Bà Xã Về Đây Anh Thương

Chương 93: Tại Sao Luôn Là Cô?




Tại sao cô ta lại không chết đi chứ?

Chỉ cần cô ta chết đi thì mọi vấn đề trước mắt sẽ được giải quyết một lượt tất cả! Một lần và vĩnh viễn...

Tịch Mộ Thần vẫn còn cùng với Doãn Thiên Phong đấu đá lẫn nhau. Vẫn như cũ, những người không có việc gì bọn họ cứ thế đứng tại chỗ xem cuộc đánh nhau giữa hai người đàn ông chỉ vì một người phụ nữ như thế

Thật ra Tịch Mộ Thần cùng với Doãn Thiên Phong đánh nhau như thế một phần đúng thật là vì cô còn một phần nữa chính là cùng nhau giải quyết những ân oán lúc trước

" Tịch Mộ Thần anh mau chịu thua thì tôi sẽ dừng lại! "

" Thua ư? Trong từ điển của Tịch Mộ Thần này không bao giờ có hai chữ " bỏ cuộc " vì thế đừng phí ít khuyên tôi! "

Doãn Thiên Phong khẽ " hừ " một tiếng

Hai người cứ thế đấu đá lẫn nhau không biết ai thắng ai thua, mọi người chỉ biết bọn họ chính là bất phân thắng bại!

Vì chủ nhân của họ quá đỗi giỏi đi!

Nhân lúc mọi người ai ai cũng đang quan sát trận đấu của Tịch Mộ Thần và Doãn Thiên Phong, không một ai sẽ để ý đến Tiêu Tiểu Tịch cũng như Mộng Khiết vì thế cô ta nhân cơ hội. Một lần động thủ giết chết cô và giải quyết một lượt mọi việc trước mắt

Cầm cây súng trên tay, bàn tay xinh đẹp nhẹ nhàng lên đạn

Mộng Khiết phải lùi về phía sau vài bước để bọn thuộc hạ có thể giúp cô ta che bản thân mình đi như thế mới dễ dàng hành động

Doãn Thiên Phong cùng Tịch Mộ Thần đấu đá, trên người lẫn trán của cả hai thấm vài vệt mồ hôi. Cho dù như thế cũng không ai cảm thấy mệt mỏi mà càng hăng hái hơn

" Giải quyết một lượt cá nhân như thế có lẽ tốt hơn nhỉ? "

Doãn Thiên Phong nói, nhanh chóng đưa nấm đấm tiến về phía Tịch Mộ Thần

Tịch Mộ Thần nhanh nhẹn né một cú đấm từ Doãn Thiên Phong, anh nâng đầu gối thúc một cái vào bụng của Doãn Thiên Phong

" Phải! Giải quyết một lượt như thế rất không tồi, đồng thời nó cũng giúp ích cho việc thuộc hạ của tôi không cần động tay đến các người có thể giữ sức cũng như không một ai nhúm máu! "

" Anh lấy đâu ra tự tin như thế? "

Doãn Thiên Phong dùng một tay đỡ một cú từ Tịch Mộ Thần

Tịch Mộ Thần nhếch môi ý cười

" Dĩ nhiên là từ tôi rồi! "

Lục Minh Hạo quan sát Tịch Mộ Thần cùng Doãn Thiên Phong, trong lòng không khỏi thầm mắng Phong Hàn

Cứu người! Là cứu người đó!

Lẽ nào cái tên đó đã quên mất nhiệm vụ mình cần làm rồi hay sao? Bây giờ vẫn còn chưa mang tiếp viện đến?

Quả thật bên số người của Doãn Thiên Phong nhiều hơn một nửa bên anh và Tịch Mộ Thần nhưng thân thủ của những người bên Tịch Mộ Thần rất không tồi, bọn họ cũng có thể giải quyết bên đám đó nhưng cũng đừng chủ quan như thế! Lỡ như thua thì biết làm sao?

Lục Minh Hạo quan sát trận đấu bỗng vô tình nhìn về hướng Mộng Khiết, trong đám đông Lục Minh Hạo tinh mắt nhìn thấy cô ta đang làm cái gì đó

Ngay lúc cô ta dơ súng lên hướng về phía Tịch Mộ Thần, Lục Minh Hạo nhất thời hét lên:

" Thần, cẩn thận! Có súng... "

Tịch Mộ Thần nhất thời được Minh Hạo gọi cho nhắc nhở nên quên mất rằng bản thân đang đấu cùng Doãn Thiên Phong

" Gì cơ...? "

Tịch Mộ Thần mất tập trung cũng là lúc Doãn Thiên Phong đánh trúng vào anh khiến Tịch Mộ Thần không kịp chống đỡ

Doãn Thiên Phong: " Lơ là quá rồi đấy, Tịch Mộ Thần! "

Trên mép miệng của Tịch Mộ Thần dính một ít máu. Trong lòng không khỏi thầm rủa Doãn Thiên Phong

Chết tiệt! Cú đó thật đau

Tịch Mộ Thần liếc mắt phía sau, ánh mắt chỉ thẳng tới Lục Minh Hạo

Ánh mắt tràn đầy sát khí, nó như muốn sát thương lên người Lục Minh Hạo

Lục Minh Hạo: " Tôi không có nói đùa đâu! Cái cô gái bên phía Doãn Thiên Phong đang cầm súng chĩa vào cậu đấy "

Gì cơ? Mộng Khiết ư?

Doãn Thiên Phong nghe Lục Minh Hạo nói như thế nên nhất thời cũng quay mặt lại nhìn cô ta

Trận đấu vốn tưởng chừng như thế đã kể thúc nên anh mới sơ suất như thế nhưng thật ra lại không...

Chính là lúc này!

Tịch Mộ Thần cũng nhân thời cơ ngay lúc Doãn Thiên Phong lơ là, anh lập tức ra vung đòn đến

Mộng Khiết nhìn thấy Doãn Thiên Phong lơ là cũng là lúc Tịch Mộ Thần ra tay, cô ta nhất thời hét lên:

" Thiên Phong, phía sau! "

Doãn Thiên Phong nhanh chóng quay lại, kịp thời chống đỡ được cú đánh từ Tịch Mộ Thần

Anh nhếch môi cười: " Nhanh đấy nhưng xem anh còn nhanh được nữa hay không! "

Doãn Thiên Phong khẽ nhíu mày

" Nhiều lời! "

Tịch Mộ Thần vung đòn đánh phía bụng của Doãn Thiên Phong khiến anh ta không kịp phản ứng. Ngay lúc Doãn Thiên Phong đang đau đớn từ phía bụng Tịch Mộ Thần cũng dễ dàng ra tay thêm mấy đòn

Doãn Thiên Phong không chống đỡ lập tức khụy xuống, trong miệng còn ho vài cái ra máu

Nhìn thấy có vẻ mình đã thắng Tịch Mộ Thần đắc thắng cao ngạo vô cùng

Anh nhếch môi cười:

" Tôi thắng! "

Doãn Thiên Phong không nói gì nhưng lại ngước mắt nhìn Tịch Mộ Thần thù hận vô cùng

" Chỉ là tôi lơ là anh mới có thể có cơ hội ra tay! "

Tịch Mộ Thần: " Phải! Là anh sơ suất nên mới bị tôi hạ đến dường như thảm hại như thế, vậy còn anh thì sao? Chẳng phải tôi cũng chỉ học cách đánh ấy từ anh? "

Doãn Thiên Phong tức giận đến cứng miệng không thể nói thêm một câu

Mộng Khiết nhìn thấy Doãn Thiên Phong thua dưới tay Doãn Thiên Phong như thế có chút không phục, cô ta tức giận trong đầu chỉ nghĩ đến việc giết cô ngay bây giờ và cũng phải dứt khoát!

Cho dù giết cô có phải trả những cái giá đắc như thế nào cô ta cũng cam chịu!

Tịch Mộ Thần đã trở về bên cô từ lúc nào. Cô vẫn trong trạng thái hôn mê chưa tỉnh mà vết thương ở vùng bụng tuy cầm máu nhưng họ cần phải đến bệnh viện gấp

Càng nhìn cô như thế Tịch Mộ Thần càng thêm đau lòng

" Doãn Thiên Phong, bây giờ anh đã thua tôi rồi nên cũng phải tuân thủ theo những điều anh nói vừa rồi đi nhỉ? "

Doãn Thiên Phong tuy từ đầu đã đồng ý với Tịch Mộ Thần rằng nếu anh thua thì tùy Tịch Mộ Thần định đoạt nhưng thua như thế này lại có chút không cam tâm!

Nhưng biết làm sao bây giờ? Mình cũng đã thua hắn rồi...

Tuy rằng Doãn Thiên Phong không trả lời anh lại nhưng anh biết rằng hắn đã đồng ý. Hắn không nói anh cũng không ép

Lục Minh Hạo: " Thần... "

Tịch Mộ Thần: " Chúng ta về thôi, cần đưa Tiểu Tịch đến bệnh viện càng sớm càng tốt! "

Tịch Mộ Thần cúi người định bế cô từ Lục Minh Hạo nhưng Lục Minh Hạo lại cản, anh nói:

" Cậu vừa đấu xong chắc cũng mệt rồi, để tôi! "

" Không được! Tôi ôm cô ấy không cần cậu giúp "

" Tôi chỉ muốn giúp cậu thôi! "

" Không cần! Tôi không muốn đàn ông lạ ôm cô ấy ra ngoài tôi! "

Đàn...đàn ông lạ?

" Này này tôi cũng là bạn của cậu và cô ấy đấy! Đàn ông lạ cái gì chứ? "

Mặc kệ Lục Minh Hạo nói những gì bên tai, Tịch Mộ Thần cũng không có ý định cho bất kỳ ai chạm vào cô ngoài anh ra

Mộng Khiết lén nhìn phía Doãn Thiên Phong, bây giờ có vẻ như anh đã bình thường trở lại. Không còn như lúc ban đầu cứ điên cuồng đoạt lấy cô nữa

Ánh mắt của Doãn Thiên Phong hướng về phía cô, trong đáy mắt hiện lên một tia mất mát vô tình để Mộng Khiết nhìn thấy được...

Tại sao lại là cô ta chứ? Lúc nào cũng Tiêu Tiêu Tịch, Tiêu Tiểu Tịch

Cô ta thì có gì tốt đâu chứ? Cô ta đáng để được yêu thương, đáng được tình yêu hay sao?

Ngay lúc mọi người cãi cọ, không ai để ý ai. Cảnh giác cũng mất đi thì Mộng Khiết cũng ra tay

Trước khi ra tay tưởng chừng phát bắn chắn chắn sẽ trúng cô nên cô ta cười một cái kỳ quái:

" Tiêu Tiểu Tịch, đi chết đi! "

Ngay lúc bị lời nói của Mộng Khiết nói lên Doãn Thiên Phong nhìn sang thì cô ta đã nổ súng

Viên đạn từ trong cây súng được bắn ra và lao nhanh về phía cô

Phập...

" Hự... "

Tịch Mộ Thần nhanh chóng ôm cô che khuất đi tầm bắn khiến viên đạn vì thế bị lệch đối tượng ghim vào bả vai của anh

Lục Minh Hạo: " Thần...! "

Lão đại bị thương ngay lập tức đội hình bên Tịch Mộ Thần theo đó cầm súng nhắm hết về hướng Doãn Thiên Phong, những người bên Doãn Thiên Phong đồng thời cũng làm tương tự như bảo vệ chủ nhân

Tịch Mộ Thần vẫn còn ôm cô trong lòng, vết thương từ viên đạn gây ra tuy đau đớn nhưng anh cũng phải ráng chịu đựng

" Tôi không sao! "

Lục Minh Hạo nhìn vết thương trên bả vai của Tịch Mộ Thần càng tức giận hơn, anh hướng mắt về phía Doãn Thiên Phong:

" Doãn Thiên Phong! Các người đang làm cái gì? "

Doãn Thiên Phong cũng thật không ngờ Mộng Khiết lại hành động như thế, tự ý ra tay khi chưa có lệnh của anh

Nhưng điều anh chú ý nhất là ở cô, vừa nãy khi bắn ra đạn Mộng Khiết còn nói gì đó liên quan đến cô

Viên đạn không trúng cô vì cô đã được Tịch Mộ Thần ôm trong lòng bảo vệ

Vậy tức là...cô ta muốn giết cô ư?

Nghĩ đến đây Doãn Thiên Phong tức giận nhìn về phía Mộng Khiết:

" Mộng Khiết cô điên rồi ư? Cô tính giết chết Tiểu Tịch ư? "

Mộng Khiết: " Phải! Em muốn giết chết cô ta và sẽ như thế! Sau khi cô ta chết rồi thì mọi vấn đề ở đây sẽ được giải quyết tất cả, một lần và cũng là mãi mãi! "

Cô ta vừa nói xong, cầm cây súng một lần nữa hướng về phía cô và anh

" Nếu như anh muốn chết cùng cô ta đến như vậy vậy thì tôi tiễn anh một đoạn trước! "

Doãn Thiên Phong ngay lúc nhìn thấy cô ta tính bắn thêm một phát đạn nữa nên lập tức lao đến ngăn cản

" Dừng lại... "

Đoàng...

Một viên đạn từ xa bỗng ghim vào tay Mộng Khiết khiến cây súng cầm trên tay rớt xuống đất

Cô ta đau đớn ngã khụy xuống mặt đất

Doãn Thiên Phong dường như đứng hình nhìn những chuyện trước mắt đang diễn ra

Đã...xảy ra chuyện gì thế này? Viên đạn ấy là từ đâu tới?

Riêng với Doãn Thiên Phong, Lục Minh Hạo tâm trạng vui hơn nhiều

" Viện binh đã tới! "