Bà Xã: Tôi Sủng Nịnh Em Cả Đời

Chương 2




Từ sau khi cả hai cãi nhau một trận linh đình ngày hôm đó, Phong Thần cùng Lucas Diệu Nhi bắt đầu xảy ra chiến tranh lạnh cực lạnh với nhau!

Về nhà cả hai không nói với nhau một câu nào, anh nhìn thấy mắt cô sưng cả lên vì khóc cũng biết được lý do bắt từ đâu mà ra. Nhưng cả bốn năm qua, cả hai chưa bao giờ cãi nhau về một vấn đề nào hết. Nên câu xin lỗi cũng chưa bao giờ được một trong hai người nói.

Hạ Phong Thần lại càng không muốn nói ra, sĩ diện của một thằng đàn ông làm sao có thể nói như vậy được chứ.

Hôm nay chính là ngày cuối tuần, thật ra cũng là ngày kỷ niệm bốn năm Diệu Nhi cùng anh ở bên cạnh nhau. Vốn dĩ cô đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị gì đó.

Nếu hiện tại anh nói anh chưa nghĩ ra việc kết hôn, cô sẽ đồng ý mà im lặng!

Thà rằng như vậy, chứ cô không bao giờ muốn cả hai vì vậy mà xa nhau..

- -----------

Đến tối, Hạ Phong Thần mệt mỏi vào nhà sau một ngày dài làm việc. Ở tập đoàn, anh chính là chủ tịch cao nhất.

Cuối tuần anh có thể ở nhà không đến làm cũng được, nhưng đi làm vào cuối tuần đã là thói quen của anh rồi. Cũng không có gì cực nhọc mấy. Nhưng gần đây tập đoàn có đối tác lớn, nên tất cả công việc được đề cao lớn nhất có thể.

- Chúc mừng ngày kỷ niệm bốn năm của chúng ta! _ Diệu Nhi diện một bộ đồ thật dễ thương, cầm bánh kem rồi tiến tới chỗ anh đứng, tươi cười nói..

Anh như bị đơ ra, không nói được cái gì cả. Nhưng một lúc sau cũng tỉnh ra được một chút, phối hợp với cô mừng ngày kỷ niệm bốn năm cả hai ở bên...

Tất cả các món ăn hôm nay đều là do chính tay cô làm, cô cùng anh ngồi đó thưởng thức bữa ăn vui vẻ. Hạ Phong Thần cứ ăn như bình thường, nhìn ra anh không có một chút phản ứng với các món ăn, cô buồn thật! Nhưng chỉ qua loa tự nhủ là do anh mệt nên thế.

Sau khi dùng bữa xong hết, Hạ Phong Thần vẫn là tư thế ngồi trang nghiêm.

Hai tay đan vào nhau đặt lên bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cô. Liệu đây có phải thời khắc thích hợp để nói ra không? Suốt bữa ăn anh hoàn toàn không cười, không nói một điều gì cả!

Ánh mắt anh vẫn xuyên suốt nhìn vào cô lạnh lùng, thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra: " Chúng ta chia tay. "

Hàng động của Diệu Nhi như dừng lại hết, cô đang uống nước cũng bị sặc, cô không tin vào chính mình, lại tự nhủ.

Tự nhủ rằng anh chỉ là đang nói thầm thôi mà, không có chuyện đó xảy ra a!

- Anh này, có phải là giận em chuyện kia đúng không? Đừng giận nữa mà..

Đúng là chỉ có mỗi cô ngây thơ không muốn chấp nhận sự thật này mà thôi.

- Tôi nói em không nghe rõ sao? Tôi đã nói chúng ta chia tay đi. _ Phong Thần phong thái ung dung nói lại thêm một lần nữa, lần này có phải là sự thật hả?

- Thần, em không muốn giỡn với anh đâu. Hôm nay là ngày kỷ niệm chúng ta bên nhau mà. _ Tựa như con dao...

Nhọn hoắc đâm mạnh vào trong tim của cô, càng ngày càng khoét sâu đó!

- Tôi không giỡn với em! Cần tôi phải nói thêm một lần nữa sao? _ Anh lạnh lùng nói ra, từng chữ xoáy sâu vào cô!

- Tại sao chứ? Em không muốn chia tay mà. Thần, anh nói anh chưa nghĩ tới việc kết hôn đúng không? Em hứa em không đòi hỏi nữa, được không..?

- Lucas Diệu Nhi, tôi không ngờ em lại có thể phiền tới vậy? _ Anh đúng là ác độc thật.. Có thể nói như vậy được à?

Tất cà mọi thứ như tan vỡ hết rồi, mọi thứ hôm nay đến đây là kết thúc sao a.

" Hạ Phong Thần, anh nói xem, khiến cho tôi yêu anh nhiều như vậy, làm tôi có nhiều hi vọng về mối quan hệ này.. Rồi rốt cuộc mọi thứ diễn ra như vậy? Coi như tôi xin anh đi, đừng đi mà.... "

Diệu Nhi có thể vì Phong Thần mà hạ mình xuống đến như vậy. Bây giờ nếu anh cũng không chịu, coi như hết rồi.

- Lucas Diệu Nhi, tôi chán em rồi. _ Hạ Phong Thần vẫn là một mực buông lời cay đắng đến mức như vậy, được rồi...

Trong lòng rỉ máu từng giọt ra, không thể nói được gì cả. Diệu Nhi nước mắt đã tràn trề hết rồi, cố gắng lại gần tới!

- Buông ra! _ Hạ Phong Thần thấy cô nắm lấy cánh tay của mình, nhịn chả được mà vung tay ra, đẩy mạnh cô ra.

Chao đảo không có chỗ dựa, cô không làm chủ được bản thân mình mà té!!!

Bức ảnh chụp chung của cả hai được đặt trên tủ gần đó vì bị lực tác động..

Mà rớt xuống, vỡ tan tành ở dưới mặt đất, mảnh vụn thủy tinh đâm vào tay.

Máu từ từ rơi xuống, ướt đẫm cả một mảng váy cô đang mặc. Anh vẫn như vậy, không nói gì xoay người đi vào..

- Nếu anh tuyệt tình đến như vậy. Từ nay về sau, tôi với anh coi như người xa lạ, cũng chưa từng có bốn năm mà cả hai đã bên nhau. _ Anh khựng lại..

Câu nói đó quả thật đúng là trí mạng, nó đau tê tái đến tận bên trong người.

Nhưng không để tâm, anh lại đi vào..

Đến cuối cùng, có thể tuyệt tình đến mức như vậy sao? Đến cuối cùng vẫn là không cứu vãn được nữa hay sao?

Ngồi đó khóc một lúc lâu, cánh tay bị chảy máu đã như tê cứng lại rồi. Cuối cùng dùng chút sức lực của mình! Cô đứng dậy, đau đớn từ thể xác đến tận trong tim, cô đi vào phòng thu dọn lại tất cả hành lý của mình một cách gọn gàng nhất trong khi anh đang tắm kia.

Đóng cửa căn hộ lại thật mạnh, Phong Thần, chuyện của chúng ta từ đây chỉ còn lại một số không. Cô đau lòng thật nhưng chính anh là người rũ bỏ hết...

" Hạ Phong Thần, chính anh là người đòi chấm dứt tất cả. Tôi cũng vì yêu.. Vì yêu anh mà bỏ hết tự tôn của mình rồi. Là anh tuyệt tình trước, thì chính bản thân tôi cũng vậy. Cả hai chúng ta về sau, cuối cùng chỉ là người xa lạ.. "

- ------------

[ Tác giả: @seunghyunttop ]