Phong Thần tò mò nhìn Tần Mặc, cô nhóc này hôm nay hơi lạ đó nha, một lát hỏi con người Tư Dung ở nhà họ Tư, một lát lại hỏi cô ta có quan hệ với
người nhà họ Hàn như thế nào, cảm giác rất cổ quái.
"Sao vậy? Em đang lo lắng hả?"
"Em muốn chứng thực một chuyện, có phải Hàn Thu có ý với Tư Dung không? Tư
Dung thích anh, mà anh ta lại không chiếm được Tư Dung, nên nổi lên sát ý với anh. Hơn nữa, anh là người khác họ, còn muốn tranh giành vị trí chủ nhà với anh ta, thù mới hận cũ. . . . . ."
"Tiểu Mặc, em không cần phải nghĩ về những chuyện này, những chuyện này nên để anh lo."
Tần Mặc thở dài, tựa vào trong ngực Phong Thần, dĩ nhiên cô biết, Phong
Thần không muốn mình tiếp xúc với những việc này, nhưng. . . . . . Nhưng cô không muốn lại phải mất đi anh.
Ngoài ba ra, anh là người cô
quan tâm nhất, nếu như chuyện tập kích lại xảy ra lần nữa. . . . . . Anh không may mắn nhiều như vậy, cô thật sự rất sợ.
"Em không muốn còn chưa bước vào cửa đã thành góa phụ, anh có nghe thấy không!"
Giọng nói của Tần Mặc hiếm khi yếu đuối, Phong Thần hiểu lo lắng trong lòng
cô, sau này anh sẽ cẩn thận gấp bội, bởi vì anh không có một mình, anh
còn phải tính món nợ với ông lão nhà họ Phong mà ông ấy chưa chịu trách
nhiệm, còn phải dùng nửa đời còn lại để bảo vệ một cô gái bướng bỉnh mà
kiên cường, nhưng trong lòng lại vô cùng yếu ớt.
Thời gian thảnh thơi hiếm có luôn trôi qua rất nhanh, luôn có người không vừa mắt cảnh
người ta ngọt ngọt ngào ngào, ân ân ái ái, nên phải chạy tới phá rối một trận.
"Khụ khụ. . . . . ."
Sau lưng truyền đến âm thanh
ho nhẹ hết mức của người tới, Tần Mặc đứng dậy từ trong ngực Phong Thần, nhìn thấy Lan đôi kim đồng ngọc nữ ở trước mặt vẫn rất tự nhiên.
"Tiểu thư, lão gia ra lệnh cho tôi tới đón cô về."
Tần Mặc gật đầu, dầu rằng trong lòng không nỡ, nhưng không muốn khiến Phong Thần vì lo lắng cho mình mà phân tâm, nên cô đành phải nghe theo sự sắp đặt của cha.
Phong Thần quyến luyến nhìn theo cô và Lan cùng
nhau biến mất trong tầm mắt, hiếm khi thời tiết tốt, chỉ còn mình anh
hưởng thụ, thật sự làm anh thoải mái không muốn đứng lên. Thì ra là
trong lòng nhớ thương một người, sẽ bởi vì cô ấy đến mà vui mừng, sẽ vì
cô ấy đi mà buồn khổ không vui.
Anh vẫn là Phong Thần, nhưng
trong lòng lại thay đổi, bởi vì cô gái luôn gây rắc rối cho anh, luôn
mang đến cho anh những phiền phức. . . . . . Trong lúc bất giác, đã dẫn
anh đến một thế giới mới .
Trở lại phòng bệnh, bên trong đã có người đợi từ lâu, anh cười tỏ ý chào hỏi với hai người.
"Phong Thần à, cậu và cậu hai của con muộn vậy rồi mới tới thăm con, con không giận các cậu chứ?"
Cậu hai của Phong Thần, con trai thứ hai của ông cụ nhà họ Hàn, mặt mày
tươi cười hỏi thăm Phong Thần. Vẻ mặt hòa nhã, giống như một vị trưởng
bối quan tâm tới hậu bối, nhưng chỉ có ba người bọn họ biết, cậu hai
người được gọi là mặt hổ cười (**), nếu như không có lợi ích, thì sẽ
không tha thiết như vậy.
(**) Mặt hổ cười: Dùng để ví người có vẻ ngoài lương thiện nhưng tâm địa độc ác
Thủ đoạn của cậu hai quả thực cao siêu, nhưng cũng bởi vì tài nịnh nọt nói
như rồng leo, làm như mèo mửa của ông ta, nên ông cụ nhà họ Hàn mới
không yên tâm giao cả gia tộc cho ông ta.
"Hai cậu một ngày xử
lý trăm công nghìn việc, cho dù không đến thăm cháu, cháu cũng sẽ không
lời oán thán, huống chi, đây là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại."
Phong Thần trả lời khách khí, trên mặt cậu cả đang ngồi ở bên cạnh cũng có
một nụ cười nhàn nhạt, so sánh với vẻ lấy lòng của cậu hai, thì ông cư
xử lạnh nhạt hơn.
Mấy năm nay cậu cả vẫn không có động tác gì
lớn, so với việc từng bước ép sát của cậu hai, thì ông ta lại có thể cố
thủ đề phòng nghiêm ngặt như cũ, mưu tính trong lòng đương nhiên cũng
không giống với vẻ hờ hững trên mặt.
Sau khi hàn huyên, ba người
nhìn nhau chẳng nói gì nên không khí hơi lúng túng, cậu hai liếc mắt
nhìn cậu cả, thấy ông ta bình tĩnh uống trà, trong lòng không khỏi thầm
mắng một tiếng, thật đúng là quá bình tĩnh!
Cuối cùng, vẫn là do
ông mở miệng, "Là như vậy, cậu với cậu cả của cháu muốn cháu giúp một
việc." Thấy Phong Thần không nói gì, ông tiếp tục nói, "Những năm này,
chuyện làm ăn mà cháu tiếp nhận càng làm càng tốt, cháu có thể chuyển
giúp bọn cậu một khoản tiền được không?”
"Hả? Cậu cà và cậu hai làm ăn buôn bán lớn thế, mà cũng cần cháu giúp ư?”
Phong Thần cười như không cười, vừa không cự tuyệt, vừa không nói giúp, lựa chọn cách ứng phó tránh né mơ hồ.
Mặc cho cậu hai có ba hoa chích chòe thế nào, thì Phong Thần vẫn không bị
xúc động, anh che mặt ngáp một cái, "Cậu cả cậu hai, cháu hơi mệt rồi,
bác sĩ dặn cháu phải nghỉ ngơi cho tốt. Haiz, tất cả chờ sau khi cháu
khôi phục lại rồi bàn tiếp, được không?"
Cậu hai vừa thấy vậy
liền nóng nảy, "Phong Thần, cháu chính là cháu trai ruột bên ngoại của
cậu, cháu nhất định phải giúp cậu đấy!"
"Cậu hai vẫn nên về trước đi!"
"Phong Thần, thứ mày tiếp quản là của nhà họ Hàn, mẹ mày đã đi lấy chồng, vậy
thì cũng chẳng còn quan hệ gì với nhà họ Hàn nữa hết! Đồ trên tay mày,
tao không bắt mày giao ra đã rất khách sáo rồi, mày lại còn bày đặt sĩ
diện với tao!”
Đoán chừng cậu hai chưa bao giờ phải chịu thiệt như vậy, bị Phong Thần bức ép làm nóng nảy, nên liền chửi ầm lên với Phong Thần.
"Được rồi, nếu Phong Thần cần nghỉ ngơi, vậy chúng ta đi trước đây!"
Cậu cả ở bên cạnh đặt ly trà xuống, trong mắt lóe lên một tia sáng, cậu hai đương nhiên là không chịu bỏ qua như thế, nếu không phải cậu cả có thái độ cứng rắn, thì không biết ông ta còn muốn nói ra những lời khó nghe
thế nào nữa.
Đợi hai người rời đi, Phong Thần mới gọi điện thoại
cho Tư Đồ Kiều, bọn họ tới tìm anh giúp một tay, nhất định là giấu ông
cụ cái gì đó, lai lịch của khoản tiền kia, anh nhất định phải tra rõ.
Cậu cả kéo cậu hai đi, cậu hai vô cùng tức giận, bèn hất tay cậu cả ra,
"Anh kéo em làm cái gì! Bây giờ nó không giúp, khoản tiền kia chỉ có thể dừng ở ngân hàng, chờ đến khi bọn họ điều tra, thì em phải làm sao!"
"Bây giờ gấp cũng vô dụng, muốn rửa tiền, biện pháp còn nhiều."
"Nhưng có thể tiêu tan trong thời gian ngắn nhất, chỉ có Phong Thần thôi!
Người kia là anh giới thiệu cho em, có phải là anh muốn hãm hại em
không!"
"Nếu không phải là em đang vội trả nợ, thì anh cần phải
giới thiệu hắn ta cho em biết không? Nói cho cùng, em cũng là anh em của anh, dĩ nhiên anh sẽ không hại em. Khoản tiền kia nếu như đã đen tối,
chi bằng hãy để nó đen tối tới cùng!"
"Ý của anh là?"
Trên mặt cậu cả lộ ra nụ cười đa mưu túc trí, nói nhỏ bên tai cậu hai, ông
do dự trong chốc lát, "Như vậy, như vậy được không? Thằng nhóc kia thông minh lanh lợi như thế, liệu có gạt nổi nó không?"
"Không thử một chút thì sao biết được?"
Cậu cả giựt dây cậu hai, "Nếu như em còn có cách khác, thì đừng nghe anh."
Quả thực cậu hai không còn cách nào khác, nên đành phải nghe theo cách của
cậu cả, Phong Thần ơi, mày đừng trách tao, ai bảo mày không giúp tao cơ
chứ!