Cạch...cánh cửa bỗng dưng mở ra, một thân người trong bộ vest đen lịch lãm dần xuất hiện
Tiêu Cảnh Thiên không nhìn cũng biết người vào là ai
Doãn Thiên Phong sau khi mở cửa đi vào, điều đầu tiên anh nhìn thấy chính là cô gái nằm yên bất động trên chiếc giường lớn kia
" Tiêu tổng! "
Tiêu Cảnh Thiên khẽ gật đầu một cái coi như đáp lại lời chào của Doãn Thiên Phong
" Tiểu Tịch...cô ấy thế nào rồi? "
" Vừa qua cơn nguy kịch "
" Vậy anh có biết khi nào cô ấy tỉnh lại? "
" Nhanh nhất là hai tuần, còn lâu thì một tháng! "
Cô nằm trên giường, nghe thấy giọng nói của Doãn Thiên Phong lại tỏ ra chán ghét...hừ! Đã phá hạnh phúc của cô và Mộ Thần thì còn đến đây thăm cô làm gì? Lòng tốt này thật sự không dám nhận!
" Tôi xin lỗi...Tiểu Tịch ra nông nỗi này đều do một phần lỗi của tôi gây ra! ". Anh hối hận, thật sự rất hối hận khi chính anh đã phá vỡ hạnh phúc của cô ấy...nếu như anh không chen chân vào hạnh phúc của họ, thì cô đã không có ngày chịu tổn thương như hôm nay!
"...tôi biết chứ! "
Tiêu Cảnh Thiên nhàn nhạt nói, Doãn Thiên Phong lẳng lặng nhìn anh...anh ta biết ư?
" Vốn dĩ cũng muốn mượn tay cậu để con bé ly hôn cùng Tịch Mộ Thần...cuộc hôn nhân này không thể tiếp tục nhưng có vẻ như tôi đã sai rồi! "
Sao cơ?...nói như vậy, tức là ca ca ngay từ ban đầu đã biết mọi chuyện nhưng vẫn để cho nó xảy ra như thế ư?
" Dù cho ly hôn hay không nó cũng đều như nhau, chính vì Tịch Mộ Thần là người trong giới hắc đạo tôi mới lo sợ con bé sẽ có ngày bị tổn hại đến, nên năm lần bảy lượt luôn nghĩ cách chấp dứt cuộc hôn nhân này! Nhưng thật không ngờ rằng, sau khi đạt được thứ mình muốn, khi ép con bé ký tên vào đơn ly hôn do Tịch Mộ Thần đem đến, con bé đã hành động ngu ngốc như thế này!...chẳng những không màng đến việc mình bị tổn thương mà bất chấp leo xuống ban công để gặp mặt Tịch Mộ Thần "
Tiêu Cảnh Thiên đưa tay vuốt mái tóc đen của cô...: Anh thật sự đã sai rồi Tiểu Tịch!
" Cho dù có làm cách gì đi chăng nữa...con bé cuối cùng cũng là người chịu tổn thương nhiều nhất từ chúng ta! " Nếu như em muốn tiếp tục cuộc hôn nhân với Tịch Mộ Thần thì anh sẽ không ép buộc em điều gì nữa...anh sẽ chấp thuận cho điều em lựa chọn cho là đúng...
Tịch Mộ Thần từ khi về nhà đã tự nhốt mình vào trong phòng, anh không ra ngoài cứ thế mà chui rút trong bóng tối như thế một mình
Các cử ăn anh bỏ hết, chỉ cầm mỗi chai rượu trên tay như thế mà uống, uống hết thì lấy thêm một chai khác
Trong thư phòng đã trở nên bề bộn hơn bao giờ hết, những cuốn sách, tờ giấy nằm yên trên sàn nhà, thêm vào đó là những chai rượu rỗng
Tịch Mộ Thần ngồi dựa lưng vào tường uống rượu
Anh đã uống gần năm chai nhưng dù vậy vẫn còn muốn uống thêm
Tửu lượng anh không tệ, chỉ là...nếu như không ăn uống gì chỉ uống rượu mãi như thế, chắc chắn rằng đã chán sống
Đến chai thứ tư thì bỗng hết rượu, anh tức giận ném nó xuống đất: " Mẹ kiếp! "
Bây giờ cảm thấy trong người có chút khó chịu...anh muốn uống thêm một chai nữa!
Tịch Mộ Thần thở hắt một tiếng sau đó cố thả lỏng người ra một chút biết đâu sẽ dễ chịu hơn?
Anh tựa đầu vào tường, trong đêm tối chỉ có một mình anh trong phòng cùng với đống bề bộn như thế
Đôi lúc, trong cơn say mèng vì rượu...anh đã vô thức tưởng tượng ra hình ảnh của cô ở đây
Hình ảnh tức giận của người phụ nữ anh yêu, cô đứng trước mặt anh khoang tay trước ngực: " Mộ Thần, sao lại uống say khướt đến thế kia chứ? "
Tuy rằng biết đó chỉ là ảo giác, nhưng khi được nhìn thấy cô anh rất vui
" Anh nói gì đi chứ? "
Tiểu Tịch...anh nhớ em!
Tịch Mộ Thần cười khổ sau đó ôm đầu mình, đôi mắt bỗng dưng rơi vào một tờ giấy
Anh cầm nó lên xem qua loa từng mặt...đây chẳng phải là tài liệu hôm Phong Hàn điều tra cô cho anh xem nhằm mục đích minh oan cho cô không gian díu với Doãn Thiên Phong hay sao?
Phải rồi! Từ cái hôm anh tới công ty đón cô đã vô tình bắt gặp cô và Doãn Thiên Phong hôn nhau, lúc đó anh đã tức giận nên về nhà chỉ biết điên cuồng đập phá đồ chứ không thèm xem qua tài liệu Phong Hàn đưa
Tịch Mộ Thần dường như muốn tỉnh hẳn lên, anh lật từng mặt giấy xem kỹ những dòng chữ được ghi trong đó
Không biết rằng Phong Hàn làm cách nào thu thập được những kết quả này nhưng trong đây cho thấy, cô thật sự là trong sạch!
Bỗng Tịch Mộ Thần đọc một đoạn nhỏ ở dòng cuối mới biết vì sao Phong Hàn lại có những thông tin đầy đủ như thế
Anh vò chặt mảnh giấy trong tay, ngay bây giờ đầu anh đau...rất đau!
Vì sao anh lại không chịu tin cô? Vì sao lại chọn làm tổn thương cô còn hơn là tin lời cô nói chứ?
Những chuyện hôm đó giữa cô và Doãn Thiên Phong ở khách sạn đều do một tay hắn ta sắp xếp tất cả, nhằm mục đích muốn chia rẽ tình cảm của cô và anh
Và hắn thật sự đã thành công trong điều đó! Cô và anh đã ly thân trong khoảng thời gian gần hai tháng
Trong khoảng thời gian thiếu bóng dáng cô, anh thật sự không thể sống nổi...nhưng anh phải làm sao bây giờ? Lẽ nào lại đưa cô ấy về Tịch gia sao bao nhiêu chuyện cô ấy làm ư?
Bây giờ thì mọi chuyện sáng tỏ rồi, anh có thể rước cô trở về, cùng cô tiếp tục với khoảng thời gian bình yên và hạnh phúc như trước kia. Nhưng...cô sẽ không hận anh khi anh đã làm tổn thương cô chứ...?
Một tháng trôi qua cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại
Tịch Mộ Thần, Doãn Thiên Phong và Tiêu Cảnh Thiên luôn đến thăm cô
Tuy rằng khác giờ và khác thời điểm nhưng mỗi lần đến thăm cô, Tịch Mộ Thần luôn ở lại rất lâu mới chịu về
Tiêu Cảnh Thiên đến chăm sóc cô ngày ngày, đôi lúc vào khoảng thứ hai, thứ tư, thứ sáu và chủ nhật đều có Doãn Thiên Phong đến thăm
Phong Hàn và Lục Minh Hạo vì giúp Tịch Mộ Thần xử lý công việc ở Tịch thị nên thời gian vô cùng ít ỏi để có thể đến thăm cô, nhưng cũng không vì thế mà họ lại bỏ mặc không thăm cô
Khi bác sĩ đi vào kiểm tra tình trạng cho cô, Tịch Mộ Thần đã giữ ông lại hỏi:
" Chẳng phải ông bảo một tháng sau cô ấy sẽ tỉnh lại hay sao? Một tháng đã đến vì sao lại chưa thấy cô ấy tỉnh lại? "
Y tá: " … " Có phải Tịch tổng đã quá lo lắng cho Tịch phu nhân quá hay không?
Bác sĩ: " Khụ...Tịch tổng, tôi hiểu cảm giác của ngài hiện tại. Tuy rằng tôi đã nói một tháng sau Tịch phu nhân sẽ tỉnh lại nhưng cũng không phải đến tháng ấy cô ấy sẽ tỉnh lại liền! "
" Vậy thì khi nào cô ấy mới tỉnh? "
" Còn lệ thuộc vào bản thân Tịch phu nhân nữa ạ! "
Bác sĩ nói như thế xong cũng cùng y tá ra ngoài
Tịch Mộ Thần quay lại nhìn cô gái vẫn còn nằm yên bất động trên chiếc giường kia, anh chậm rãi đi tới chỗ cô
Tịch Mộ Thần nắm lấy bàn tay nhỏ bé cô lên xoa xoa:
" Tịch phu nhân...em có nghe anh nói gì hay không? "
Đổi lại với câu hỏi của anh chỉ là một căn phòng tĩnh mịch với bốn bức tường và một cô gái đang nằm yên trên chiếc giường trắng xóa
" Chúng ta không ly hôn nữa, đợi sau khi em tỉnh lại anh sẽ đón em về nhà...là nhà của chúng ta! "
Mộ Thần...
" Tiểu Tịch anh xin lỗi, tất cả là lỗi của anh, đáng lí ra anh nên tin em...đã làm em tổn thương rồi...em hận anh chứ? "
Không hận! Em không hận...!
Tuy rằng cô không trả lời, vẫn cứ ngoan ngoãn nằm yên tại chỗ đó nhưng anh tin chắc rằng cô có thể nghe được những gì anh nói
Bỗng từ bên ngoài phát ra một giọng nói và kèm theo đó là tiếng mở cửa: "
" Cô ấy hiện đang ngủ rất say, anh nghĩ cô say sẽ nghe được những từ sến súa đó hay sao? "
Tịch Mộ Thần khẽ nhíu mày...là Doãn Thiên Phong
Trên tay Doãn Thiên Phong đang cầm một bó hoa oải hương, hương thơm ngào ngạt của nó như muốn lan tỏa khắp căn phòng với mùi hương dễ chịu ấy
" Anh đến đây làm gì sau bao nhiêu chuyện chính anh đã làm tổn thương cô ấy? "
Tịch Mộ Thần nhếch môi cười lạnh: "
" Câu hỏi này...nên hỏi ngược lại mới phải! "
Doãn Thiên Phong nhìn anh...là có ý gì đây?
" Bản thân mình đã làm tổn thương cô ấy như thế, hại cô ấy thành ra như thế này cũng có một phần lỗi của anh vậy mà anh lại còn mở miệng đổ hết lỗi lên đầu tôi? "
" Ý anh bảo tôi cũng góp một phần trong việc làm cô ấy tổn thương? "
" Không phải một phần...mà là bắt nguồn! "
" …tôi không hiểu anh đang nói gì cả! "
Không hiểu anh nói gì cả ư?
Tịch Mộ Thần chậm rãi đặt bàn tay cô về vị trí cũ, anh đứng dậy và tiến đến chỗ Doãn Thiên Phong
Bốp...Tịch Mộ Thần giáng một cú vào bụng Doãn Thiên Phong khiến anh ta nhất thời đau đớn nên ngã khụy xuống sàn, bó hoa trên tay vì thế mà rơi xuống mặt sàn nhà lạnh lẽo
" Anh không hiểu? Vậy để tôi giải thích thật rõ ràng cho anh!... Doãn Thiên Phong, anh năm lần bảy lượt bảo chính bản thân anh yêu vợ tôi, vậy thì xem anh đã làm ra cái gì? Yêu cô ấy? Hay là tổn thương cô ấy đây? "
Doãn Thiên Phong ôm bụng chậm rãi đứng dậy: " Tịch Mộ Thần, anh đừng có ăn nói bừa bãi! "
" Tôi ăn nói bừa bãi? "
" Phải! Trong hai tháng qua sau khi hai người ly thân anh xem anh đã làm những gì tổn thương cô ấy? "
" Tôi thừa nhận rằng chính tôi làm tổn thương cô ấy, nhưng nếu không có người nào đó tìm cách cố chen chân vào hạnh phúc của chúng tôi thì anh nghĩ chúng tôi sẽ có ngày hôm nay? ". Tịch Mộ Thần anh đây chính là muốn ám chỉ đến Doãn Thiên Phong
" … ". Lẽ nào Tịch Mộ Thần đã biết mọi chuyện rồi ư? Nhưng tại sao hắn lại biết được...dù cho có điều tra chắc chắn là không thành bởi vì kế hoạch của anh sắp xếp rất chu toàn! Trừ phi, người bên cạnh...!
Trước đó anh " thú tội " của mình với Tiêu Cảnh Thiên nhưng anh ta lại bảo anh ta đã biết tất cả?
Tịch Mộ Thần nhếch môi cười lạnh:
" Doãn tổng có cần tôi giải thích cho nghe hay không?...tôi tưởng anh là người biết rõ nhất chứ? "