Bà Xã Về Đây Anh Thương

Chương 56: Ngốc Hết Thuốc Chữa




Tiêu Cảnh Thiên hôm nay có một vụ làm ăn. Ngay bây giờ anh là trên đường đi đến gặp đối tác của mình

Chiếc xe BMW dừng tại một chiếc đèn giao thông. Ngay thời điểm chiếc đèn chuyển từ màu đỏ sang xanh

Chiếc xe chuẩn bị rời bánh lăn đi, đôi mắt anh vô thức nhìn tiệm cafe nhỏ bên kia đường

Qua tấm kính trong suốt, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Cô gái không ngừng cúi đầu, dường như đang cố xin lỗi vị khách hàng kia

" Tiểu Tịch? "

Vừa nãy cô đi bưng cafe cho khách, thật không may vì cô đã bất cẩn vấp phải cái gì đó

Người không có vấn đề nhưng cafe thì có. Ly cafe đổ vỡ dưới sàn, có mấy giọt vô tình dính trên vị khách nữ kia khiến cô ta vô cùng bực mình mà trách mắng cô

" Làm việc cái kiểu gì vậy hả? Không nhìn đường ư! "

" Xin lỗi, xin lỗi. Tôi thật không cố ý! "

" Vụng về! "

Cô cúi đầu, miệng không ngừng nói xin lỗi cô ta

" Thành thật xin lỗi, hay là để tôi đền cho cô? "

" Không cần! Bộ đồ tôi mặc trên người lên cả vạn! Với một người như cô thì cho dù có làm tại đây ba năm cũng chưa trả nổi nó thì lấy đâu ra đền đây? "

Bà chủ bên trong biết tin cô vô tình vấp ngã, mấy giọt cafe không may dính lên người khách hàng. Hiện cô ta là đang bên ngoài mắng mỏ cô không ngừng nên bà lập tức ra ngoài giúp cô giải vây

" Thật xin lỗi cô, tôi là chủ nơi này, con bé là người mới chưa hiểu chuyện nên vô tình làm bẩn đồ của cô. Thay mặt nhân viên của mình mà xin lỗi! "

" Nhân viên mới vào? "

Cô ta cũng là người đến đây vài lần, mỗi lần uống cafe hay hẹn bạn bè đều đến đây. Nhìn mặt những nhân viên nơi đây cũng đã quen mặt, bây giờ nhìn kỹ cô gái này thì hình như có chút xa lạ

" Phải! Con bé vừa vào hôm qua, để tạ lỗi, tôi sẽ mời cô ly cafe này và bù đắp cho cô một ly khác? "

" Bây giờ mà tôi còn hứng thú uống cafe trong bộ đồ bẩn này nữa ư? "

Cô ta hừ lạnh một tiếng sau đó kéo ghế bỏ đi

Bà chủ khẽ thở dài rồi quay sang cô

" Lần sau cẩn thận một chút! Cũng may đó là vị khách không nóng tính như mấy cô thiên kim khác, nếu không thì toi cô rồi! "

" Thành thật xin lỗi ạ! "

" Không sao rồi, mau dọn dẹp rồi tiếp tục "

" Vâng! "

Thật ra bà chủ nơi đây là một người phụ nữ tuổi trung niên. Bà ấy rất lương thiện, không bao giờ la mắng nhân viên cả, mà nhân viên nơi đây ai nấy cũng đều yêu mến bà

Đôi lúc mắc những sai lầm như thế bà cũng chỉ nhắc nhở vài câu sau đó thì không có chuyện gì xảy ra

" Thiếu gia! Còn buổi gặp mặt Lưu tổng ạ "

Người tài xế khẽ nhắc nhở Tiêu Cảnh Thiên, lúc này anh mới nhớ đến sau đó bảo xe chạy đi

Lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra, anh bấm số gọi cho một người

" Tôi muốn biết cuộc sống của Tiêu Tịch gần đây như thế nào! "

Nói xong cuộc điện thoại với người kia, anh cũng cúp máy

Chiếc xe BMW bắt đầu lăn bánh, đôi mắt anh không kìm được lại nhìn cô lần cuối...

" Chủ tịch! Đây là những gì liên quan đến tiểu thư trong tháng qua "

Một người đàn ông cung kính báo cáo lại với Tiêu Cảnh Thiên, người đàn ông tiến lên phía trước đặt xấp tài liệu lên mặt bàn anh

Tiêu Cảnh Thiên nhàn nhạt đưa mắt nhìn xấp tài liệu, lúc sau cầm nó lên lật lật vài trang xem

Xem được một lúc những thông tin gần đây về cô, Tiêu Cảnh Thiên khẽ nhíu mày

Không đọc nữa, anh gấp nó lại đặt trên bàn

" Còn gì nữa hay không? "

" Dạ...còn ạ, là hình ảnh của tiểu thư trong một tháng qua! "

" Đưa đây! "

Người đàn ông cẩn thận lấy ra những tấm hình và đưa nó cho Tiêu Cảnh Thiên

Động tác không nhanh cũng không chậm lật những tấm hình xem

Tiêu Cảnh Thiên khẽ thở dài mệt mỏi. Anh đặt những tấm hình lên bàn rồi ngã lưng về phía sau ghế

" Chủ tịch? "

" Không còn việc của anh nữa, ra ngoài đi! "

" Dạ! "

Người đàn ông nghe theo, quay lưng hướng người ra phía cửa lớn

Những thông tin được ghi trong tài liệu của người đàn ông vừa nãy đưa cho anh chính là về cô

Một tháng qua kể từ khi cô rời khỏi Tiêu gia anh đã không gặp mặt cô lần nào nữa

Ngoài việc nửa tháng trước anh đến nhà hàng gặp đối tác đã vô tình gặp cô. Lúc ấy chỉ nhìn thấy cô mặc trên người những bộ đồ thường ngày cô hay mặc, vốn không nghĩ rằng khoảng thời gian đó cô sống không tốt

Anh đã cho rằng cô lúc ấy còn có nhã hứng đi mua sắm nên không thèm để ý đến. Bây giờ để ý lại... hình như sắc mặt con bé kém đi trước nhiều, thân hình gầy gò đi

Tiêu Cảnh Thiên nhìn vào những bức hình trên bàn và tài liệu kia

Trong đó ghi rất rõ ràng cô như thế nào trong một tháng qua. Lúc cô vào Tịch thị, dọn riêng ra ngoài ở và ăn uống như thế nào. Có cả những lúc bệnh không ai ở bên, may mắn khi ấy Lục Minh Hạo đã chăm sóc cho cô

Tịch Mộ Thần đã đuổi việc cô vào khoảng hai ngày trước. Hiện tại cô đang làm hai công việc, một là nhân viên tại quán cafe nhỏ ban sáng anh đã gặp, hai là làm nhân viên tại một nhà hàng

Có ai lại nghĩ rằng nhị tiểu thư của Tiêu gia lại đi làm thêm bên ngoài kiếm tiền hay không? Liệu có ai sẽ tin Tịch phu nhân luôn được sự yêu thương từ Tịch Mộ Thần bây giờ lại phải chịu cực khổ bên ngoài? Câu trả lời dĩ nhiên là... không!

Càng nghĩ càng đau đầu

" Con bé này...thật ngốc đến hết thuốc chữa! "

Trong khoảng ba ngày sau, cô đã dần thích nghi với các công việc của mình

Tuy mệt mỏi và vất vả, nhưng biết sao bây giờ? Phải ráng chịu đựng thôi

" Tiểu Tịch, bàn số bảy gọi! "

" Tiểu Tịch, mang cafe cho khách này! "

" Tiểu Tịch, làm phiền cô rửa đống này hộ A Phi nhé, hôm nay cậu ta nghỉ mà mọi người lại đang bận bịu hết cả rồi "

" Tiểu Tịch... "

Đúng là rất mệt mỏi. Nhưng mọi người cũng rất tốt, họ cũng hay quan tâm đến cô

Cô chỉ mới vào không lâu nhưng bà chủ lại hay luôn miệng khen cô siêng năng

Nhà hàng dạo gần đây khách lui tới rất nhiều, giờ tan tầm của cô luôn trễ vào hai mươi hai giờ ba mươi

" Hình như còn khoảng hai ngày nữa là mì hết thì phải?...lại phải mua "

Nhìn túi tiền mà cô chán nản. Dạo trước đây vì ăn mì hoài rất ngán nên cô đã quyết ăn một bữa cơm, không nghĩ rằng số tiền tiêu như thế lại nhiều như vậy, xui xẻo hơn nữa mì lại sắp hết và cô lại phải mua

Nhiều lúc cô đã suy nghĩ rằng rất muốn ứng trước tiền lương nhưng suy cho cùng là vẫn thôi đi. Mới làm chưa được một tuần mà đã đòi ứng? Ai đâu mà cho phép, hơn nữa làm như thế cũng kỳ vậy nên cô đã nhanh chóng gạt đi cái suy nghĩ đó

Vì hôm nay cô cảm thấy sức khỏe không tốt nên đã xin phép về trước, và dĩ nhiên là bà chủ đồng ý rồi

" Không sao, cháu cứ về nghỉ ngơi đi. Ráng nghỉ ngơi cho khỏe rồi mai lại đến nhé. Cháu làm đã rất siêng rồi! "

" Vâng, cảm ơn ạ! "

Cô tan làm sớm hơn, ra về vào lúc mười chín giờ

Về đến nhà cô mệt mỏi nên không thay đồ mà đã leo lên giường nằm ngủ một giấc

Ba mươi phút trôi qua cô đột nhiên tỉnh dậy vì do đói bụng

Đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ trên bàn. Chỉ mới có bảy giờ ba mươi. Siêu thị hình như vẫn còn chưa đóng cửa, vẫn là nên tranh thủ đi thì hơn

Cô lười biếng rời giường đi tắm rửa sau đó mới ra ngoài mua ít đồ

Vì mới tắm xong và thêm gió mùa đông nên cô cảm thấy cái lạnh làm cô lạnh thấu xương

Cô chỉ có chiếc áo khoác bình thường. Ngoài nó ra cô chẳng còn gì giữ ấm nữa, mọi đồ dùng cần thiết nhất đều ở tất cả tại Tịch gia

Khẽ thở dài. Cô đành mặc nó vậy, người ta thường nói rằng thà có còn hơn không kia mà? Ngoài chiếc áo khoác bình thường này ra cô còn cái khác mặc nữa sao?

Tại siêu thị

Bởi vì tiền không còn nhiều nên cô mua một túi mì và hộp trứng về. Nhìn thấy cái gì giá rẻ có thể dùng được, cô đều mua nó

" Của cô hết sáu mươi lăm tệ ạ! "

" A được! "

Cô thu ngân thông báo giá tiền cho cô, cô gật đầu rồi lấy tiền từ trong túi ra

Trong lúc chờ đợi cô, cô thu ngân nhìn chăm chăm cô rồi hỏi:

" Hình như tôi đã gặp qua cô ở đâu rồi? "

Cô ngẩn mặt, mỉm cười:

" Chắc là tôi thường xuyên đến đây mua đồ! "

" Không phải! Cô giống một người phụ nữ, cô ấy xinh đẹp vô cùng...hình như là vợ của Tịch Mộ Thần! "

Cô giật mình, vậy mà lại có thể nhận ra cô được ư? Nhưng cũng may là không nhớ rõ ràng, chỉ là mang máng thôi

Cô cười gượng gạo

" Không đâu, chắc là cô nhận nhầm người rồi. Nếu là Tịch phu nhân thì đâu có ốm như tôi, mặc đồ bình thường như tôi. Là vợ của Tịch Mộ Thần chắc chắn phải được anh ấy nuôi cho mập mạp và ăn mặc phải cao quý, trên người vô số trang sức quý giá rồi "

Cô thu ngân nghe cô giải thích thấy cũng đúng. Nếu như là vợ của Tịch Mộ Thần thì chắc chắn phải ăn mặc cao quý hơn người. Đâu như cô gái trước mặt, vừa gầy ốm và ăn mặc bình thường như thế kia? Nhìn sao cũng thấy không giống Tịch phu nhân

Nhìn thấy cô ấy bắt đầu tin tưởng những gì cô nói. Cô ngay lập tức liền lấy tiền đưa cô ấy rồi cầm đồ ra khỏi đây

" Phù...đúng là bị cô ấy dọa cho sợ rồi. Lần sau ra ngoài, vẫn là nên bịt kín mặt một tí! "

Cô cầm túi đồ, một mình sải bước trên con đường ban đêm

Buổi đêm cũng chẳng khác gì ban chiều cả, mọi người ai nấy đều tấp nập đi qua đi lại

Cô vô tình ngẩn mặt lên, đôi mắt bất chợt đụng phải màn hình lớn trước mặt

Trong chiếc màn hình có hai hình ảnh, một người đàn ông và một người phụ nữ

" Vâng! Và sau đây là bản tin mới nhất. Chắc là mọi người ai cũng biết đến hai người này rồi nhỉ? Đây chính là chủ tịch của tập đoàn Tịch thị, Tịch Mộ Thần và nữ minh tinh La Kỳ Kỳ. Hiện tại họ đã xác định chính thức quen nhau... "

Sau đó là một loạt hình ảnh bị báo chí chụp được của anh và nữ minh tinh tên La Kỳ Kỳ kia

Họ cùng nhau đi ăn, đi chơi. Lại còn...vào khách sạn?

Những người đi đường cũng để ý đến, xem xong lại bắt đầu nói

" Tịch Mộ Thần ư? Chẳng phải anh ấy nổi tiếng rất yêu thương vợ mình hay sao? Bây giờ lại có người phụ nữ khác "

" Phải đó! Vậy còn Tịch phu nhân thì sao? Tiêu tiểu thư thật đáng thương "

" Lại xuất hiện tiểu tam sao? Phải rồi, cưới nhau chỉ được một năm ngắn ngủi. Anh ta cảm thấy bắt đầu chán vợ là đúng "

" Tôi nghĩ anh ấy chỉ muốn tìm thú vui mới thôi. Sau một thời gian cũng bỏ! "

"... "

"... "

Cô cúi đầu lẳng lặng rời đi. Ngay lúc này cô không muốn nghe những gì họ nói, cô không muốn nhìn thấy những bức hình của người mình yêu đang thân mật cùng với người phụ nữ khác... cô không muốn

" Tiểu Tịch... "