Cô trở về nhà lấy phần ăn trưa của anh sau đó hối hả đến công ty
Tiêu rồi, hình như là đã trễ lắm rồi. Cũng mong anh ấy không trách tội
Nữ tiếp tân nhìn thấy dáng vẻ của phu nhân rất vội vàng đi vào lại nhìn có hơi chật vật, hình như phu nhân không mang giày? Nữ tiếp tân không quản nhiều, cung kính chào
" Phu nhân xin chào. Chủ tịch đang đợi cô ở trên ạ! "
" A được được! "
Cô cười gượng gạo, lập tức đi vào thang máy. Bấm số tầng trên cùng đi lên...
Tịch Mộ Thần hiện đang đợi cô trong phòng, anh có vẻ trông rất tức giận. Cô vợ nhỏ của anh có phải là ra ngoài ăn cơm với Tiêu Cảnh Thiên vui vẻ đến mức quên cả người chồng này rồi không? Định bỏ đói anh hay sao, đã gần hai mươi phút rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng của cô!
Lục Minh Hạo và Phong Hàn ngồi đối diện anh có chút áp lực, nhìn cái vẻ mặt kia chắc hẳn là đang trông chờ vợ tới rồi
Hừ! Cũng đều tại cái tên Lục Minh Hạo này, đột nhiên lại nói những lời không nên nói chọc tức cậu ta để rồi ngay cả anh cũng bị luyên lụy. Ở lại " ngồi chơi " chờ đợi cô đến mới được phép đi ăn trưa
Anh khuếch tay vào Lục Minh Hạo, ho một cái. Lục Minh Hạo đưa mắt nhìn sang anh một giây lại đảo sang Tịch Mộ Thần, cười gượng gạo
" Cái đó...Mộ Thần, chúng tôi có thể đi được chứ? Thật sự thì đã ngồi ở đây hai mươi phút rồi
" … "
" Này. Chúng tôi thật sự là rất đói đó, nếu Tiểu Tịch không đến vậy thì chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn, cần gì phải làm khổ bản thân như vậy? "
Tịch Mộ Thần liếc đôi mắt sắc bén nhìn Lục Minh Hạo, anh khẽ run một cái
" Haha, tôi đùa tôi đùa. Ngồi đợi một chút cũng không sao "
Tịch Mộ Thần " hừ " lạnh một tiếng. Đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ hai mươi vậy mà vẫn chưa đến?
Anh bây giờ thật sự rất tức giận với cô. Không đợi nữa, về nhà anh nhất định sẽ xử lý cô sau. Dám bỏ bê chồng mình để ra ngoài ăn cơm vui vẻ cùng với " người đàn ông khác "? Anh làm việc vất vả như thế chỉ muốn cô đến đây đem cơm trưa vậy mà lại không đến? Khiến anh chờ đợi cô đến gần ba mươi phút! Thật không ra thể thống gì hết
Tịch Mộ Thần tức giận đứng dậy:
" Đi! "
Họ giật mình. Đi? Đi ăn cơm sao? Như vậy thì tốt quá rồi, không cần phải đợi nữa. Phong Hàn và Lục Minh Hạo đứng dậy
Vẫn chưa kịp bước đi thì...rầm, cô bất ngờ xuất hiện, lại đẩy mạnh cửa ra như thế khiến cho Phong Hàn và Minh Hạo nhất thời giật mình. Tịch Mộ Thần có chút giật mình sao đó lại nhíu mày khó chịu
Anh phất tay, miệng thì nói chuyện với Phong Hàn và Minh Hạo. Đôi mắt thì cứ dán chặt lên người cô
" Các cậu đi đi, vợ tôi đến rồi! "
Bọn họ cũng không nói nhiều, lại càng không muốn ở đây thêm. Nhanh chóng ra khỏi, cũng không quên đóng cửa lại
Cô mệt mỏi thở dốc
" Xin lỗi xin lỗi, trên đường kẹt xe một chút, lốp xe bị hỏng nên không đến kịp "
Kỳ thật cô không nói dối, sau khi ăn cơm cùng anh trai xong, lại quay về nhà lấy đồ ăn vốn dĩ đủ thời gian mang cơm đến cho anh mà không bị trễ nải nhưng thật không may cho cô rằng trên đường đi, thứ nhất lại bị kẹt xe. Thứ hai, hết kẹt xe đi được một chút bánh xe lại bị thủng lốp
Cũng may xe dừng lại chỉ gần đến công ty anh một chút, cô đã xuống xe phải chạy bộ đến công ty anh gần mười ba phút để có thể đưa cơm tới
Trên đường đến cũng gặp ít sự cố nhỏ, vì mang giày cao gót nên chạy bộ không tiện cho lắm. Cô vẫn là hậu đậu không để ý lại bị chậc chân té, gót giày cũng bị gẫy nên đành vứt nó đi, cũng may mắn hộp cơm không có vấn đề. Cô đã mang chân trần như vậy, tiếp tục chạy tới đây
Anh nhíu mày nhìn từ trên xuống dưới cô. Đầu tóc thì có hơi bù xù, chân lại không mang giày, bàn chân trắng nay có vài vệt đỏ hồng trên đó
" Làm sao lại thành ra như thế này? "
Cô hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh vì biết anh tức giận vì bản thân đã để anh đợi cơm lâu như vậy. Khẽ cắn môi dưới
" Em...em đã chạy bộ đến đây. Mang giày cao gót không cẩn thận bị té, đôi giày bị hư nên em vứt nó đi rồi "
Nhìn dáng vẻ của cô anh lại tin những lời cô nói là thật, Tịch Mộ Thần đôi mắt dời xuống nhìn chăm chăm vào bàn chân của cô, bị thương rồi sao? Có phải cô đã rất vội vã chạy tới đưa cơm cho anh nên bị như thế?
Anh lại không nỡ nhìn cô như thế, khẽ thở dài. Cô chậm rãi ngẩn mặt nhìn anh
" Anh sẽ không tức giận chứ? "
Tịch Mộ Thần xoa đầu cô
" Ban đầu em không tới thì anh nhất định sẽ giận em đó, thậm chí còn muốn phạt em nữa. Mau ngồi xuống ghế cho anh "
Cô ngoan ngoãn nghe theo anh, đặt hộp cơm trên bàn, bản thân cũng ngồi trên ghế
Tịch Mộ Thần khụy một chân xuống trước mặt cô, đưa chân cô đặt lên đùi mình
Nhìn vết thương anh đau lòng, oán trách cô: " Em là đồ ngốc hay sao? Lại làm bản thân mình bị thương như thế, đã biết rằng mình mang giày gót cao thì phải cẩn thận một chút "
Cô nhỏ giọng: " Còn không phải anh sao, sợ anh bị đói nên nhanh chóng đến đây "
Tịch Mộ Thần dĩ nhiên có thể nghe thấy điều cô vợ nhỏ này nói rồi, tai anh rất thính a, cho dù có nói nhỏ đến bao nhiêu anh cũng vẫn có thể nghe được
Ang khẽ cười, là đang quan tâm sợ anh đói đó ư? Giày cao gót đã bị hư nhưng cô vẫn để chân trần chạy đến đây...ngốc thật
" Lần sau phải cẩn thận hơn. Em cũng không cần phải gấp đến như thế, cũng có thể gọi điện báo anh một tiếng. Anh sẽ đợi em! "
Cô khẽ gật đầu, anh đặt chân cô xuống. Đứng dậy đi lấy hộp dụng cụ y tế, giúp cô sát trùng vết thương sau đó mới giúp cô dán băng keo cá nhân lên vết thương
Đồ ăn được cất giữ trong hộp không bị nguội, nó là hộp giữ nhiệt thức ăn. Vậy mà cô cứ lo sợ cơm trưa của anh bị mình làm cho nguội lạnh. Bởi vì cô biết Mộ Thần không thích ăn đồ ăn bị nguội
Thật ra mà nói thì anh sáng nay vốn không có căn dặn quản gia rằng bảo cô đem cơm trưa đến cho mình, anh chỉ là căn dặn ông ấy rằng bất kể là người đàn ông nào đi chăng nữa. Cô ra ngoài cùng Tiêu Cảnh Thiên hay bạn bè là đàn ông là ai anh không quan tâm, chỉ cần có đi ra ngoài chơi cùng người khác giới thì ngay lập tức bảo cô phải đem cơm mang đến cho anh ăn...và ông ấy đã làm theo lời anh căn dặn
Nói anh ích kỷ cũng được, trẻ con cũng được. Anh là không thích cô tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào ngoại trừ anh ra! Cô, là của anh
" Ông xã! "
" Huh? "
" … từ cái hôm chúng ta đi chơi khu công viên ấy. Đêm hôm đó cho đến tận bây giờ hình như anh không có xử dụng biện pháp bảo hộ. Em có nên...uống thuốc hay không? "
Anh khẽ nhíu mày, cô lo sợ bản thân mình đã nói sai lời gì khiến cho anh tức giận. Khẽ cúi đầu...
" Vì nghĩ thuốc có tác dụng phụ nên anh từ trước vẫn không cho em dùng, những lần trước không dùng áo mưa là do anh quên "
Cô ngẩn mặt: " Chúng ta đã " làm " hơn ba lần, nếu như không uống thuốc em sẽ có thai! "
" Có thì sinh, em lo cái gì? "
" Không phải, ý em là...anh trước kia vẫn là chưa muốn em có thai! ". Cô nhỏ giọng nói
" Bây giờ anh muốn rồi! "
" Hả? "
" Không muốn sao? "
" Không có, em muốn có chứ! "
Anh khẽ cười. Quên dùng biện pháp bảo hộ? Anh là không phải quên mà chính là cố tình không dùng đến, mỗi lần hoan ái anh đều " nổ súng " rất nhiều. Sớm muộn bảo bảo sẽ có, anh thật sự rất trông chờ ngày làm cha a ~
" Khụ...anh nói trước, bé con phải là con gái, không được là con trai "
" Sao có thể do anh quyết định được chứ? Đây là do ông trời quyết định cả mà, trai hay gái còn đến lượt anh phán quyết sao "
" Anh không cần biết, bảo bối phải là con gái "
" Không nói lý! Bây giờ là do em sinh, bé con là trai hay gái vẫn chưa biết được "
" Anh không thích con trai! "
Không thích con trai? Cô có nghe nhầm không, người đàn ông nào cũng muốn vợ mình sinh con trai để nối dõi sự nghiệp về sau. Vậy mà anh lại bảo không muốn?
" Tại sao? Em thấy mọi người rất...! "
" Đâu phải sinh con trai sẽ có thể nhờ nó mà nối dõi sự nghiệp? Con gái cũng có thể nối dõi sự nghiệp của anh mà? Tóm lại em phải sinh con gái, không được sinh con trai! "
Anh cũng không có ngốc đến nỗi lại để cô sinh con trai. Sau này lỡ như nó dành mất vợ thì đi toi!
Người đàn ông này? Não của anh có vấn đề sao, lại bảo không muốn cô sinh con trai... A! Cô hiểu rồi!
" Ông xã, anh ghen với con sao? "
Anh chột dạ: " Con chưa được sinh ra thì ghen cái khỉ gì!...mà đúng thật là anh ghen đó thì sao? "
Cô khẽ thở dài: " Ông xã anh ghen cái gì chứ? Đó là con của chúng ta mà! "
" Nếu như sinh con trai thì sau này tức là anh phải chia sẻ em cho nó, mỗi tối lại có thể được ôm em ngủ sao?...à không, ý anh là nó cũng là đàn ông! Em là của riêng anh, bất cứ người đàn ông nào cũng không thể tiếp xúc ngoại trừ anh ra! "
Đây mà là chồng cô sao? Cái người đàn ông cao cao tại thượng luôn được mọi người ai nấy đều ngưỡng mộ. Sự lạnh lùng cùng với cao ngạo của anh đã đi đâu mất rồi?
Cô biết là anh rất không thích cô ở cùng với người đàn ông nào khác ngoài anh ra. Nhưng có phải là anh đã ghen quá mức rồi hay không? Ngay cả anh trai của cô mà anh cũng ghen cho được, cô không nghĩ đến rằng đến chính con trai mình mà anh cũng ghen?
Đây gọi là ghen tuông bậy bạ hay là nói anh trẻ con đây?...cô khẽ thở dài lắc đầu:
" Ông xã anh cũng thật trẻ con, ai lại đi ghen với con trai mình như anh? "
" Hừ, ngoài kia bao la người sao em biết được là không có những ai? "
" Là ai em không biết đó! Em chỉ biết vị chủ tịch của tập đoàn Tịch thị luôn là người đàn ông làm cho mọi người ai nấy nể phục nhưng đằng sau sự thật lại là đi ghen tuông bậy bạ và có tính con nít như thế. Ngay cả anh vợ mình đã ghen thì thôi đi mà đến ngay cả chính con trai mình mà anh cũng ghen cho được...đây rốt cuộc là đạo lý gì đây? "
" Khụ...anh nghe nói vị chủ tịch của tập đoàn Cố thị ở thành phố S cũng có một đứa con trai, tiểu thiếu gia ở nhà cũng đang đấu tranh với cha mình để dành mẹ. Em biết đó, đàn ông mà. Ai lại dễ dàng nhường vợ mình lại cho " Người đàn ông khác "? "
" … "