Chát...
Doãn Thiên Phong tức giận đã không nhịn được mà giáng một bạt tai lên mặt Mộng Khiết
Mộng Khiết chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất không nói gì
" Chẳng phải ban đầu đã bảo cô giữ kín chuyện này rồi hay sao? Bây giờ lại lộ ra hết, là cô lén đưa thông tin cho người ngoài phải không? "
" Thật xin lỗi...là lỗi của tôi! "
Cô ấy cũng là không muốn anh càng lún sâu vào cái sai khiến gia đình cô tan vỡ nên mới giúp cô một chút, cố ý rò rỉ thông tin cho Phong Hàn và người của Tiêu Cảnh Thiên
" Mộng Khiết cô theo tôi lâu như thế chắc chắn phải hiểu tôi chín, mười phần! "
" Tôi cũng chỉ muốn giúp ngài! Ngài càng làm như thế Tiêu tiểu thư sẽ không thích trái lại còn đau khổ "
" Tôi cần cô quản chuyện của tôi hay sao?...từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa. Ra ngoài! "
Doãn Thiên Phong nói như muốn gầm lên, Mộng Khiết dù biết mình làm như thế là không đúng nhưng cô ấy phải làm như thế
Cho dù biết kết quả chắc chắn sẽ như thế này nhưng cô ấy vẫn không hối hận, có lẽ sẽ không còn cơ hội làm thư kí tiếp tục cho anh nữa...
Sau khi Mộng Khiết ra ngoài, Doãn Thiên Phong lấy điếu thuốc trong hộp thuốc ra hút...
" Ông xã em thèm ăn táo! "
" Được! Anh gọt cho em "
...
" Ông xã, bánh ngọt! "
" Anh đi mua ngay! "
...
" Không uống nước lạnh! Nước ấm ấm cơ! "
" Anh đi đổi liền! "
Cô liên tục sai vặt anh làm này làm nọ
Đừng nghĩ rằng anh không biết, cô là đang muốn trả thù anh đây mà
Ở bệnh viện chỉ một tuần nhằm mục đích muốn tốt cho cô, nhưng tại sao cô lại không chịu hiểu và cứ ương bướng như thế với anh?
Anh đã không nói gì, chỉ chiều theo ý cô muốn...dù sao thì cô ấy cũng là người bệnh kia mà?
Những việc lặt vặt ấy làm vì cô cũng chẳng sao, nhớ hồi mới cưới nhau cô và anh cũng như thế
Cô như " nữ hoàng " ngồi không tại chỗ đó mà sai vặt anh làm nầy làm nọ vậy và kết quả nhận lại chính là sự giáo huấn của anh dành cho cô...trên giường!
Kể từ đó cô cũng không dám bước chân vào " vết xe đổ " đó nữa...bị một lần đã rút kinh nghiệm rồi!
Cho đến tận bây giờ, ngồi trên giường bệnh thoải mái sai vặt anh như thế không sợ sau khi cô về nhà anh sẽ lấy lại tất cả vốn lẫn lời hay sao?
" Không ăn táo đỏ đâu, em muốn táo xanh cơ!
" Ngoan, táo xanh hết rồi, chỉ còn mỗi táo đỏ thôi! "
" Không ăn! "
Cô kiên quyết nói, đến bây giờ Tịch Mộ Thần không nhịn nữa! Anh phải giáo huấn cô gái nhỏ này rồi:
" Tiêu Tiểu Tịch! Đừng nghĩ rằng anh không biết em lợi dụng việc bản thân nằm trên giường bệnh sai vặt anh này nọ rằng anh sẽ không dám làm gì em! "
Phải đó thì sao? Em chính là muốn sai vặt anh làm này làm nọ cho em! Anh biểu anh lại đứng về phía ca ca ức hiếp em làm gì
Nghĩ trong lòng như vậy thôi nhưng cô lại không dám nói ra những lời nói đó, " hóa " thành dáng vẻ đáng thương của tiểu bạch thỏ, cô nói:
" Anh không thương em nữa phải không? Hức...tại sao lại quát em chứ... ". Cô nức lên
Tịch Mộ Thần phát hoảng lập tức dỗ vợ, anh chỉ mới hù cô một chút thôi mà? Anh đâu dám nặng lời với cô chứ
" Không có, anh không có quát em! "
Kỳ thực anh vốn biết cô chính là đang giả vờ nhưng dù cho có giả vờ như thế nó cũng giống như thật vậy! Khiến anh rất đau lòng
" Ngoan đừng khóc nữa, anh liền đi đổi táo xanh cho em nhé? "
Cô sụt sịt, đưa tay lau nước mắt, nói:
" Không ăn nữa, nếu hết rồi thì thôi "
Cô cũng không muốn làm khó anh, bây giờ mà lại bắt anh ra đường vào giờ này mua táo xanh cho cô ư? Cô cũng chỉ muốn trả thù anh thôi nhưng không thể làm quá lên như thế
" Gọt táo cho em! ". Cô bắt đầu làm nũng, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào quả táo đỏ trên bàn bên cạnh
" Được! ". Tịch Mộ Thần nhẹ giọng nói
Ngồi trên giường bệnh, cô cắn một miếng táo ngon lành, tiếng nhai rồi rột trong miệng không ngừng phát lên
" Có ngon không? ". Nhìn gương mặt thích thú ăn táo ngon lành kia kìa...thật khiến anh muốn nhào tới ăn sạch cô!
" Ngon, rất ngon a! ". Đã lâu rồi cô không ăn táo, bây giờ ăn lại thật ngon nha
" Anh có muốn ăn không? "
" Không! "
" Táo ngon lắm đó, rất ngọt! "
Anh chỉ nhìn cô chăm chăm chứ không nói gì, cô nghĩ rằng anh thật sự không muốn ăn táo cùng cô
Không ăn sao? Táo ngon mà! Không ăn thì thôi, cô ăn một mình
Cô vui vẻ cắn thêm một miếng táo bỏ vào miệng, miếng táo chưa kịp vào hết vào trong khoang miệng
Tịch Mộ Thần nhướng người, anh cúi đầu nhanh nhẹn cướp lấy miếng táo của cô cắn một cái
Cô ngây ngốc ngẩn ra một giây sau đó mới tiếp thu được những chuyện gì vừa nãy xảy ra
Lúc này anh đã nhai nuốt xong miếng táo của cô một cách ngon lành, anh nói:
" Táo thật sự rất ngon...rất ngọt! ". Anh vừa nói, vừa cười một cái vô cùng lưu manh
" Miếng táo đó của em, anh bảo không ăn kia mà! "
" Phải, anh không ăn chính là không muốn ăn cách bình thường, đôi lúc đổi " kiểu ăn " mới cũng rất thú vị! "
" Đồ lưu manh! Không biết liêm sỉ! ". Cô đỏ mặt mắng anh
Tịch Mộ Thần chẳng những không tức giận, anh lại càng cảm thấy hưng phấn muốn trêu chọc cô nhiều hơn
" Có phải muốn đền miếng táo ban nãy không?...vậy được! Anh nguyện hi sinh thân thể để em " trừng phạt " "
" Em mới không biến thái như anh! "
" Làm sao? Muốn anh " hầu hạ " em ư? Vậy được! "
Tịch Mộ Thần cố tình như không nghe lời cô nói, anh còn giả vờ rằng cô chính là muốn anh chủ động trước
Người đàn ông xấu xa đáng hận này! Anh đã cấm dục bao nhiêu lâu rồi mà bây giờ lại muốn cùng với cô?
" Em không muốn làm tình! "
" Nhưng anh thì muốn! Đã gần ba tháng anh đã " nhịn đói ", bây giờ anh muốn " ăn " em có thể cự tuyệt được hay sao! "
" Tịch Mộ Thần anh biến thái! Đừng quên em vẫn còn là bệnh nhân đó! "
" Bệnh nhân thì bệnh nhân, anh thấy em vẫn còn sức cãi với anh kia mà! "
Cô nuốt bọt " ực " một tiếng...làm sao bây giờ? Cô còn lí do nào để đối phó với anh nữa hay không?
" Có phải hết lời để nói rồi hay không? Anh nghĩ rằng em nên ngoan ngoãn nằm dưới anh hưởng thụ...nếu không đừng ép anh thô bạo "
" Anh...! "
" Em muốn nửa ngày mai xuống giường được hay là ba ngày sau? "
" Em sẽ mách với ca ca! "
" Em chọn ba ngày sao? Được! Anh chiều em "
" Ơ, này...khoan đã Mộ Thần...ưm! "
Tịch Mộ Thần lao vào cô như hổ vồ mồi
Anh nhanh chóng khóa đôi môi nhỏ lại, những tiếng rên nho nhỏ từ miệng cô phát ra làm anh càng thêm hưng phấn
Dục vọng bên dưới ngay lập tức có phản ứng
Bàn tay to lớn của anh áp vào đôi ngực ngạo nghễ của cô không ngừng xoa nắn
Thật mềm!...đã lâu rồi anh không có cảm giác như thế, chỉ duy nhất ở bên cô dục vọng của anh mới có phản ứng mạnh mẽ như thế
Chỉ là một khúc dạo đầu nhẹ nhàng như thế mà nó đã khiến anh muốn mạnh mẽ chà đạp cô gái nhỏ này
Cô có biết rằng anh đã rất kìm chế để có thể nhẹ nhàng được như thế hay không? Cô là người bệnh, anh dĩ nhiên biết, anh không muốn làm đau cô
Ngộ nhỡ cô bất thình lình xảy ra chuyện gì thì sao?
Tịch Mộ Thần cố kìm nén dục vọng, anh chỉnh chu quần áo đàng hoàng lại cho cô sau đó đứng dậy bước vào phòng tắm
Cô ngây ngốc ngồi trên giường, chỉ có thể nghe thấy tiếng xối nước ào ào phát ra từ trong phòng tắm
Khuôn mặt bất giác đỏ lên, cô úp gương mặt đỏ lựng của mình vào đôi bàn tay...
Gần ba mươi phút sau, Tịch Mộ Thần từ trong phòng tắm đi ra chỉ mặc trên người mỗi cái áo choàng tắm
Đầu tóc vẫn còn ươn ướt vài ba giọt nước còn trên mái tóc đen của anh
Cổ áo nữa kín nữa hở có thể nhìn thấy cơ ngực của người đàn ông...thật quyến rũ
Anh ấy là đang muốn người khác phạm tội hay sao? Cô thầm nghĩ
Tịch Mộ Thần đưa tay vuốt mái tóc của mình, anh thoải mái đi về phía cô nằm trên giường
Vì là phòng vip nên dĩ nhiên chiếc giường cô nằm là loại thượng hạng, rộng và mềm mại như thế mới đủ cho anh và cô dùng chứ
Tịch Mộ Thần đã dọn sang đây ở cùng cô để tiện cho việc chăm sóc cho cô, chỉ còn vài hôm nữa là cô có thể xuất viện được rồi
Nằm trên chiếc giường lớn, anh dựa lưng vào thành giường, cô tựa đầu vào vai anh
Năm ngón tay đan xen vào nhau, cô chăm chú quan sát hai chiếc nhẫn cưới được đeo trên ngón áp út của cô và anh
" Tịch thị vắng bóng anh liệu có sao không? Dù cho có Phong Hàn và Minh Hạo nhưng em vẫn cảm thấy lo "
" Sẽ ổn thôi, bọn họ giải quyết được mọi việc mà! "
"...ông xã! Có phải khi em xảy ra tai nạn đó chúng ta mới hàn gắn được tình cảm như trước? "
" Sao lại hỏi như thế? "
" Không...chỉ là em muốn biết thôi "
Tịch Mộ Thần trầm mặc một lát, anh cúi đầu hôn lên mái tóc cô
" Anh thừa nhận cũng đúng nhưng phần còn lại thì là không! "
" Vì sao? ". Cô ngẩn mặt nhìn anh
" Không cần biết nhiều như thế đâu! Ngoan, ngủ đi "
Cô bĩu môi một cái, cô muốn biết lí do còn lại vì sao anh hàn gắn tình cảm với cô
Tịch Mộ Thần không để ý vẻ mặt của cô, anh ôm cô vào lòng, đắp chăn cẩn thận rồi mới tắt đèn
Một tháng trước kia sau khi cô rời khỏi Tịch gia và dọn ra ngoài sống một mình
Lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như thế và cũng là lần đầu tiên cô không có anh bên cạnh
Mỗi đêm nằm một mình trên chiếc giường luôn làm cô cảm thấy trống trải và cô đơn, nhớ lại những chuyện đột ngột xảy ra đã khiến tình cảm của cả hai sứt mẻ khiến cô đau lòng...cô tủi thân, vì sao anh lại không tin cô? Vì sao lại làm tổn thương cô?
Nếu như...nếu như cô không xảy ra tai nạn như thế thì liệu cô và anh sẽ có hàn gắn lại mối quan hệ như trước kia?
Cô ngẩn mặt nhìn thấy anh đã ngủ, cũng không dám cựa quậy làm phá giấc ngủ của anh
" Ông xã ". Cô khẽ gọi anh
Tịch Mộ Thần nhỏ giọng nói:
" Ngoan, ngủ đi! "
Người đàn ông này là người cô yêu nhất và cũng là người làm cô tổn thương đau nhất...cô không quan tâm! Dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, chỉ cần anh và cô quay lại, cùng nhau trải qua khoảng thời gian hạnh phúc như trước kia rằng cô đã mãn nguyện lắm rồi
Chỉ mới một tháng xa nhau, chỉ mới một tháng không được nhận sự yêu thương từ anh...bây giờ cô một lần nữa có lại được tất cả, cô cảm thấy rất hạnh phúc
Vòng tay ấm áp ấy, cả mùi hương bạc hà nam tính ấy nữa...cô nhớ nhung tất cả mọi thứ từ anh và khao khát có được sự yêu thương từ anh nhiều hơn
" Em yêu anh! ". Cô nhỏ giọng thủ thỉ
Tịch Mộ Thần nhếch môi cười một cái, anh đặt một nụ hôn lên trán cô
" Anh cũng yêu em! "