Bà Xã, Theo Anh Về Nhà Đi

Chương 56: Đêm ba mươi




Từ hôm Giang Ly nói hươu nói vượn với tiểu thư tiếp tân xong, tôi đến xQ vô cùng thuận lợi. Hơn nữa ánh mắt của nhân viên xQ nhìn tôi, chậc chậc, tràn đầy kinh sợ, đôi khi còn có thể xen lẫn một tia ám muội hoặc là ghen ghét, tôi rất ít khi có thể hưởng thụ được ánh mắt như vậy, thế nên tiểu nhân đắc chí, càng tích cực đưa cơm cho Giang Ly hơn.

Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, nháy mắt đã đến Tết Âm lịch, phần lớn nhân viên của xQ đều xin nghỉ, mà Giang Ly, đương nhiên sẽ không bạc đãi chính mình.

Vì vậy trước đêm ba mươi một ngày, tôi và Giang Ly lên máy bay đến thành phố L.

Thị trấn K là một huyện cấp thành phố bình thường của Trung Quốc, cách thành phố L không xa, ngồi xe đại khái hơn một giờ là tới nơi, ba mẹ Giang Ly từ trước đến nay đều sống ở đó. Tôi luôn luôn chờ mong được đến thị trấn K để hiểu biết thêm một chút, bởi vì tôi đặc biệt muốn coi coi thị trấn K có cái gì đặc biệt mà có thể chế tạo ra một kẻ tai họa của nhân gian như Giang Ly.

Lúc chúng tôi đến nhà Giang Ly, đã là gần nửa đêm, xung quanh đều rất yên tĩnh, chúng tôi cực kỳ nhẹ nhàng. Nhà của Giang Ly ở trong một khu nhà của ở trong thị trấn K, nghe nói trong khu này có rất nhiều hộ gia đình đều là giáo viên, có mấy người lại còn là giáo viên ngữ văn…

Không sao, tôi không sợ, mẹ chồng tôi là giáo viên ngữ văn cơ mà, sợ cái quái gì cơ chứ… Tôi vừa bước theo sau Giang Ly, vừa miên man suy nghĩ tự mình tăng thêm lòng can đảm.

Cha mẹ Giang Ly rất nhiệt tình chào đón chúng tôi, nhưng mà nhìn thấy mỹ nữ giáo viên ngữ văn kia, tôi vẫn có chút sợ. Aiz, tôi làm sao lại thiếu tinh thần như vậy chứ….

Ăn xong cơm tối, hàn huyên một lát, tôi liền thấy buồn ngủ. Hôm nay bôn ba cả một ngày, quá mệt mỏi.

Nhưng mà lúc đi ngủ tôi liền phát hiện một vấn đề. Tôi phải ngủ chung với Giang Ly trên một cái giường, đắp chung một cái chăn.

Cái giường này là một chiếc giường đôi tiêu chuẩn dành cho hai người, so với cái giường của Giang Ly nhỏ hơn rất nhiều. Hơn nữa… Tôi còn chưa từng cùng Giang Ly đắp chung một cái chăn bao giờ ách…

Tôi nhìn trộm qua Giang Ly, dáng vẻ của hắn giống như chẳng sao cả. Khốn, anh không có cảm giác với phụ nữ, không có nghĩa là tôi không có cảm giác đối với đàn ông có được không!

Không hiểu sao trên mặt của tôi dâng lên một trận khô nóng, tôi cúi đầu xấu hổ kéo chăn, rụt rè nói: “Cái kia… Có cần tìm mẹ anh lấy thêm một cái chăn nữa không?”

Giang Ly mặt không biểu cảm hỏi một đằng đáp một nẻo: “Là mẹ chúng ta.”

“Được rồi, thì mẹ chúng ta,” Tôi nuốt nước miếng, có chút khẩn trương, “…” Rốt cuộc là có còn cái chăn nào nữa không vậy…

Giang Ly bổ một câu thiếu chút nữa làm tôi chết sặc, hắn nói: “Nhà chúng tôi hơi nghèo, chắc là không có chăn khác đâu.”

Tôi bị sét đánh không nhẹ, miễn cưỡng có thể đứng vững. Thiện tai, nhà anh nghèo? Anh ấy, đường đường là người sáng lập ra xQ, chắc không đến nổi một cái chăn cũng không mua nổi chứ?

Giang Ly hình như cũng ý thức được cách nói này không được thuận cho lắm, vậy nên hắn đánh nói: “Để tôi hỏi thử xem.” Hắn mới xoay người bước ra khỏi cửa, chưa được bao lâu đã quay lại. “Tôi hỏi rồi, chắc là có, đáng tiếc là mẹ tôi dạo này mới được tặng một loại băng phiến kiểu mới, bây giờ chăn mền không dùng đến đều bị đem đi xông băng phiến hết cả rồi.”

Tôi cắn răng: “Không sao, tôi không ngại.” Không phải là bị xông băng phiến vài ngày hay sao.Tôi gần đây luôn mơ thấy mộng xuân, mơ thấy Giang Ly hôn tôi. Bạn nói xem nhỡ đâu tôi trong lúc ngủ mơ không cẩn thận một cái thú tính nổi lên, đem Giang Ly làm gì đó, tôi làm sao mà sống tiếp được.

“Cô xác định?” Giang Ly xấu xa nhìn tôi, “Cô xác định sẽ không để ý đến cái mùi băng phiến hỗn tạp giữa mùi hoa đinh hương với mùi nước tiểu chứ?”

Tôi rùng mình một cái, sao cái băng phiến này biến thái vậy, hoa đinh hương với nước tiểu!

Thế nên tôi đành cúi đầu: “Thật ngại quá, tôi cực kỳ để ý.” Được rồi, một chăn thì một chăn luôn, Quan Tiểu Yến tôi đây cũng không phải loại người không có định lực, ừ hừ!

Tôi nằm trên giường, có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng hít thở của Ginag Ly ở bên cạnh, càng có thể rõ ràng cảm nhận được tiếng tim đập của chính mình. Tôi cảm thấy mình thật sự điên rồi. Con người tôi tuy có chút háo sắc một chút, nhưng mà đâu phải là kiểu người sắc mê tâm khiếu chứ, huống hồ thái độ của tôi đối với sắc đẹp cho tới bây giờ đều là chỉ đứng xa mà nhìn chứ không chơi đùa, nhưng mà bây giờ…

Tôi trở mình quay lưng về phía Giang Ly, đè nén lại trái tim đang đập loạn của mình. Tôi cảm thấy mình có thể làm một cái chén đi là vừa, lại đi hoa si với một tên đồng tính luyến ái.

Bởi vì ban ngày quá mệt mỏi, cho nên tôi miên man suy nghĩ trong chốc lát, bất tri bất giác ngủ lúc nào không biết.

Ngày hôm sau, tôi thức dậy cực kỳ sớm, đương nhiên, Giang Ly dậy còn sớm hơn tôi, nói đúng ra, là Giang Ly một nhà ba người nhà bọn họ đều sáng sớm đã rời giường đi tập thể dục… Quả nhiên thói quen biến thái này của Giang Ly là có truyền thống.

Bắt đầu từ lúc sáng khi tôi nhìn thấy Giang Ly, hắn luôn luôn thỉnh thoảng hắt xì một tiếng. Thế nên tôi tốt bụng ân cần thăm hỏi hắn, không ngờ hắn lại bất mãn nhìn tôi một cái, nói: “Không phải bởi vì nửa đêm cô giật hết chăn mền trên người tôi, Quan Tiểu Yến, cô ngủ cũng thật náo nhiệt.”

Tôi lại ỉu xìu đỏ mặt, dứt khoát không thèm để ý đến hắn nữa.

Ăn xong bữa sáng, bố mẹ chồng của tôi liền lôi giấy và bút mực ra chuẩn bị viết câu đối. Đã lâu rồi tôi chưa thấy qua viết câu đối, cho nên trong đầu tôi câu đối đã hoàn toàn là thứ mua được mà không phải viết ra. Thế nên nhìn dáng vẻ một nhà ba người dòng dõi thư hương trước mặt này tụ tập cùng một chỗ mài mực soàn soạt, tôi đột nhiên cảm thấy mình thật là thấp hèn a a a a a….

Mỹ nữ giáo viên ngữ văn viết xong một bộ câu đối, ngẩng đầu lên nhìn tôi cười hòa ái, nói: “Tiếu Yến, đến đây cùng viết đi.”

Tôi rụt rè lắc đầu: “Ha ha, con…con không biết…”

Giáo viên ngữ văn nhiệt tình kéo tôi qua: “Không sao, Giang Ly cũng đâu có biết. Lễ mừng năm mới viết mấy chữ dán lên có thể mang đến vận may.”

Tôi cúi đầu nhìn chữ “Phúc” thật to cực đều đặn kia của Giang Ly, nghĩ thầm, thì ra giáo viên cũng biết nói dối với mê tín.

Kệ đi, viết thì viết, dù sao tôi cũng không phải kiểu người quái dị, là mọi người muốn tôi viết, có dọa người cũng không phải lỗi của tôi. Tôi cầm lấy bút lông, vung lên mà quệt, trên tờ giấy hồng viết bốn chữ to “Tài nguyên nghiễm tiến”*, có mấy nét giống hệt như lông mày của Shin cậu bé bút chì, có mấy nét hệt như tay chân của người nghiện ma túy, tôi viết xong, cũng không đành lòng mà ngắm.

* Tiền vào như nước ấy bà con ạ =))

Mỹ nữ lão sư cười ha hả mà đem “Tài nguyên nghiễm tiến” tôi vừa mới viết đặt trên bàn hong khô, tôi có chút xấu hổ, lần lượt nhìn vẻ mặt của mọi người. Bố chồng tôi coi như không có gì khác thường, vẫn hiền lành cười như cũ, mà Giang Ly, hắn tuy cười, nhưng trên mặt viết đầy một chữ “Khinh”. Cho nên đầu tôi nóng lên, nói với hắn: “Kỳ thật con viết theo lối viết thảo.*”

* lối viết chữ Hán có nét bút liên tục, viết nhanh… chị Yến đây chắc là viết theo kiểu cuồng thảo =))

Tôi vừa nói như vậy, chính thức viết theo lối viết thảo Giang ba ba vặn vẹo quay mặt về phía sau…

Thế nên tôi lại càng thấy xấu hổ thêm. Đúng lúc này, mỹ nữ giáo viên ngữ văn đi tới, tôi giống như bắt được phao cứu sinh, hy vọng bà đến giải vây cho tôi một lát. Ai ngờ bà lại cực kỳ kích động bước tới, ở trên giấy hồng viết bốn chữ xinh đẹp “Sớm sinh quý tử”, sau đó lại kích động cầm lên hong khô…

Tôi cúi đầu thật thấp, không dám nhìn Giang Ly. Tôi thấy mặt mình nóng lên, rất nghiêm trọng, tôi nghĩ tôi hẳn là sinh bệnh rồi, bệnh quái lạ…

Nhiệm vụ dán câu đối được giao cho tôi và Giang Ly. Khi tôi đem “Tài nguyên nghiễm tiến” dính lên một cái cánh tủ trong phòng Giang Ly, tôi quay đầu, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn Giang Ly, nói: “Tôi viết cực kỳ khó coi đúng không?” Kỳ thật tôi đang muốn hắn an ủi tôi vài câu.

Quả nhiên, Giang Ly an ủi tôi nói: “Còn có thể dùng được.”

Tôi cảm động nhìn hắn, lúc này, hắn lại bổ sung một câu: “Ít nhất cũng có thể trừ tà.”

Tôi: “…”



Sau buổi trưa tôi cùng Giang Ly đi xem hội chùa. Hội chùa năm mới rất náo nhiệt, tôi mua rất nhiều thứ linh tinh, đều nhét cho Giang Ly xách hết. Trong hội chủa có rất nhiều thứ tuy thú vị, nhưng cũng không có gì mới mẻ, nhưng mà có một chuyện lại làm cbo tôi ngạc nhiên không thôi. Tôi phát hiện, chỉ ngắn ngủn trong vòng mười lăm phút kể từ khi chúng tôi đi bộ từ trong sân khu nhà cho đến hội chùa, những người gặp trên đường, trong mười người thì có tám người biết Giang Ly, lại còn thân thiết chào hỏi với hắn. Người nào lớn tuổi một chút sẽ gọi hắn là “Tiểu Giang” hoặc là “Tiểu Ly”, nhỏ tuổi hơn một chút thì gọi thẳng tên hắn, còn có một số người gọi hắn “Giang ca ca” “Giang ca” “Ly tử ca”…

Tôi thấy cực kỳ kỳ lạ, thị trấn K tuy rằng không lớn, nhưng mà cũng không nhỏ mà? Làm sao tất cả mọi người hình như đều rất quen thuộc vậy?

Tôi có chút lạ lùng, bèn hỏi Giang Ly: “Anh quen bọn họ?”

Giang Ly cực kỳ thản nhiên trả lời: “Không quen.”

Tôi: “…”

Tôi nhìn dáng vẻ điềm nhiên như không của Giang Ly, thay hắn 囧 một cái, lập tức lại hỏi: “Nhưng mà bọn họ giống như đều biết anh… ách…”

Giang Ly tiếp tục bình tĩnh: “Chắc là do thanh danh của cha mẹ chúng ta rất nổi tiếng.”

Nhìn Giang Ly trấn định như vậy, tôi cũng tin, hơn nữa âm thầm bắt đầu sùng bái hai vị giáo sư nhân dân kia. Đương nhiên sau này tôi nghe Hàn Kiêu kể, mới biết rốt cuộc đây đã xảy ra chuyện gì.

Thì ra, thì ra, thì ra, sự nổi tiếng của Giang Ly, rất có thể còn áp đảo hắn… à không, cha mẹ của chúng tôi. Vì sao ư?

Thị trấn K là một trấn rất nhỏ, giáo dục ở đây tương đối tụt hậu, nếu có một đứa con có thể thi đỗ Đại học Thanh Hoa Bắc Kinh danh tiếng, nhất định sẽ là một sự kiện oanh động toàn thành phố. Mà Giang Ly, hắn chính là một lần thi đã đứng đầu cuộc thi đại học làm thủ khoa của bọn họ, đúng vậy, một lần, thủ khoa thi đại học…

Trung Quốc có rất nhiều người có thói quen ở tối đêm ba mươi xem Xuân Vãn*, tôi chính là người như vậy, bố mẹ chồng tôi cũng vậy. Về phần Giang Ly…Hắn có như vậy hay không đã chẳng phải chuyện gì quan trọng nữa rồi…

* Một chương trình cuối năm giống Gặp nhau cuối năm ở bên mình ấy.

Lúc một nhà bốn miệng đang hào hứng bừng bừng ngồi trước TV xem Xuân Vãn, tuy rằng tôi bị bộ lễ phục của người dẫn chương trình làm cho sét đánh đến mất hồn, mặc dù có mấy màn vũ đạo thật sự làm cho người ta đầu váng mắt hoa, chẳng qua tôi thấy ánh sáng sân khấu được thiết kế thật đẹp, do đó cũng cố mà xem. Xem được gần hai tiếng, trừ tôi ra, ba người còn lại đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. Tôi nhìn trái nhìn phải, ngại ngùng nói: “Hay là cả nhà mình đi ngủ sớm một chút đi?’

Giáo viên ngữ văn lắc đầu: “Nhà mình còn đón giao thừa, con thấy mệt thì cứ đi ngủ trước đi.”

Nhưng mà tôi rất hưng phấn, một chút cũng không thấy buồn ngủ.

Lúc này, Giang Ly đột nhiên nói: “Xuân Vãn năm nay chán chết đi được!”

Tôi vừa định lắc đầu, đã thấy giáo viên ngữ văn cùng với giáo viên số học phi thường nhất trí gật đầu. Ách, chẳng lẽ bọn họ không thấy sân khấu được thiết kế rất đẹp sao? ( cô làm ơn tập trung vào trọng điểm có được không = = )

Giáo viên số học đề nghị nói: “Hay là cả nhà mình xem phim đi.”

Hai người kia nhất trí đồng ý. Tôi hỏi Giang Ly: “Phim gì vậy?”

Giang Ly bình tĩnh trả lời: “Phim kinh dị.”

Tôi: “…”

Có cần biến thái đến như vậy không, đêm ba mươi lại đi xem phim kinh dị? Một nhà ba người này là loại người gì vậy a a a a a a….



Tất cả đèn trong phòng đều bị tắt đi, trên ghế bốn người ngồi song song, ánh sáng xanh yếu ớt từ màn hình TV chiếu vào mặt bốn người, hết sức quỷ dị.

Tôi nghe thấy âm nhạc rùng rợn kinh hồn trong TV, cám thấy tóc gáy từng cây từng cây một lần lượt dựng lên.

Tôi không phải chưa từng xem qua phim kinh dị, nhưng mà chính bởi vì xem nhiều quá, bây giờ mới càng thêm sợ hãi, bởi vì tôi biết rõ, thứ này ám ảnh người ta đến như thế nào. Hơn nữa nếu là mấy phim tôi đã xem rồi thì không nói làm gì, nhưng mà nghe nói, nghe nói đây là phim mới ra của năm nay, hai vị giáo sư nhân dân nhất định không cam lòng xem trước, muốn chờ con trai con dâu về xem cùng.

Tôi xem như mở rộng tầm mắt, thì ra phim kinh dị cũng có thể lấy ra mừng tuổi.

Tôi cuối cùng cũng hiểu cho Giang Ly, có cha mẹ bựa như vậy, hắn không bựa mới không có gì để nói. Đồng thời tôi cũng bắt đầu thông cảm cho hắn, nghe nói thằng nhóc này từ nhỏ đã bị phim kinh dị hun đúc, chẳng trách tình cách của hắn biến thái như vậy, kỳ thật cũng không thể trách hắn hoàn toàn…

Trên màn hình đột nhiên xuất hiện một cái đầu máu chảy đầm đìa!

Tôi “A” một tiếng thảm thiết, tiện tay túm lấy một cái gì đó bên cạnh, gắt gao nắm chặt. Khi tôi bị vật kia nắm lại xong, tôi mới phát hiện, thì ra tôi bắt được cánh tay của Giang Ly.

Khuôn mặt dày dặn của tôi chợt đỏ bừng, ngượng ngùng thả tay hắn ra, tiếp tục xem TV. May mà bây giờ trong phòng tương đối tối, mọi người không nhìn thấy sự xấu hổ của tôi.

Theo nội dung của bộ phim, trong phòng thỉnh thoảng lại truyền ra một hai tiếng gào thét của của tôi, trừ cái đó ra, cũng chỉ có những tiếng động làm cho người ta sởn gai ốc ttrong TV.

Sau đó, nữ diễn viên ở trong đêm hôm khuya khoắt, bước vào trong hoa viên của mình. Xung quanh có ánh sáng lờ mờ, rất u ám, làm cho tâm trạng người ta nặng nề vô cùng. Trong hoa viên yên lặng đến chết chóc, làm cho người ta cảm thấy sẽ có chuyện gì đó sẽ xảy ra.

Nữ diễn viên bước từng bước về phía sâu trong hoa viên, từng bước từng bước…

Tôi ngừng thở, mắt không chớp lấy một cái, gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình TV. Xuất hiện, tên kia sắp xuất hiện…

Đúng lúc này, có một bàn tay, chậm rãi, bò lên trên bờ vai tôi….

Tôi “Á” một tiếng, phản xạ có điều kiện muốn nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha run rẩy vung tay loạn xạ, lại bị cánh tay kia gắt gao ấn xuống ghế.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị chủ nhân của cánh tay kia lôi vào trong lòng, ôm chặt chẽ. Sau đó người kia thấp giọng bên tai tôi, có chứa chút vui vẻ mà nói: “Tất cả đều là giả, cô sợ cái gì?”

Nỏi nhảm, tôi cũng biết là giả, nhưng mà… nhưng mà đúng là rất khủng bố nha…

Không đúng, là Giang Ly? Giang Ly hắn lại dọa tôi? Tôi kịp phản ứng lại, giãy dụa muốn tách ra khỏi Giang Ly, đồng thời phẫn hận chất vấn hắn: “Giang Ly, anh sao lại dọa tôi chứ! Anh không biết dọa người có thể làm chết người sao?!”

Giang Ly cũng không buông tay, hắn khẽ hất hàm, cực kỳ có cảm giác hồi hộp nói: “Mau xem đi, cái xác không đầu kia xuất hiện rồi.”

Tôi quay đầu nhìn về phía màn hình TV, chỉ thấy cái thi thể không đầu kia lẳng lặng xuất hiện phía sau lưng nữ diễn viên, sau đó hắn vươn hai tay lên, nhẹ nhàng mà túm lấy đầu của cô ta…

Tôi hét thảm lên một tiếng, hai tay gắt gao ôm lấy Giang Ly, vùi mặt trong lồng ngực của hắn không dám xem tiếp. Quá quá quá quá kinh khủng!

Tôi cảm thấy nhất định tôi là bị phim kinh dị kích thích làm cho thần kinh rối loạn rồi, bởi vì tôi cảm thấy lồng ngực của Giang Ly dường như đang rung lên nhè nhẹ, hắn giống như… đang cười?

Xem phim kinh dị không thét lên thì thôi, còn có thể bật cười sao? Quả nhiên thế giới này so với phim kinh dị còn “ảo” hơn rất nhiều!

Tôi nép vào trong ngực Giang Ly, đột nhiên phát hiện, tư thế của hai chúng tôi như vậy, cực kỳ cực kỳ, mờ ám. Tôi cảm thấy mặt mình như phát sốt vậy, tất cả xung quanh đều không tồn tại, chỉ còn lại cánh tay mạnh mẽ cùng với lồng ngực rắn chắc của Giang Ly. Tôi dè dặt ngẩng đầu lên nhìn Giang Ly, lại phát hiện hai mắt của hắn vẫn nhìn thẳng vào màn hình TV, một chút biểu cảm cũng không có. Hai tay của hắn vẫn ôm lấy tôi như cũ, hoàn toàn không có ý định buông ra, phảng phất như hết thảy những chuyện này đều là đương nhiên.

Tôi cúi đầu xuống, trong lòng có chút khổ sở. Thì ra Giang Ly chẳng hề quan tâm, hắn thật sự một chút cũng không để ý. Hắn ôm tôi, tựa như ôm một con mèo nhỏ đang bị kinh hãi, ung dung mà tự nhiên.

Hắn sẽ không thích tôi, hắn chỉ thích đàn ông.

Nhưng mà, tôi giống như có chút yêu thích hắn…

Tôi cọ vào cổ Giang Ly, chọn lấy một tư thế thoải mái tựa vào ngực hắn. Tuy sự ôm ấp này không thuộc về tôi, nhưng mà… hãy để cho tôi mượn trong chốc lát thôi. Tôi biết rõ làm như vậy là không đúng, nhưng mà tôi vẫn không thể khống chế được bản thân.

Tôi thực bội phục chính mình, trong tình cảnh hỗn loạn như vậy mà vẫn có thể ngủ ngon lành. Có lẽ là bởi vì sự ôm ấp của Giang Ly quá ấm áp thoải mái chăng?

Tôi không kịp đón giao thừa, cũng không xem được pháo hoa bắn lúc nửa đêm. Lúc tôi tỉnh lại, đã là đêm khuya, bên cạnh giường chỉ có ánh sáng màu cam nhàn nhạt của chiếc đèn bàn đang tỏa sáng, ấm áp mà yên tĩnh.

Tôi là bị nước tiểu làm cho nghẹn tỉnh.

Lúc tôi mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy trên lưng hơi nằng nặng, sau lưng tựa vào một thứ gì đó rất cứng cáp. Tôi vô ý thức vươn tay chạm đến giữa eo, sau đó mò thấy một cánh tay.

Cho nên trong nháy mắt tôi trở nên thanh tỉnh. Sau đó tôi phát hiện, tôi đang ngủ trong vòng tay của Giang Ly.

Lúc này chúng tôi nằm cùng trên một chiếc giường, tôi dựa vào trong ngực Giang Ly, hắn choàng tay qua eo tôi, cằm để trên đầu tôi, tư thế muốn thân mật bao nhiêu thì có bấy nhiêu thân mật, tựa như một đôi vợ chồng ân ái.

Đầu của tôi như bị một vật gì đó nặng nề tông phải, thật lâu sau mới hồi hồn trở lại. Nhưng mà đáy lòng của tôi lại trở nên quay cuồng, Giang Ly, tại sao hắn lại ôm tôi ngủ?

Tận sâu trong đáy lòng tôi cất giấu một đáp án mong đợi nào đó, nhưng mà, đáp án kia cứ một lần lại một lần bị tôi chối bỏ.

Nội tâm của tôi vùng vẫy trong chốc lát, phát hiện chính mình thật sự không có cách nào tìm được sự cân bằng giữa tình cảm và lý trí, đành phải dứt khoát vứt bỏ những thứ loạn thất bát tao gì đó trong đầu, trước giải quyết vấn đề sinh lý quan trọng hơn.

Vậy nên tôi từ trong lòng Giang Ly đứng dậy, khoác thêm áo đi vào phòng vệ sinh.

Trở lại phòng ngủ, tôi do dự một chút, nằm xuống bên cạnh Giang Ly, cách hắn hơi xa một chút. Có những thứ nếu đã biết là không chiếm được, như vậy tôi tình nguyện bản thân không cần phải nhìn thấy, như vậy có thể dễ dàng hết hy vọng hơn.

Nhưng mà tôi vừa nằm xuống, lại bị Giang Ly kéo vào trong ngực, một lần nữa ôm lấy.

Tôi cảm thấy trái tim gần như như muốn nhảy ra ngoài, thân thể cứng nhắc không dám động đậy.

Giang Ly lại ghé vào tai tôi, giống như đang nói mê nói: “Đừng suy nghĩ lung tung, mau ngủ đi.”

Trái tim của tôi như trầm xuống, lấy hết dũng khí gọi hắn: “Giang Ly.”

Giang Ly lên tiếng.

Tôi nuốt nuốt nước miếng, vô cùng khẩn trương: “Anh…tại sao anh phải ôm tôi ngủ?”

Giang Ly đáp: “Quan Tiểu Yến, cô không phải thật sự muốn làm tôi chết cóng đấy chứ?”

Thân thể của tôi từ từ buông lỏng, nhưng chẳng biết là nên buồn hay nên vui.