Bà Xã, Ôm Một Cái

Chương 3: Chương 3






Người nọ nhìn vào tư thế cảm thấy nó có ý nghĩa như mày có muốn đánh nhau không? Bố mày là bá chủ nơi này.
Tề Duật bước đến chỗ người kia, lợi thế về chiều cao khiến hắn phải nhìn xuống gã trong mắt hiện lên sự đe dọa không thể bỏ qua.
Hắn lạnh lùng nói: “Xin lỗi.”
Gã nghe xong càng thấy ý tứ, ai cũng là người lớn, có cần vì một câu chế giễu phải tới xin lỗi không? Tuỳ tiện làm trò gì đó rồi bỏ qua.
Gã cảm nhận được sự áp chế của Tề Duật nhưng vẫn cợt nhã: “Cái gì? Tao không hiểu mày nói cái gì.”
Tề Duật tiến thêm một bước, nghiêng người nhìn gã, đôi mắt đen nhánh lóe lên tia gắt gao: “Hả?”
Gã có chút sững sờ, rũ mắt xuống không dám nhìn hắn, đề nghị: “Đấu một trận thì sao nếu tao thua thì sẽ xin lỗi.”
Từ nhỏ đến lớn gã đã chơi trò này, ở đây cũng xưng vương xưng bá, như thế nào lại bại dưới tay nhãi ranh.
Gã cười tự tin dám nhìn thẳng vào mắt Tề Duật: “Tại sao, không dám?”
Tề Duật đương nhiên dám, cầu còn không được.
Ngôn Tứ nhìn cảnh tượng Tề Duật nói gì đó với gã kia sau đó quay lại lấy ván trượt, ôn nhu: “Tôi đi so tài, ủng hộ cho tôi nha.”
Ngôn Tứ ngoan ngoãn đi theo đối phương đến tận nơi diễn ra thi đấu.
Sau nửa giờ, không nghi ngờ gì nữa, Tề Duật đã thắng.
Trước kia Tề Duật đều đến sân tập luyện chuyên môn, nếu không phải vì lời hẹn, hắn đã không tới loại quảng trường lớn như thế này.
Ngôn Tứ vui vẻ vẫy tay với Tề Duật rồi hô to: “Thật tuyệt nha!”
Tề Duật hối hận vì mặc áo hoodie, lau mồ hôi cũng không tiện còn vẫy tay với Ngôn Tứ, vừa nâng cánh tay lên liền bị gã kia túm chặt loạng choạng rồi bị lôi đi.
Gã kéo hắn vào một góc.
Ngôn Tứ thấy thế vội vàng chạy theo hướng đó.
Tề Duật mang theo giọng điệu châm chọc, nhẹ nhàng nói: “Mày thua rồi, đợi cậu ấy tới rồi xin lỗi đi.”
Trong ánh mắt toàn là ngạo mạn.
Ngôn Tứ còn chưa kịp đuổi tới đã thấy Tề Duật đánh nhau với gã kia.
Là gã động tay trước.
Chỗ đó hơi hẻo lánh chưa có ai để ý nên cậu lo lắng gọi những người xung quanh, nói bên kia có đánh nhau.
Hầu hết những người trượt ván ở quảng trường là sinh viên đại học như Ngôn Tứ, thích xem náo nhiệt cũng thích ra tay giúp đỡ.
Bọn họ chạy tới nơi kéo Tề Duật đang bị đá vào bụng.
Vài sinh viên đại học vội vàng khuyên: “Làm sao vậy, chỉ chơi thôi sao lại động thủ?”
Tề Duật cúi đầu lắc lắc giống như một con chó con bị hổ bắt nạt, lỗ tai rũ xuống rồi lẩm bẩm: “Không có gì, đi thôi.”
Gã kia vẫn bị hai người túm lại nhìn chằm chằm bộ dáng yếu ớt đáng thương và bất lực của Tề Duật, tức giận không nói được lời nào, nghẹn nửa ngày mới nhổ ra một câu: “Không biết xấu hổ … Con mẹ mày “
Ngôn Tứ nghe được nhíu mày, có chút chán ghét liếc gã một cái.

Những người khác túm chặt gã lại, Ngôn Từ nói với vài người mình dẫn Tề Duật đến khu nghỉ ngơi.
Khoé miệng Tề Duật chảy máu còn có cánh tay bị thương.
Ngôn Từ nhìn thấy rất đau lòng, đại khái đoán được đối phương đi tìm gã kia là vì mình nhưng là không biết tại sao thi đấu hay tại sao lại đánh nhau.

Là một người bạn bình thường mới quen chưa đầy một tháng, cậu không dám hỏi cái gì.
Hai người đều trầm mặt.
Ngôn Tứ cúi đầu, không nhìn thấy đôi mắt tươi cười của Tề Duật.
Vẫn là Tề Duật mở miệng: “Nhà của tôi ở gần đây, chúng ta về nhà nghỉ ngơi một lát.”
Cậu cũng cảm thấy phải giúp đối phương băng bó.
Cả hai người đều im lặng đi trên đường, không ai nhắc đến chuyện vừa rồi.
Thực sự rất muốn biết, muốn xác nhận xem đối phương có phải là vì mình ra tay hay không.
Hết lần này tới lần khác, cậu liếc mắt nhìn Tề Duật, có lúc cúi đầu suy nghĩ chần chờ như một con mèo làm nũng muốn tìm chủ nhân.
Thời điểm cậu cúi đầu, hắn cong khoé miệng.
Sau đó mở miệng nói: “Gã nói không tốt về cậu.”
Thế nhưng Ngôn Tứ lại nghe được một tia uỷ khuất.
Cậu an ủi đối phương nói: “Không sao, là thuận miệng nói.”
Tề Duật lắc đầu một mực nói: “Tôi yêu cầu gã xin lỗi cậu, gã cự tuyệt còn nói muốn thi đấu, nếu thua sẽ nói xin lỗi”.
Ngôn Tứ nghe xong, hơi kinh ngạc nhưng không ngờ Tề Duật lại có nhã ý ra tay giúp đỡ.
Cậu kéo nhẹ tay hắn: “Rõ ràng là cậu thắng mà.”
Dường như còn hiểu ra điều gì đó.
Quả nhiên Tề Duật đau lòng nói: “Gã đã thua còn muốn đánh tôi.”
Lần này là thật sự uỷ khuất.
Ngôn Tứ nắm chặt tay Tề Duật, cậu cảm nhận được đối phương ngẩn người một chút, tưởng hắn đang rất khổ sở.
Không nhịn được vỗ vỗ lưng hắn sau đó nhẹ giọng an ủi: “Là gã sai, không sao cả, mình biết là được rồi.”
Như thế nào lại như đang dỗ một đứa trẻ, giọng của Ngôn Tứ lúc nói chuyện bất tri bất giác cũng trở nên rất ôn nhu.
Kỳ quái.
Tới nhà Tề Duật, Ngôn Tứ lặng lẽ quan sát, ừm … Thật lớn nha.
Hắn đưa cồn và bông cho cậu.
Ngôn Tứ lấy bông gòn chấm vết thương ở khóe miệng cho đối phương, nói: “Ngồi xuống đi, đừng nhúc nhích.”

Tề Duật dựa vào sô pha ngẩng mặt lên, khẽ cau mày như đứa trẻ ba tuổi hồi hộp sắp tiêm.
Cậu quỳ xuống ngồi bên cạnh hắn, tay trái ôm mặt Tề Duật, tay phải cầm bông gòn nhẹ nhàng lau khóe miệng.
“Tê——” Khoé mắt Tề Duật có chút ướt át cùng với ngữ điệu có chút không tốt: “Hừ … đau quá…”
Ngôn Tứ hoảng sợ, bất quá chỉ là vết thương nhỏ nơi miệng.
Lớn như vậy còn sợ đau, giọng điệu này là làm nũng sao?
Cậu nhất thời không phản ứng kịp, tay phải bất tri bất giác dùng sức.
Tề Duật đau kêu to: “Ngôn Tứ! Đau!”
Tề Duật sợ đau, là đau thật sự.
Không thể giả vờ hét to lên như thế này.
Ngôn Tứ sợ đến mức ngẩn ra, cầm miếng bông không biết phải làm sao, ngơ ngác nhìn đối phương.
Cậu ấy muốn khóc sao?
Mắt Tề Duật có chút nước nhìn cậu: “Đau quá, cậu thổi cho tôi được không?”
A … Ánh mắt này, ai có thể cự tuyệt a.
Ngôn Tứ vội vàng đặt những thứ trong tay xuống, dùng hai tay cẩn thận ôm lấy khuôn mặt của Tề Duật, ánh mắt dịu dàng nhìn khéo miệng đối phương.
Tư thế này … thật kỳ quái …
Không chấp nhận được bản thân mình nghĩ nhiều, Ngôn Tứ nhẹ nhàng nâng tay thổi thổi, vừa thổi vừa nói: “Không đau nữa sao?”
Mãi về sau, cái tật xấu mỗi lần Tề Duật bị thương đều sẽ tìm Ngôn Tứ thổi chính là bắt đầu từ đây.
“Ừm …” Tề Duật mím môi, đột nhiên nắm lấy tay Ngôn Tứ, mặt cọ vào tay đối phương như một con mèo lấy lòng chủ nhân.
Ngôn Tứ lại bị hành động của hắn làm cho hoảng sợ, cậu không ngờ Tề Duật lại có tính cách như vậy, thật không xứng với khí chất bên ngoài.
Ngôn Tứ nhấp miệng cười một chút làm má lúm đồng tiền khẽ lộ ra, trong mắt mỉm cười nhìn Tề Duật.
Tề Duật thật tốt nha.

Cậu ấy đã dạy mình trượt ván còn không cẩn thận lộ mặt đáng yêu này cho mình xem, kết bạn với cậu ấy thật là tốt!
Để mối quan hệ này duy trì như vậy, Ngôn Tứ im lặng nghĩ.
Tất nhiên Tề Duật biết đối phương đang nghĩ gì, quả thực bé con muốn đem hạnh phúc viết lên mặt, hắn bắt tay Ngôn Tứ nói: “Cậu đang nghĩ gì?”
Ngôn Tứ lắc đầu ôn nhu nói: “Không có gì nha, hôm nay cảm ơn cậu, mình tiếp tục giúp cậu xoa thuốc.”
Tề Duật ngoan ngoãn ừ một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ gian xảo.

——
Ngôn Tứ và Tề Duật biết nhau và mơ màng trở thành bạn bè.
Khi học đại học ở một thành phố mới, Ngôn Tứ đều hứng thú với mọi thứ xung quanh.

Đi dạo quanh thành phố vào cuối tuần rồi tranh thủ đi dạo lúc giải lao trong trường học.
Cậu nhìn thấy Tề Duật vào một buổi chiều mùa đông, tuyết ở phía bắc rất dày, từng hạt phấn trắng nhỏ từ trên trời rơi xuống, tuyết trên mặt đất đã tích tụ cao đến mắt cá chân.
Ngôn Tứ nằm bên cửa sổ và lặng lẽ quan sát hắn.

Là một người miền Nam, cậu rất hạnh phúc khi nhìn thấy tuyết như thể nhìn thấy mưa sao băng.

Vì tuyết khó thấy như mưa sao băng (ở phía nam), không bằng mình nên ước nguyện một cái đi..!
Cậu chắp hai tay lên trán, trong lòng thầm nói ra một điều ước.
Tề Duật đang xem nhóm bạn của mình chơi trò ném bóng tuyết, đương nhiên chỉ xem, hắn không tham gia vào trò chơi ấu trĩ này.
Cmn nhàm chán.
Ánh mắt hắn quét qua đám đông đang vui đùa, giữa dòng người ồn ào và nhộn nhịp, một thiếu niên mặc áo len xanh nhạt khoác tay lên bệ cửa sổ, cách nhiều người như vậy, Tề Duật vẫn có thể nhìn thấy những vì sao ẩn hiện trong mắt cậu ấy.
Trắng trắng mũm mĩm, tóc mái dài che khuất lông mày, khoé miệng cong cong, có vẻ rất thích tuyết.
Trong lúc sững sờ, Tề Duật cảm thấy được chính mình mỉm cười.
Ngôn Tứ thực sự nhìn thấy Tề Duật đứng dưới gốc cây cùng đám người không hợp với hắn.
Kể từ khi gặp một lần, Tề Duật cảm thấy chính mình đều có thể gặp cậu ấy.
Chạy trong sân chơi có thể nhìn thấy chiếc áo len màu xanh đang tản bộ; nhìn thấy chiếc áo len màu xanh khi đến sân bóng rổ để xem bóng; khi đến căng tin để mua đồ ăn nhẹ cũng có thể xem áo len xanh đang mua nước …
Chẳng lẽ là duyên phận sao!
Tề Duật thầm nghĩ một chút, không phải duyên phận mình cũng phải tạo ra nó.
Sau đó, Ngôn Tứ phát hiện ra lúc đi dạo trong sân chơi vào buổi tối, cậu luôn nhìn thấy một nam sinh cao lớn đẹp trai đang chạy bộ, chạy đến bên người cậu thì chạy chậm lại như thể muốn đi dạo cùng.
Ra căng tin mua nước cũng gặp được hắn, Ngôn Tứ tò mò liếc mắt ngắm nhìn đối phương một cái, đẹp trai như vậy ai chẳng muốn nhìn thêm nhiều lần? Không ngờ hắn cũng nhìn mình.
Nhất thời có chút ngượng ngùng.
Ngôn Tứ vội vàng quay đầu nhưng dường như nghe thấy nam sinh cười một chút.
Sau khi xấu hổ, Ngôn Tứ phát hiện hơi sai, một chàng trai cao to khỏe mạnh khác tự nhiên lại đứng trước mặt cậu.
Sau hai giây, Ngôn Tứ phản ứng: Mình bị chen hàng.
Cậu lặng lẽ nhìn người trước mặt, bàn tay đang nắm chặt lại buông lỏng, buồn bực nghĩ: Quên đi.
Đột nhiên, một cánh tay cường tráng duỗi ra kéo người đó, Ngôn Tứ ngẩng đầu nhìn dọc theo bắp thịt cánh tay, bắt gặp ánh mắt tươi cười của Tề Duật.
Hắn thu tay về, đút hai tay vào túi quần, khinh thường nhìn người đó: “Nhảy hàng?”
Người nọ vừa thấy Tề Duật, cúi đầu mắng một câu rồi bỏ đi.
Cầu chì đã được sửa ngay sau khi bị cháy và những người xem đều lắc đầu tiếc nuối rồi giải tán.
Ngôn Tứ còn đang trong hỗn loạn, một giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên: “Bạn học giúp tôi mang một chai nước đến sân bóng rổ.”

Ngôn Tứ mê hoặc nhìn đối phương một cái.
Tề Duật lại nói bừa: “Một lát nữa tôi đi chơi bóng bây giờ xếp hàng mua nước không kịp nữa.”
Bộ dạng giống như quen biết nhau … Ngại vì Tề Duật mới vừa đuổi người nhảy hàng với lại cũng gặp nhau vài lần trước rồi nên Ngôn Tứ ngốc ngốc gật đầu.
Trên mặt Tề Duật còn mang mồ hôi nhễ nhại, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng đều, tay áo ngắn màu trắng hòa với ánh nắng vàng, trong lòng Ngôn Tứ thầm nghĩ: mùa hè sắp đến rồi.
——
Khi đến sân bóng rổ, Ngôn Tứ mới nhận ra cậu đưa nước cho một người lạ …
Mặc dù cậu vốn dĩ cũng muốn tới đây xem bóng nên đành ngoan ngoãn ngồi một chỗ chờ đối phương.
Sau khi âm thầm theo dõi toàn bộ quá trình chơi đùa của Tề Duật, đương nhiên rất lợi hại, Tề Duật thực sự rất lợi hại.
Tề Duật vẫy tay chạy tới hướng Ngôn Tứ, nhào vào ôm lấy đối phương, thở hổn hển nói: “Tôi mệt quá để tôi nghỉ ngơi một lát.”
Cơ thể Ngôn Tứ trở nên cứng đờ bất động, hai tay buông thõng trên lưng Tề Duật, ngửi được mùi ấm áp của mùa hè trên người hắn.
Tề Duật đặt cằm lên vai Ngôn Tứ, rầu rĩ nói: “Cảm ơn cậu mua nước.

Tôi dẫn cậu đi ăn kem.”
Thật mềm mại và dễ thương, Ngôn Tứ nghĩ.

Không nỡ lòng nào cự tuyệt
Cậu đành nói: “Ừ.”
Tại căng tin, một tay Tề Duật ôm Ngôn Tứ, tay kia chỉ vào kem muối biển: “Chúng ta ăn cái này được không?”
Ngôn Tứ nhìn sườn mặt của hắn, lông mi dày che kín mắt, hẳn là sáng ngời như trẻ con, cậu trộm nhấp miệng: “Được.”
Tề Duật thu lại vẻ u ám trong mắt, quay đầu cười thoải mái, “Tôi đi mua.”
Tuy nhiên, trong những tháng đan xen nhau từ mùa đông đến mùa xuân và mùa hè, Ngôn Tứ và Tề Duật từ hai người xa lạ trở thành bạn bè.
Hai người đã yêu nhau, đều dựa vào Tề Duật lừa gạt.
——
Ngôn Tứ phát hiện ra đối phương luôn quá nghiêm túc trong chuyện riêng của mình, cho dù đó là tranh chấp hay đánh nhau với gã kia.
Chỉ cần cậu bị uỷ khuất, Tề Duật so với cậu còn uỷ khuất hơn.
Xong việc lại ôm Ngôn Tứ làm nũng, nằm tay cậu rầu rĩ không vui: “Bọn họ khi dễ em.”
Rõ ràng là mình bị bắt nạt, tại sao anh ấy lại khóc?
Ngôn Tứ luôn bị Tề Duật làm nũng cũng thấy ấm áp trong lòng.
Cậu nhận thấy đối phương rất thích khóc và làm nũng như một đứa trẻ lên ba.
Ở trường học tính như thế này sẽ không bị khi dễ sao? Tại sao lúc mình bị bắt nạt thì …
Ngôn Tứ nhìn Tề Duật đang nằm trên đùi mình chơi game, sờ sờ lỗ tai đối phương nói: “Sau này đừng đánh nhau, nhất định phải tự bảo vệ chính mình…”
Tề Duật duỗi tay nắm tay Ngôn Tứ ngọt ngào cười: “Được.”.