Bà Xã Tôi Là Tổng Tài

Chương 78




Chương 78:

 

Tất cả mọi người đều ngần ra, trợn mắt há mồm nhìn Diệp Phi.

 

Ai cũng không ngờ tới, Triệu Đông Dương dùng ba mươi năm tỷ để đuổi Diệp Phi, lại càng không ngờ tới, Diệp Phi lại không chút khách khí mà dùng gậy ông đập lưng ông với Triệu Đông Dương.

 

Triệu Đông Dương móc ra ba mươi năm tỷ, Diệp Phi lại móc ra ba trăm năm mươi tỷ.

 

Đây chẳng khác nào giáng cho Triệu Đông Dương một cái bạt tai trước công chúng chứ.

 

Nói thế nào thì Triệu Đông Dương cũng là chủ người thừa kế của tập đoàn có gia tài lên tới ba nghìn năm trăm tỷ.

 

Mà Diệp Phi lại là một kẻ ở rẻ.

 

Triệu Hiểu Nguyệt the thé cười một tiếng: “Buồn cười chết mất, anh ăn bám ở nhà họ Đường, còn đòi có ba trăm năm mươi tỷ, giả bộ cũng hơi quá rồi đấy, có hai tỷ tôi liền…”

 

Diệp Phi không chút khách khí tức giận nói: “Có hai tỷ cô liền cởi hết sạch quần áo chạy ra ngoài đường?”

 

Triệu Hiểu Nguyệt vừa muốn ứng chiến, chợt nhớ tới tờ chỉ phiếu, theo bản năng mà ngậm miệng lại, tránh nhỡ’ đâu vừa mới nói ra bản thân lại thua, phải cởi truồng chạy.

 

“Có tiền hơn tôi?”

 

Triệu Đông Dương phản ứng lại, cười lạnh một tiếng: “Một kẻ vô dụng như cậu mà cũng muốn cùng tôi đấu phú?”

 

Diệp Phi không nhịn được mở miệng: “Dám không?”

 

Triệu Đông Dương dè bỉu: “Cậu không có tư cách đề thách thức với tôi, cho dù có thì cậu cảm thấy trong thẻ ngân hàng của cậu có ba trăm năm mươi tỷ sao?”

 

Mấy người phụ nữ Triệu Hiểu Nguyệt cười duyên, hiển nhiên đều cho rằng Diệp Phi là đang phô trương danh thế.

 

Dù sao thì trong thẻ ngân hàng có tiền hay không thì cũng không thể nhận ra được ngay trong chóc lát.

 

Diệp Phi không lưu tình nói: “Nói cho tôi biết, ba trăm năm mươi tỷ này có thể khiến anh biến mắt khỏi thế giới của Nhược Tuyết hay không.”

 

*Vô lim sỉ, anh là cái thá gì chứ?”

 

Triệu Hiểu Nguyệt khẽ kêu một tiếng: “Ai cho anh cái lá gan dám thách đấu với anh trai tôi vậy?”

 

Triệu Đông Dương cười khinh thường một tiếng: “Nhóc con cậu định đấu với tôi sao?”

 

Anh ta không tin trong thẻ của Diệp Phi thực sự có ba trăm năm mươi tỷ, thế nhưng anh ta cũng sẽ không đồng ý vì ba trăm năm mươi tỷ này mà rời đi, như vậy sẽ lưu lại ấn tượng không tốt với Đường Nhược Tuyết.

 

Trong ánh mắt Diệp Phi tràn đầy sự hờ hững: “Mặc kệ anh có muốn tiền hay không, nhưng nếu như anh còn quấy rầy Nhược Tuyết tôi nhất định sẽ không khách khí.”

 

“Cậu biết tôi là ai không? Cậu dám cướp Nhược Tuyết của tôi?”

 

Triệu Đông Dương tựa như thấy chuyện nực cười nhất trên thế gian này: “Tôi chính là người thừa kế của tập đoàn Đông Dương, tài sản trong nhà là hơn ba nghìn năm trăm tỷ…”

 

Diệp Phi ngắt lời: “Tôi là chông Nhược Tuyết…”

 

*Mười tám tuổi đỗ Thanh Bắc, hai mươi tuổi nhận được bằng kép kinh doanh và quản lý, hai tư tuổi tốt nghiệp tiền Sĩ luật ở Harvard.”

 

*Tôi là chồng của Nhược Tuyết!”

 

“Những người mà tôi đã thấy, tiền mà tôi đã chạm qua, những quốc gia mà tôi đã tới, đó chính là độ cao mà cả đời này anh cũng thể nào sánh được…”

 

“Tôi là chồng Nhược Tuyết!”

 

Triệu Đông Dương khí thế dâng trào, hùng hùng hỗ hỏ, thế nhưng lại bị một kiếm tàn khốc của Diệp Phi chặn họng.

 

Dù có nói bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không chặn được bốn chữ chồng của Nhược Tuyết, Triệu Đông Dương tức suýt chút nữa thì đã hộc máu.

 

“Coi như bây giờ Nhược Tuyết là vợ cậu thì Triệu Đông Dương tôi cũng có thể đào chân tường nhà cậu.”

 

Triệu Đông Dương hét lên một tiếng, ra đòn sát thủ, lấy ra một cái hộp, mở ra.

 

Ánh sáng rực rỡ tỏa ra tứ phía.

 

Một viên kim cương hồng mười ca-ra hiện ra trước mắt mọi người.

 

Ánh mắt của vô số phụ nữ liền trở nên cứng đờ trong nháy mát.

 

Nữ nhân trong thiên hạ này nào có ai nào lại không thích kim cương cơ chứ?

 

Lòng người luôn đổi thay.

 

“Nhược Tuyết, viên kim cương vĩnh hằng chỉ tâm này có giá ba mươi năm tỷ, nó là viên kim cương cứng nhất ở Nam phi.”

 

“Nó tượng trưng cho tình cảm bền chặt của chúng ta.”

 

Ánh mắt Triệu Đông Dương vô cùng tha thiết: “Nhược Tuyết, cho anh một cơ hội đi…”