Nại.
Người đàn ông đó yêu chiều cô như mạng sống, thương cô đến tận xương tủy, người đàn ông khiến cho cô mở lòng một lần nữa.
"Kêu cô ta là tiện nhân, cái đó là còn đang vũ nhục hai chữ "tiện nhân" này nữa."
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng cong môi, không biết bị cái gì đột nhiên lại trở nên có chút ác miệng, chẳng lẽ cũng đã bị Đông Phương lây bệnh rồi.
Nghe thấy lời của Mông Chỉ Nghi, Đông Phương Thế Kiêu hơi sửng sốt, lập tức không khỏi vui sướng cười khẽ, thỉnh thoảng cũng có lúc anh vẫn thật sự thích Mông Mông đáng yêu, cảm thấy đã bớt được một chút hơi thở lạnh lùng, thêm phần bướng bỉnh của cô gái nhỏ.
"Các người..." Cơ Tích Vy bị hai người Mông Chỉ Nghi và Đông Phương Thế Kiêu mỗi người một câu chặt chém đến nỗi sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, giơ một cái tay hoàn hảo không hề bị tổn hại chút nào muốn đánh lên trên mặt của Mông Chỉ Nghi.
Đáy mắt lạnh lùng khát máu của Đông Phương Thế Kiêu lập tức lộ ra sự độc ác.
Sát ý thoáng lóe lên trong đôi mắt lạnh lùng âm u của Mông Chỉ Nghi, vươn một cái tay ra liền chặn lấy bàn tay của Cơ Tích Vy đang đánh tới, đáy mắt nham hiểm lạnh lẽo hung ác mang theo vẻ chế giễu lạ lùng không rõ ý, nhìn thoáng qua Thiệu Vĩnh Khiêm đang đứng ở phía sau đã rất lâu rồi, châm chọc nói.
"Cậu cả Thiệu đã xem kịch lâu như vậy rồi, không muốn tiến lên nói vài câu à, không đòi lại sự công bằng cho vợ chưa cưới của mình sao?"
Giọng nói lạnh lùng của Mông Chỉ Nghi vừa dứt, đáy mắt tối tăm lạnh lẽo lại mang theo sự cuồng vọng và dữ tợn đến lạ lùng, vẻ mặt trào phúng nhìn Thiệu Vĩnh Khiêm mang theo gương mặt ảm đạm không hiểu rõ ở nơi xa, đột nhiên cảm giác đáy lòng của mình cảm thấy rất tốt đẹp.
Mà sau khi Cơ Tích Vy nghe thấy lời của Mông Chỉ Nghi, cô ta đã sốc đến nỗi vẻ mặt hoảng loạn và sợ hãi, khuôn mặt nhợt nhạt của cô ta tràn đầy vẻ lo sợ, nhanh chóng tránh khỏi tay của Mông Chỉ Nghi, quay người nhìn về phía đằng sau của cô ta.