Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen

Chương 94: Chỉ có tiến không có lùi. 4




Tần Mặc lập tức chạy đến chỗ Phong Thần, sau khi thông báo xong, không hề trở ngại trực tiếp đi tới nơi làm việc của Phong Thần. Cô vội vàng nói ra suy đoán của mình về quỷ kế của Lam Thiệu Đường cho

Phong Thần, hai người lâm vào trầm mặc.

Hàn Bằng cấu kết cùng Lam Thiệu Đường, chuyện này xác định là đúng, nhưng phải làm như thế nào mới khiến cho Hàn Bằng dừng việc đuổi giết Tư Dung, giúp Tư Dung bình an vô sự đây?

Hai người nghĩ mãi không ra, Phong Thần nhìn đồng hồ, anh kéo tay Tần Mặc: "Thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, rồi sẽ có biện pháp thôi, đi ăn cơm trước đã!"

Cùng nhau ra khỏi công ty, Phong Thần chở Tần Mặc đến một nhà hàng, hai người nói tới động tĩnh bên kia của Lan, Tần Mặc vẫn chưa thu được tin tức của Lan, cô có chút lo lắng.

Cô hoàn toàn không quen thuộc tình huống ở bên kia, cũng rất ít khi chú ý đến, Phong Thần an ủi cô không cần quan tâm quá nhiều, xử lý thỏa đáng chuyện ở đây, mới có tinh thần đi giúp Lan.

Một bữa cơm ăn không chút để ý, Tần Mặc đứng dậy đi toilet, cô nhìn mình trong kính, thở dài. Cô thực sự không giống một điểm nào thuộc về một cô gái trong lứa tuổi này.

Rõ ràng là tuổi một nụ hoa sắp chớm nở, trên mặt da trơn bóng nhẵn nhụi, nhưng lòng của cô lại giống như người đã trải qua mấy chục năm tang thương. Cô giễu cợt nở nụ cười, bàn tay đưa ra, nước lạnh như băng chảy xuống.

Cửa mở ra rồi đóng lại, bên cạnh có thêm bóng dáng một người, Tần Mặc cúi đầu nhìn qua người bên cạnh, đôi tay kia thô đen, có vẻ to lớn mạnh mẽ. Người nọ mặc váy, lộ ra lòng bàn chân vô cùng lớn, người kia vẩy vẩy tay.

Người nọ thấy cô xoay người muốn đi ra ngoài, bàn tay lặng lẽ sờ về phía thắt lưng, lúc Tần Mặc bất ngờ quay đầu, trên tay đã có nhiều hơn một chiếc súng nhỏ bằng bạc. Không trượt phát nào, bóp cò súng, đạn xuyên qua cơ thể của đối phương.

Tần Mặc sửa sang lại nét mặt, vừa cửa mở ra, một quả đấm mạnh mẽ mà có lực đánh vào cô, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng súng. Trong lòng cô chấn động, đối phương có ba người, mọi người trên tay đều có súng ống, xem ra bọn họ vừa đến đây đã bị theo dõi.

Bên trong phòng ăn bị một đội người càn quét bắn một lượt, dẫn tới hỗn loạn lớn, Phong Thần lại không thể theo dòng người tràn ra ngoài, anh liều mạng chạy vào trong phòng ăn.

Trong lòng rõ ràng, đám người kia cũng không ngăn cản dòng người tràn ra bên ngoài, mà chỉ lao thẳng họng súng về phía Phong Thần đang chạy vào trong.

Lòng anh trầm xuống, xem ra đối phương vẫn luôn chờ hai người bọn họ tách ra, lòng anh nóng như lửa đốt, cố tình có người còn muốn kéo anh, ngăn cản anh tiến lại gần phòng vệ sinh.

Phong Thần nghĩ tới rất nhiều loại tình huống, chỉ duy nhất không ngờ, Hàn Bằng sẽ gióng trống khua chiêng lớn như vậy tới giết anh, hiện tại anh chỉ có thể trì hoãn thời gian, nhưng lòng lại lo lắng cho an nguy của Tần Mặc.

"Phong Thần!"

Anh nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên ở chỗ không xa, cả người Tần Mặc dính đầy màu đỏ, con ngươi Phong Thần co rút lại, chạy về phía của cô, vội vàng ôm cô chạy sang chỗ khác.

Hai người trốn vào góc tường, thở hồng hộc, cánh tay Tần Mặc trúng một phát đạn, cô hao phí hơi sức không ít, sắc mặt chuyển thành tái nhợt.

Phong Thần ôm lấy Tần Mặc nhanh chóng đi tới phòng bếp, người ở bên trong đã sớm chạy đi, anh cắn răng một tay tháo nắp bình gas xuống, khí gas lập tức tuôn ra.

"Anh muốn làm gì?"

Tần Mặc bịt mũi, ánh mắt Phong Thần lạnh lẽo: "Em né tránh trước đi!"

Người ngoài cửa đang chậm rãi đến gần, cửa chính phòng bếp chậm rãi mở ra, mấy người ngoài cửa liếc nhau một cái, vừa định cất bước đi vào, một bình ra bị xì hơi ‘lạch cạch’ lập tức lăn ra.

"Oành" một tiếng, ngọn lửa ngút trời, một căn phòng ăn lập tức bị lửa bao vây, khói màu đen xông thẳng lên tận chân trời, nhiệt độ cực nóng gần như có thể lập tức nướng chín người khác.

Ở trong một hẻm nhỏ tĩnh lặng, hai bóng dáng từ trong thùng rác bò ra ngoài, đó là chỗ vứt rác từ trong phòng ăn kia. Tần Mặc và Phong Thần thông qua lối đi chỗ vứt rác kia để trốn thoát, trên người tản ra mùi nấm mốc, nhưng bọn họ hoàn toàn không để ý tới những thứ này, chỉ có thể nắm chặt thời gian chạy trốn.

Thời điểm Tư Đồ Kiều gặp được hai người, lập tức bịt mũi, mùi này thật sự khiến anh không thể chịu được, nhưng anh lại không thể quang minh chính đại ghét bỏ bọn họ.

Vết thương Tần Mặc được băng bó xong thì không còn gì đáng ngại, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, nên phải ở trên giường tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.

"Mặc kệ là ai, tôi đều muốn kẻ đó trả giá thật lớn!"

Phong Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tần Mặc, quyết định không tiếc bất kỳ giá nào muốn trừ tận gốc hoàn toàn Lam Thiệu Đường và Hàn Bằng, nếu không, thời thời khắc khắc anh và Tần Mặc đều gặp phải nguy hiểm.

Lần này bọn họ vận khí tốt, không có thương vong lớn, nhưng lại tổn thương cực lớn tới lòng tự ái của Phong Thần. Ngay cả Tần Mặc anh còn không bảo vệ tốt, còn có thể làm cái gì!

"Kiều, thay tôi đưa phần hậu lễ cho cậu cả tôi!"

Trong mắt của anh thoáng qua vẻ tàn nhẫn, nếu Hàn Bằng đã bức anh đến mức này rồi, anh không cho ông ta biết tay thì còn mặt mũi để gặp Tần Mặc sao!

Hôm sau, Hàn Bằng nhận được đồ chuyển phát, bên trong kẹp một tờ giấy, chữ viết Phong Thần tràn ngập tức giận cùng khiêu khích ghi trên tờ giấy.

Hàn Bằng còn không kịp nhìn kỹ, chỉ nghe trong hộp giấy phát ra tiếng vang "Tí tách", nhưng lúc ông muốn ném ra ngoài, cũng không còn kịp nữa.

Cả tầng lầu gần như cũng nghe một tiếng "Oành", cánh tay Hàn Bằng bị nổ đến máu thịt lẫn lộn, được đưa đi bệnh viện cấp cứu. Phong Thần đứng ở trước cửa sổ sát đất, mắt lạnh lẽo nhìn Hàn Bằng nằm trên kệ xe cứu thương đang gào thét.

Anh vốn dĩ là vô tâm gia nhập vào trận chiến tranh đoạt này, nhưng Hàn Bằng lại ba phen mấy bận muốn tính mạng của anh, còn làm hại Tần Mặc nằm trên giường! Lòng tha thứ của Phong Thần đã đạt tới ranh giới cuối cùng, Tần Mặc chính là ranh giới cuối cùng của anh, chạm đến Tần Mặc, anh cũng sẽ không còn bận tâm đến cái gì!

Chiến tranh vừa vặn bắt đầu khai mạc, Hàn Bằng bị thương vô cùng nặng, một tháng cũng không thể cử động, chỉ có thể vượt qua trên giường bệnh. Nhưng ông ta cũng đã thấy được sự ác độc của Phong Thần, nên tăng thêm người trông chừng phòng bệnh, tránh cho Phong Thần còn có cơ hội xuống tay với ông.

"Mày đến đây làm gì!"

Cánh tay Hàn Bằng gói lại giống như bánh chưng, nghe nói khi nổ nhìn thấy cả xương, cánh tay này có lẽ sẽ bị phế.

Phong Thần hài lòng nhìn kiệt tác của mình, để quà thăm bệnh sang một bên, ngồi ở bên giường, giống như cùng Hàn Bằng tán gẫu việc nhà. "Cậu cả nghỉ ngơi thật tốt, chuyện nhà họ Hàn tôi sẽ chịu trách nhiệm, cậu cũng không cần phải quan tâm!"

Hàn Bằng hừ lạnh một tiếng: "Mày cho rằng tao không có ở đây, thì mày có thể độc tài quyền hành? Nằm mơ!"

"Ha ha, cậu cả suy nghĩ nhiều rồi, tôi nhìn phòng bệnh không tệ, chỉ là, cậu cả cần phải chú ý. Chớ đến lúc buổi tối nằm ngủ thấy thoải mái rồi, rồi không cong muốn tỉnh lại nữa!"

Phong Thần nhẹ giọng ghé sát vào lỗ tai ông nói nhỏ, trong mắt lóe lên ánh sáng ác độc, cơ thể Hàn Bằng run run, nhìn Phong Thần đắc chí hả hê, mặt mày vui vẻ rời đi, sắc mặt tức giận ửng đỏ.

Ông không tin, Phong Thần có thể hài lòng được bao lâu!

Nhưng mà lời của anh nói cũng làm Hàn Bằng càng trở nên lo lắng, cả ngày lẫn đêm cho người canh giữ ngoài cửa phòng, ngay cả bác sĩ và y tá tới kiểm tra cũng phải có người 24h ở bên trong quan sát.

Cả ngày Hàn Bằng đều trôi qua trong lo lắng cùng đề phòng, mặc dù là tĩnh dưỡng ở bệnh viện, nhưng cả đêm cũng không ngủ được, rõ ràng là tiều tụy không ít.

Hiện tại mặt ngoài nhà họ Hàn một lòng đồng nhất, nhưng thủ hạ Hàn Bằng vẫn như cũ thần phục ông ta, muốn lập tức ăn cả, đương nhiên không được dễ dàng như vậy.

Hôm nay, ông cụ nhà họ Hàn cuối cùng cũng đi ra khỏi bệnh viện, đây là lần đầu tiên ông cụ nhà họ Hàn chính diện xuất hiện trong nhà họ Hàn sau khi Phong Thần đi Mĩ.

Ánh mắt của ông cụ sáng quắc, tuyệt đối không giống như ánh mắt một ông cụ bị vẩn đục, cứ như ông vẫn là gia chủ nhà họ Hàn hô phong hoán vũ. Ông vừa xuất hiện, thế lực vốn chia ra cũng thu lại không ít, nhưng đây cũng chỉ là mặt ngoài.

Mặc dù thời gian dài ông ở trong bệnh viện, nhưng tin tức nên biết, toàn bộ ông đều biết được, tai mắt của ông trải rộng khắp nơi, muốn lừa gạt được ông, cũng phải phí một chút công sức.

Ngày đầu tiên ông cụ nhà họ Hàn trở về nhà, liền gọi Hàn Trữ và Phong Thần vào thư phòng, trên mặt ông nghiêm túc, không có sự hòa ái của trưởng bối đối với vãn bối, ngược lại thể hiện ra sự hà khắc của ông đối với bọn họ.

Ánh mắt quét một vòng trên mặt hai người, Phong Thần không yên lòng, Hàn Trữ buồn bã ỉu xìu, người nhà họ Hàn nặng nề thở dài.

"Mấy người muốn nói cái gì?"

Ông trầm giọng hỏi thăm, ánh mắt dừng lại ở trên người của Phong Thần, Phong Thần nhún vai: "Từ lúc ông để tôi trở về đến giờ, ông nên nghĩ tới kết quả này, tôi không phải là một người thích nương tay, chuyện của cậu cả là do tôi gây nên. Nếu như ông còn muốn để tôi ở lại, tôi chỉ có thể nói, thương vong sẽ lớn hơn, không phải ít."

Nói xong, anh khiêu khích nhìn lão giả trước mắt, trong mắt không có bất kỳ e sợ lui bước.

Ông cụ nhà họ Hàn cười lạnh một tiếng: "Nếu muốn vị trí này, dĩ nhiên là lòng dạ phải độc ác, ta không nhìn lầm cháu!"

"Là các người buộc tôi đấy! Tôi không hề muốn bất kỳ thứ gì trong nhà họ Hàn!"

Chỉ có khi ở trước mặt nhà họ Hàn, vẻ không đứng đắn trên mặt anh mới rút đi, người nhà họ Hàn đối với anh mà nói, không sai biệt lắm giống như là người xa lạ. Mà người không quen biết, bây giờ lại kéo anh vào trong cuộc tranh đấu không giải thích được, còn khiến cho người bên cạnh anh cũng bị liên lụy chịu tội!

Bên trong thư phòng lập tức yên tĩnh lại, đôi mắt ông cụ nhà họ Hàn híp lại, bàn tay gầy gò không tiết tấu gõ lên mặt bàn, bất chợt, ông lộ ra một nụ cười.

"Nói như vậy, bây giờ cháu đã tiếp nhận vị trí này rồi?"

Phong Thần lập tức cứng họng,anh còn có đường lui để cự tuyệt sao? Hàn Thu ngủ mê man tronh bệnh viện, Hàn Trữ vô tâm với vị trí này, hơn nữa năng lực cũng không bằng anh, trước mắt cậu cả không thể cử động được, cậu hai cũng gặp tai ương ngồi tù.

Bây giờ nhìn lại, chỉ có anh mới có thể tiến vào, không còn đường lui.