Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen

Chương 107: Chương 2




Edit: Táo đỏ phố núi + Linh Đang

Beta: Chạng vạng

Lần này Phong Thần đi, hai người sẽ không thể gặp mặt nhau trong vòng hai tháng, Tần Ngôn đã tính rồi, đợi tới ngày Phong Thần trở lại, thì cô cũng đã thi xong cuộc thi đáng ghét nhất.

Tề Úc Diệu nằm viện hai tuần lễ, đối với trường hợp ngoài ý muốn này, trong lòng cậu ta hiểu rất rõ. Hướng đi của cậu ta, Tề Úc Nhẫn luôn luôn biết rõ như lòng bàn tay, xem ra là anh ta không chờ được.

Tề Úc Nhẫn báo cáo chuyện này cho ông già, không ngờ ông cũng không giận dữ, chỉ bảo Tề Úc Diệu nghỉ ngơi cho khỏe. Bình tĩnh giống như là Tề Úc Diệu chỉ đang vấp ngã thôi, nhưng Tề Úc Nhẫn lại nhận ra được, nội tâm của ông không bình tĩnh như những gì ông biểu hiện ra.

Tề Úc Diệu trở lại trường học, chuyện đầu tiên chính là tìm Tần Ngôn, hai người lại muốn tranh tài, lần đánh cuộc này, rốt cuộc thì người nào thắng? Trong thời gian ngắn, Tề Úc không thể lái xe được nữa rồi, mà kỳ thi cũng sắp tới gần rồi, Tần Ngôn cũng không có nhiều tinh thần và thể lực để phân tán.

Nhưng mà cô hỏi thăm Bùi Thiểu Y, tại sao đột nhiên lại xuất hiện xe của Tề Úc Nhẫn, vẻ mặt cậu ta cũng mờ mịt, giống như chiếc xe kia đột nhiên từ trên trời rơi xuống vậy.

Mà đối với chuyện tại sao Tề Úc Diệu không đeo tai nghe, có thể nói là tất cả đều vì sự cuồng ngạo của cậu ta.

“Tôi không chết, có phải cậu cảm thấy rất đáng tiếc hay không?”

Tần Ngôn liếc mắt nhìn cánh tay bị thương của cậu ta, “Cậu chết thì tôi sẽ gặp rất nhiều phiền phức, tôi hy vọng cậu sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Tề Úc Diệu nghe thấy những lời này, trong đầu không khỏi có cảm giác, thì ra cậu có chết, thì cô ấy cũng đều ghét bỏ cậu!

“Nếu cậu còn tiếp tục như vậy nữa, thì ngày chết cũng không còn xa, nhưng mà chỉ xin cậu đừng làm liên lụy tới tôi!”

Tần Ngôn lạnh lùng nói xong, xoay người liền muốn rời đi, dưới tình thế cấp bách, Tề Úc Diệu bắt lấy cánh tay của cô, Tần Ngôn liền hất cánh tay của cậu ta ra.

“Tề Úc Nhẫn sẽ không buông tha cơ hội lợi dụng các người đâu, bây giờ anh ta đang nghĩ đủ mọi cách để dụ dỗ các người, sẽ không để cho nhà họ Hàn tham gia.”

Không ngờ, Tề Úc Diệu lại thay đổi giọng điệu cuồng ngạo của một thiếu niên, đem kế hoạch của Tề Úc Nhẫn nói ra, Tần Ngôn cau mày, “Bây giờ anh ta đang cần Phong Thần trợ giúp...”

“Sau đó một cước đá bay!”

Tề Úc Diệu cười lạnh, Tề Úc Nhẫn sẽ không để cho người khác chia sẻ của cải của anh ta, cậu vẫn luôn biết dã tâm của Tề Úc Nhẫn, tất cả nhà họ Tề, không ai có thể chia sẻ với anh ta được.

“Vậy tai nạn xe lần này, cậu...”

“Tôi không chết, không phải sao?”

Tần Ngôn không lên tiếng, dùng một loại ánh mắt khác để nhìn cậu ta, tai nạn xe lần này, cơ bản là cậu ta đã biết. Nếu không bằng tốc độ của cậu ta, không thể nào chỉ bị thương như vậy.

“Dùng tan nạn xe lần này, để đổi lấy việc anh ta sẽ bỏ đi lòng phòng bị đối với cậu, cậu cùng lắm chỉ là một thằng nhóc cuồng ngạo, căn bản không có gì đáng ngại.” 

Cậu ta cười lạnh, đúng rồi, ngay cả cô mà Tề Úc Diệu cũng kéo vào để lợi dụng.

Ở bên người hai anh em nhà này đều sắp xếp tai mắt của mình, lần này Tề Úc Nhẫn đắc thủ, không phải điều này đã nói rõ, căn bản Tề Úc Diệu không nhận được tin tức của Tề Úc Nhẫn hay sao!

Nói cách khác, Tề Úc Diệu biết rõ Tề Úc Nhẫn mai phục, nhưng mà vẫn cố ý trúng kế của anh ta. Còn Tề Úc Nhẫn thì lấy chuyện này để thử dò xét mỗi người ở bên cạnh, mà tai mắt của Tề Úc Diệu...

Thiếu niên ở trước mắt thoát khỏi vẻ bề ngoài liều lĩnh, lộ ra diện mạo lạnh lùng thật sự, hai tính tình khác xa nhau, vậy mà cậu ta lại có thể che giấu giỏi như vậy.

“Được rồi, hai người diễn kịch nhiều ngày như vậy, rốt cuộc là muốn cái gì?”

Hai tay Tần Ngôn ôm ngực, trong mắt hiện lên vẻ không vui, Tề Úc Diệu thâm tàng bất lộ, khiến cho cô cảm thấy không bằng. Hôm nay biết được bộ mặt thật sự của cậu ta, trong lòng không khỏi run sợ.

Người có thể ra tay ngoan độc với mình như vậy, thì có cái gì không thể hy sinh? Tề Úc Diệu này, ban đầu đúng là cô đã không nhìn ra, ẩn giấu nhiều năm như vậy, tránh được tai mắt của Tề Úc Nhẫn, đúng là không đơn giản.

“Tôi muốn cái gì, chẳng lẽ cậu còn không biết sao? Tề Úc Nhẫn sẽ không tha cho tôi, chờ lão già chết rồi, tôi sẽ không có người nào để dựa vào nữa.”

“Chúng tôi sẽ được lợi ích gì?”

“Giúp tôi thì đồng nghĩa với các người đang tự giúp mình, Tề Úc Nhẫn đã bắt đầu hành động, các người không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ. Đồ của nhà họ Tề tôi không có hứng thú, nhưng để có thể sống sót, Tề Úc Nhẫn không thể lưu lại!”

Tề Úc Diệu cười lạnh, Tần Ngôn suy nghĩ một lúc, “Nếu như cậu là một đồng minh tốt, chúng tôi không có lý do gì không hợp tác, nhưng mà, có phải cậu cũng nên lấy ra một chút thành ý hay không?”

“Tôi đã để lộ bản thân ở trước mặt cậu rồi, cậu còn có gì mà không yên lòng? Chỉ cần cậu mật báo với Tề Úc Nhẫn, cái mạng nhỏ của tôi sẽ nhanh chóng kết thúc.”

“Hãy chờ tin tức của tôi!”

Nói xong, Tần Ngôn liền xoay người rời đi, Tề Úc Diệu hét to lên với cô ở sau lưng, “Này, cậu đã đồng ý với tôi rồi, không được đổi ý đâu!”

Tần Ngôn quay đầu, trừng mắt liếc cậu ta một cái, thấy cậu ta cười hả hê, trong lòng lập tức bùng lên một ngọn lửa. Cô lại bị cậu ta tính toán, lớn tiếng như vậy, muốn nghi ngờ hiệp nghị đã đạt được của bọn họ cũng khó khăn.

Tề Úc Diệu đi tới bên cạnh cô, “Tôi thật sự nghi ngờ, rốt cuộc cậu mất trí nhớ thật, hay là cũng đang diễn trò đây!”

Ánh mắt sáng quắc của cậu ta nhìn Tần Ngôn, cô nhếch miệng, trong mắt lại không hề có nụ cười, “Tôi chỉ bị mất trí nhớ, không có nghĩa là không có trí thông minh, cậu vẫn nên tự lo cho bản thân mình đi!”

Tề Úc Diệu nhún nhún vai, thấy Tần Ngôn tránh ra với sắc mặt không vui, đột nhiên nét mặt cậu ta trở nên vui vẻ.

Cậu ta đã khôi phục lại bộ dạng giống như trước đây, khiến cho Tần Mặc cảm thấy phiền chết đi được, chỉ muốn mau chóng rời khỏi trường học, để tránh cho cô không nhịn được mà cho cậu ta một phát súng trực tiếp đi xuống lòng đất báo danh.

Tề Úc Nhẫn thuận lợi phát triển ở nội địa, Phong Thần không có ở trong nước, Tư Đồ Kiều bị giữ lại ở đây, chú ý mọi động tĩnh khắp nơi.

Kể từ khi Tề Thị tới chia một chén canh, thì vẫn chưa có hành động gì lớn, nhưng mà cũng không lâu sau, trong gia tộc nhà họ Tề liền truyền tới tin tức chủ nhân nhà họ Tề bệnh tình nguy kịch phải nhập viện.

Tin tức này khiến cho tất cả nhân viên bắt đầu xao động, ngay cả Phong Thần cũng ngửi thấy ra được mùi bất thường.

Sau khi Tề Úc Diệu kết thúc cuộc thi, cũng không cuống cuồng trở về gia tộc nhà họ Tề, mà vẫn tiếp tục ở lại, giống như là bố của cậu ta, người nắm quyền của nhà họ Tề, không có chút liên quan nào tới cậu ta. Mà Tế Úc Nhẫn nhận được tin tức ông ta nằm viện thì kịp thời trở về, đến nay còn chưa có tin tức truyền đi.

Tháng sáu, giữa mùa hè, Tần Ngôn chính thức thoát khỏi kiếp sống số khổ của lớp mười hai, lại bắt đầu bước vào một cuộc hành trình không biết kết cục.

Sự thật chứng mình, thoát khỏi cuộc sống số khổ của học sinh cấp ba nhưng mà cô lại không thể nào thoát khỏi sự dây dưa với Tề Úc Diệu. Mặc dù hai người đã đem mọi chuyện nói ra rõ ràng, nhưng mà Tề Úc Diệu vẫn phải tiếp tục diễn cho hết tuồng, mà nữ chính mà cậu ta đùa giỡn, lại chính là Tần Ngôn.

Đám người Kim Na Na vốn định tốt nghiệp xong sẽ đi du lịch, nhưng mà Tần Ngôn có chút bướng bận với tình huống của Phong Thần, cho nên không thể đi cùng. Khó khăn lắm Phong Thần mới xác định ngày về, trong lòng cô vui vẻ những vẫn có chút lo lắng, cho dù đôi mắt của anh cả đời không nhìn thấy ánh mặt trời lại được, thì cô sẽ làm ánh mặt trời cho anh.

Tề Úc Diệu mặt dày mày dạn vội vàng đi nhận điện thoại, tiếng nói chuyện huyên náo, cậu ta không sợ có người nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ. “Tề Úc Nhẫn bảo tôi về, ông già đã lập di chúc xong rồi.”

Tần Ngôn vừa nghe, thì biết là nhà họ Tần sẽ không được thái bình nữa rồi, tại sao cô và Phong Thần luôn bị cuốn vào trong những cuộc tranh đấu gia tộc một cách khó hiểu như vậy?

Cô còn chưa mở lại, thì mắt đã nhìn thấy người ngày nhớ đêm mong, chỉ thấy anh đeo một cái mắt kính thật to, bên cạnh còn có nhân viên đi theo dìu dắt anh, mở đường cho anh.

Thu lại tia sáng trong đôi mắt, Tề Úc Diệu nói, “Xem ra cuộc phẫu thuật của anh ta chưa thành công.”

Tần Ngôn nhéo cậu ta một cái, đợi Phong Thần ra ngoài, “Chúng ta về nhà.”

Phong Thần gật đầu một cái, không nói thêm lời gì nữa, Tề Úc Diệu cũng tự nhiên đi theo bọn họ trở về.

Tần Mặc đã đem chuyện của Tề Diệu nói cho anh, trong lòng của Phong Thần tất nhiên cũng đã có tính toán, người nắm quyền nhà họ Tề nhập viện một tháng trước, thân thể của ông ta vẫn luôn khỏe mạnh, đột nhiên bị gục ngã chỉ trong một buổi sáng, thật sự khiến cho người ta khó tin. Nguyên nhân trong đó, lại càng có ý vị sâu xa.

“Cậu Tề phải lập tức đi về?”

Gia tộc nhà họ Tề mặc dù không ở nước Mĩ, nhưng mà ở nước Mĩ đã chiếm hơn nửa việc làm ăn buôn bán, so với nhà họ Hàn mà nói, các lĩnh vực tiếp cận còn rộng hơn một chút. Mỗi lĩnh vực kinh doanh đều là từng người xử lý, muốn lập tức thu hết về trong tay của một người, thì cũng phải phí một ít thời gian và tinh lực.

“Đôi mắt của anh vẫn chưa chữa khỏi sao?”

Tề Úc Diệu vừa nói lời này ra khỏi miệng, lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh đánh tới, Tần Ngôn nhìn chằm chằm vào anh ta.

“Để cho cậu thất vọng rồi.”

Phong Thần không chút quan tâm nói, đôi mắt núp phía sau mắt kính khẽ lóe lên tia sáng, Tề Úc Diệu lắc đầu một cái, “Vừa đúng lúc tôi có quen một vị bác sĩ đã từng nhận rất nhiều ca bệnh như vậy, nếu như anh không ngại, tôi sẽ giới thiệu để cho mọi người làm quen.”

Tần Ngôn cũng không tin Tề Úc Diệu có lòng tốt như vậy, muốn mượn cơ hội để cho bọn họ cùng đi làm việc xấu, cô sẽ không trúng bẫy của cậu ta đâu!

“Tôi vừa mới trở về, hay là chờ tôi nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại nói tiếp!”

Phong Thần không từ chối nhưng cũng không nhận lời, Tề Úc Diệu cũng sẽ không ép, sau khi cậu ta rời đi, Tần Ngôn lo lắng ngồi ở bên cạnh anh, “Không nên đi.”

“Em không cho phép, lần này chúng ta nhất định phải đi.”

Tần Ngôn vốn muốn hỏi, Phong Thần thở dài một cái, nói: “Bây giờ Hàn Thu là chủ nhân của nhà họ Hàn rồi, nhưng mà em biết đấy, nhà họ Hàn có rất nhiều người muốn kéo cậu ta xuống, cậu ta muốn ngồi vững vị trí này, trước tiên phải giải quyết chuyện hợp tác với nhà họ Tề.”

Hàn Thu vẫn chưa ngồi vững vị trí chủ nhân gia tộc, nếu như nhân cơ hội này lôi kéo nhà họ Tề, thì sẽ không còn sợ những người ở dưới nói này nói nọ nữa. Ông cụ nhà họ Hàn vốn định để cho Phong Thần làm người nắm quyền nhà họ Hàn, nhưng bởi vì Phong Thần không đồng ý, hơn nữa Hàn Thu cưới được Tư Dung, cuối cùng vị trí lãnh đạo tối cao nhà họ Hàn vẫn dành cho Hàn Thu.

Hai người tuy không phải là anh em thân thiết tới mức vào sinh ra tử, nhưng mà trải qua tất cả những chuyện ở nước Mĩ, cũng khiến cho tình nghĩa anh em của bọn họ càng vững chắc.

Trong thời gian điều trị, Hàn Thu từng bay tới để thăm anh, hơn nữa cũng đã thương lượng chuyện này với anh. Kể từ khi nhà họ Hàn mất đi Hàn Trữ, rất nhiều việc không có người nhận làm, trước kia Hàn Bằng chính là cấp dưới cũng là bè cánh của mình,  lúc này không có động tĩnh gì, nhưng mà trong lòng cũng chưa hoàn toàn quy thuận.

Hàn Thu chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày anh sẽ phải cầu sự trợ giúp của Phong Thần, thế lực của anh vẫn đang từ từ bồi dưỡng ở nhà họ Hàn, không tiện để lộ tài năng của mình ra quá sớm.

Dù sao thì Phong Thần cũng là cháu ngoại của nhà họ Hàn, bây giờ Tề Úc Nhẫn và anh là địch không phải là bạn, sau này làm ăn ở trong nước khó tránh khỏi đấu đá lẫn nhau. Tề Úc Nhẫn chính là đối thủ mạnh nhất của anh, không nhân lúc này trừ khử anh ta đi, sau này sẽ trở thành mối tai họa lớn.

Bởi vì như vậy, cho nên vừa đúng lúc cho Phong Thần mượn anh làm trợ thủ, làm ít mà công to.

Mà đề nghị của Tề Úc Diệu, cũng chính là cái cớ hoàn hảo để cho bọn họ có lý do tới gia tộc nhà họ Tề, cho dù Phong Thần đi tới nơi nào, Tần Ngôn cũng sẽ đi theo tới đó.

Khi bọn họ bước chân và địa phận Melbourne thì Tần Ngôn không khỏi than thở về sức hút của thành phố này.

Melbourne là một thành phố tràn đầy sức sống, có nền văn hóa lâu đời, được gọi là ‘Thủ đô văn hóa của nước Úc’. Trong suy nghĩ của người Úc, thành phố lớn và phồn hoa nhất chính là Sydney, nhưng mà Sydney chỉ là một thành phố buôn bán, Melbourne lại là một thành phố văn hóa danh tiếng lâu đời.

Nhà tổ của nhà họ Tề hết sức xưa cũ, nhìn bề ngoài cũng không phải quá xa hoa, nhưng bởi vì nó xưa cũ, cho nên Tần Ngôn cảm nhận được nội tình trăm năm sương gió mà nó đã trải qua.

Khi nhận được tin Tề Úc Diệu trở về còn dẫn theo cả khách nữa, trong lòng của Tề Úc Nhẫn liền bắt đầu tính toán, sau khi nhìn thấy Phong Thần và Tần Ngôn, trong lòng của anh ta lại càng rõ ràng.

“Không ngờ hai vị lại tới làm khách.”

Anh ta nói sâu xa, Phong Thần khẽ cười cười, Tần Ngôn lễ phép gật đầu một cái, hai người đi tới phòng khách mà Tề Úc Nhẫn sắp xếp, bắt đầu từ ngày hôm nay, bọn họ lại phải bắt đầu một cuộc chiến khốc liệt rồi.

Ban đêm, Tần Ngôn và Phong Thần trở về phòng rất sớm, Phong Thần đã lấy mắt kiếng xuống, “Ngôn Ngôn, đi nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Dạ...”

Cô không được tự nhiên ngồi ở mép giường, Phong Thần buồn cười nói, “Ngôn Ngôn, có thể đỡ anh đi tắm không?”

Tần Ngôn hiếm khi đỏ mặt, đỡ Phong Thần vào nhà tắm, sau đó cô vội vàng đi ra ngoài, bỗng dưng nghe thấy Phong Thần kêu đau một tiếng, cô lại nhanh chóng xông vào.

Thì thấy Phong Thần làm bộ đáng thương ngồi chồm hỗm trên mặt đất, “Anh không sao, em đi ra ngoài đi!”

Giọng nói của anh hơi thấp, trong lòng Tần Ngôn dâng lên một loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời, “Em tắm giúp anh vậy!”

“Có được không?”

Khóe miệng của Phòng Thần khẽ cong lên, đầu vẫn cúi thấp, khiến cho Tần Ngôn không đành lòng. Cho dù ở trong mắt người ngoài anh là người không ai sánh nổi, nhưng mà ở mặt cô, anh chỉ là người mà cô muốn bảo vệ.

Tần Ngôn cởi áo khoác của Phong Thần ra, xấu hổ nhắm mắt lại, cởi cái quần còn dư lại của anh, tay của cô chạy dọc ở trên người của anh, cái trán của cô không tự chủ được mà đổ mồ hôi hột.

“Ngôn Ngôn, hay là chúng ta tắm cùng nhau đi!”

Cô cúi đầu, không nhìn thấy nét vui vẻ trong mắt của Phong Thần, thân thể của người đàn ông ở trước mặt tràn đầy dụ hoặc, bả vai nở nang, cơ bụng rắn chắc, cái nào cũng hấp dẫn ánh mắt của cô.

Cô cảm thấy có một luồng khí nóng dâng lên ở trên đầu, không biết là là do khí nóng của hơi nước, hay là do sức hấp dẫn của bản thân Phong Thần.

Tần Ngôn há miệng thở dốc, “Không, không cần...”

“Dù sao thì anh cũng không nhìn thấy, em không cần phải xấu hổ, đến đây nào...”

Giọng nói của anh lộ ra một ma lực hấp dẫn mê người, sau một lúc đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Tần Ngôn cũng cởi quần áo của mình ra, không để ý tới ánh mắt của Phong Thần ở bên cạnh đang sáng lên.

Hai bóng người chiếu lên cửa kiếng đầy hơi nước, giọng nói của Tần Ngôn mơ hồ vang lên, “Anh làm cái gì vậy... Á...”

“Anh đang tắm giúp em mà, bảo bối...”

Phong Thần khẽ cắn vành tai đáng yêu của Tần Ngôn, hay tay của anh dính đầy sữa tắm, không chút khách khí đưa tới đưa lui ở trên người của cô, Tần Ngôn chỉ cảm thấy cả người mình không có hơi sức, tay của anh vừa chạm vào người cô, thì cả người của cô giống như có một dòng điện chạy qua, khiến cho cô đặt tay lên trên cổ anh, để tránh cho bản thân té xuống.

Hôn chính xác lên môi của cô không trật một ly, Phong Thần thở dài một tiếng, lưỡi dài không chút khách khí đùa giỡn với cái lưỡi thơm tho của cô.

Bị đốt lên ngọn lửa, trong nháy mắt rốt cuộc lửa cháy lan ra đồng cỏ, vòi hoa sen ấm áp rửa sạch cơ thể của hai người bọn họ, nhưng mà không có cách nào dập tắt được lửa tình giữa hai người.

“Ngôn Ngôn, anh rất nhớ em...”

Tần Ngôn bất lực khẽ rên, bị Phong Thần đặt lên nền gạch men lạnh lẽo, một nóng một lạnh, kích thích khiến cho cả người cô run rẩy. Trong người cô hình như có thứ gì đó kêu gào, cô chỉ biết ôm chặt lấy Phong Thần, cả người mềm mại không ngừng ma sát vào anh, cố gắng tìm sự an ủi.

Phong Thần lưu lại dấu ấn thuộc về mình ở trên người của cô, tiếng thở dốc mơ hồ và tiếng gầm nhẹ vang lên từ trong phòng tắm, một lúc lâu sau vẫn không thể nào thở lại bình thường.

Sức cùng lực kiệt, Tần Ngôn bị Phong Thần ôm ra khỏi phòng tắm, cô mơ mơ màng màng nhìn gò má của Phong Thần, ánh mắt của anh sáng ngời, sau khi hoan ái qua đi thì tràn ngập sự thỏa mãn và lười biếng.

Cô không có cách nào suy nghĩ nghiêm túc được, Phong Thần ôm lấy cơ thể mềm nhũn của cô, cô chỉ có thể để mặc cho anh loay hoay, lại một lần nữa lâm vào trận hoan ái mà anh đã nhen nhóm lên.

Lúc mở mắt ra một lần nữa, con chim đang hót vang ở bên cành cây to, ánh mặt trời đã chiếu đầy đất, phủ kín sàn nhà, giống như là dát lên một lớp vàng. Bên tai vang lên một tiếng ‘Cốc cốc’ có quy luật, cô theo bản năng ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy Phong Thần đang ngủ rất yên bình.

Mặt của cô lại đỏ bừng lên một lần nữa, cảnh tượng tối qua khiến cho mặt cô đỏ bừng, tim đập mạnh, nhưng điều quan trọng hơn là...

“Chào buổi sáng, tiểu yêu tinh của anh.”

“Anh...”