Bà Xã Tôi Là Tổng Tài

Chương 57




Chương 57:

 

Sau đó, Triệu Hiểu Nguyệt lấy điện thoại di động ra gọi cho Đường Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, mau tới ngân hàng một chuyến đi, xảy ra chuyện rồi.”

 

“Cô đang có tình gây sự phải không?”

 

Diệp Phi nổi giận: “Tôi muốn gặp giám đốc ngân hàng của các người.”

 

“Giám đốc không phải người anh muốn gặp là gặp được.”

 

Triệu Hiểu Nguyệt hào hứng: “Lát nữa Nhược Tuyết tới đây, biết chuyện anh trộm chỉ phiếu của nhà họ Đường, để xem anh giải thích thế nào?”

 

Ánh mắt cô ta sáng lên, lần này cô ta phát hiện Diệp Phi trộm chỉ phiếu, nhất định Đường Nhược Tuyết sẽ ly hôn với Diệp Phi.

 

Một khi Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết ly hôn, anh trai cô ta có thể cưới Đường Nhược Tuyết rồi.

 

“Hiểu Nguyệt, xảy ra chuyện gì thế?”

 

Chẳng bao lâu sau, một chiếc BMW màu đỏ dừng lại trước ngân hàng. Cửa xe mở ra, Đường Nhược Tuyết vô cùng lo lắng chạy vào ngân hàng.

 

Nhìn thấy Diệp Phi, cô có chút run run: “Diệp Phi, sao anh lại ở đây?”

 

Lúc này, có mấy nhân viên ngân hàng cũng đi tới. Một người đàn ông trung niên gằn giọng quát: “Xảy ra chuyện gì thế?”

 

Triệu Hiểu Nguyệt vội vàng giải thích: “Giám đốc Giả, có người đem chi phiều trộm được tới đổi tiền.”

 

Giám đốc Giả cau mày, có người trộm chỉ phiếu sao?

 

“Chính là tên khốn này, anh ta trộm chỉ phiếu của nhà họ Đường, bị tôi bắt tại trận.”

 

Triệu Hiểu Nguyệt chỉ vào Diệp Phi mà hô: “Anh ta có chết cũng không chịu thừa nhận, nhưng tôi đã gọi người bị trộm tới rồi.”

 

Đường Nhược Tuyết cũng hoang mang không hiểu: “Chi phiếu?”

 

“Phải đấy, ở đây này, cả trăm triệu đấy.”

 

Triệu Hiểu Nguyệt lất tắm chỉ phiếu ra: “Anh ta muốn trộm sạch nhà họ Đường đây mà, đúng là đồ gian xảo.”

 

Đường Nhược Tuyết cầm tắm chi phiếu đó mà sửng sốt: “Đây đâu phải chi phiếu của nhà họ Đường?”

 

“Không phải của nhà họ Đường sao?”

 

Triệu Hiểu Đường không khỏi kinh ngạc, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Phi: “Vậy chắc chắn là anh ta trộm ở chỗ khác rồi, hoặc là trộm được trên đường.”

 

“Đúng là kẻ tham lam.”

 

Cô ta không ngừng châm chọc: “Như vậy thì vẫn là kẻ ngu ngốc mà thôi, anh tưởng rằng anh nhặt được chỉ phiếu là có thể đi tiền chắc?”

 

Đường Nhược Tuyết nheo mát lại: “Diệp Phi, chuyện gì thế này?”

 

“Không sai, tắm chi phiếu này không phải của nhà họ Đường, không phải tôi trộm càng không phải tôi nhặt được.”

 

Diệp Phi thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Đường Nhược Tuyết: “Đây là chỉ phiếu Hoàng Chấn Đông cho tôi. Tôi giúp anh ta làm một chuyện, anh ta cho tôi một trăm triệu để cảm on.”

 

“Kẻ vô dụng như anh thì giúp được gì chứ?”

 

Triệu Hiểu Nguyệt khit mũi coi thường: “Hơn nữa tên não hỏng nào lại cho anh một trăm triệu chứ, Hoàng Chấn Đông cái gì, Hoàng đần độn thì có…”

 

“Cái gì?

 

“Hoàng Chấn Đông?”

 

Nói được nửa câu, biểu cảm của Triệu Hiểu Nguyệt thay.

 

đổi: “Hội trưởng Hoàng?”

 

Lúc này, giám đốc Giả cầm tắm chi phiếu lên xem: “Đây là chi phiếu của hội trưởng Hoàng, chữ ký của ông ấy tôi nhìn qua là nhận ra.”

 

Đường Nhược Tuyết cũng ôn hòa làm chứng: “Diệp Phi và hội trưởng Hoàng quả thực có quen biết.”

 

“Gan của anh cũng lớn đấy nhỉ?”

 

Triệu Hiểu Nguyệt giật mình: “Đến cả chi phiếu của Hoàng tiên sinh mà cũng dám trộm?”

 

“Tôi đã nói rồi, đây là tiền thù lao Hoàng Chấn Đông cho tôi.”

 

Diệp Phi vô cùng bình tĩnh: “Nêu cô không tin thì cứ việc gọi điện thoại hỏi một câu.”

 

Giám đốc Giả có chút do dự, sau đó ông ta lấy điện thoại di động ra gọi điện. Chẳng bao lâu sau, sắc mặt của ông ta trở nên bối rối, sau đó ông ta tắt điện thoại.

 

“Diệp tiên sinh, thật ngại quá, chúng tôi hiểu lầm anh rồi.”