Bà Xã Tôi Là Tổng Tài

Chương 84




Chương 84:

 

Lưu Dũng đột nhiên nổi đóa lên, đập bàn, hung tợn đe dọa: “Hơn nữa tháng sau là tới kỳ hạn mà công ty Thiên Đường cô phải trả 30 triệu.”

 

“Nếu như quá hạn một ngày thì chúng tôi có quyền tích thu tài sản của Thiên Đường, tới lúc đó cô còn mát đi cả trì lẫn chài.”

 

“Thậm chí còn bị lãi xuất cao ép tới mức buộc phải bán mình đi để tiếp khách.”

 

“Thay vì bị cưỡng ép ngủ với một đám đàn ông còn không bằng ngủ một đêm với Uông thiếu.”

 

“Hơn nữa, Uông thiếu dù sao cũng là một trong tứ thiếu, được ngủ với anh ta chính là vinh hạnh cả đời này của cô, cô còn làm bộ thanh cao cái gì chứ?”

 

Ông ta đứng lên, nở một nụ cười vô cùng giả tạo tiền gần Ô.

 

“Đi ngủ với mẹ ông đi.”

 

Đường Nhược Tuyết bưng chén trà lên hắt một phát.

 

Lưu Dũng nhất thời trở nên ướt như chuột lột.

 

“Tiện nhân, dám hất nước vào tao, tao phải đánh chết mày.”

 

Lưu Dũng không xóa được vết chà liền trực tiếp đạp một cước.

 

“Rầm…” Đường Nhược Tuyết không tránh kịp, bụng trở nên đau xót, ngay cả người cũng bị ngã từ trên ghé xuống đất.

 

Vô cùng tàn nhẫn.

 

“Am!”

 

Trong khoảnh khắc đó cánh cửa tựa như bị một cước đạp đồ.

 

Diệp Phi đằng đằng sát khí bước vào, giơ tay lên cho một cái bạt tai.

 

*Bốp” một tiếng giòn tan, Lưu Dũng lăn ra trên mặt đất.

 

“Bịch…” Diệp Phi không dừng lại mà lại đạp thêm một phát, trực tiếp đá Lưu Dũng bay ra vài mét.

 

Lưu Dũng phun một ngụm mát tươi ngay tại chỗ.

 

Đường Nhược Tuyết ngây người, sau đó liền kéo Diệp Phi lại nói: “Diệp Phi đừng kích động!”

 

Lưu Dũng gầm lên một tiếng: “Mày là ai?”

 

“Mày là cái thá gì chứ?”

 

Diệp Phi lại đạp thêm một đạp nữa: “Dám đối xử với vợ tao như vậy sao?”

 

“Vợ mày?”

 

Lưu Dũng đầu tiên là ngây người sau đó là phẫn nộ: “Mày chính là thằng con rẻ phé vật đi ở rể đó sao? Mày dám đánh tao sao, tao sẽ giết chết mày.”

 

“Khiêu khích tao thì có thể thế nhưng bắt nạt người phụ nữ của tao thì…” Diệp Phi lại cho thêm một cái bạt tai nữa: “Không được!”

 

Lưu Dũng ngã nhào ra trên mặt đất, vô cùng đau đớn.

 

“Diệp Phi, Diệp Phi, được rồi, đừng đánh người nữa.”

 

Đường Nhược Tuyết cố giữ Diệp Phi lại: “Còn đánh nữa là sẽ xảy ra chuyện đấy.”

 

Chỉ là trong tim cô lại có một tia cảm giác ngọt ngào.

 

Đây chính là đang tức giận sao?

 

“Thẳng khốn! Mày đánh tao, mày xong đời rồi!”

 

Lưu Dũng chỉ vào Diệp Phi rồi thấp giọng gầm lên: “Tao nhất định sẽ báo cảnh sát, nhất định sẽ báo cảnh sát để cho mày ngồi tù mục xương.”

 

“Hơn nữa Đường Nhược Tuyết cũng sẽ phải trả một cái giá vô cùng nghiêm trọng cho việc này.”

 

“Tao sẽ cho nó vào danh sách đen của ngân hàng để cho các ngân hàng khác cũng phải phong sát cô ta.”

 

“Không cho cô ta vay một đồng nào nào hết.”

 

“Hợp đồng vay lãi xuất cao 50 triệu, tháng sau lại tới kỳ hạn…”

 

“Không vay được tiền của ngân hàng, không chỉ công ty cô ta phải đóng cửa mà ngay cả cô ta cũng sẽ bị đè chết bởi lãi xuất cao.”

 

“Nếu như không muốn cô ta và công ty xảy ra chuyện thì mày phải quỳ xuống cầu xin tao, Đường Nhược Tuyết phải tiếp tao với Uông thiếu ba ngày.”

 

Lưu Dũng điên cuồng hét lên: “Nếu không thì đợi chết đi.”

 

“Bốp…”

 

Diệp Phi không nhiều lời, lại cho Lưu Dũng thêm một cái bạt tai nữa, tiếng kêu thảm thiết vang lên, khóe miệng Lưu Dũng tràn ra máu tươi.

 

“Ông thử phong sát xem?”

 

Diệp Phi cười lạnh một tiếng.