Bà Xã, Ôm Một Cái

Chương 4: Chương 4






Ngôn Tứ dường như luôn sống dưới sự bảo vệ của Tề Duật, giống như một con mèo con mềm mại và ngoan ngoãn được hắn ôm vào lòng.

Nhưng đôi khi rõ ràng Tề Duật giống một con mèo con hơn, thích nằm trong vòng tay của Ngôn Tứ thích làm nũng muốn ôm một cái và khi Ngôn Tứ bị bắt nạt, hắn sẽ đưa cái chân của mèo nhỏ ra để cào người ta.

Cậu có thể cảm nhận được tình yêu và sự ỷ lại của Tề Duật dành cho mình, đến nỗi cậu không thể biết mối quan hệ giữa họ là gì.

– –
Ngày Tề Duật thổ lộ, hắn đưa Ngôn Tứ đến công viên xem hồ cá Koi, đó là một đêm mùa thu, ánh trăng sáng hòa cùng ánh đèn mờ ảo ven đường, lấp lánh trên mặt hồ.

Tề Duật cứ như vậy nắm tay Ngôn Tứ, chỉ tay về phía hồ nước trong vắt, nhìn đàn cá koi đang bơi trong đó, một số đi theo cặp, một số đi một mình.

Tề Duật hỏi: “Cùng ước nguyện thì có thể thực hiện được không?”
Bàn tay nhỏ bé của cậu bị bàn tay to lớn của đối phương bao lấy, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, gió thu làm cho cậu hơi lạnh, nguồn nhiệt duy nhất chính là Tề Duật đang nắm lấy tay mình.

Ngôn Tứ nghe vậy quay mặt lại nhìn, ánh trăng từ trong hồ phản chiếu vào trên mặt phác họa ra cái mũi cao thẳng cùng đường nét mặt của hắn, cậu thất thần gật gật đầu nói: “Đương nhiên sẽ thực hiện được.


Cậu nắm chặt tay Tề Duật, trò chuyện như thường ngày: “Những bé ngoan ước thì sẽ thực hiện được.


Đang nói, mắt cậu lại lướt xuống mặt hồ nhìn thấy những con cá nhỏ ẩn mình trong đó.


Ngôn Tứ cảm thấy bàn tay hắn đột nhiên phát lực, hắn không đứng vững có chút ngã, đang định hỏi Tề Duật bị làm sao.

Tề Duật đã ôm cậu vào trong lòng, hai tay hắn túm chặt áo khoác cậu, hai người liền dính vào nhau.

Hắn cúi đầu ngửi tóc của Ngôn Tứ nói: “Thơm quá.


Ngôn Tứ nhất thời xấu hổ không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể vặn người nói: “Làm sao vậy, buông mình ra trước được không?”
Tề Duật siết chặt vòng tay, làm cậu có chút khó chịu cảm thấy hôm nay đối phương có gì không đúng.

Tề Duật không nghe Ngôn Tứ nói, nhét tay cậu nắm vào trong túi áo, mơ hồ giải thích: “Cậu mặc quá ít.


Ngôn Tứ cảm nhận được lồng ngực rung lên và bàn tay ấm áp của Tề Duật, lòng bàn tay cậu bất giác đổ mồ hôi, hít hít mũi nói: “Ừm, hơi lạnh.

” Tuỳ ý để đối phương cứ như vậy mà ôm.

Hắn ôm cậu, đặt cằm lên vai đối phương nói: “Gần đây tôi cũng thực ngoan nha, không có đánh nhau.


Ngôn Tứ khó hiểu trước câu hỏi khó giải thích này nên gật đầu đáp: “Rất ngoan.

” Dường như cậu cảm thấy nhịp tim của đối phương đập nhanh hơn.

Tề Duật lại vùi đầu vào cổ cậu, cọ cọ rồi ôn nhu nói: “Tôi vừa mới trộm ước, cậu có muốn biết không?”
Ngôn Tứ bị hắn làm nhột nhột, lấy tay từ trong túi Tề Duật, muốn đẩy hắn ra: “Cậu ước thì không được nói ra.


Đôi mắt Tề Duật tối sầm thô bạo kéo Ngôn Tứ về, vòng tay ôm eo đối phương, lúc cúi đầu xuống chóp mũi cọ vào lông mi của Ngôn Tứ, cậu vội vàng ngửa đầu ra sau.

Tề Duật vươn một tay trụ đầu đối phương, khôi phục đôi mắt trong veo thường ngày, nhìn chằm chằm vào mắt Ngôn Tứ nói: “Nhưng là tôi muốn nói cho cậu.


Ngôn Tứ cảm thấy hôm nay Tề Duật có chút không kiềm chế được, dùng sức ôm chặt cậu, muốn động cũng không động được, không giống như mèo con ôm sợi dây đùa giỡn mà giống như một con hổ đang khống chế con mồi của mình.

Hắn ôm đầu thủ sẵn không cho cậu quay đầu chỗ khác, ôn nhu nhìn đối phương, giọng nói quả thực không thể cưỡng lại được.

Ngôn Tứ nghe Tề Duật nói từng chữ một: “Tôi muốn chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.

” Vĩnh viễn sống ở trong mắt của tôi, người khác không được phép nhìn cậu.


Ngôn Tứ nghe xong cũng thả lỏng, duỗi tay sờ tóc mái trước trán đối phương, cười trả lời: “Sao cậu lại ấu trĩ như vậy, hiện tại chúng ta ở cùng nhau, chuyện của tương lại về sau hẳn nói.


Nhưng Tề Duật lại không đầu không đuôi hỏi: “Tôi hôn cậu được không?”
Không đợi đối phương trả lời, Tề Duật đã hôn lên khóe miệng Ngôn Tứ, liếm từng chút trên khoé miệng bé con sau đó phủ lên toàn bộ môi của cậu.

Ngôn Tứ trợn to mắt, đầu óc trống rỗng, nghe thấy Tề Duật oán giận: “Cậu không hiểu ý của tôi.


Tề Duật không thâm nhập vào mà chuyển hướng hôn lên trán Ngôn Tứ, đặt cằm lên vai cậu nói: “Ý của anh là, anh có thể làm bạn trai của em không.


Ngôn Tứ nhìn vào yết hầu hắn đang chuyển động nhất thời không biết trả lời như thế nào, Tề Duật cũng cúi đầu nhìn cậu.

Cậu nhìn thấy hốc mắt hắn đỏ bừng, hai mắt ươn ướt, giây tiếp theo dường như muốn khóc, ánh mắt nhìn về phía miệng bị hôn của cậu có vết nước.

Ngôn Tứ có cảm giác nếu cậu từ chối, Tề Duật sẽ khóc lớn hôn mình.

Cậu theo bản năng liếm môi dưới, đầu lưỡi đỏ mọng quét những vết ẩm ướt trên miệng, để lại một dấu vết mới sáng lấp lánh dưới ánh trăng.

Hầu kết Tề Duật chuyển động, mí mắt rũ xuống ngăn trở dục vọng trong mắt sau đó nhìn đối phương bằng đôi mắt ẩm ướt, làm nũng: “Được không?”
Ngôn Tứ một cái đầu hai cái lớn cảm thấy Tề Duật đối với mình chỉ là ỷ lại mà thôi, mỗi lần nói gì sẽ làm nũng.

Cậu cố gắng thay đổi suy nghĩ của Tề Duật, cố gắng khuyên bảo nói: “Cậu đối với mình không phải loại thích này, chỉ là…”
Ngôn Tứ còn chưa kịp nói xong, Tề Duật đã lạnh giọng ngắt lời cậu: “Muốn nắm tay cậu ôm hôn môi làm tình còn không phải cái loại thích này sao?”
Cậu bị sự thẳng thắn và khí thế của đối phương làm cho giật mình, lỗ tai đỏ bừng, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, cúi đầu, ngơ ngác gật đầu: “Là… được.



Ánh mắt Tề Duật u ám, bắt lấy eo Ngôn Tứ khôi phục giọng điệu ôn nhu hỏi đối phương: “Vậy anh hôn em được không?”
Ngôn Tứ bị hỏi đầu óc choáng váng, Tề Duật cũng đáng yêu quá đi.

Nhưng ngoài miệng lại trách cứ: “Anh vừa nãy cũng hỏi, em chưa trả lời anh liền hôn em”.

Tề Duật nhìn thấy Ngôn Tứ dẫu cái miệng nhỏ trách cứ mình, ánh mắt u ám mang theo ý cười liền ngoan ngoãn lắc lắc tay của cậu, lặp lại: “Bảo bối, anh sai rồi, có thể hôn em được không?”
Ngôn Tứ bị hắn kêu bảo bối thì đỏ mặt lên, lắp bắp: “Sao lại gọi bậy… Ưm … Ưm…”
Hắn hôn môi trên của cậu, đầu lưỡi qua lại giữa môi, thì thào nói: “Há miệng.


Trong lúc đối phương đang bối rối cùng mê mang có hơi mở miệng, đầu lưỡi hắn chen vào, cạy mở hàm răng, dò xét khoang miệng một chút sau đó đan chéo cùng đầu lưỡi Ngôn Tứ, vừa hôn vừa nói: “Không gọi bảo bối, gọi bà xã được không? ”
Ngôn Tứ bị hôn đến thất thần, đầu óc trống trơn gật đầu: “Ừm … được…”
Hắn mỉm cười hài lòng tiếp tục hôn lâu hơn cho đến khi cơ thể của Ngôn Tứ đã mềm treo trên người mình không thể đứng vững mới dừng lại.

Hắn nhìn ánh mắt mê mang cùng gương mặt cậu đỏ bừng thở hổn hển: “Bà xã thật ngoan.


Khóe mắt Ngôn Tứ còn đọng nước mắt vì bị hôn, ánh mắt chậm rãi ngắm nhìn, bị nói gì đó thì cúi đầu rồi đánh nhẹ Tề Duật: “Đừng nói nữa…”
Cá koi trong hồ vẫn bơi lội không mệt mỏi cùng với những vì sao thi nhau rơi xuống, sáng tối tựa như tâm trạng của hai thiếu niên này trong đêm thu, bí ẩn mà mênh mông.

.