Bà Xã Tôi Là Tổng Tài

Chương 64




Chương 64:

 

Đường Tam Quốc nhíu mày, mở miệng: “Vào tập đoàn Thiên Bảo so với việc thi công chức còn khó hơn.”

 

“Người mà tập đoàn Thiên Bảo chiêu mộ không phải là người có kinh nghiệm phong phú thì là người có thiên phú hơn người, có mầm mống tốt.”

 

Ngụ ý chính là Lâm Tiểu Nhan muốn vào đó là xác xuất cực kỳ nhỏ.

 

“Chị biết chính là khó vào nên chúng tôi mới tìm mọi người.”

 

Lâm Tam Cô nháy mắt ra hiệu: “Thu Linh, em mở phòng khám nhiều năm, tài nguên chữa bệnh vô số, Tam quốc, chơi đồ em chắc chắn lui đến với không ít quý nhân.”

 

“Giao tình mọi người với tập đoàn Thiên Bảo chắc không tồi đâu nhỉ, mọi người giúp chị chào hỏi một tiếng, Tiều Nhan đến tập đoàn Thiên Bảo không phải là dễ như uống nước sao?”

 

Lâm Tam Cô thu lại mấy phần ý cười: “Trừ phi mọi người không muốn giúp, hoặc lo lắng phải bỏ tiền ra, nợ ân tình…” Đường Tam Quốc và Lâm Thu Linh một mặt khó xử, hai người không phải không muốn giúp, mà việc này.

 

đã vượt qua khỏi phạm vi năng lực của bọn họ.

 

Hàn Nam Hoa một năm kiếm mấy trăm triệu, mà cả nhà Đường gia một năm cũng chỉ kiếm được mấy trăm vạn, hai bên chênh lệch đến mười tám ngàn dặm.

 

“Bọn họ thừa nhận là có quen Hàn Nam Hoa, nhưng cũng chỉ là xã giao, nào có năng lực đi cửa sau.”

 

Diệp Phi vốn dĩ muốn đi lên lầu, nhưng nghe thấy Hàn Nam Hoa thì chần chừ một chút, hỏi: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”

 

“Liên quan đến tập đoàn Thiên Bảo?”

 

Vốn dĩ đã bị Lâm Tam Cô gây áp lực, lại bị Diệp Phi hỏi như thế, Lâm Thu Linh lập tức mắng: “Cậu hỏi cái này làm gì, cũng chả giúp được gì.”

 

Bà phát tay đuổi Diệp Phi: “Nhanh đi nấu cơm đi, đợi chút nữa Lâm Tam Cô ở lại ăn cơm.”

 

Diệp Phi nhàn nhạt lên tiếng: “Vừa rồi nghe mọi người nhắc đến tập đoàn Thiên Bảo, con và lão Hàn có chút quan hệ, nói không chừng có thể giúp một chút.”

 

Nếu không phải thấy bầu không khí ngột ngạt làm ảnh hưởng đến Đường Nhược Tuyết thì anh cũng chả thèm để ý đến bọn họ.

 

“Cậu có thể giúp một tay?”

 

“Cậu có khả năng giúp cái gì?”

 

Lâm Tam Cô gào lên với Diệp Phi: “Việc này ít nhất là quản lý của tập đoàn Thiên Bảo mới giải quyết được, cậu biết không?”

 

Lâm Tam Cô cực kỳ tức giận, đã lúc nào rồi mà Diệp Phi còn đến quấy rày?

 

Lâm Thu Linh cũng lườm Diệp Phi một cái, sau đó phất tay bảo Diệp Phi đi ra: “Đi, không có chuyện của cậu thì đừng có chạy đến đây, không thấy chúng tôi đang lo lắng hay sao?”

 

“Nhớ lúc nấu cơm làm thêm món thịt viên tứ hỷ, cô ba của cậu thích ăn.”

 

Diệp Phi chỉ có thể im miệng.

 

“Thu Linh, Tam Quốc, chuyện này đều nhờ hai người.”

 

“Mấy người họ hàng chúng ta, chỉ có mấy người là có tiền đồ nhất, nếu như máy người cũng không giúp đỡ, thì Tiểu Nhan thật không còn cách nào nữa.”

 

Nhìn thấy vẻ mặt do dự của vợ chồng Đường Tam Quốc, Lâm Tam Cô lộ ra chút không thiện chí: “Các người nhẫn tâm nhìn Tiểu Nhan không có công việc, cả ngày ở nhà ăn bám qua ngày sao?”

 

Lâm Tiểu Nhan cũng chanh chua một câu: “Dì, dượng, lúc mắu chốt, cũng không thể giống như xe bị tuột xích được.”

 

Diệp Phi lắc đầu, con nhóc này, trách sao không có bệnh viện nào cần.

 

Lúc này Đường Nhược Tuyết vừa đổi giày đi đến: “Cô ba, có phải Tiểu Nhan muốn đến tập đoàn Thiên Bảo không?”

 

“Ai nha, dì xém chút là quên Nhược Tuyết, Nhược Tuyết chính là tổng giám đốc, cháu quen biết cũng không ít người nhỉ.”

 

Lâm Tam Cô vỗ đầu một cái, sự phẫn nộ biến thành nụ cười phơi phới gió xuân, sau đó đứng dậy lôi kéo Đường Nhược Tuyết ngồi xuống: “Nhược Tuyết, đến đây giúp em họ con một chút chuyện nhỏ.”

 

Tiếp theo bà ta đem chuyện kể tóm tắt một lần, sau đó mắt cao hơn đầu nói với Tiểu Nhan: “Mọi người không giúp nó, cuộc đời nó sẽ bị phá huỷ.”

 

Ánh mắt của Lâm Tam Cô sáng ngời: “Nhược Tuyết, các con hẳn không phải là kiểu người này đâu nhỉ?”

 

Sau khi nghe xong, Đường Nhược Tuyết bất đắc dĩ giải thích: “Cô ba, Tiểu Nhan, cái việc này, bố mẹ con thật sự: cũng không thể giúp.”

 

“Lão Hàn mặc dù bình dị gần gũi, nhưng chúng con với ông ấy cũng chỉ là quan hệ bình thường, không có giao tình gì cả.”

 

“Mà hằng năm số người muốn vào tập đoàn Thiên Bảo không phải một nghìn thì cũng đến tám trăm, trong đó có rất nhiều người có bối cảnh nhưng lão Hàn đều không cho họ mặt mũi.”

 

“Chúng ta lấy cái gì mà đi cửa sau?”

 

“Đương nhiên, lát nữa con có thể gọi điện thử.” Đường Nhược Tuyết không có phồng má giả làm người mập, bảo cô ba cần chuẩn bị tâm lý, chỉ là Lâm Tam Cô nghe thấy thế thì trầm mặt xuống.