Bà Xã Tôi Là Tổng Tài

Chương 82




Chương 82:

 

Ánh mắt của Diệp Phi trở nên mông lung: “Tôi cũng không biết, mười tám năm trước tôi đã yêu cô rồi…”

 

“Được rồi, tính diễn các tình tiết trong ngôn tình lên người tôi sao? Một vừa hai phải thôi chứ.”

 

Đường Nhược Tuyết lườm Diệp Phi một cái, sau đó tháo chiếc dây truyền Tình Yêu Khuynh Thành trên cổ xuống, có chút không nỡ đưa cho Diệp Phi.

 

Diệp Phi ngây người: “Làm gì vậy?”

 

“Cái gì mà làm cái gì?”

 

Đường Nhược Tuyết khẽ hừ một tiếng: “Trả sợi dây truyền lại cho anh chứ sao, anh thật sự cho rằng tôi sẽ tin anh có một tỷ và có thể mua cho được sợi dây truyền Tình Yêu Khuynh Thành cho tôi sao?”

 

“Tôi vừa mới tìm giấy phép lái xe của chiếc Lamborghini đó rồi, trên đó viết chiếc Lamborghini đó thuộc tập đoàn Thiên Bảo.”

 

“Nếu như tôi đoán không nhằm thì anh đã mượn chiếc Lamborghini và cái vòng cổ này của tập đoàn Thiên Bảo thông qua Tông Hông Nhan.”

 

“Mục đích là để cho tôi chút mặt mũi.”

 

“Bây giờ thì thể diện cũng đã có rồi và tôi cũng rất hài lòng, bọn chúng cũng nên trở về vị trí cũ rồi đó, nếu không chẳng may sảy ra sai sót nào thì có bán anh đi thì tôi cũng không đủ tiền để bồi thường đâu.”

 

Cô cũng rất không nỡ bỏ chiếc vòng này, có lẽ đây là chiếc vòng đất nhất mà cô từng đeo trong cuộc đời này, thế nhưng cô cũng biết, đôi giày thủy tinh của cô bé lọ lem đến cuối cùng vẫn phải trả lại.

 

Diệp Phi dở khóc dở cười: “Xe quả thực là đi mượn, còn về vòng cổ…”

 

“Thừa nhận việc chiếc xe là đi mượn thì tốt rồi, giữ cẩn thận vào ngày mai nhanh chóng trả lại đi.”

 

Đường Nhược Tuyết cắn môi thu lại sự lưu luyến của mình rồi đặt sợi dây truyền vào hộp sau đó nhét nó vào lòng Diệp Phi: “Nẻ tình chuyện tối nay anh đã đả kích tới danh dự của Triệu Đông Dương nên tôi sẽ không truy cứu việc anh liếc mắt đưa tình với Tống Hồng Nhan.”

 

“Mặc dù hai ta đều không có tình cảm gì với nhau thế nhưng trước khi ly hôn anh buộc phải tuân thủ đạo làm chồng.”

 

“Nếu không tôi sẽ khiến anh phải mất mặt.”

 

“Tôi không nói với anh nữa, tôi phải đi tắm rồi đi ngủ, ngài mai tôi còn phải thảo luận với trưởng phòng Lưu về việc vay tiền nữa.”

 

Nói xong, cô liền xoay người đi vào bên trong, đóng cửa lại đến bịch một tiếng.

 

Diệp Phi nhìn thứ đồ trong tay mà dở khóc dở cười… Đến buổi sáng hôm sau, Diệp Phi thức dậy sớm để tập thẻ dục.

 

Anh đã sắp xếp tốt thời gian của mình, thứ hai, tư, sáu sẽ ôn tập y thuật, thứ ba, năm, bảy sẽ luyện tập võ đạo, chủ nhật sẽ luyện qua cầm kỳ thư họa một lượt.

 

Đương nhiên, mỗi ngày anh đều đọc qua cuốn “Kinh Thái Cực” vài lần.

 

Tập luyện xong và đưa người nhà Đường gia đi làm xong Diệp Phi mới lái xe tới cửa hàng điện thoại.

 

Tối hôm qua sau khi trở về, sửa nửa tiếng đồng hồ mà con điện thoại iphone 4 của anh nó vẫn không lên nguồn, ngược lại còn bị nổ pin nữa chứ, khiến anh không thể không đi đổi điện thoại.

 

Hơn một tiếng sau, Diệp Phi đi ra khỏi cửa hàng điện thoại.

 

Với chiếc điện thoại Huawei mới cứng trên tay, anh lấy thẻ điện thoại ra đặt vào và khởi động máy.

 

Trong lúc đợi, Diệp Phi liền nhìn thấy một chiếc xe taxi lái vào phía đối diện ngân hàng Bách Hoa.

 

Cửa xe mở ra, Đường Nhược Tuyết đi ra, sau đó lạnh lùng bước vào đại sảnh.

 

Diệp Phi một bên nhìn điện thoại một bên đi sang đường đi về phía ngân hàng.

 

Anh nghĩ tới chuyện vay tiền của Đường Nhược Tuyết.

 

Ngân hàng Bách Hoa chính là một ngân hàng thương mại trong vùng này, do được hỗ trợ chính sách nên rất nhiều xí nghiệp ở Trung Hải đều tới đây mở tài khoản, có thể nói nó là ngân hàng lớn thứ năm ở đây.

 

Diệp Phi vừa tới cửa ngân hàng thì điện thoại di động liền ong ong rung lên.

 

Anh cầm điện thoại lên nghe rất nhanh liền nghe được giọng nói đầy sốt ruột của Hàn Nguyệt: “Diệp Phi, điện thoại của anh cuối cùng cũng kết nói được rồi.”

 

Giọng nói của cô mang theo sự oán giận: “Hôm qua muốn xin lỗi anh, thế nhưng điện thoại của anh vẫn luôn không liên lạc được, muốn tới Đường gia tìm anh nhưng lại cảm thấy như vậy quá mức đường đột.”

 

Diệp Phi cười nhạt: “Điện thoại của tôi hỏng rồi, vừa mới đi mua một cái mới.”

 

“Hóa ra là như vậy, tôi còn tưởng là anh vẫn còn đang tức giận nữa chứ.”

 

Hàn Nguyệt bỗng nhiên hiểu ra liền thở phào một hơi: “Diệp Phi, hôm qua thành thật xin lỗi anh.”

 

“Được rồi, tôi biết cô muốn nói cái gì, không sao, chuyện ngày hôm qua nó cũng đã qua rồi.”

 

Diệp Phi trực tiếp mở miệng: “Yên tâm đi, sẽ không ảnh hưởng gì tới mối giao tình của chúng ta, tôi còn phải cảm ơn Tình Yêu Khuynh Thành của cô nữa.”

 

“Vợ anh thích không?”

 

Hàn Nguyệt hoàn toàn yên lòng, mỉm cười hỏi: “Anh đang ở đâu?”

 

Diệp Phi ngây người, sau đó mỉm cười: “Tiền tổng tìm tôi?”

 

Hàn Nguyệt không chút che giấu: “Tối qua anh ấy tới xin tôi một hồi lâu, sáng nay lại gọi cho tôi hơn chục cuộc điện thoại, không ngừng hồi hận về sự tự kiêu căng ngạo mạn của bản thân.