" Có theo dõi hay không thì không quan trọng, nó không phải là vấn đề để chúng ta nói đến! "
" Không phải vấn đề? Anh cho người đi theo dõi em kể từ khi Doãn Thiên Phong trở về Trung Quốc. Ngay từ lúc đó trở đi anh đã không còn tin tưởng tình yêu của em dành cho anh! "
" Như thế thì đã sao? "
Anh cũng chẳng hiểu vì sao cô lại bắt đầu trở nên tức giận như thế. Rõ ràng người sai là cô ấy, người tức giận phải là anh. Vậy mà cô ấy lại tức giận và còn thẩm vấn anh?
Cô cắn môi tức giận. Là chính ai ban đầu đã nói rằng giữa vợ chồng quan trọng nhất là sự tin tưởng? Bây giờ thì sao? Anh ấy nghi ngờ tình yêu của cô dành cho anh?
" Nếu anh đã biết toàn bộ rồi, vậy thì em cũng không có gì để giải thích "
" Gjải thích? Cô nghĩ cô giải thích thì tôi sẽ tin tưởng lời cô nói ư? "
" …anh rốt cuộc là muốn cái gì? "
" Cô bây giờ chính là vợ của Tịch Mộ Thần tôi, là Tịch phu nhân của Tịch gia. Nếu như để chuyện này lan truyền ra bên ngoài rằng Tịch phu nhân của Tịch gia có dan díu với người đàn ông khác ở bên ngoài thì Tịch gia sẽ bị cô làm cho mất mặt. Từ nay trở đi, cô phải luôn ở Tịch gia. Không có sự cho phép của tôi, cô cũng không được bước nửa bước chân ra khỏi đây! "
Cái gì? Đây là muốn nhốt cô tại đây ư?
" Anh không có quyền được làm như thế! Anh là đang tước đoạt quyền tự do của em. Em không phải là tù nhân của anh "
Tịch Mộ Thần nhếch môi cười:
" Sao? Vừa nghe đến chuyện này đã lập tức phản đối, là đang lo sợ không được gặp gỡ tình cũ của cô? "
" Không phải! Em không thích người khác cướp đi quyền tự do của em. Ngay cả khi anh là chồng em cũng không thể ép buộc em điều đó "
" Cô nghĩ mình có quyền lên tiếng đàm phán ở đây với tôi sao? Chính cô là người đã cho tôi *một chân, nên nhớ điều đó đi Tiêu Tiểu Tịch "
*Một chân, ( đội mũ xanh): Cắm sừng
Mọi người trong nhà ai nấy nghe được đều sửng sốt...cái gì? Thiếu phu nhân mà lại cho thiếu gia đội mũ xanh? Đây thật sự là chuyện khó có thể tin. Chẳng phải thiếu gia và thiếu phu nhân, tình cảm trước kia rất tốt hay sao? Sao bây giờ lại thành ra việc cô ấy cắm sừng thiếu gia...?
" Em không có! Anh đừng ăn nói bừa bãi! "
" Tôi ăn nói bừa bãi? Vậy thì cô hãy giải thích cho tôi nghe xem cô và Doãn Thiên Phong vì sao lại cùng nhau ở khách sạn? Chung phòng lại chung giường. Thử hỏi xem, một nam một nữ chung phòng. Nam nhân đè lên người nữ nhân thì là tình huống gì đây? "
Cô im lặng không nói gì cả. Cô thật sự không có lừa dối anh, cũng không có phản bội anh...chỉ là cô thật không biết giải thích làm sao cho anh có thể hiểu
" Làm sao? Không giải thích được ư. Vậy thì chứng tỏ lời tôi nói là đúng! Tiêu Tiểu Tịch, tôi trước giờ chưa từng bạc đãi cô bao giờ. Cô biết tôi yêu cô đến nhường nào, nhưng cô lại dám cho tôi đội mũ xanh như thế! "
" Em thật sự không biết tại sao lại ở chung phòng với Doãn Thiên Phong. Ban đầu đúng thật tụi em cùng nhau đi uống nước, nhưng rồi uống xong không hiểu tại sao em cảm thấy đầu hơi choáng. Sau đó thì khi tỉnh dậy đã thấy tình huống này xảy ra "
Mộ Thần, xin anh hãy tin tưởng em...em thật sự là không có phản bội anh
" Lời của cô là thật hay giả tôi đều không quan tâm. Từ nay trở đi. Cô! Phải ở lại Tịch gia, không được bước chân ra ngoài gặp tên khốn đó "
" Tịch Mộ Thần! Anh vốn không hiểu em, tại sao chỉ thấy những cảnh tượng diễn ra trước mắt lại nghĩ em là loại phụ nữ đó? "
" Tiêu Tiểu Tịch, cô cả gan dám lớn giọng với tôi? "
Tịch Mộ Thần đôi mắt u ám nhìn thẳng vào người phụ nữ nhỏ bé trước mặt mình. Thật không ngờ cô cũng có gan lớn như thế, lẽ nào lại không sợ anh sẽ làm gì cô ư?
" Em chỉ nói ra những lời thật lòng mà thôi! "
" Lời nói thật lòng? Cô có quyền từ chối tôi sao. Cho dù không muốn cũng phải muốn...cùng tình cũ đi vào khách sạn của chính chồng mình để làm ra những loại chuyện đáng xấu hổ đó. Tiêu Tiểu Tịch, tôi đã xem nhẹ cô quá rồi "
Cái gì? Cái khách sạn đó chính là của anh ư? Cô thật sự đã không biết chuyện này... Doãn Thiên Phong xem ra đã sắp xếp kế hoạch rất chu đáo và cẩn thận để có thể muốn cô cùng anh li hôn
" Nếu như em nói em chính là bị anh ta bỏ thuốc hãm hại, liệu anh có tin hay không? "
" Tôi không quan tâm điều đó! Danh dự của Tịch gia, không thể để cho cô bôi xấu nó được. Khách sạn của tôi đã bị các người làm cho bẩn, thật kinh tởm "
" Đủ rồi! Anh không tin em thì thôi, lại nói ra những lời đó với em "
" Tôi nói sai? "
" Anh!... Tịch Mộ Thần, chúng ta đã lấy nhau được một năm. Những ngày tháng ấy ở bên nhau, em ra sao lẽ nào anh còn không biết? "
" Phải! Tôi cho rằng tôi rất hiểu cô trong một năm qua nhưng thật chất lại không phải. Doãn Thiên Phong trở về, cô vốn chưa buông được tình cảm với hắn. Cô chỉ luôn tự lừa dối bản thân mình thôi "
" Em không có! Trước kia chẳng phải đã nói rằng giữa vợ chồng quan trọng nhất l... "
" Thôi nói mấy câu vớ vẩn như thế trước mặt tôi, tôi cảm thấy phát ngán với nó rồi "
Câu vớ vẩn? Rốt cuộc thì anh ấy vẫn là không chịu tin tưởng cô ư...
" Em hiểu rồi!...vậy thì li hôn đi! Em nghĩ đây là cách tốt nhất "
" Sẽ không có bất kỳ cách nào tốt cả! Li hôn? Cô đừng mơ tưởng đến việc cùng tôi li hôn rồi có thể đường đường chính chính đến với Doãn Thiên Phong "
" Anh rốt cuộc là muốn cái gì? Nếu như đã kinh tởm em như thế, chán ghét em như thế khi em ở chung với người đàn ông khác vậy thì cố giữ em lại làm cái gì kia chứ? "
" Câu trả lời này, tôi nhất thiết không cần phải giải thích cho cô. Bây giờ thì hết chuyện rồi. Người đâu, mau đưa thiếu phu nhân trở về phòng. Từ nay trở về sau không để ai có thể bước chân vào đây gặp mặt cô ấy và cũng không để cô ấy bước chân ra khỏi cánh cửa này dù chỉ là nửa bước. Ai làm trái lệnh, hậu quả tự gánh chịu "
Anh lạnh lùng nói. Một nữ hầu tiến tới muốn đưa cô trở về phòng nhưng cô lại hất tay cô ấy ra khi cô ấy mới chạm vào mình
" Em sẽ không đi đâu cả và cũng sẽ không nghe lời anh. Tự do là của em, không ai có thể tước đoạt nó! "
" Vậy ư? "
Anh nhếch môi cười lạnh nhìn cô. Đôi mắt cô đột nhiên trở nên quật cường, cô không sợ hãi anh mà lại nhìn thẳng vào anh
" Người đâu? Mau đem Tiêu Tiểu Tịch trở về phòng "
Anh một lần nữa cất giọng ra lệnh cho những người giúp việc đem cô trở về phòng. Cô không ngừng kháng cự lại bọn họ
" Mau buông tay! Tôi sẽ không đi đâu cả..."
Chát... Một bên mặt chuyền tới một trận đau nhức, cái tát mạnh mẽ giáng lên gương mặt xinh đẹp của cô
Làn da trắng nõn in rõ năm dấu tay đỏ do người đàn ông vừa mới dùng lực tát lên đó
Tịch Mộ Thần lạnh lùng, không nương tay mà đưa tay lên đánh xuống gương cô. Chỉ là...cô thật không ngờ người đánh cô lại là anh, anh ấy đã ra tay đánh cô? Đây chính là lần đầu tiên Mộ Thần ra tay đánh cô như thế
*Vạn lại câu tịch khi cái tát của anh vừa giáng xuống không nhẹ nhàng lên gương mặt cô
*Vạn lai câu tịch: Mọi thứ đều im lặng
Họ cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy anh đã chính tay ra tay đánh người phụ nữ mà anh yêu nhất
" Một là ngoan ngoãn nghe lời trở về phòng, hai là cái tát thứ hai sẽ được in lên gương mặt còn lại của cô! "
Môi cô khẽ run, c sẽ không khuất phục dưới anh
Cô vùng mạnh tay mình ra khỏi họ. Ngẩn mặt nhìn anh
" Em sẽ không nghe lời của anh! Và anh cũng không thể ép buộc được em "
Cô nói, nhanh chóng bước nhanh đến phía cửa chính thì giọng nói băng lãnh của anh lại một lần nữa cất lên
Lần này anh không bảo người bắt cô giữ lại. Mà chính là hăm dọa cô
" Nếu như đã chọn bước chân ra khỏi cánh cửa đó thì từ nay về sau cô cũng đừng hòng quay trở về lại đây một lần nào nữa. Chỉ cần bước chân trở về Tịch gia dù chỉ là một bước nhỏ nhoi thì tôi sẽ cho người chặt đứt đi đôi chân của cô, sau đó mới để cô quay về đây "
Lời hăm dọa đáng sợ của anh lại khiến cô thoáng chút hoảng sợ nhưng cô vẫn là tiếp tục bước đi. Cô muốn ra khỏi đây, ra khỏi nơi này...không biết từ lúc nào, nhưng một giọt nước mắt đã vô thức chảy xuống gò má cô
Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của cô đã bước chân ra khỏi đây. Cô hoàn toàn không để ý với lời anh nói dù chỉ là một câu
Anh tức giận. Lạnh giọng căn dặn cho thuộc hạ và mọi người
" Từ nay trở đi...nhìn thấy Tiêu Tiểu Tịch bước chân vào cánh cửa này, lập tức chặt đứt chân cô ta cho tôi! "
Họ e dè nhưng rồi cũng không dám chống lệnh anh
" Dạ! "
...
Cô đã ra khỏi Tịch gia, lại không biết đi đâu thì đột nhiên anh trai gọi điện đến
Cô đưa tay lau nước mắt trên gương mặt mình sau đó nhấn ngón tay vào hai chữ " Chấp nhận " trên màn hình
" Mau trở về Tiêu gia! Anh có chuyện muốn nói với em "
" Dạ! "
Lại không biết chuyện gì xảy ra. Chỉ có thể nghe thấy ngữ điệu trong lời nói của anh ấy không được như bình thường, hình như anh ấy là đang tức giận chuyện gì đó?
Không nghĩ nhiều, cô bắt một chiếc taxi rồi đi đến Tiêu gia...
Vừa bước vào nhà, đã nhìn thấy anh trai với gương mặt nghiêm nghị mang vẻ khó chịu đang ngồi trên ghế sofa. Là đang đợi cô?
" Anh "
Cô khẽ gọi anh. Tiêu Cảnh Thiên quay đầu nhìn cô thì ánh mắt bắt gặp dấu tay in rõ trên má của cô, khẽ nhíu mày
" Mặt em bị làm sao thế kia? Là Tịch Mộ Thần đánh em ư...? "